Cameron nhìn chằm chằm vào Beth trong khi thế giới của chàng đang trở nên xám ngoét. “Đi ư? Em nói đi có nghĩ là gì vậy?”
“Trở lại Balmoral. Cô ấy vừa nhận được một bức điện từ nữ hoàng sáng nay.” Rồi nàng dịu dàng. “Em rất tiếc, Cam. Anh không biết sao?”
“Không, anh chẳng hề biết chuyện chết tiệt gì cả.” Không từ biệt, cũng không buồn gửi cho chàng một tin nhắn.
“Cô ấy thậm chí không có cả thời gian đóng gói hành lý,” Beth vừa nói vừa tháo găng tay ra. “Cô ấy chỉ mang theo vài thứ và yêu cầu em gửi những thứ còn lại sau.”
“Và em để nàng đi.” Giọng Cameron chợt gầm lên.
Đôi mắt xanh thẳm của Beth nhìn thẳng vào sự tức giận của chàng. “Đó là một lệnh triệu tập của nữ hoàng. Cô ấy không thể từ chồi.” Rồi nàng do dự. “Anh có nhớ khi anh dạy em làm thế nào để cưỡi ngựa không?”
“Chuyện đó thì liên quan quái quỷ gì ở đây chứ?” Thế giới đang dần tan vỡ dưới chân Cameron, và chàng đang rơi, rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm.
“Anh đã rất kiên nhẫn với em, mặc dù em hoàn toàn chẳng biết gì về ngựa. Anh đã tìm cho em một có ngựa hiền lành và dễ cưỡi, và anh đã hướng dẫn rất từ từ. Em hoàn toàn tin tưởng anh sẽ không để em ngã. Và không phải chỉ vì Ian sẽ tức giận nếu anh làm thế.”
“Anh nhớ.”
“Vậy hãy tin em khi em nói rằng anh sẽ gặp lại Ainsley. Và mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Beth tỏ ra hiểu biết, nhưng không đúng, tất cả đều sai hết. “Nàng có gửi cho ta tin nhắn nào à?”
“Không.” Beth trông hối lỗi. “Cô ấy hầu như chẳng có thời gian để từ biệt Isabella và nhờ em hôn bọn trẻ giùm cô ấy.”
Không từ biệt Cameron, không có câu trả lời cho lời cầu xin đáng thương của chàng. Ainsley, nàng phải đi cùng ta. Hãy nói nàng sẽ đi. Hứa với ta đi.
“Chết tiệt.”
Beth chạm vào cánh tay chàng. “Cameron, em rất tiếc.”
Cameron nhìn xuống Beth, cô em dâu dịu dàng người khiến Ian được hạnh phúc. Chàng bắt đầu đáp lời nhưng rồi những ý nghĩ lộn xộn của chàng chợt rõ một một.
Những lá thư.
Cáu kỉnh vì việc Ainsley sẽ không bao giờ bỏ đi tới Balmoral mà không có những lá thư. Nếu như Angelo đã đưa chúng cho nàng… Cameron phải biết là nàng có ảnh hưởng thế nào tới Angelo. Không nói lời nào, Cameron sải bước về dãy phòng của chàng trong ngôi nhà, nhảy một lúc hai ba bậc thang, và lao thẳng vào phòng ngủ. Mọi thứ trông vẫn như khi Cam rời đi đêm qua, cả đám lông McNab để lại trên giường. Con chó giờ đang lon ton chạy vào trong phòng.
Cameron sầm sập lao ngang qua căn phòng tới chiếc bàn cạnh gường. Một bức họa tươi tắn được treo ở đó, nàng ngồi ở đầu giường trong chiếc sơ mi, mỉm cười trong khi nàng đang kéo đôi vớ. Mac đã họa bức tranh này cho chàng cách đây cũng lâu rồi. Dù Cameron chưa từng gặp qua cô người mẫu mà Mac đã vẽ, chàng thích cái cách mỉm cười tình tứ của người phụ nữ mà chàng có thể thấy mỗi sáng.
Nàng cũng đang tươi cười bây giờ khi Cameron giật mở cái ngăn kéo. Cameron đã khóa chúng lại, nhưng cái khóa nhỏ đó chẳng là gì đối với kỹ năng của Ainsley.
Bọc thư đã biến mất.
“Chết tiệt,” Cameron nói. McNab ngồi ngay cạnh chàng. “Mày đúng là một con chó ngu ngốc.”
McNab đập đập cái đuôi của nó.
Cameron rút ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo không có ở đó đêm trước. Mở ra, chàng nhìn thấy nét chữ viết tay rõ ràng của Ainsley.
Trên tàu, sau giải St.Leger. Em sẽ đưa chàng câu trả lời.
Nàng không ký tên.
“Bố ơi!” Tiếng kêu giận dữ khiến McNab đập đuôi nhanh hơn. Cameron trượt tờ giấy nhắn vào trong túi.
“Bố ơi!”
“Ta nghe thấy con rồi.” Cameron đóng ngăn kéo lại và quay lại nhìn cậu con trai đang lao tới, chiếc váy của cậu lấm lem bùn đất như mọi khi.
“Bố, Mrs. Douglas đi mất rồi.”
“Ta biết rồi.”
“Vậy, hãy đuổi theo cô ấy. Mang cô ấy trở lại đây đi!”
Cameron nhìn trừng trừng, và Daniel e ngại lùi lại một bước. Cameron kiềm chế cơn thịnh nộ của chàng, không thích thú với cảm giác bạo ngược đang sôi sục trong chàng.
“Cô ấy đi gặp nữ hoàng,” chàng nói bình thản như chàng có thể. “Cô ấy phải đi.”
“Tại sao chứ? Nữ hoàng cần gì ở cô ấy chứ? Bà ta không phải là đã có đủ đám người vây quanh mà không cần Ainsley rồi sao.”
Cameron đồng ý. Con quái thú trong chàng muốn lao ngay tới Balmoral và giết bất cứ ai dám ngáng đường. “Ta biết.”
“Là lỗi của cha,” Daniel ấm ức. “Cô ấy đi rồi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy được nữa, và tất cả là lỗi của cha.”
“Daniel -”
Daniel xoay người và phóng ra khỏi phòng, McNab phi theo sau cậu đầy lo lắng.
Khốn khiếp, chết tiệt. Cameron nằm phịch xuống giường, toàn bộ sức lực như rời khỏi cơ thể chàng. Chàng hầu như không ngủ được cả đêm, và đầu chàng váng vất bởi rượu, kiệt sức, và những ký ức về Ainsley.
Trên tàu, sau giải St.Leger. Em sẽ đưa chàng câu trả lời.
Cameron gần như không thể thở. Chàng sẽ không để nàng ra đi. Đàn ông nhà Mackenzie rất giỏi trong việc có được chính xác thứ họ muốn, và Cameron sẽ có Ainsley. Chàng sẽ không để nàng đi nữa, kể cả là Nữ hoàng nước Anh hay vì bất cứ lý do gì trên đời này.
Phân tích rõ ràng thế cũng chẳng khiến chàng khởi sắc, nhưng chàng đã bám lấy nó khi vất đống quần áo bẩn ra và gầm lên cho gọi Angelo.
(^o^)/
Nữ hoàng Victoria mở chiệc hộp nhỏ Ainsley mang tới cho bà và lướt tay trên xấp thư bên trong nó. Bà khóa chiếc hộp lại với chiếc chìa nhỏ xâu với một sợi ruy băng và giấu chiếc chìa vào túi.
“Làm tốt lắm, em thân mến,” nữ hoàng nói, nụ cười mỉm chi đầy hài lòng.
“Xin người thứ lỗi, thưa lệnh bà, nhưng sao người không thiêu hủy chúng vậy?” Cái khóa quá mỏng manh, và kẻ đồng lõa với Phyllida sẽ không mấy khó khăn mà đánh cắp những lá thư như lần trước.
“Vớ vấn. Giờ đây nói không còn quan trọng nữa. Mrs. Chase đã đi xa rồi.”
Phải, nhưng vẫn còn những kẻ khác muốn hạ nhục ngài, Ainsley giận dữ lặng thinh.
Tuy nhiên, nữ hoàng cũng đúng khi cho rằng Phyllida Chase không còn là mối đe dọa nữa. Ngay sau khi Ainsley bước xuống chuyến tàu đêm đó, thị nữ đã kể cho nàng tin đồn thú vị là Mrs. Chase đã chạy trốn tới Châu Âu với một chàng ca sỹ ngưới Ý trẻ trung.
Tin đồn đã được xác nhận tại Balmoral bởi một đồng nghiệp của Mr. Chase. Phyllida đã viết một bức thư cho chồng, nói thẳng rằng cô ả sẽ bỏ rơi ông và dẫn ra vài lý do. Mr. Chase bị xúc phạm, đã sẵn sàng kiện ả ta, và ông hoàn toàn đổ lỗi cho Công tước xứ Kilmorgan vì đã tổ chức những bữa tiệc trụy lạc. Ainsley tự hỏi Hart Mackenzie sẽ phản ứng sao với vụ việc này.
Victoria tiếp tục. “Ta nghe rằng em đã trả lại năm trăm đồng vàng ở chỗ thư ký của ta.”
“Vâng, thần đã có thể lấy lại những lá thư và không phải dùng đến tiền của ngài, thưa lệnh bà.”
“Thật thông minh.” Nữ hoàng vỗ vỗ vào má nàng. “Rât tiết kiệm, rất Scot. Em luôn rất tháo vát, em thân mến, giống như mẹ của em vậy, Chúa ban phước cho linh hồn bà ấy.”
“Cám ơn lệnh bà.”
Nó nhắc nhở Ainsley dễ dàng thế nào mà nàng quay trở lại vai trò là đầy tớ thân cận của nữ hoàng. Ainsley vẫn mặc lại bộ đồ tang, nhưng nàng không thể ngừng chạm vào những cái cúc mã não trên thân áo và tưởng tượng ra nụ cười xấu xa của Cam sẽ trưng ra khi chàng hỏi bao nhiêu cúc nàng sẽ để chàng cởi ra.
Ainsley nghĩ tới tờ giấy nhắn nàng để lại cho chàng, sự báo đáp bạc bẽo cho tất cả những gì chàng đã giúp. Nhưng khi Ainsley gửi điện cho nữ hoàng báo nàng đã thành công thu hồi lại những bức thư, nàng đã nhận lại được hồi âm gần như ngay lập tức rằng nàng nên trở về Balmoral không chậm trễ.
Cameron đang cưỡi ngựa trên đường chạy với Angelo và những người huấn luyện khác của chàng, và Ainsley biết nàng sẽ không có thời gian để đọi chàng kết thúc công việc để từ biệt. Khi nữ hoàng nói không chậm trễ, bà thực sự có ý đó.
Bên cạnh đó, Cameron có thể yêu cầu một câu trả lời ngay sau đó và tại đó, và tâm trí của Ainsley cứ xoay quanh với câu hỏi. Chàng muốn nàng chạy trốn tới Châu Âu với chàng, giống như Phyllida đã làm với chàng ca sỹ của ả, và Ainsley chẳng có ý tưởng mơ hồ nhất để mà nói với chàng.
Nếu nàng đi với Cameron, làm thế nào để giải thích với Patrick và Rona? Như nàng đã cố nói với Cameron, nàng không quá lo lắng về vụ bê bối ngoại trừ những người nàng gây tổn thương cho họ bởi việc làm của nàng. Nếu em chỉ có một mình trên thế gian, em sẽ bỏ ngoài tai mấy lời đàm tiếu và làm những điều mà em thích.
Nhưng Cameron lại cám dỗ Ainsley. Không phải đơn giản chỉ là sự ham muốn phòng the đã xui khiến nàng – đó là nụ cười của chàng, sự ấm áp trong đôi mắt chàng, cách mà chàng lo lắng cho Jasmine, cách mà chàng giúp đỡ Mrs. Yardley già nua thật dịu dàng trên sân bóng vồ. Ainsley muốn tất cả của Cameron, toàn bộ con người chàng.
“Thần đang nghĩ tới việc sẽ đi Pari, thưa lệnh bà,” Ainsley nói.
Nữ hoàng chớp mắt. “Mùa hè tới, với gia đình em ư? Tất nhiên, em phải đi rồi. Pari rất đang yêu vào mùa hè.”
“Không, thần có ý đi vài tuần thôi.”
“Vớ vẩn, em thân mến, em không thể làm thế. Chúng ta có trận bóng vào cuối tháng này và có rất nhiều việc khác phải làm sau đó nữa, và rồi còn Giáng sinh nữa.”
Ainsley khẽ cắn má trong miệng nàng. “Vâng, thưa lệnh bà.”
Đối với nữ hoàng, chẳng gì thú vị hơn và quan trọng hơn những trò giải trí của hoàng gia, và Ainsley biết rằng Victoria sẽ không muốn Ainsley rời xa bà. Lúc này đây Victoria đang mỉm cười với Ainsley.
“Chơi cho ta nghe, em thân mến,” nữ hoàng nói. “Hãy làm tôi thư thái.”
Bà đặt đôi tay quanh cái hộp, khuôn mặt tròn trịa của nữ hoàng giờ đây trở nên thư thả vì bà đã thu hồi lại được bằng chứng tình yêu bí mật của bà. Ainsley giấu một tiếng thở dài, đi tới cây đàn piano, và bắt đầu chơi.
@_@
Hai ngày sau, Ainsley đi bộ dọc theo phòng khách dài và thấy Lord Cameron Mackenzie đang đứng ở đó, lưng chàng quay về phía nàng trong khi chàng đang hơ ấm đôi tay gần lò sưởi.
Trước khi nàng có thể lựa chọn giữa việc bỏ chạy hay là đối mặt với chàng, Cameron đã quay người lại. Cái nhìn sắc lạnh của chàng lướt từ trên xuống dưới và chàng chẳng buồn che giấu thực tế là chàng đang tức giận. Rất tức giận.
“Em đã để lại giấy nhắn,” Ainsley lí nhí.
“Cái giấy nhắn chết tiệt của nàng. Đóng cửa lại.”
Ainsley bước ngang căn phòng tới với chàng và bỏ ngoài tai yêu cầu đóng cửa. “Chàng làm gì ở đây?”
Và tại sao chàng lại trông tuyệt vời đến thế trong bộ đồ cưỡi ngựa và đôi bốt đầy bùn?
“Ta tới thăm nhân tình của mình.”
Ainsley ngừng bặt. “Ôi.”
“Ta có ý là nàng đấy, Ainsley.”
Hơi thở của Ainsley đã trở lại. “Em không phải nhân tình của chàng.”
“Tình yêu của ta, là sau đó.” Cameron ngồi trên một chiếc ghế sofa mà chẳng thèm mời nàng ngồi trước, lấy một cái bình nhỏ từ túi áo khoác, và tu một hơi dài. Ainsley ngồi xuống một cái ghế gần đó. “Chàng khiến chúng ta nghe như là những nhân vật trong một trò hề. Em sẽ cược là chàng không nói với lệnh bà rằng chàng ở đây là để thăm nhân tình của chàng.”
Cameron nhún vai và hớp thêm một ngụm nữa. “Bà ta đã hỏi ý kiến của ta về một con ngựa, và ta quyết định là sẽ nói chuyện riêng với bà ấy.”
“Rất nhanh trí.”
“Nữ hoàng thích nói chuyện về lũ ngựa.”
Ainsley gật đầu. “Đúng thế. Em đã nói với chàng là em sẽ đưa ra quyết định của mình sau giải St. Leger. Em cần thời gian suy nghĩ.”
Cameron vắt ngang đôi chân đi bốt của chàng. “Ta vừa đổi ý rồi. Ta muốn có câu trả lời ngay bây giờ.”
“Có nghĩa là chàng tới đây để mang em đi. Có bảo vệ và những thứ khác nữa.”
“Không, chết tiệt nàng đi. Ta tới đây để thuyết phục nàng.”
“Chàng là một gã đàn ông kiêu ngạo, Cameron Mackenzie.”
Cameron đẩy cái bình trở lại túi. “Ta là một người thiếu kiên nhẫn. Ta không hiểu thế quái nào mà nàng lại cứ khăng khăng trở lại đây để làm kẻ tôi tớ trung thành của nữ hoàng.”
Ainsley xòe đôi tay của nàng. “Em cần tiền. Em không phải là một phụ nữ giàu có, và anh trai của em không trông mong là sẽ phải trông nom em mãi mãi.”
“Ta đã nói với nàng, ta sẽ đưa cho nàng tất cả số tiền mà nàng cần.” Cameron liếc xuống cái váy của nàng. “Ta ghét nàng mặc màu đen. Tại sao nàng vẫn còn mặc nó.”
“Đó là trang phục em mặc khi làm việc cho nữ hoàng,” Ainsley nói. “Và em mặc nó vì John Douglas là một người đàn ông chu đáo và tử tế, và ông ấy xứng đáng không bị quên lãng.”
“Tử tế và chu đáo. Trái ngược với Cameron Mackenzie.”
Có điều gì đó trong đôi mắt chàng khiến nàng giận giữ. “Chàng tử tế và chu đáo. Em đã thấy điều đó.”
“Tại sao nàng lại kết hôn với John Douglas như vậy? Không ai hiểu tại sao, kể cả những người bạn thân nhất của nàng, thậm chí là Isabella.”
Ainsley không muốn nói về John với Cameron. “Chàng đã dụ dỗ cô ấy với mấy chuyện ngồi lê đôi mách và đơm đặt, đúng không?”
“Ta phải thế, chết tiệt, bởi vì nàng sẽ không trả lời thẳng vào câu hỏi. Nhưng hãy nói với ta chuyện này.” Cameron ghim nàng nhìn thẳng vào mắt chàng. “Nàng đã mang đứa con của ông ta ư?”