“Anh… ?” Đào Tư Di nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to, đột nhiên cảm thấy cô như thịt bò dưới dao thớt. Người đàn ông này cầm dao, tựa như đang nghiên cứu xem nên xuống tay chỗ nào. Cô sửng sốt một chút, định chạy trốn. Tuy đây là phương pháp tốt để Diệp Nam Tê nhận rõ sự thật, nhưng cô cũng đâu cần vì Diệp Nam Tê mà ở cũng chỗ với tên Diệp Lan Trăn này chứ, khẳng định sẽ có cách khác.
Tay mắt Diệp Lan Trăn nhanh nhẹn đè lên thân thể của cô, một hơi bế cô lên. Sau một trận chóng mặt, Đào Tư Di phát hiện bản thân đã bị ném lại trên giường.
“Diệp Lan Trăn, anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. ”
Đào Tư Di vội vàng ngồi dậy từ trên giường, trợn mắt nhìn người đàn ông trước mắt. Muốn ngăn lại ý đồ tiếp theo của anh.
“Anh còn chưa được một tấc đâu, tiến độ này quá chậm?” Diệp Lan Trăn không hề vội vã tiến hành bước tiếp theo, giờ phút này anh giống như con mèo đang vờn chuột, nhìn chuột nhỏ ở nơi đó vùng vẫy vô ích. Anh nhìn thời gian, đêm vừa mới bắt đầu, bọn họ còn đầy thời gian làm chuyện tiếp theo, bất tiện cũng có cái lạc thú của bất tiện.
“Em muốn về phòng ngủ của em.” Đào Tư Di nói xong liền lùi về phía bên kia giường, bị Diệp Lan Trăn săm soi, cô không còn cảm thấy sợ hãi như trước mà là bối rối không thôi. Khi còn ở cùng Lý Mộ Tiêu, anh ta đến tận bây giờ đều đối xử ôn hòa với cô, hơn nữa chuyện phòng the, chỉ cần cô không muốn, anh ta cũng sẽ không ép buộc. Nhưng Diệp Lan Trăn rõ ràng không phải người như thế, ánh sáng trong mắt anh cảnh báo nguy hiểm đang cận kề, hôm nay tuyệt đối không đơn giản như cô tưởng.
Diệp Lan Trăn mỉm cười, nghiêng thân thể về phía trước, hai tay chống hai bên Đào Tư Di, mặt anh cách cô ngày càng gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Anh nâng một bàn tay, phớt nhẹ gương mặt cô, sau đó đầu ngón tay mơn man theo xương quai xanh đi xuống dưới, dừng ngay tại áo ngủ cô đang mặc.
“Còn muốn đá anh ư?”
Diệp Lan Trăn bắt lấy chân Đào Tư Di đang định đá anh, tò mò nhìn bàn chân trắng noãn trong tay, anh đã sớm hiếu kỳ ngón chân mượt mà của cô, nhịn không được nắm nó trong tay mà thưởng thức.
“Anh buông ra. ”
Đào Tư Di cảm nhận tê dại từ dưới chân truyền đến, muốn tránh thoát kiềm chế của anh, nhưng tay Diệp Lan Trăn càng nắm chặt cẳng chân của cô khiến nó không thể động.
Nhận đấy được thân thể cô run rẩy, Diệp Lan Trăn nhíu mày. “Yên tâm, anh sẽ không ăn em, anh chỉ muốn dạy em hưởng thụ khoái hoạt mà thôi. ”
Nói xong Diệp Lan Trăn cúi đầu ngậm miệng của cô, ngăn cô không nói chuyện. Tay anh theo váy ngủ một đường hướng về phía trước, trực tiếp vượt qua quần lót vuốt ve thịt non trên eo cô, tay lớn di động khắp những đường cong mảnh khảnh nơi cô. Anh dùng thân thể của mình đặt thân thể mềm mại của cô ở phía dưới.
Nhận thấy cô tựa hồ không hề hưởng thụ sự hầu hạ của anh, thân thể anh ngược lại trở nên cứng ngắc. Diệp Lan Trăn bất mãn nhíu mày, cô gái không phối hợp khiến anh cảm giác có phần bất đắc dĩ. Mặc kệ là dáng người hay kỹ xảo, anh đều có thể chứng minh mình là người chuyên nghiệp. Nhưng hành động của cô gái này, khiến hai người không tới được lạc thú.
“Tính tình thật sự ngang ngược.” Diệp Lan Trăn buông thả đôi môi đỏ mọng mím chặt của cô, liên tục chiến đấu trên lỗ tai cô. Lè lưỡi khẽ liếm vành tay cô, sau đó dùng răng khẽ cắn hút.
“Diệp Lan Trăn…” Đào Tư Di chịu không nổi tê dại từ bên tai truyền đến, nhịn không được gọi một tiếng. Tay cô dừng ở ngực Diệp Lan Trăn, cho dù ngăn cách một lớp áo ngủ nhưng cô có thể cảm nhận được hơi nóng truyền từ người anh.
“Hử?” Diệp Lan Trăn hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục hành động. “Như thế nào? Không thoải mái sao?”
“Anh đừng như vậy, chúng ta nói chuyện đã. ”
“Anh không muốn nói chuyện giờ này, ngoan, để anh yêu thương em, đừng tự mình lừa gạt mình.” Diệp Lan Trăn nói xong, môi ẩm ướt hướng xuống xương quai xanh của cô, một đường khẽ liếm.
Đào Tư Di muốn đẩy người đàn ông phía trên ra, nhưng thân thể dù cố thế nào vẫn bị anh gắt gao đặt dưới thân. “Rốt cuộc vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Em nói gì?” Diệp Lan Trăn vụng trộm vuốt ve ngực cô, vẻ hoàn mỹ mềm mại kề sát lòng bàn tay anh.
“Vật nhỏ, tính cảnh giác cao như vậy, đi ngủ vẫn còn mặc nội y.” Anh hơi nhếch miệng, buồn cười nhìn hành vi ngây thơ của cô. Tay anh tham lam tiến vào áo ngủ bên trong, một tay ôm phía sau lưng cô, cởi bỏ khuy cài nội y.
“Nếu anh thật sự thích em thì đừng làm quá nhanh như vậy.” Đào Tư Di hy vọng anh có thể ngừng động tác.
“Anh đương nhiên thích em rồi nhưng anh thấy động tác này của anh chưa nhanh.” Tay Diệp Lan Trăn cuối cùng cũng được như nguyện ôm lấy mềm mại của cô, mà vật tròn nhỏ kia của cô dưới lòng bàn tay anh lại nhô cao. “Em xem, không phải em cũng thích sao? Ngoan, tin tưởng thân thể của chính mình, anh sẽ cho em thực thoải mái. ”
“Cái kia của em đến đấy.” Đào Tư Di nhịn không được nhắc nhở người đàn ông trước mắt, khoảng cách ngăn trở hai người thân thiết không chỉ có ý nguyện cá nhân.
“Không liên quan, vừa rồi anh đã biết.” Diệp Lan Trăn híp mắt, nhìn mặt cô gái đỏ bừng, cô vẫn còn lý trí nhắc nhở vấn đề này, điều này khiến anh bất mãn. Diệp Lan Trăn càng ra sức hôn môi Đào Tư Di, ý đồ đánh tan lý trí của cô.
“Ngoan, đừng nghĩ nhiều như vậy, giao em cho anh, anh sẽ cho em thoải mái.” Diệp Lan Trăn thành công hôn môi cô, đầu lưỡi tìm được đường vào trong cùng miệng cô chơi đùa. Thân thể càng ngày càng mềm yếu khiến anh nhịn không được càng muốn thêm. Anh đưa tay cởi bỏ áo ngủ của mình. Một cơ thể hoàn mỹ lộ ra trước mặt cô gái. Tay anh nắm tay cô đi tới điểm nhỏ trước ngực anh.
“Ngoan, nhẹ nhàng sờ chúng nó. ”
Đào Tư Di vừa đụng vào phần nhô ra của anh liền nghĩ muốn thu tay về, làn da Diệp Lan Trăn như lửa cực nóng. Không biết có phải nguyên nhân bị kích thích hay không, da anh thoáng đỏ lên, điểm nhỏ trước ngực anh cứng rắn như viên đá nhỏ. Tay cô muốn rút lại thì bị Diệp Lan Trăn bắt được, anh đè chặt tay cô dạo chơi trên cơ thể anh.
“Bảo bối, cứ như vậy, anh thật thoải mái…”
Tay cô đến nơi nào, Diệp Lan Trăn nhịn không được than nhẹ, tay nhỏ non mịn hơi lạnh, không những không giúp anh hạ nhiệt mà càng khiến anh nóng hơn. Tay anh lấy tay cô đặt trên rốn, để tay cô đi theo từng múi cơ bụng dịch về phía dưới, đi tới bụi cỏ bên dưới.
Đào Tư Di hoàn toàn không biết làm sao, ánh mắt Diệp Lan Trăn nheo lại, môi mỏng hé mở, anh rên rỉ trong miệng khiến lỗ tai cô hồng rực. Tay anh mân mê trên thân thể cô, thăm dò từng nơi mẫn cảm. Cô chưa bao giờ biết thì ra giữa nam và nữ lại có thể làm vậy. Cho tới bây giờ Lý Mộ Tiêu đều quy củ thăm dò cô trong bóng đêm. Cô chỉ biết bị động thừa nhận, chưa từng có kinh nghiệm trao đổi lại.
Diệp Lan Trăn bắt lấy tay cô khẽ vuốt bụi cỏ bên dưới, rồi dùng ngòn tay cô vẽ các vòng tròn xung quanh rốn anh, vật đó ngày càng sưng, khỏe mạnh muốn bạo phát ra ngoài.
“Ngoan, giúp anh cởi quần xuống.” Diệp Lan Trăn dừng động tác tay, đặt tay cô trên quần ngủ, dụ dỗ cô tiến hành bước thăm dò tiếp theo.
“Không…” Đào Tư Di cảm thấy tay được thả lỏng, lập tức muốn rút lại.
“Thực không nghe lời.” Diệp Lan Trăn tà mị cười, anh cúi đầu nhìn lều trại dưới thân. “Em không nghe lời cũng đừng trách anh, kháng cự sẽ bị nghiêm trị?” Giọng anh mềm nhẹ giáo huấn cô gái không nghe lời, cầm tay cô thăm dò vào quần ngủ của anh. Trong chốc lát, vật thể cực nóng đã chạm đến tay Đào Tư Di.
“Cầm nó.” Diệp Lan Trăn nhẹ giọng khuyên giải an ủi…
“Không cần…” Đào Tư Di hoảng sợ muốn rụt tay về, lại một lần nữa bị Diệp Lan Trăn chặn lại.
“Lại không nghe lời, vậy cũng đừng trách anh.” Diệp Lan Trăn mạnh mẽ dùng lực, áo ngủ Đào Tư Di vốn đã hỗn độn không chịu nổi, bị anh xé nát, hiện tại trừ quần lót, người cô không còn gì khác che đậy. Hai quả đầy đặn mạnh mẽ bắn ra trước mắt Diệp Lan Trăn.
Diệp Lan Trăn hít sâu một hơi, không nghĩ tới cô đẹp như vậy, giờ phút này anh nhịn không được muốn chà đạp. Một bàn tay bắt lấy hai tay muốn che đậy cơ thể của Đào Tư Di, một bàn tay kéo quần anh xuống, vật tím đen vĩ đại nhảy ra trước mặt Đào Tư Di. Diệp Lan Trăn giạng chân đè lên bụng dưới Đào Tư Di khiến cô không thể nhúc nhích, vật tím đen của anh thẳng tắp đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của cô.
“Như thế nào? Chưa thấy qua sao?” Diệp lan Trăn tự tin, vật tím đen rung lắc. Thấy Đào Tư Di xấu hổ nhắm mắt lại. Anh ác liệt dùng hai tay bắt lấy tay cô, để hai tay cô cầm vật tím đen của anh. Theo tay anh cầm chặt lại. Tay cô nắm vật khỏe mạnh của anh.
“Ưm!” Diệp Lan Trăn tán thưởng.
“Anh đừng…” Không biết là hoảng sợ hay xấu hổ, giọng Đào Tư Di đã có chút nức nở, lại khiến Diệp Lan Trăn càng đắc ý.
“Sợ sao?” Anh bắt lấy tay cô hạ lên hạ xuống vài cái. “Ưm… Em giỏi quá. Tay em thật sướng. Anh thật muốn biết phía dưới em có bao nhiêu sung sướng nữa.” Diệp Lan Trăn cúi người thổi hơi nóng vào lỗ tai Đào Tư Di.
Ngôn ngữ thô lỗ của anh làm Đào Tư Di mở choàng mắt, cô hoảng sợ nhìn tay mình bao lấy vật tím đen, theo động tác của anh di động càng lúc càng nhanh.
Diệp Lan Trăn mê muội nhìn vật tuyết trắng của cô lắc lư theo động tác của anh, hai điểm hồng mai lại càng như bức họa mê người.
“Lý Mộ Tiêu không dạy qua em sao?” Diệp Lan Trăn hỏi cảm thụ của cô, biết rõ giờ phút này không nên nhắc tới người không quan trọng này, nhưng anh nhịn không được muốn hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Đào Tư Di tủi thân, lộ ra chút ưu thương, làm Diệp Lan Trăn cực kỳ không vừa lòng. Tuy người nọ là anh nhắc đến, nhưng anh không cho phép cô gái này nhớ tới người đàn ông kia.
Anh hơi nghiêng người tới trước, dùng sức mạnh của mình ngăn lại đôi môi đỏ mọng của cô, môi mềm mại chạm vào khiến anh hưng phấn tột đỉnh, động tác trong tay càng ngày càng nhanh mạnh truyền tới đại não của anh.
Anh chấn động, một chất dịch trắng chảy ra. Diệp Lan Trăn bỗng nhiên thẳng lưng. Chất lỏng màu trắng phun trên người Đào Tư Di. Quả hồng mai dính chút chất lỏng màu trắng, càng thêm vẻ kiều diễm.
Diệp Lan Trăn dùng tay thấm một chút chất lỏng màu trắng, vẽ loạn lên quả hồng mai khác của cô. Anh nhìn Đào Tư Di đờ đẫn, nhẹ nhàng cúi thấp đầu, lẽ lưỡi liếm hồng mai, sau đó lập tức hôn môi cô, cùng cô trao đổi hương vị.
“Thích mùi vị của anh sao?” Diệp Lan Trăn ngẩng đầu cười nhẹ. “Vật nhỏ, em để anh ra sớm như vậy? Nói anh nên phạt em thế nào?”
Anh thưởng thức mềm mại của cô, vật tím đen một lần nữa dần dần ngẩng đầu. Đào Tư Di hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
“Tới, anh dạy em một loại phương pháp khác, trước hôn nó đi. ”
“Binh”. Ngoài cửa vang lên tiếng đập, khiến Đào Tư Di thức tỉnh từ trong mê loạn.
Diệp Lan Trăn mỉm cười. “Không cần để ý đến nó, đứa nhỏ phát giận ấy mà, ngoan, chúng ta tiếp tục. ”