The Price Of Pleasure

Chương 3



Grant có cảm giác là anh vừa bị theo dõi trong lúc tắm.

Đúng thế, mấy đám cỏ bỗng lay động gần chỗ những cái thác, có thể do một con thú nào đó, nhưng anh nghi là không phải. Khi anh trở lại trại và nhìn thấy người của anh bò lê bò càng gần những bụi rậm để tống bữa sáng của họ ra, anh đã chắn chắn. Ian dậy, nhìn cảnh tượng đó từ cái ổ của anh ta, và vừa ngáp vừa tuyên bố, “Hiệp hai thuộc về Victoria.”

Grant cũng kết luận như vậy. Cô ta đã làm trò này. Anh nghiến răng. Nếu cô ấy muốn biến chuyện này thành một cuộc thi gan, anh sẵn sàng tham gia.

Thật là một cách để bắt đầu ngày mới – bực mình, mệt mỏi, cơ thể đau đớn và mới đây lại bị một cô gái trẻ nhìn trộm. Chẳng biết có gì anh không sẵn sàng đổi để được tráo vị trí với cô không, anh nghĩ, và bỗng đỏ mặt.

Ian đứng dậy, lết lại gần từng chút. “Chắc phải có chỗ nào đó trên người tôi không thấy đau.” Anh ta rên rỉ. “Chẳng biết là cái gì. Đợi chút tôi sẽ nghĩ ra.”

Grant hiểu. Ngay cả sau khi bơi, đầu anh vẫn dập dềnh như sóng. Và cái lưng của anh – anh đảm bảo có ai đó đã nắm vai anh và tặng anh một đầu gối vào xương sống trong đêm.

Ian đi cà nhắc quanh trại. “Dooley, anh có đồ ăn gì mà anh tin tưởng được không?”

“Không, ngài Ian, chưa có. Tôi không hiểu nữa. Có thể tại nước nhiễm bẩn. Hoặc là cái thùng chứa bị dơ.” Dooley trông có vẻ rất đau khổ khi nói câu cuối làm Grant muốn kể cho ông ta điều anh nghi ngờ. Rồi anh nhớ lại chuyện chị dâu anh kể về lúc chị ấy ở trên tàu của Derek. Hai tá đàn ông đổ lỗi cho chị ấy làm họ ngộ độc và kêu gào hàng giờ đòi cuộn chặt chị bằng dây chão và ném xuống gầm tàu. Vì Victoria, anh phải để mặc Dooley chịu trận vậy.

Ian thông báo, “Grant, tôi sẽ đi với anh”.

Grant chỉ nhìn anh ta.

“Tại sao? Bởi vì tôi đang đói lả và đương nhiên là chẳng thể liều với bất cứ thứ gì ở đây. Do anh đã ra lệnh cho thủy thủ ở lại trại, đi với anh là cách tốt nhất.”

Grant khoác chiếc túi lên vai và không thể giấu một cái nhăn mặt. Sao cái của nợ này lại nặng thế sau có một đêm? “Nếu anh còn than phiền như hôm qua, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với việc làm của mình đâu đấy.”

“Rõ rồi. Tôi sẽ không than phiền như hôm qua đâu,” Ian hứa khi họ bắt đầu khởi hành. “Tôi sẽ than phiều nhiều hơn hoặc là ít hơn một chút.”

Khi sắp đến giữa trưa và mặt trời xuyên qua tán lá thẳng từ trên xuống, Grant kết luận rằng họ chẳng có nhiều cơ hội với Victoria hơn ngày hôm qua chút nào. Thực tế là, anh có cảm giác cô ấy đang chọc ghẹo anh – ở gần bên nhưng lại ngoài tầm với, đưa họ tới những con đường mòn qua những đầm lầy, hố thụt, hay những lối cụt bị chặn bởi những tảng đá to đùng.

Một con ruồi đậu khẽ lên mặt Ian, anh ta tát vào má mình mạnh đến nỗi hằn cả bàn tay lên đó. “Con đó to quá trời,” anh ta lầm bầm. “Anh có biết những nhà thám hiểm luôn viết trong nhật ký của họ về những khu rừng và so chúng với đàn bà không? Đàn bà chẳng bao giờ thèm để ý đến nỗi đau khổ của anh? Tôi tin là thế đấy! Khu rừng này đúng là một con điếm thối.”

Grant không đồng ý. Không, họ chẳng để ý thì tốt hơn. Cánh rừng đùa bỡn với họ, làm họ ngạt thở, bảo vệ họ khỏi ánh nắng nhưng lại thu giữ hơi nóng để làm họ yếu đi. Grant không có thiên hướng làm một nhà thám hiểm. Chủ trương của anh là dùng hết cái năng lực đó đi xây dựng một căn nhá đầy đủ và thỏa mãn đến mức anh sẽ không bao giờ muốn rời nó. Anh thích được ở yên một chỗ, nếu nơi đó phù hợp, suốt đời luôn. Chẳng phải đó là mục đích của chuyến đi này sao? Để có được gia trang Belmont?

Anh bỗng đứng phắt lại trên con đường mòn, trước mặt là một con nhện to tướng. To hơn bàn tay anh, nó bò một cách lạ kỳ giữa các hình dạng hình học của chiếc lưới nhện. Anh khom người chui qua bên dưới và ném một cái nhìn nhắc nhở Ian. Vài giây sau, Ian rống lên một câu chửi thề.

Grant vội quay lại và thấy đầu Ian vướng trong chiếc mạng nhện, có dính cả con nhện nâu bụi bặm. Ian quờ quạng tháo lui, chiếc lưới và con nhện vẫn dính theo. Vừa hét, vừa quơ tay, vừa lùi, anh ta lủi vào một đám cây thấp, vào thẳng giữa một đám mạng nhện nữa, cả một đám đang lấp lánh dưới ánh nắng. Anh ta gào lên chói tai, tay vung như cối xay gió, quơ hết cả đám lưới nhện vào như là cố ý vậy. Cuối cùng anh ta ngã lộn xuống đất, người phủ đầy mạng nhện, vùng vẫy giật cục. Grant tới chỗ anh ta và phủi đám nhện đi.

“Chúa ơi, Grant,” anh ta nói, giọng đầy bực tức. “Sao anh không nói với tôi là có con nhện?”

“Nó to đến nửa foot – tôi không nghĩ là anh có thể bỏ qua nó. Hơn nữa, anh đã vượt qua được mọi thứ trên đường cơ mà.”

“Tất cả mọi thứ? Tôi chả thấy thứ gì cả!” Mím môi, Ian bốc tay xuống mặt đất bên cạnh. “Tôi chịu đựng đủ với cái mớ bòng bong nguyên thủy này rồi! Tôi nói cho anh biết. Tôi nghỉ luôn, và anh thì có thể xuống -”

Grant rút dao ra và giơ lên. Ian mở to mắt. “Tôi không nói gì cả! Không phải tôi than phiền đâu!” Nhưng Grant đã vung dao, chém rách cái lá ở gần hông Ian.

Ở đó, trên mặt đất, ngay cạnh những ngón tay xòe ra của Ian, có một vết chân.

“Buổi sáng thế nào?” Cammy hỏi khi Tori bước lên. Những dải lá cọ nằm rải rác trên sàn nhà xung quanh cô. Một nhánh cỏ xanh cài trên tóc cô ấy, chĩa thẳng lên trên.

“Tụi thủy thủ đã được nếm mùi cuộc sống ở trên đảo,” Tori cười mỉm và nói. Nụ cười tắt đi khi cô thấy Cammy đang đan một cái mũ rộng vành, nhiều khả năng là cho cô. Cô cố giấu cái nhăn mặt khi nhìn những chiếc lông chim sáng màu nằm vương vãi trên sàn, chuẩn bị trở thành lông cắm trên mũ. Cammy đang tự tìm cách giải trí, nhưng rõ ràng cô ấy không phải thợ làm mũ.

“Thế còn tên to xác? Hắn phản ứng thế nào?”

“Thật buồn, chúng ta chẳng thể biết được. Hắn không ăn.”

“Một tên say rượu dở hơi và không ăn?”

Tori cười khúc khích. “Em nghĩ thực ra hắn là thuyền trưởng. Hắn bỏ đi tắm.”

Một cái lông mày đỏ nhướng lên. “Tắm?”

Chết tiệt! Việc sắp xếp lại những cái lông theo màu sắc bỗng trở nên vô cùng quan trọng. “Hắn đi về hướng đó,” cô nói một cách lơ đãng.

“À há”

“Ôi, thôi được rồi” Tori nói, ngẩng mặt lên. “Em đã theo hắn ta tới những cái thác và nhìn hắn.”

Mắt Cammy sáng lên. “Hắn có cởi hết quần áo không?”

Tori mím môi và gật đầu, lại đỏ mặt.

Cammy thở dài, tì cằm vào lòng bàn tay. “Hắn ta đẹp trai chứ?”

Tori im lặng, không biết làm sao để diễn đạt, rằng tim cô như ngừng đập khi cô thấy thân thể to lớn cường tráng của hắn. “Người đàn ông đẹp trai nhất em thấy trong bao nhiêu năm.”

“Bao nhiêu năm cơ á? Ừm, hôm nay em mới là người hay ho thì phải?” Cammy cắm một chiếc lông vàng sáng vào chiếc mũ đã hoàn thành. “Đi nhìn trộm đàn ông ở truồng hợp với em lắm.”

Tori nhìn cô với ánh mắt chịu đựng, rồi đi qua phía bếp lửa. Cô bới một hòn than hồng lên và cho thêm bùi nhùi cô tìm thấy hôm nay. Vừa quỳ, cô vừa thổi vào những cành củi, cho thêm các cành to vào, và chỉ thoáng chốc, ngọn lửa đã cháy lên. “Chị có đói không?”

Cammy đặt chiếc mũ sang bên và ngồi lên một thanh củi gần bếp lửa. “Vẫn thế, không,” cô nói, duỗi người một cách lo âu về phía hơi ấm. “Chị đã bao giờ đói chưa? Chị quên tất cả mọi thứ về cái gọi là ngon miệng rồi, trừ cách viết từ đó ra.” Cô nhăn mặt. “Và cả cái đó cũng sắp đi luôn”. Cắn môi, cô cúi xuống để viết những chữ cái lên đất.

Tori nở một nụ cười háo hức. “E hèm, tối nay chị sẽ thèm ăn đấy. Em vừa tìm thấy một chỗ có nhiều khoai môn.”

Cammy nhìn lên hơi nhăn nhó. “Khoai môn. Thích thật.”

Tori thở dài khi cô đặt một củ khoai môn bẻ đôi và một con cá đã phanh ra vào chiếc vỉ nướng tự chế, cố quên đi hình ảnh của mứt, sữa, bánh nướng nhân thịt, và những quả táo ướt sũng nước mưa mới hái trên cây.

Dấu chân đưa họ tới một lối mòn được che giấu dẫn lên một sườn dốc. Khi họ trèo lên đến chỗ trống trên một bãi đất nhô ra, Grant thở mạnh thành tiếng. Trại của cô, nơi trú ẩn của cô ở đây. Anh quay một vòng nhìn ngắm tất cả các chi tiết.

Hai cái võng đan tay treo giữa các cây cọ và đung đưa trong gió. Một lò lửa nằm giữa bãi trống, với những viên đá xếp và củi xung quanh. Kết cấu căn nhà được kết hợp một cách khéo léo với những chiếc rễ của một cây banyan to lớn, với tường nhà là vải buồm căng trên những khung tre được gia cố. Một tấm phên vuông bằng cọ đan dày làm thành cái mái xiên, và một cái cửa với thanh song quấn những cây hoa nhài ở phía trước. Đây là một nơi vững chãi. Một căn nhà.

“Nhìn xem,” Ian thở ra. “Chúng ta có thể đoán là vài người đàn ông đã thoát khỏi con tàu đó.”

“Lần này tôi đồng ý với anh.” Grant thả chiếc túi tuột xuống đất trong khi tiến tới chiếc thang. “Canh chừng cái lối mòn,” anh ra lệnh, chỉ tay vào anh ta. “Đừng có để ai vượt qua chỗ anh.”

“Với bất cứ lý do gì,” Ian trả lời, và thoải mái ngồi xuống một trong hai chiếc võng.

Grant trèo một cách dứt khoát lên những thanh tre, nhưng chúng vẫn chịu được. Anh kéo tấm bạt cửa và nghiêng người để bước vào…

“Chị có nghe thấy gì không?” Tori hỏi, nghiêng ngó đủ mọi hướng xung quanh.

“Không, nhưng tai em tốt hơn tai chị.” Cammy thử đội cái mũ lên đầu và nhìn vào mảnh gương duy nhất của họ.

“Em nghĩ là em nghe thấy tiếng bước chân.”

“Chị không biết sao lại thế. Không ai có thể theo chúng ta tới tận trên này.”

Tori thả lỏng người và nằm xuống ổ rơm của mình, tự cong tay lên làm gối. “Chị nói đúng. Chúng ta đã đề phòng hết mức.”

“Nhưng có cần phải cẩn thận đến mức này không?” Cammy cằn nhằn.

Tori nhặt một chiếc lông chim lên và rê rê nó trên mũi cô. “Con cáo luôn chuyển cái hang của nó.”

Cammy mím môi nhìn vách cái hang ẩm ướt quanh họ. “Chị nghĩ sẽ còn thỏa mãn hơn nữa nếu lừa được anh ta.”

Trống không.

Cô lại đi mất, vẫn lẩn nhanh như thế. Grant nhắm mắt lại một lúc lâu, cố kiểm soát sự bực bội, rồi mở mắt ra và tìm kiếm những quyển sách nằm rải rác trong phòng, chất đống khắp các góc, và đều đã được đọc kỹ. Anh mở một quyển có vẻ ít mục nát hơn những quyển khác. Rất nhiều trang được đánh dấu và các ghi chú chép đầy bên lề.

Một cái lược màu vỏ trai nằm trên cái bàn xù xì thu hút sự chú ý của anh. Anh đi ngang qua đó, nhận ra cái sàn nhà rất chắc, dù dưới sức nặng của anh. Khi anh nhặt chiếc lược được đẽo lên và lướt tay trên bề mặt trơn tru của nó, anh nhận ra một sợi tóc. Nó ánh lên màu trắng và vàng dưới ánh nắng hấp háy.

Một rổ các mảnh vải được gấp lại ở một góc, một cái rương lù lù ở góc khác. Anh cúi người xuống nắp rương và mở ra, những chiếc bản lề rỉ sét cố chống trả. Bên trong lại có thêm sách nữa, và trong số đó anh thấy một quyển nhật ký nặng trịch, một dải vải buộc xung quanh.

Nhật ký của Victoria Anne Dearbourne, 1850

Dù cho đó là kiểu xâm phạm đời tư tệ hại nhất, Grant nhẹ nhàng mở nó ra, hy vọng tìm thấy cái gì đó giúp anh hiểu hơn về người đã sống sót và cách họ sống sót. Khi anh đọc các trang đầu tiên, anh cố để không quá say sưa chìm đắm vào đó- anh còn có việc phải làm – nhưng lần đầu tiên trong đời, anh không thành công. Anh xoa xoa bàn tay lên mặt, choáng váng với những gì đã xảy ra với gia đình này. Nó còn tệ hơn anh tưởng. Grant mới thực sự gặp bi kịch một lần duy nhất trong đời, thế mà cô gái trẻ này đã phải chịu đựng hết lần này đến lần khác. Khi cô ấy tự hỏi liệu có phải cô sắp mất cả ba lẫn mẹ không, như có cái gì đó bóp nghẹt ngực anh.

Quyển nhật ký cũng xác nhận nghi ngờ của anh về chuyện người cha đã không thoát khỏi con tàu. Dearbourne không chỉ là một học giả được biết đến, ông ấy còn nổi danh là một người đàn ông trọng danh dự. Thế nên việc ông ấy ở lại không có gì ngạc nhiên. Có nghĩa là không có người đàn ông nào thoát được lên đây? Anh lướt qua và đọc đến đoạn Victoria dự tính làm nhà. Cô ấy đã làm căn nhà này?

Anh lật lại gần đầu.

Khi chúng tôi trở ra từ trong bụi với nước và hoa quả, cười nói, sung sướng với những thứ tìm được, chúng tôi thấy mẹ nằm như đang ngủ. Nhưng lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi đến đây, những đường nét trên gương mặt xinh đẹp của bà không nhăn lại vì cơn đau.

“Victoria, mẹ em ra đi rồi,” Cô Scott nói với tôi. Mẹ đã nghỉ ngơi ở một nơi mà không gì có thể làm cho bà sợ hãi hay đau đớn nữa. Mặc dù tôi không bao giờ có thể kể cho Cô Scott, ngày hôm đó, tôi đã khao khát được đi cùng mẹ.

Anh nhẹ nhàng đóng những trang sách lại, mặt đỏ lên như thể anh vừa nhìn trộm ai đó. Mặc dù cảm giác đó không ngăn anh nhét quyển nhật ký vào lưng quần trước khi trèo xuống cái thang.

Victoria không ở đây một mình. Trừ phi Cô Scott cũng chết rồi, không thì trên hòn đảo này có hai người đàn bà.

Khi Ian nhận ra Grant đã xuống trở lại dưới đất, anh ta hỏi, “Bên trong thế nào?”

Grant không muốn thú nhận là nó rất ấn tượng. Lại nhìn cái chòi một lần nữa, anh trầm trồ biết rằng Victoria đã thiết kế nó. Anh xem kỹ cách những cái rễ cây banyan bao quanh cái kết cấu và gần như đã ôm chặt cả sàn nâng, làm cho nó trở nên vững chắc hơn nhiều. Anh chú ý đến những vết dao cũ trên gỗ xung quanh những thanh dầm và nhận ra là cô ấy đã khoét những cái mộng để ghép những tấm sàn.

Tuyệt thật. Cô ấy biết rõ phải cắt đến mức nào để không làm chết cái rễ. Thật là một ý tưởng độc đáo – để cho tự nhiên làm thay việc của cô ấy. Sự chú ý đến từng chi tiết thật xuất sắc.

“Chắc chắn lắm,” Grant trả lời, và anh không nói quá. Anh nhặt cái túi lên và nhét quyển nhật ký vào trong.

“Từ giờ chúng ta sẽ ở đây chứ?” Ian đong đưa cái võng.

“Chúng ta quay trở lại bãi biển.”

“Trời sắp mưa đấy, và cái chòi có vẻ không bị dột.”

Grant lắc đầu. “Không, chúng ta quay lại.”

Ian nhìn thoáng anh với một cái nhìn thiếu kiên nhẫn và có phần bất phục, rồi đứng dậy tháo và chôm luôn cái võng. Grant bỏ qua và đi theo anh ta, dừng lại một chút chỉ để liếc nhìn lại lần cuối. Sau khi đọc nhật ký, anh biết Victoria là người đã ghi chú đầy các cuốn sách. Anh đã từng băn khoăn không biết cô ấy còn đọc được không, nhưng giờ thì biết là cô ấy đã nghiên cứu kỹ tất cả các cuốn sách đó. Trí thông minh của cô liên tục làm anh ấn tượng. Tất nhiên là trừ những lúc cô dùng nó để chống lại anh.

Khi họ lê bước vào trại, Dooley chào đón họ với cà phê và súp. Sau khi đã chắc chắn đồ ăn đảm bảo, Grant ăn, mà chẳng cảm nhận mùi vị. Sự đau nhức trong các cơ bắp càng ngày càng tăng làm anh chậm chạp hơn so với mọi ngày. Anh với lấy tấm vải đệm, trải nó ra và nằm xuống, từng inch trên cơ thể như kêu lên khi anh thả lỏng người. Mặc dù anh cố lắm mới có thể mắt nhắm mắt mở, anh bật ngọn đèn bão và lôi cuối nhật ký ra.

Victoria khi là một đứa trẻ mười ba tuổi nhưng đã viết lách rất mạch lạc, khác hẳn với tuổi cô. Những câu chữ cô dùng để tả tang lễ của bà mẹ không hề sướt mướt ủy mị. Thực thế, Grant có cảm giác khi cô viết về cái chết của mẹ, cô không chấp nhận nó. Có một cảm giác ẩn sâu bên trong làm cho những câu chữ kia đọc lên như thể ai đó đang ghi lại một giấc mơ kỳ dị họ vừa mơ thấy đêm trước.

Màn mưa mờ mịt bắt đầu trút xuống, làm tắt ngọn lửa với những tiếng xèo xèo, và bắn lên những trang giấy giòn tan của cuốn nhật ký. Anh và thủy thủ đoàn không được chuẩn bị tốt cho việc dựng trại trên bờ. Anh có thể ra lệnh cho mang những tấm vải dầu lên bờ, nhưng thế có nghĩa là anh thừa nhận họ sẽ phải ở đây nhiều hơn một đêm nữa.

Chưa chắc. Anh lột cái áo khoác khỏi người để che quyển nhật ký.

…khi vừa nhìn thấy cánh buồm, chúng tôi vội vàng mặc quần áo tốt nhất và chạy ra phía mé nước. Các thủy thủ như không thể ngồi yên khi thấy chúng tôi, nhưng họ có vẻ lịch sự, thuyền trưởng của họ làm ra vẻ là một quý ông. Tối đó, quanh đống lửa trên bãi biển, đoàn thủy thủ uống nhiều, và trở nên ầm ĩ.

Grant lật trang giấy, rất ngạc nhiên khi biết con tàu của anh không phải là chiếc đầu tiên đổ bộ ở đây.

Ông thuyền phó ngồi cạnh Cammy – rất gần – và quàng một cánh tay quanh người chị ấy. Chị ấy cứng người lại nhưng có vẻ như không biết phải làm sao. Khi gã đàn ông đưa tay ra để sờ vào ngực chị, Cammy đã tát hắn. Cả đoàn bỗng trở nên yên lặng.

Tôi gần như đang ở giữa họ khi hắn tát lại chị, mạnh đến nỗi răng chị va vào nhau và môi nứt ra. Tôi đỡ chị dậy và bắt mình phải bình tĩnh. Tôi bảo hắn rằng chúng tôi mệt rồi và sẽ gặp họ vào buổi sáng, và chúc hắn ta ngủ ngon. Chúng tôi quay người và chầm chậm bước đi. Ngay khi chúng tôi vào đến các bụi cây, một tràng tiếng kêu vỡ ra. Họ la hét và cười hô hố, và chúng tôi có thể nghe thấy họ chuẩn bị cuộc đuổi bắt và giành phần với nhau Cammy và “con nhãi”.

Grant căng người khi một tia sét đánh ngay gần đó, làm ngắt các câu chữ. Tiếng mưa vẫn róc rách, và ngọn đèn hấp háy. Anh nghĩ chắc lại có vài con côn trùng đến bám vào cái đèn, cho đến khi ánh sáng tắt hẳn. Anh thắp đèn lại, lông mày nhíu chặt. Khốn kiếp.

Hết dầu.

Anh có thể đọc bên ngọn lửa. Anh đánh mắt qua, nhưng than ướt hết rồi. Cứng cả người vì bực bội, anh đóng cuốn nhật ký lại cho vào trong một túi vải dầu. Anh kéo cái áo khoác và dựng cổ áo lên, cố ngủ. Một việc vô ích. Victoria đã sống, nhưng cô ấy đã phải sống qua những chuyện gì?

Chẳng có gì ngạc nhiên tại sao cô ấy lại sợ hãi đến thế khi anh đuổi cô. Anh xoa một tay lên mặt, lúng túng về những việc làm của mình. Anh muốn tìm thấy cô và đảm bảo với cô rằng anh ở đó để giúp cô. Anh muốn an ủi cô bằng cách tốt nhất mà một người như anh có thể.

Anh muốn đọc tiếp kinh khủng, chiếc túi có cảm giác như đang bốc cháy.

“Thế chiến dịch ra sao rồi?” Cammy hỏi sau đống lửa lách tách. Dù bên ngoài ướt nhẹp và gió thổi ào ào, họ khá ấm cúng trong chỗ trú ẩn.

Tori ngả ra phía sau và đặt hai tay sau đầu. “Hôm nay hắn sẽ có chuyến tham quan lý thú đến hai cái hố thụt ở phía tây. Và cho ngày mai, em đã tạo sẵn một lối mòn không dễ mất dấu, xuyên qua đám cây đước.” Cô hy vọng trông cô vẫn tự tin, nhưng sự thực là, cô cũng chẳng biết mình đang đi đúng hướng không nữa. Họ chẳng có vẻ gì sắp bỏ đi, hay là ở lại.

“Em còn có kế hoạch gì nữa?”

“Nào, nghe em nói hết đã trước khi chị phát biểu.” Tori nghiêng người và hạ thấp giọng, có vẻ như những gì cô sắp nói rất khó chấp nhận. “Em đang nghĩ là em sẽ -” Cô dừng lại. “Tại sao chị lại nhìn em như thế? Em chưa nói – ” Cái nhìn khiếp sợ của Cammy là cô cứng người. “Có cái gì ngay sau lưng em à?”

Cammy chậm chạp gật đầu, thở dốc. Tori quay phắt lại, che cho Cammy.

Chỉ để đối mặt với một con rắn to đùng, khoang đen, ở gần đến nỗi hơi thở của cô có thể làm nó nháy mắt, nếu loài rắn có mi mắt.

Khi lưỡi của nó thè ra gần đến mức có thể chạm vào má cô, đến lượt Tori chu môi thổi một lọn tóc khỏi mắt mình. “Đây là lần cuối cùng đấy nhá, rắn. Cái hang này là nơi khô ráo của bọn tao, không phải của mày.” Cô vác con trăn nặng trịch lên và mang nó ra ngoài mưa.

“Tori?” Cammy nói như muốn rít lên. Tori xoay người, con trăn vẫn tòong teeng vắt trên một bên vai. “Lần này em có thể mang nó đi xa hơn chút không, để nó khỏi bò ngay trở lại?”

“Được rồi, nhưng em không biết chỗ nào để thả…” Cô ngừng nói khi một ý tưởng chợt hiện ra. Vỗ nhẹ nhẹ vào cái lưng mập mạp của con rắn, cô nói, “Tao biết một người sẽ rất cảm kích khi có mày bầu bạn.”

Một tiếng sau bình minh ngày tiếp theo, Grant vẫn chưa lên đường, mà tiếp tục đọc, mê mải.

“Bỏ quyển sách phải gió đó xuống,” Ian leo ra khỏi cái võng của anh ta. Cũng giống như hai lần anh ta phát cuồng trước đó, Grant mặc kệ.

…Tôi chưa bao giờ sợ hãi đến thế. Ngay cả trong cái đêm tàu đắm. Nhưng chúng tôi biết rõ hòn đảo hơn và chạy thoát. Tôi từng tìm thấy một mỏm đất với lối vào bí mật, như một cái môi bằng đất trồi ra từ bức tường đá, và đưa Cammy đến đó. Chúng tôi rời cái trại ở trên cát và chuyển vào giữa những cái rễ cây banyan, giữa những con dơi đêm và các kiểu sinh vật. Tôi cảm thấy an toàn giữa cái cây cổ thụ to lớn, nhưng chúng tôi sắp hết thức ăn. Chúng tôi tranh cãi như chó mèo về việc ai sẽ ra ngoài, ai cũng muốn bảo vệ người kia. Cuối cùng tôi định sẽ đợi đến khi chị ấy ngủ, rồi bò ra ngoài trước khi trời sáng. Khi tôi tỉnh dậy Cammy đã đi rồi…

“Anh định đọc hay là đi tìm kiếm tiếp đây?”

Grant miễn cưỡng nhìn lên và thấy Ian đứng ngay cạnh, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày. “Tôi tưởng anh hết chịu nổi rồi cơ.”

“Thà đi cho đến khi chân tôi rữa ra còn hơn là ở đây – ”

“Thế hả, chúng ta hết rượu rồi?”

Ian thậm chí còn chẳng thèm tỏ ra ngượng ngùng. “Gần như thế. Và chán muốn chết nếu không có nó. Hơn nữa, khi tôi tìm ra cái chòi, nó làm kích thích máu thám hiểm trong tôi.”

“Anh tìm thấy cái chòi?”

“Thế anh có tìm thấy nó không nếu không có tôi?”

Grant quắc mắt trước khi nhìn xuống những dòng chữ một cách thèm muốn.

“Anh không thấy tội lỗi khi đọc nhật ký của cô ấy sao?”

Phải, anh đánh vật với nó ở mỗi trang. “Tôi có thể tìm ra gợi ý về một chỗ trù ẩn khác.”

“Anh có thể thả cuốn nhật ký xuống và thấy cô ấy đang ngồi ngay trong chòi.”

“Cô ấy quá khôn ngoan để làm thế.”

“Thế à, anh biết rõ cô ta thế sao?”

Anh biết cô can đảm và lắm mưu và trung thành. Anh giơ cuốn nhật ký lên. “Tôi biết cô ấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.