“Vậy là hắn đã đưa cho cô lá thư rồi phải không?” Phyllida Chase đối mặt với Ainsley dưới ánh sáng huyền ảo hắt lại từ màn pháo hoa. Ainsley gặp ả, như đã hẹn, cạnh đài phun nước tại trung tâm của khu vườn. Khách khứa vẫn đang tập trung ở phía tây để xem những màn pháo hoa ngoạn mục rực rỡ cả một khoảng mênh mông.
“Lord Cameron đã trả nó lại cho tôi, đúng vậy,” Ainsley nói. “Cô cố tình đưa nó cho anh ta trong khi biết là tôi đang tìm kiếm nó. Tại sao vậy?”
Đôi mắt Phyllida lấp lánh. “Bởi vì, ta muốn cô biết rằng ta có thể đưa những bức thư cho bất kỳ ai ta thích bất cứ lúc nào ta thích nếu cô mất quá nhiều thời gian để có đủ tiền. Ta không bao giờ nghĩ rằng cô lại muốn thử tiến hành mặc cả với hắn. Cô đang đối phó với ta, cô em. Không phải một ai đó khác đâu.”
“Cô là một tên trộm, Mrs. Chase,” Ainsley lạnh lùng đáp trả. “Tôi sẽ thỏa thuận với bất cứ ai được cho là cần thiết. Tôi đã mang cho cô tiền, giờ tôi muốn những lá thư như đã thỏa thuận.”
“Cô không nên thử lén lút sau lưng ta, Mrs. Douglas. Vì việc cô đã làm, những bức thư còn lại sẽ tăng giá lên một chút. Một nghìn đồng vàng.”
Ainsley trân người lại. “Một nghìn? Chúng ta đã thoản thuận là năm trăm mà. Tôi đã rất khó khăn mới có thể thuyết phục được bà ấy đưa cho tôi số tiền đó.”
“Bà ta không nên viết những bức thư như thế nữa. Một nghìn vào cuối tuần này, hoặc ta sẽ bán chúng cho một tờ báo.”
Ainsley xiết chặt nắm tay giấu trong lớp váy của nàng. “Tôi không thể nào đưa đủ một ngàn đồng vàng vào cuối tuần. Chỉ còn chưa đến bốn ngày.”
“Vậy thì cô nên nhanh chóng bắt đầu gửi những bức điện đi. Bà ta có đủ khả năng đấy, vì tất cả đống ầm ỹ của bà ta, và đó là lỗi của chính bà ta vì đã quá ngu dại. Một tuần.”
Ainsley muốn hết lên. “Tại sao cô lại làm điều này? Cô đã là một quý phu nhân hầu cận, người được bà tin cẩn. Tại sao cô lại trở mặt với bà ấy.”
“Ta trở mặt với bà ta?” Đôi mắt của Phyllida long lên, và lần đầu tiên, Ainsley nhìn thấy một biểu hiện khác của Phyllida Chase ngoài sự lạnh lùng toan tính. “Đi và hỏi bà ta tại sao bà ta đã trở mặt với ta. Tất cả những gì ta muốn chỉ là một hạnh phúc nhỏ bé. Ta xứng đang với hạnh phúc nhỏ nhoi đó. Bà ta đã tước đoạt nó khỏi ta bằng mọi cách, và vì thế ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta. Không bao giờ.”
Sự giận giữ trong giọng nói của Phyllida đầy cuồng nộ, thất vọng tràn trề. Phyllida đã từng phục vụ nữ hoàng khi Ainsley tiến cung ba năm trước, nhưng nàng chưa bao giờ biết được tại sao Phyllida lại bị thất sủng. Nàng có nghe những lời thì thầm về Mrs. Chase – như là sự đeo đuổi có tiếng đối với những anh chàng trẻ tuổi – nhưng nữ hoàng luôn luôn kín tiếng về Phyllida và ngăn cấm chuyện đồn đại.
“Tôi không có một nghìn đồng vàng,” Ainsley nói. “Tôi chỉ có năm trăm. Cô nên hài lòng với nó.”
“Đó là giá cũ rồi. Phần năm trăm còn lại là để ta giữ miệng về cách cô quyến rũ Lord Cameron để lấy được tờ giấy.”
Mặt Ainsley nóng bừng. “Tôi không quyến rũ anh ta để lấy lá thư.”
Phyllida trao cho nàng một nụ cười cứng ngắc. “Mrs. Douglas thân mến, Lord Cameron không chi là một người đàn ông và một quý tộc hư hỏng, hắn là một người nhà Mackenzie. Hắn sẽ không chỉ đơn giản là trả lại cho cô lá thư mà không đi kèm với một cái giá chính xác cho nó. Nó hầu như chẳng quan trọng nếu cô vẫn chưa trả giá cho hắn. Nhưng cô sẽ.”
Ainsley thấy may mắn vì bóng tối, bởi vì nàng biết nàng hẳn đang đỏ ửng tới tận đầu ngón chân. Nàng nhớ lại hơi nóng từ miệng Cameron khi đẩy chiếc chìa khóa vào miệng nàng, cũng như hơi nóng của miệng chàng trên bầu ngực nàng lúc trong rừng.
Trước khi nàng rời đi vào cuối tuần, chúng ta sẽ kết thúc nó, chàng đã nói thế với nàng. Phụ thuộc vào điều đó.
“Tôi đã không lên giường anh ta,” Ainsley nói. “Và cũng sẽ không.”
“Cô em ngây thơ, Lord Cameron không chiếm lấy người đàn bà của hắn trên một cái giường. Bất cứ đâu trong căn phòng, phải – hoặc là trong xe ngựa, ngôi nhà mùa hè, hoặc trên bãi cỏ. Không bao giờ ở trên giường. Chuyện này khá nổi tiếng, đó là một phần về Lord Cameron của chúng ta.”
Những ý nghĩ của Ainsley lóe lên cơ thể rắn chắc của Cameron đang ấn lên người nàng trên tấm đệm, bàn tay to lớn của chàng trên eo nàng. Chàng đã sẵn sàng, nàng cảm nhận thấy nó qua lớp váy của chàng, dường như chẳng để tâm tới tất cả mọi thứ họ đã làm là trên một chiếc giường.
Nhưng chàng đã thả nàng ra. Chàng đã có thể làm bất cứ điều gì chàng muốn ngay lúc đó, đã có thể cưỡng ép Ainsley trao cho chàng. Nhưng chàng đã không.
“Tôi sẽ không,” Ainsley nói.
Phyllida trao cho nàng một cái nhìn thương hại. “Mrs. Douglas hoang tưởng. Cô không hợp với Lord Cameron Mackenzie. Hắn sẽ có điều hắn muốn từ cô rất nhanh tôi, và cô sẽ trao cho hắn. Cameron nhìn, hắn muốn, hắn chiếm lấy, và thế là xong.”
Chúng ta sẽ kết thúc nó.
Trái tim Ainsley đập nhanh hơn. “Cô có vẻ rất lạc quan với người đàn bà là người tình của anh ta.”
“Ta dấn thân vào quan hệ với Lord Cameron bằng đôi mắt mở to. Hắn có danh tiếng để trở thành một người tình thú vị nhất, và đó là những gì ta tìm kiếm, để vơi bớt nỗi buồn chán trong cái kỳ nghỉ ngớ ngẩn tẻ ngắt này. Hart Mackenzie đã từng tổ chức những bữa tiệc tưng bừng đầy hứng khởi, nhưng lần này hắn ta lại mời những kẻ tẻ nhạt đến làm những điều vớ vẩn trong một tuần chán ngắt ở chốn quê mùa hẻo lánh Scot băng giá. Cameron cũng buồn chán như ta, nhưng giờ hắn đã nhìn thấy đôi mắt đáng yêu của cô, ta chắc rằng hắn sẽ kết thúc với ta. Chẳng sao, bởi vì ta đã kết thúc với hắn rồi.”
Ainsley lắng nghe mà càng lúc càng thấy nóng ran, nàng nhận ra rằng nàng đã vấp vào một thế giới mà nàng chỉ thoáng nhìn thấy – những ông chồng và những bà vợ tìm kiếm đối tác khác để thỏa mãn bản thân, những nhân tình đơn giản là đi tìm những người tình khác. Trong thế giới của Ainsley, một quý cô trẻ tuổi có thể bị hủy hoại trong chớp mắt; trong thế giới của Phyllida, lời thề ước chẳng có ý nghĩa gì, và sự thỏa mãn là tất cả.
Ainsley đã nghĩ tới Lord Cameron, với đôi mắt dữ dội cả chàng và niềm đam mê âm ỉ bên trong chàng. Chàng thể hiện niềm đam mê đó thật dịu dàng khi chàng đối xử với mấy con ngựa hoặc là Mrs. Yardley già yếu, bảo vệ họ cũng như chăm sóc họ. Sự ân cần đó đã thuyết phục được Ainsley, dù là trong thế giới của những cô nhân tình và những người tình bí mật của chàng, Cameron Mackenzie xứng đáng với người tốt đẹp hơn Phyllida Chase.
“Tôi có thể đưa cho cô năm trăm đồng vàng,” Ainsley nói quả quyết.
Phyllida búng tay cái tách. “Ta muốn một ngàn. Bà ta có khả năng đó.”
Phải, nhưng nữ hoàng nhỏ bé có những ý tưởng rất khắt khe về nơi tiền bạc nên dùng và dùng bao nhiêu. Bà sẽ thấy bị xúc phạm nếu phải chi trả cho tất cả.
Nhưng dù nữ hoàng có nhận ra rằng những bức thư có khả năng hủy hoại nghiêm trọng tới danh tiếng của bà lúc bà viết những lời lẽ chứa chan tình cảm tới Mr. Brown, chẳng bao giờ nghĩ rằng bà sẽ không bao giờ thực sự gửi chúng cho anh ta. Mọi người không hài lòng với cuộc sống ẩn dật của Victoria, và có thể kêu gọi sự thoái vị của bà nếu họ nghĩ bà ở nhà chỉ để chơi đùa với viên quan giữ ngựa người Scot.
Phyllida đã tung ra đòn trừng phạt nữ hoàng, và cô ả sẽ làm thế. Vậy nên nữ hoàng đã gửi Ainsley – một quý phu nhân mà bà ra lệnh làm một công việc bí mật có thể liên quan đến những thứ bẩn thỉu như là phá khóa và tìm kiếm trong các phòng ngủ – để đối phó với Phyllida. Thu hồi lại những lá thư mà không phải tốn một xu nếu Ainsley có thể làm được.
“Cô có quá lạc quan khi nghĩ bà ấy sẽ trả cho cô một ngàn,” Ainsley nói.
Hết màn này đến màn khác, những bức tranh ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm. Dưới ánh sáng lung linh ấy, Phyllida mỉm cười.
“Một ngàn là điều ta muốn,” ả nói. “Có nó bằng cách nào vào cuối tuần này, và cô có thể lấy lại những bức thư. Nếu không thì…”
Ả làm một điệu bộ trống rỗng, rồi quay đi và bước xuống con đường sỏi mà không thèm nhìn lại.
“Ả đàn bà chết tiệt,” Ainsley gầm gừ.
Một cái mũi lành lạnh ấn vào lòng bàn tay nàng, và nàng nhìn xuống thì thấy McNab, một chú chó nhà Mackenzie, đang nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt cảm thông. Năm con chó luôn quanh quẩn với nhà Macken. Hai trong số chúng – chó săn Ruby và chó sục Fergus – thuộc về Ian và Beth và sống với họ từ khi họ lui về ở tại căn nhà cách không xa đây. Ben và Achilles vẫn ở ngôi nhà chính, nhưng McNab, một chú chó spaniel nhỏ hơn, ít nhiều gắn bó hơn với Daniel và Cameron.
Ainsley thở dài khi nàng dựa vào McNab. “Thật yên bình nếu chỉ là một con chó. Mày sẽ chẳng phải lo lắng về những âm mưu hay là những bức thư hay là tống tiền.”
Đuôi của McNab ve vẩy đập đập vào chân nàng đầy hạnh phúc. Chiếc đuôi vẫy mạnh hơn khi McNab quay ra chào đón người đàn ông cao lớn đã đi theo nó bước ra từ bóng tối.
“Vậy là, Phyllida đang tống tiền nàng,” Cameron nói.
Ainsley nhanh chóng lục lại cuộc đối thoại ban nãy trong đầu, rồi thả lỏng một chút khi nhận ra cả nàng và Mrs. Chase đều không hề đề cập đến tên của nữ hoàng.
“Tôi e là thế.”
Cameron vỗ vỗ đầu McNab khi chú dụi đầu vào tay Cameron. “Phyllida có thể trở nên tàn nhẫn. Nàng có muốn ta lấy lại những lá thư của nàng khỏi tay cô ta không?”
Đôi mắt Ainsley mở lớn đầy cảnh giác. “Xin đừng. Nếu ngài khiến cô ta lo sợ, cô ta có thể chạy tới một tòa soạn nào đó khi bị đe dọa.”
McNab vòng lại phía sau Ainsley, huých nàng tiến về phía hơi ấm của Cameron. Cameron chẳng hề di chuyển. McNab ngồi xuống ngáng trở đường lui của Ainsley, hạnh phúc thấy họ đang đứng bên nhau với một khoảng cách quá gần gũi.
“Ta có thể giải quyết rắc rối cho nàng,” Cameron nói. “Nàng biết ta sẽ đưa cho nàng một ngàn nếu nàng yêu cầu.”
Hắn sẽ không chỉ đơn giản là trả lại cho cô lá thư mà không đi kèm với một cái giá chính xác cho nó.
“Tôi có thể lo liệu được tiền bạc,” Ainsley nói. “Khó khăn nhưng tôi có thể lo được.”
Dọc theo khu vườn, dưới ánh sáng của đèn lồng Trung hoa, Phyllida đang sóng bước bên chồng cô ta và lồng tay dưới cánh tay ông.
“Cô ta là một người đàn bà cứng rắn,” Cameron nói.
“Cô ta là một cái gai khó chịu đối với tôi.”
Cameron cười khùng khục trong cổ nghe như tiếng sỏi lạo xạo. “Nếu nàng nghĩ một ngàn đồng vàng sẽ khiến Phyllida buông tha, thì không đâu. Cô ta sẽ giữ lại cái gì đó hoặc tìm ra cách nào đó khác để ngáng đường nàng. Những vụ tống tiền chẳng bao giờ là kết thúc dễ dàng cả.” Tiếng cười của chàng tắt dần trong nỗi cay đắng.
“Vậy ư? Sao ngài biết?”
Giọng của chàng trở nên trống rỗng, vô cảm. “Khi nàng có anh trai là công tước và một người vợ qua đời một cách bí ẩn, thì không thiếu những kẻ chọc dao.”
“Một lối nói ẩn dụ khó hiểu.”
“Chết tiệt cái lối nói ẩn dụ. Những kẻ đó là cá mập và chúng lao ra từ chỗ tối tăm lúc mà nàng không ngờ tới nhất.”
“Em rất tiếc,” Ainsley nói.
Nàng nói nghe có vẻ cảm thông. Chết tiệt nàng đi, tại sao nàng lại nhìn chàng như thế?
Đôi mắt xám lấp lánh trong bóng tối, đầy thẳng thắn, chiếc khăn choàng ren trượt khỏi vai nàng khi nàng cúi xuống với thú cưng của chàng. Một lần nữa, Ainsley đang khiến thế giới của Cameron trở nên sống động, ngập tràn màu sắc thay vì màu xám xịt tang thương thường nhật của chàng.
“Cả thế giới này suy diễn việc liệu ta có giết vợ mình,” chàng nói. “Kể cả nàng.”
Một cái chớp mắt với cảm giác tội lỗi của nàng đã nói rằng chàng đã đúng. Nhưng tại sao Ainsley lại không suy diễn việc đó được chứ? Chẳng ai biết chắc chắn điều gì đã xảy ra trong căn phòng đó, chỉ có Cameron. Daniel mới chỉ là một đứa trẻ, và ngoài cậu bé ra thì Cameron và Elizabeth đang ở một mình.
Cameron nghĩ tới những cuộc điều tra, tất cả mọi người đều nhìn chàng khi chàng đưa ra bằng chứng với một giọng chết choc, tất cả mọi người đều tin rằng chàng đã giết Elizabeth. Đôi mắt của dân làng, các nhà báo, gia đình Elizabeth, người tình của cô ta, cha của chính chàng, bồi thẩm đoàn, nhân viên điều tra đều lạnh lùng và căng thẳng, chờ đợi lời thú nhận của chàng.
Chỉ có Hart là tin tưởng chàng, và Hart đã khai man, nói với viên điều tra rằng anh đã thấy Elizabeth đâm thẳng lưỡi dao vào cổ họng cô ta ngay khi anh phá cửa xông vào. Cameron băng ngang căn phòng, giữ lấy Daniel, cố gắng xoa dịu cậu bé đang thét lên thảm thiết. Hart đã kể lại câu chuyện, sử dụng chính sự quyến rũ của nhà Mackenzie và sự cảm thông với nỗi kinh hoàng xảy ra với em trai mình.
Điều Hart nói là sự thật, chỉ có điều là anh ấy không tận mắt chứng kiến. Elizabeth đã thực sự chết trước khi Hart xông vào phòng. Hart đã nói dối để cứu Cameron, và Cameron sẽ mãi mãi cảm kích anh trai. Vì thế, Cameron phải chịu đựng bữa tiệc tại tư dinh của Hart và giải trí cho khách khứa của Hart bằng việc để họ xem chàng huấn luyện ngựa đua.
Những ngón tay của Ainsley chạm lên cánh tay chàng, kéo chàng ra khỏi bóng tối. Giọng nói tươi mát của nàng bao phủ lấy chàng, mùi hương của nàng hòa quyện với hương vani và quế, đó là Ainsley.
“Mọi người đều nói về chuyện đó, em không thể phủ nhận,” nàng nói. “Nhưng em không nghĩ đó là sự thật.”
“Cái cái quỷ gì mà nàng có thể biết chứ?” Cameron nghe thấy tiếng gầm của chính chàng nhưng không thể ngừng lại.
“Em biết cách nhìn người, đó là tất cả.”
“Đó chỉ có thể là nàng quá tin người một cách chết tiệt.”
“Nó có nghĩa là theo ý kiến của em, dù ngài thích nó hay không. Vì vậy, không cần cố gắng xúc phạm em, hoặc bắt nạt em, hay bất cứ điều gì mà ngài đang làm.”
Nàng lại đang đánh thức chàng từ trạng thái tê liệt nửa người lần nữa, gọt giũa thế giới xung quanh chàng. “Nhưng nàng là một kẻ nói dối và là một kẻ trộm, Mrs. Douglas,” chàng nói, hạ thấp giọng. “Một kẻ lừa đảo đầy tự tin. Làm sao ta có thể tin lời nàng đây?”
Bàn tay nàng vẫn đặt trên cánh tay chàng, và Cameron thấy vui vì nàng đã không đẩy chúng ra. “Ngài đã luôn gặp em trong những hoàn cảnh không may. Em luôn luôn là người đáng tin cậy.”
Cameron muốn cười vang. “Nàng phá những ổ khóa giống như một tên trộm chuyên nghiệp, lục soát các căn phòng, đối phó với những vụ tống tiền, và rồi yêu cầu ta tin tưởng nàng.”
Ainsley bắn cho chàng một cái nhìn bực bội. “Tôi xin nhắc nhở ngài rằng tôi đã chưa từng gặp ngài trong một hoàn cảnh tốt đẹp nào cả, thưa ngài. Lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, ngài đã cởi cúc áo ngực của tôi.”
Phải, chàng vẫn nhớ. Mỗi cái cúc mở ra, sự ấm áp của làn da nàng, hơi thở nàng chạm vào những ngón tay của chàng. Cameron chạm vào nàng lần nữa, tìm kiếm hơi ấm thêm một lần nữa.
Chàng chạm vào xương đòn của nàng, cảm thấy hơi lạnh thấu qua đôi găng tay chàng. “Trang phục vũ hội, đàn bà, nàng đang lạnh cóng.”
Cameron cởi áo khoác ngoài của chàng rồi quàng nó quanh vai nàng trước khi nàng có thể phản đối, và sau đó chàng giữ chặt vạt áo, không muốn buông ra. Mrs. Douglas ngọt ngào, đang nhìn thẳng vào khuôn mặt chàng và đang nói rằng nàng tin tưởng chàng. Chẳng ai từng làm thế. Chỉ bởi vì Hart nên phán quyết của cuộc điều tra mới là tự tử. Cameron được phóng thích. Vụ án khép lại.
Một cách chính thức. Dư luận thì khác, nhưng chỉ là những lời thì thầm, bởi vì Hart sẽ không dung thứ cho sự vu khống. Phụ nữ trong giới giang hồ, và những bà vợ và góa phụ muốn sự hứng khởi từ Cameron vì sự nguy hiểm của chàng, trong khi những quý cô trẻ tuổi đáng kính đã bị gạt khỏi đường đi của chàng. Cameron chẳng quan tâm. Chàng sẽ không bao giờ tái hôn nữa – một lần là quá đủ – nhưng chàng nghi ngờ rằng bất cứ ai sẽ chấp nhận ngay cả khi chàng đề nghị.
Giờ đây Ainsley Douglas nhìn chàng với đôi mắt xám trong trẻo và nói với chàng nàng tin sự trong sạch của chàng. Không cần bất cứ bằng chứng gì hết.
Chàng muốn nếm cái miệng đã nói những lời đó. Chàng muốn kéo nàng vào chàng, cảm nhận cơ thể nàng dưới cơ thể chàng, trút bỏ hết trang phục của nàng và hôn mọi chỗ trên cơ thể nàng. Ainsley cuộn chặt mái tóc của nàng thành búi đêm nay – chàng tưởng tượng đang gỡ nó ra, để mái tóc nàng chảy dài trên cơ thể chàng như tấm lụa ấm áp.
Đuôi của McNab quấn lấy chân Cameron, và Ainsley cười vang và cúi xuống nựng đầu con chó. “Lord Cameron, em cần yêu cầu ngài một đặc ân.”
Nàng đã không biết nó nguy hiểm đến thế nào nếu hỏi xin chàng một đặc ân sao? Chỉ bởi vì Cameron trong sạch trong vụ giết người không có nghĩa chàng là một người tốt.
“Điều gì?”
“Em đã kiểm tra phòng Mrs. Chase, nhưng em chưa bao giờ tìm thấy những lá thứ. Em cũng đã có cơ hội để xem qua phần còn lại của dinh thự, nhưng em đã không thể nào tìm thấy chúng.”
Cameron tưởng tượng Ainsley một cách hạnh phúc đang cạy khóa những cánh cửa từng phòng trong dinh thự của Hart. Hỗ trợ Isabella việc tổ chức bữa tiệc đã tạo điều kiện cho nàng đi đến hầu hết mọi nơi trong căn nhà. Hart Mackenzie, một người đàn ông cẩn thận và tự chủ nhất, kể từ khi mới sinh ra, không bắt gặp Ainsley với cái kẹp tóc của nàng.
“Tất nhiên là nàng đã lục lạo,” chàng nói. “Nàng chắc là nàng đã tìm kỹ?”
“Tôi luôn luôn rất cẩn thận, thưa ngài. Nhưng có một nơi mà tôi chưa tìm.” Nàng liếm môi dưới, tới chỗ bầm tím nhỏ mà Cameron đã để lại đó. Dấu hôn của chàng. Chàng người đã luôn không thích hôn những người đàn bà của mình không thể ngừng nghĩ về việc hôn Ainsley. “Một nơi cô ta có thể cất giấu nhiều thứ,” Ainsley nói, “nơi em không thích tới, có thể là tư phòng của ngài.”
Trái tim của chàng lỡ mất một nhịp. “Nàng cũng đã đột nhập vào trong phòng ta rồi, cô nàng tinh ranh ah. Angelo đã nói với ta là có người đã lục lọi tủ quần áo.”
“Nhưng em vẫn chưa tìm xong.”
Không, Cam và Phyllida đã xen ngang, Cameron đang tìm kiếm nơi giải thoát nỗi buồn chán của chàng.
Ainsley tiếp tục. “Liệu Mrs. Chase có khả năng giấu phần còn lại đâu đó trong những căn phòng của ngài không?”
Phyllida đã bám dính lấy Cameron kể từ lúc rời khỏi bữa tiệc, và Cameron đã chẳng từ chối. “Phải, có ta có thể có cơ hội. Nhưng không, ta đang nghĩ xem, cơ hội để lấy lại chúng.” Chàng đã không mời Phyllida tới tư phòng của chàng sau đêm qua, và cô ta hiểu sự thờ ơ lạnh lùng của chàng có nghĩa là gì.
“Tuyệt vời. Có lẽ em có thể đến và tìm kiếm chúng trong khi ngài đang huấn luyện vào ngày mai chăng? Liệu ngài có thể giữ những người hầu tránh xa căn phòng không?”
Ý nghĩ về nàng tung tăng quanh phòng chàng khiến chàng toát mồ hôi. “Tại sao lại đợi tới sáng? Nếu nàng muốn tìm những lá thư đến vậy, đi và tìm chúng thôi.”
Đôi mắt Ainsley mở lớn. “Cái gì, bây giờ ư?”
“Vì cái quái gì mà lại không chứ? Khách khứa đang chú mục với màn pháo hoa của Hart, và ngôi nhà trống rỗng. Ta sẽ chỉ cho nàng những nơi có khả năng tìm thấy nhất.”
Ainsley chúm môi, cánh hồng mềm mại khiến chàng muốn kéo nàng lại gần và hoàn thành nốt những gì chàng chỉ mới bắt đầu với nàng lúc trong rừng. Chàng đã buộc mình bỏ đi trước khi có nguy cơ vị bá tước hay Isabella hoặc một người nào đó quay sang tìm nàng, để thấy nàng trong một hoàn cảnh tuyệt đối bị tổn hại thanh danh. Dường như không ai tham gia trận đấu bóng vồ chú ý tới sự biến mất của nàng là quá lâu cùng với Lord Cameron khét tiếng, dù vậy, có thể nghĩ rằng Cameron chẳng có gì để làm với một người bạn vô danh của em dâu anh ta. Vài người trong số họ là chú ý tới Ainsley, còn lại toàn những kẻ đui mù. Nàng khép kín, chắc chắn, nhưng Cameron có thể thấy nàng cùng với tất cả ánh hào quang rực rỡ của chính nàng.
Ainsley cuối cùng cũng đưa ra một tiếng thở dài và gật đầu. “Tốt thôi, cùng đi kiểm tra thôi. Dù sao ở đây cũng bắt đầu trở gió lạnh rồi.” Nàng quay đi mà chẳng nói lời nào và tiến về phía ngôi nhà, chiếc áo khoác của chàng tung bay phấp phới phía sau nàng.