Như một sân khấu lớn bằng đá, Núi Table đứng sừng sững sau lưng Cape Town.
Khi chiếc Keveral từ từ tiến vào khu cảng sầm uất và Grant ra các mệnh lệnh cập cảng, Victoria tiến đến bên anh, đôi mắt cô long lanh vì thích thú. Khi anh hoàn tất công việc, cô nói, “Tôi nghĩ anh là người chỉ huy quá khó tính, nhưng giờ thì tôi biết tại sao rồi.”
Anh biết cô đã nhìn thấy thủy thủ đoàn nhếch nhác trên những con tàu khác, quần áo họ thật dơ dáy. Người của Grant làm việc với cả vẻ tự hào.
“Ian từng nói làm việc cho Hãng vận tải biển Peregrine là một công việc đáng mơ ước.”
Hừm, Ian nói thế đấy. “Đúng thế. Ngay cả với một chỉ huy khó tính như tôi.”
Cô cười, tự nghĩ anh đang trêu cô. Khỉ thật, biết đâu anh ấy trêu cô thật.
“Con tàu của anh ấn tượng nhất ở đây. Bên cạnh cái đám thô kệch kia, nó như… như một hình mẫu lý tưởng.”
Anh thích vì cô nhận ra điều đó; anh ghét vì cô đã nhận ra.
Cô thở dài, hướng sự chú ý tới những chú hải cẩu đang chơi đùa giữa những con sóng và trên các tảng đá khổng lồ xung quanh cảng. “Nơi này thật ngoạn mục, cái cách ngọn núi ôm ấp thành phố. Anh có nghĩ mình nên đánh thức Cammy dậy?”
“Không nên, cũng như không nên đánh thức Ian, tôi nghĩ thế. Camellia cần nghỉ ngơi và tôi thì cần tránh xa khỏi Ian một chốc.”
Cô mỉm cười và gõ gõ cánh tay anh. “Em muốn mua kẹo khi ở đây. Đủ để em ăn no căng cho tất cả các ngày trong tuần.”
Grant cười.
Cô túm lấy một sợi dây trên đầu và đu người ra ngay trước mặt anh. “Và khi anh ở đây, anh có thể mua hoa cho em.”
Sự thích thú của anh biến mất. “Victoria, sẽ chẳng có hoa đâu,” anh hứa, giọng nhuốm vẻ bực bội. “Tất cả những gì xảy ra đêm hôm nọ là một sai lầm.”
Vẫn nắm sợi dây, cô bước lùi vài bước. “Em không cảm thấy đó là một sai lầm.”
Anh chỉ lườm cô.
“Đúng thế, một ngày nào đó anh sẽ mang hoa cho em, và anh sẽ nói với em rằng anh thấy em thật xinh.”
Anh sẽ không bao giờ nói cô xinh. Có thể anh không tự thú nhận nhiều chuyện, nhưng không thể chối cãi rằng cô là một phụ nữ đẹp tuyệt vời. Anh thở ra. “Victoria, cô thật là một sinh vật rất rất kỳ cục.”
Cô cười với anh và thả sợi dây ra. Nhưng cô khẽ thì thầm, khẳng định với anh, “Một ngày nào đó, thuyền trưởng.”
Thật là gan lì.
Nhưng khi họ tiến gần đến bến, anh thấy sự bất an hiện ra trên mặt cô lần đầu tiên sau hơn một tháng. Hình ảnh của sự văn minh làm cô quá choáng ngợp. Đương nhiên tất cả mọi thứ đều khô khốc, đinh tai nhức óc nếu so với hòn đảo êm đềm của cô, các màu sắc như nhòa đi. Khi họ cập bến, sự hoang mang càng hiện rõ hơn trên gương mặt, khi những âm thanh và mùi bắt đầu trở nên rõ rệt.
Anh và mọi người đã quá quen với mùi bến cảng, nhưng cái mùi ấy ảnh hưởng với cô nhiều hơn thế nhiều. Cái mùi hăng hăng của thức ăn Malai lượn lờ trêu đầu họ, trộn lẫn với mùi triều xuống và mùi cà phê. Nhưng như anh đã có thể đoán trước, cái vẻ hoang mang của Victoria sớm trở thành vẻ tò mò háo hức. Anh có thể cảm thấy cô muốn xuống tàu đến mức nào, để đi thăm thú khung cảnh mới xung quanh, và vì anh phải đi làm việc với chức trách cảng, anh quyết định sẽ để cô mua bán linh tinh tại một số quầy đồ ăn bên mé nước ở gần đó.
“Cô có thể ghé mấy cửa hàng ở dãy đầu tiên. Nhưng đừng có đi xa. Có ít tiền đây-”
Cô đang loay hoay ngó nghiêng trong sự thích thú, thậm chí còn không nhìn anh, rõ ràng đang quyết định xem đi đâu đầu tiên. Rồi cô hiểu ra anh vừa nói gì. “Ồ, em không thể lấy của anh cái gì hết. Anh đã làm quá nhiều rồi.”
“Đây,” anh khăng khăng, túm lấy tay cô và ấn tiền vào đó. “Ông cô gửi cô chỗ này.”
Gương mặt cô sáng lên. “Nếu thế… Anh có biết đã bao lâu rồi kể từ khi em mua cái gì đó không?” Cô nhìn xung quanh các quầy hàng đầy hàng hóa đủ màu sắc. “Em muốn mua tất!” Quay lại phía anh, cô nói, “Nhưng em không nhớ lắm về tiền bạc. Chỗ này đáng giá bao nhiêu?”
“Tôi thách cô tiêu hết được.” Cô cười và vươn tay ra nắm chặt lấy tay anh, nghĩ rằng anh đang trêu cô, trong khi anh nói rất là nghiêm túc.
Sau đó lúc anh gặp lại cô, anh nhận ra cô đang vác một cái túi nặng trịch chứa đầy thứ gì đó rất ngọt và rất là dính. Cô khăng khăng bắt anh thử, và không chịu thôi cho đến khi anh chấp nhận. Anh lỏng người và cười hắt ra. Đó là một thứ hỗn hợp của kẹo cứng bọc đường, mứt gừng, và si rô bạc hà. Chắc hẳn cô đã dọn sạch lọ kẹo của một cửa hàng nào đó. Với cái tốc độ Victoria đang thưởng thức chúng lúc này, cô sẽ sớm phải hối tiếc cho xem.
Khi cô đánh thức Camellia dậy và giúp chị ấy chuẩn bị để đến chỗ trọ trên đất liền, ba người bắt một cái xe rất đẹp chạy xuống các con phố bụi bặm đến một khách sạn mà Grant vẫn nhớ trong một lần đến đây dạo trước.
Không rời mắt khỏi cảnh vật, Camellia hỏi, “Thế là anh đã từng đến đây rồi?”
“Vâng, vài lần,” Grant trả lời một cách lịch sự, cứng nhắc.
Victoria nói, “Có vẻ anh không thích Cape Town.”
“Tôi không thích. Chẳng có trật tự gì cả.”
“Thế thì em đoán là em sẽ yêu nó lắm.” Anh quắc mắt với Victoria, việc này có vẻ chỉ làm cho cô khoái chí hơn.
“Ồ, tôi thích cái khách sạn kia,” Camellia nói, chỉ tay về phía một cái khách sạn phong cách Hà Lan duyên dáng với hoa dại mọc khắp xung quanh. Những tòa nhà trắng là phong cách chủ đạo ở Cape, nhưng các kiến trúc kiểu tân cổ điển của Anh vẫn rải rác đây đó.
“Không, chúng ta đi tiếp.”
“Tại sao?” Victoria hỏi. “Không đủ kiên cố cho anh à?”
Cô và Camellia cười rinh ríc, và anh lườm họ. Như để chuộc lỗi vì đã trêu chọc, Victoria đưa thêm kẹo cho anh một cách nghiêm trang. Cô đã chọn xong đâu là thứ ưa thích của anh.
Anh đưa họ đến một khách sạn bề thế, phong cách hoành tráng. Không được duyên dáng bằng, rõ ràng thiếu đi cái không khí kia, nhưng an toàn hơn. Anh thừa nhận “an toàn” là một khái niệm có tính tương đối ở Cape Town, nhất là sau khi trời tối. Thành phố này không phải tự nhiên được biết đến là “quán rượu của biển”. Nó hoàn toàn có thể là một thành phố không có kỷ cương, nguy hiểm, dù có bao nhiêu ngôi nhà tráng lệ điểm xuyết cho nó đi chăng nữa.
Như đã đoán, Camellia không đủ khỏe để ra ngoài, nhưng cô khăng khăng bảo Victoria đi thăm thành phố. Grant muốn kiếm ra lý do gì đó để không phải dính với cô cả ngày, nhưng anh sẽ rất giống một tên khốn nếu từ chối một phụ nữ đau ốm.
Thế là anh đưa Victoria vào trung tâm thành phố và dọc trên bến nước, nhưng nhận ra váy áo của cô khác với của những cô gái cùng tuổi và địa vị. Chẳng có gì ngạc nhiên – quần áo anh mua cho cô đã cả năm nay rồi, và rõ ràng là thời trang đã vọt lên trước họ trong thời gian đó. Cô cần quần áo mới, và anh đoán đây là trách nhiệm của anh. Victoria rất thích thú đi mua sắm, choáng ngợp trước những cửa hàng sang trọng, đặc biệt là khi anh đã vờ đảm bảo với cô anh sẽ thanh toán hết với ông cô cho những thứ cô mua.
Rồi anh lại tự mắng vì đã chi tiêu cho cô. Cô mặc gì cũng đẹp, và như anh đã chắc mẩm, cô là cô gái làm cho quần áo của cô đẹp lên chứ không phải quần áo làm nên con người cô. Với các chất vải, màu sắc khác nhau – cô vẫn đẹp tuyệt vời khi mặc tất cả mọi thứ. Chắc cô đã nhìn thấy anh mắt thán phục của anh khi cô mặc thử một chiếc váy buổi tối cắt sâu, bởi vì cô hếch một bên hông lên, và nói đầy châm biếm, “Em cá là anh có thể đã quên em gần như đã trở về thời nguyên thủy khi anh tìm thấy em.”
Đôi môi của anh hé ra một nụ cười để rồi lại biến mất khi người chủ gian hàng nói rằng bà ta mới nhập từ Pháp các loại thời trang mới nhất về đồ lót. Đúng là thứ anh cần nghĩ đến bây giờ – Victoria chẳng mặc gì ngoài mấy miếng vải mỏng dính. Anh đã thấy cái đó rồi, và may lắm mới sống sót được.
Anh có thể nghe cuộc nói chuyện của họ trong phòng thay đồ khi người mặc đồ giúp Victoria xỏ cái “sự quyến rũ mới từ Paris” vào. Những câu hỏi của Victoria nào là “Thế là tôi buộc cái này vòng qua đây rồi xuống đây?” rồi thì “Chị không nghĩ thế hơi chật sao?” đã làm anh toát mồ hôi, nhưng đến khi cô nói, “Có thể nhìn xuyên qua nó luôn!” thì những ngón tay anh trở nên trắng bệch trên thành ghế.
Đòn kết liễu rốt cục cũng đến, khi Victoria lo rằng cô không thể cởi những thứ đồ lót này ra. Người bán hàng nói đầy hóm hỉnh, “Khi cô mặc cái này, thì cô không phải là người lo đến vụ đó.” Grant nghi cô ta đã nói câu cuối cùng to hơn để anh nghe thấy.
Cuối cùng, Victoria xuất hiện trong một bộ váy đi dạo màu xanh hoàng tộc với một cái mũ thêu màu trắng. Với một nụ cười thích thú, cô nhắm mắt và rún người trong chiếc váy, như thể cố làm quen với những thứ ở bên trong. Anh đứng bật dậy khỏi chiếc ghế để trả tiền.
Những cái váy ban ngày và buổi tối, găng tay da, áo ấm cho chuyến đi lên phía bắc, những cái mũ, khăn lông casơmia, dép sục, và một đống hộp chứa những thứ anh không thể nhớ nổi đang được xếp hàng để mang đi. Anh đã sắp xếp để những thứ cô cần cho ngày hôm sau được mang đến khách sạn, chỗ còn lại, bao gồm cả những chiếc váy may đo, được đưa thẳng lên tàu trong vòng hai ngày sau đó. Anh cũng thu xếp để một thợ may đến chỗ Camellia vào ngày mai.
Victoria không thể thôi vuốt ve cái túi xâu hạt cườm cầu kỳ anh mua cho cô hoặc thôi xòe ra gập vào chiếc quạt vải được vẽ lên, cho đến khi người bán hàng lôi chúng khỏi tay cô. Anh thấy ái ngại khi cô có vẻ miễn cưỡng phải rời chúng ra. Nếu cô phản ứng với Cape Town thế này, cô sẽ kiệt sức khi anh đưa cô đi mua sắm ở London mất. Anh nhăn mặt.
Anh sẽ không gặp gỡ cô, hay là đưa cô đi mua sắm gì hết, khi họ đã về đến nhà. Thật lạ lùng sao anh lại cảm thấy chắc chắn thế, khi mới chỉ một lúc trước đây anh đã quyết định trăm phần trăm là sẽ đưa cô vào một khách sạn và dùng răng xé tan cái “sự quyến rũ” kia ra.
Khi anh đưa cô về khách sạn, cô nói, “Thế là đã xong cuộc thử sức với sự văn minh đầu tiên của em. Em làm tốt chứ?”
Anh dựa lưng vào cửa. “Cô biết thừa cô làm tốt thế nào, và tôi sẽ không phải là người giúp tăng thêm cái tính tự tin đáng ngạc nhiên của cô đâu.”
Cô cười phá ra và đôi môi anh cũng cong lên, nhưng cuộc nói chuyện sớm trở nên kém thoải mái. Không, anh là người không thoải mái với cô. Anh cố chào tạm biệt thật nhanh, chúc Camellia nhanh khỏe, và quay về tàu.
Đêm đó, anh cố hết sức để ngủ trên chiếc giường trong cabin cũ của Ian. Anh không muốn lấy lại cái cabin của mình, biết rằng nó sẽ làm anh nhớ cô, và anh đã đủ khổ sở để không chạm vào cô rồi. Nhưng anh không thể ngủ được. Nếu phải nói thật, anh thề là anh nhớ con nhóc đó. Khi tiếng chuông vang lên báo phiên canh tiếp theo, Grant chuyển sang cabin của anh.
Một ý kiến tồi.
Ngay khi anh nằm xuống chiếc giường, anh ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng phảng phất của cô trên những tấm chắn và ngay lập tức thấy hứng lên, mạch đập nhanh và mạnh. Sẽ chẳng có ngủ nghê gì rồi.
Cô đã mơ gì khi ngủ đây trên giường của anh? Với một phụ nữ rực lửa như Victoria, có thể cô đã trằn trọc, quằn quại, mơ thấy những cảm xúc mãnh liệt và cố kềm nèn dục vọng.
Hoặc cô đã không kìm nén nó…
Anh nhảy khỏi chiếc giường như phải bỏng. Victoria tự thỏa mãn. Anh rùng mình trước hình ảnh mà anh vừa nghĩ tới, và chú lính nhỏ của anh giật giật đầy thèm khát. Anh đang nghĩ gì thế này? Chính đây là lý do anh phải tránh xa cô. Bởi vì anh đã bắt đầu hình dung ra những thứ quái quỷ đáng ra phải được dấu chặt trong sự tưởng tượng hoang dại nhất của anh.
Tiến về phía bồn rửa mặt, anh hất nước lên mặt, nhưng khi nhìn vào gương, anh khó có thể nhận ra người đàn ông đang nhìn chằm chặp vào mình. Tóc anh ta quá dài. Mặt anh ta quá rám nắng. Và lần đầu tiên trong gần chục năm, anh không cạo râu trong suốt cả ngày.
Anh cần một người đàn bà. Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, anh đã xua nó đi. Nếu anh nuôi dưỡng ý nghĩ đó, anh sẽ lao đến khách sạn của Victoria và lôi cô đi với anh. Ngay cả một người đàn ông sắp chết đói cũng sẽ không ăn cát sau khi anh ta đã nếm thứ đồ ăn tuyệt vời nhất. Anh có thể chống chọi với nó. Anh ngồi trên một cái ghế gắn xuống sàn để ngủ, hiểu ra rằng anh có cơ hội ngủ được ở đó nhiều chẳng kém bất cứ chỗ nào khác. Và sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, anh thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, một tiếng gọi to đánh thức anh dậy. “Tin nhắn cho ngài Ian Traywick trên tàu HMS Keveral!”
“Tôi đây,” anh nghe Ian trả lời với một giọng ngái ngủ.
Grant xỏ chân vào ủng để đi xem ai gửi tin nhắn cho Ian và thấy anh ta đang ghi lại tin trả lời. Ian đưa nó cho thằng bé đưa tin, nhưng phải xin Grant một đồng xu để cho thằng bé chuyển đi.
“Đưa tôi xem cái thư nào.” Grant vớ lấy lá thứ anh ta vừa nhận và đọc lướt.
Vị bác sĩ Sutherland sắp xếp sẽ đến đây ngày mai và tôi không muốn Tori ở đây khi tôi gặp ông ấy. Hãy đến và đưa cô ấy đi đâu đó một ngày. Camellia.
“Anh trả lời thế nào?”
“Tôi viết để bảo Tori chuẩn bị đi picnic.”
“Anh nói vớ vẩn thế hả.” Anh cầm chặt tờ giấy. “Chẳng phải anh cần chui vào cái nhà chứa nào đó à?”
“Tôi chịu được lâu đến thế rồi, tôi có thể đợi đến khi trở về.” Anh ta nghiêng người tới và vỗ ngực tự hào. “Dành cho một cô gái đặc biệt.”
Ian thỉnh thoảng lại gợi ý về cô gái bí ẩn này suốt chuyến đi. Grant cảm thấy Ian có vẻ muốn nói về cô ta, nhưng anh không hỏi thêm. Grant thì giúp được gì chứ? Anh là người cuối cùng nên cho anh ta lời khuyên về đàn bà.
Ý nghĩ Ian và Victoria ở với nhau cả ngày làm ruột Grant rối tung lên. Anh có thể giao cho Ian làm việc gì đó, nhưng anh biết tại sao Camellia lại muốn được riêng tư – để cô ấy có thể nghĩ ra cách tốt nhất nói cho Victoria biết về bất cứ kết quả nào vị bác sĩ chẩn đoán.
Khỉ thật. “Tôi sẽ đón cô ấy vào buổi sáng.”
“Anh nói sao cũng được. Tôi đã hứa đưa cô ấy ra bãi biển. Anh phải đi sớm đấy.”
Buổi sáng hôm sau khi Grant đến khách sạn, Victoria vừa mới xuống. Cô thật hấp dẫn với chiếc váy xanh thẫm anh mua cho cô, với mái tóc vấn cáo trên đầu và đội một chiếc mũ nhí nhảnh rất hợp.
Anh không biết anh sẽ phải làm sao nếu cô tỏ vẻ thất vọng vì thấy anh đến thay cho Ian. May sao, cô không như thế. Cô có vẻ vui hơn.
“Grant! Anh đưa em ra ngoài hôm nay hả?”
“Tôi, ừm, định nói cho cô biết là Ian sẽ không đến.”
“Nhưng anh sẽ đưa em đi chơi?”
Anh sẽ cảm thấy giống như một thằng tồi nếu anh từ chối cô. Anh tự nhắc nhở mình rằng có thể cô nhớ bãi biển. “Tôi sẽ hộ tống cô, đúng thế. Ra bãi biển.”
Cô reo lên và khoác tay anh. “Tuyệt vời,” cô nói.
Anh cố không quá căng thẳng bên cô, cố không quá thích thú với sự đụng chạm của cô. Mùi hương cô thật ngon lành, giống như mùi hương đã bao vây anh trên chiếc giường của mình.
Họ đi bộ ra chuồng ngựa và anh kiếm được hai con, và dù cho Victoria chẳng cố tình làm gì để gây sự chú ý, tất cả những con mắt đàn ông đều dồn về phía cô cứ như những tia nước sắp dồn thành giọt. Cô không nhận ra điều đó, nhưng tiếng cười phấn khích và cử động uyển chuyển của thân hình cô như tỏa ra sức hấp dẫn. Victoria một cách vô tình làm cho đàn ông tưởng như cô là một người đàn bà muốn được làm tình. Và họ đáp lại.
Grant đáp lại cô.
Victoria mà được thả ra ở London? Anh không thể tưởng tượng nổi những hậu quả.
Xua đi ý nghĩ đó, Grant tháo dây buộc con ngựa của cô, rồi bước tới giúp cô lên yên.
“Em tự làm được,” cô nói vẻ cong cớn trong khi vớ lấy dây cương trong tay anh, dẫn con ngựa về phía cái bậc lên yên.
Anh lưỡng lự, nhưng khi cô xua tay xùy xùy đuổi anh đi, anh bèn trèo lên một con ngựa thiến màu hạt dẻ. Cô thì chẳng làm gì mà chỉ đứng nhìn chằm chằm vào con ngựa của cô. Khỉ thật, lẽ ra anh phải nghĩ tới vụ này chứ. “Cô không được dạy cưỡi ngựa?”
“Tất nhiên em được dạy chứ!”
Anh nhìn cô vẻ không tin.
Cô gạt phắt mấy sợi tóc khỏi mặt. “Em chỉ nghĩ ngựa thì nhỏ hơn chứ. Với cả mắt nó cũng hiền hơn mắt con này.”
Grant như muốn kêu lên. “Sao mắt nó lại không -? Thôi bỏ đi. Tôi chẳng cần biết. Nếu cô không cưỡi ngựa được, chúng ta không thể tới bãi biển.”
Vẻ hốt hoảng hiện ra trên mặt cô. “Không, em – em sẽ nhớ ra.”
Cô suỵt suỵt con ngựa, rồi, sau vài lần cố gắng, cũng lên được trên yên – người nghiêng một cách đáng cảnh giác sang một bên, váy cô bị vướng vào cái gì đó và dúm lại trên một bên đầu gối, nhưng lại trùm lên cái yên. Tay cô ghì chặt dây cương, cô cố nhích vào đúng vị trí, nhưng con ngựa bắt đầu khó chịu rồi cuối cùng không thể điều khiển nổi nữa. Con ngựa cái đó nhảy dựng lên, rồi tiến về cái cọc gần nhất đề gạt Victoria xuống.
“Grant!” cô kêu lên thất thanh.
Anh cũng chẳng biết cô đang cười hay đang khóc. Anh kéo cương cho con ngựa của anh đến gần cô. Ngựa của cô ủi ngang vào con của anh. Cả hai con ngựa rống lên về phía nhau cảnh cáo.
“Ôi, vì Chúa.” Anh vươn tay sang và, túm lấy cô phía dưới cánh tay, nâng cô lên khỏi con ngựa của cô vào ngồi trên đùi mình bằng một động tác nhanh gọn. Anh vớ lấy sợi dây cương buông thõng của cô và huýt sáo gọi thằng bé ở chuồng ngựa đến dắt con ngựa của cô về. Cả người cô rung lên vì cười.
“Ôi, chúa ơi. Anh có thấy em không? Chẳng phải đấy là thứ nhộn nhất-?”
“Xuống đi.”
Mặt cô xị ra và cô đặt một tay lên ngực anh. “Cho em thử lần nữa. Làm ơn mà!”
Grant thở ra thật mạnh. “Xuống đi, và tôi sẽ giúp cô lên ngồi sau lưng tôi.”
Và chỉ thế thôi, gương mặt cô lại sáng lên. Cô tuột xuống, giơ ngay tay lên để được nâng lên lại. Anh cố giấu nụ cười, túm lấy một cánh tay, và giúp cô lên ngồi phía sau. “Ôm chặt lấy tôi.”
Cô xiết chặt tay quanh người anh và ngả đầu cô vào anh. Anh có thể chắc chắn anh cảm thấy cô mỉm cười phía sau lưng mình.