Thế Hôn

Chương 73: Bạc lạnh



Lâm Thế Toàn trầm mặc một lát, giương mắt nhìn Lâm Cẩn
Dung nói: “Tứ muội muội cảm thấy ta có thể làm gì? Công danh vô duyên với ta,
việc buôn bán thì không có tiền vốn.” Hắn dừng một chút, tăng thêm ngữ khí:
“Nếu ta chỉ có một mình một người, tất nhiên bước nào hay bước nấy, bản thân
cũng sẽ không chết đói. Nhưng Lưu Nhi thì phải làm sao bây giờ?” Hiếm có là
tuổi hắn chưa lớn, gặp phải sự tình này, trong mắt tuy có phẫn nộ nhưng cũng có
chút không cam lòng.

Lâm Cẩn Dung thấy rõ, thấp giọng nói: “Đây đều là vấn
đề có thể giải quyết, không phải việc khó. Quan trọng là Tam ca muốn trở thành
người như thế nào?”

Lâm Thế Toàn nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Không thẹn với
lòng, cơm no áo ấm, được người tôn kính.”

Thật may, nguyện vọng này dễ dàng thực hiện. Lâm Cẩn
Dung nhẹ nhàng thở hắt ra: “Đây là nguyện vọng đơn giản, ngày sau tất nhiên có
thể thực hiện. Chúng ta trước gặp nương của ta.”

Lâm Thế Toàn bị nàng hỏi không đầu không đuôi, có chút
không hiểu, nhưng rốt cuộc trong lòng ưu phiền, cũng cúi đầu đi theo.

Vào chính viện, Đào thị đang phân phó Cung ma ma:
“Ngươi tự mình đi một chuyến, cần phải mời Lâm Xương gia đến. Ngươi hỏi hắn,
lâu như vậy cũng chưa đến thăm, đột nhiên để nữ nhân sáng tinh mơ đến trước cửa
nhà chúng ta làm ầm ĩ, là có ý gì?! Hắn không nể mặt ta, ta cũng không nể mặt
hắn!”

Lâm Thế Toàn tiến lên vái chào, thấp giọng nói: “Thẩm,
huynh muội chúng ta khiến người thêm phiền toái. Nhưng ta còn muốn cầu thẩm,
cầu người giúp ta qua cửa ải khó khăn này.”

Đào thị sắp được về nhà gặp nhi tử và nữ nhi, lại buôn
bán có lời, còn được gặp mặt huynh trưởng, tâm tình vô cùng tốt, cũng không bởi
vậy mà tức giận, ha ha cười: “A Toàn đừng lo lắng, nếu lúc trước ta muốn quản
chuyện này, tất nhiên sẽ xen vào đến cùng.”

Lâm Thế Toàn muốn nói thêm gì, nhưng lại cảm thấy nói
cái gì cũng không thỏa đáng, đành ngậm miệng, trầm mặc nhìn sàn gỗ dưới chân.

Ngồi được một lúc, chợt nghe phòng bên cạnh một trận
ồn ào, Mã thị cao giọng nói: “Các ngươi vì sao ngăn cản không cho ta gặp Tam
thẩm nương? Tam thẩm nương, là ta a,
ta là Đại chất tức của người a.”

Danh xưng Đại chất tức này thực có thứ tự…… Lâm Thế
Toàn nhất thời mặt nóng như lửa, xấu hổ đứng lên: “Ta đi nhìn xem……”

Đào thị khẽ cười một tiếng: “Không cần, Hạ Diệp, ngươi
mời Đại thiếu phu nhân vào.”

Chỉ chốc lát, Mã thị tiến vào, ánh mắt trước tiên liếc
qua Lâm Thế Toàn, sau khi cùng Đào thị hành lễ vấn an, nói thẳng: “Tam thẩm
nương, chất tức hôm nay tới vì hai việc, thứ nhất là nghe nói người cùng Tứ
muội muội sắp trở về Lâm gia, vội tới tiễn đưa, thứ hai là cảm tạ người đã
chiếu cố A Toàn cùng Lưu Nhi lâu như vậy, ta tới đón bọn họ trở về.”

Đào thị lạnh nhạt cười: “Ngươi là tẩu tử của Thế Toàn
cùng Lưu Nhi?”

Mã thị ngẩn ra, lập tức nói: “Đúng vậy, là ta. Lần
trước người cùng Tứ muội muội qua nhà chúng ta đã gặp qua. Ta còn pha trà cho
Tứ muội muội, nâng đỡ người, người đã quên sao?”

Đào thị nở nụ cười một tiếng không nói chuyện.

Hạ Diệp ở một bên cười nói: “Đại thiếu phu nhân, kỳ
thật không thể trách phu nhân chúng ta, chủ yếu là nửa năm qua cũng không gặp
mặt, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ nổi.”

Mã thị cũng không có nửa điểm xấu hổ, nói: “Tam thẩm
nương phú quý, không biết chỗ khó xử của nhà nghèo. Chúng ta ngày thường bận
rộn sinh kế đi sớm về muộn, làm sao có thời gian rảnh đến bái phỏng nhà này nhà
kia? Đã nhiều ngày nay, trong nhà có người bị bệnh, tốn công chiếu cố, nếu
không phải vì nhớ ra nên tiễn người, đón tiểu thúc cùng tiểu cô trở về, ta cũng
không rảnh đến đây.” Lập tức giương mắt nhìn Lâm Thế Toàn: “Tiểu thúc, ngươi
tức giận cái gì, hơn nửa năm qua cũng nên tiêu tan đi, cùng tẩu trở về thôi.
Tuy rằng chúng ta nuôi không nổi nhũ mẫu, nhưng ngươi cũng đừng sợ tiểu cô bị
đói. Ngày hôm trước công công cố ý mua hai con dê để nuôi nàng. Tiểu Bao Tử có
thể chiếu cố chất nhi của ngươi cùng nàng.”

Lâm Cẩn Dung nghe lời này của Mã thị dù thế nào cũng
đều cảm thấy không đúng, báo trước không nuôi nổi nhũ mẫu, dùng dê để thay thế
thì cũng đành thôi, nhưng Tiểu Bao Tử khờ khạo si ngốc này, thấy trái cây mắt
sáng lên không còn nhớ gì cả, chắc cũng chưa tròn chín tuổi, gầy như khúc củi
có thể đồng thời chiếu cố hai tiểu hài tử sao? Kỳ thật Mã thị là muốn nói,
ngươi không sợ Lưu Nhi chịu khổ ngươi cứ trở lại đây! Đừng trách ta không nhắc
nhở ngươi!

Lâm Thế Toàn tất nhiên cũng nghe ra ý tứ trong đó,
chịu đựng tức giận đông cứng nói: “Không đi.”

Mã thị “Chậc” một tiếng, nói: “Tiểu thúc, ngươi đừng
không hiểu chuyện, tuy rằng ngươi không quay lại, bên ngoài người ta nói thật
khó nghe, nhưng phụ thân vẫn nhớ các ngươi. Trong nhà tuy nghèo, nhưng ngươi
cũng không thể ở nhà người khác cả đời, sẽ có một ngày phải trở về nhà. Ngươi
dù tức giận, cũng không thể không để ý cốt nhục thân tình, phá hủy thanh danh
của phụ thân. Đối với ngươi cùng tiểu cô thì đâu có lợi gì?”

Thật sự khinh người quá đáng, Lâm Thế Toàn rốt cuộc
không nhịn được, đứng dậy cắn răng trừng Mã thị: “Các ngươi không phải là sợ ta
trở về sao? Ta nói cho ngươi, có trở thành kẻ ăn mày xin bố thí ta cũng không
trở về, chết cũng chết ở bên ngoài! Cút đi! Đừng ở chỗ này khiến ta mất mặt xấu
hổ!”

“Ai, ai…… Tiểu thúc, nhìn xem ngươi nói cái gì vậy? Ta
khi nào thì nói không cần ngươi trở về? Nhìn xem, rơi vào tai người bên ngoài
lại nói ta không chịu nuôi dưỡng các ngươi.” Mã thị hé ra miệng rộng khoa
trương đến cực điểm, xương gò má cao dưới nắng sớm lóe ra ánh sáng nhạt, nàng quay
đầu lại nhìn Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung, cao giọng nói: “Tam thẩm nương, Tứ muội
muội, các ngươi xem, ta thật oan khuất mà…… Quả thực không còn biết tìm lời nào
để nói! Cũng may có các người làm chứng, bằng không ta oan uổng đến chết mất!
Đều nói ta không dung bọn họ, ta có ý tốt tới đón, vậy mà bị đối xử như vậy!”

Thật sự không quy củ, không kiến thức, tâm địa đen tối
gì đó, không thể so sánh với Lâm Xương Đại phu nhân đã mất. Đào thị vô hạn hèn
mọn quét Mã thị liếc mắt một cái, nhướn mày nói: “Chất tức thanh âm nhỏ lại một
chút, ta bị ngươi nói làm cho đầu đau ong ong. Ai, cũng là bà bà ngươi nói
chuyện dễ nghe, vừa mềm mại lại nhu thuận, biết lễ nghĩa, đáng tiếc nàng đi
sớm, bằng không cũng có thể dạy cho ngươi chút quy củ cùng cách đối nhân xử thế.”

Mã thị rốt cục gương mặt hơi run rẩy, lộ ra một tia đỏ
ửng, vẫn kiên định ưỡn ngực, nói: “Tam thẩm nương, ta là người thô tục, vốn
không biết mấy thứ này.” Nàng chỉ biết là, mình phải cố gắng chiếm thêm một
phần gia sản, lưu lại cho nhi tức. Vốn đang yên đang lành, không để tâm đến là
được, nhưng lão nhân lại cố kỵ thanh danh, chạy đi mua dê về! Sao chổi kia đón
trở về còn có thể dễ dàng thoát khỏi được sao? Không bằng liều mạng không biết
xấu hổ lần này, buộc Đào thị làm người tốt đến cùng.

Đào thị cười lạnh một tiếng: “Đã như thế, vậy ngươi sẽ
không xứng cùng ta nói chuyện. Trên ngươi còn có công công, cũng không tới
phiên ngươi làm chủ!”

Mã thị hít mạnh một hơi, sinh sôi nuốt xuống tức giận,
cố gắng nở nụ cười: “Thẩm có điều không biết, chính là công công để ta tới đón
bọn họ về. Tiểu thúc, ngươi có trở về hay không? Đừng để về sau lại hối hận.”

Lâm Thế Toàn rút trâm gỗ trên đầu xuống, mạnh mẽ bẻ
gẫy trâm gỗ thành hia nửa, hung hăng ném vào Mã thị, giọng căm hận nói: “Hối
hận sẽ như cây trâm này!”

Mã thị bị ném vào người, cũng không tức giận, ngược
lại có chút vui mừng: “Được, được, chính ngươi nói đó nha, cũng không phải là
ta bức ngươi. Không tôn kính trưởng bối, rồi ngươi sẽ hối hận.” Lập tức hướng
Đào thị thi lễ, nói: “Tam thẩm nương thấy ta không thuận mắt, ta cũng không
muốn làm Tam thẩm nương khó chịu.”

Mã thị mới quay người lại, liền nhìn thấy Cung ma ma
đứng ở đình viện vui sướng khi người gặp họa nhìn nàng, bên cạnh là Lâm Xương
lão gia đứng thở hồng hộc, vẻ mặt giận dữ.

Mã thị âm thầm lắp bắp kinh hãi, sao nhanh như vậy đã
tới rồi? Trên mặt lại tươi cười, nói: “Công công, sao người lại tới đây?”

Lâm Xương gia tức giận đến cả người phát run, nhấc
quải trượng hướng nàng hung hăng ném tới: “Ngu xuẩn! Độc phụ! Không quy củ,
không kiến thức! Còn không nhanh nhận lỗi trước Tam thẩm nương?”

Mã thị không dám né tránh, bị ném trúng vào người,
quay đầu lại hướng Đào thị dập đầu nhận sai: “Tam thẩm nương, là lỗi của ta,
người đại nhân đại lượng, chớ chấp nhặt!”

Lâm Xương gia áy náy hướng Đào thị chắp tay: “Tam đệ
muội, thật sự là xin lỗi, khiến người chê cười.”

Trưởng tử trưởng tức mưu tính gia sản, muốn bức bách
ấu đệ ấu muội, làm phụ mẫu không biết thì thôi không nói, nhưng đã biết được
chân tướng, phụ mẫu đau lòng hài tử chuyện thứ nhất nên làm không phải là dỗ
dành tiểu nhi tử bị thương tổn hay sao? Nhưng biểu hiện của Lâm Xương gia, sợ
nhất vẫn là đắc tội với mình, đắc tội Lâm gia, về sau không còn chỗ dựa.

Vốn là cốt nhục chí thân, lại bạc lạnh đến vậy…… Đào
thị châm chọc cười: “Ta là trưởng bối, tất nhiên sẽ không so đo với nàng. Đại
bá muốn giáo huấn tiểu bối, cứ mang về mà giáo huấn, ở đây làm vậy thật khó
coi. A Toàn cùng Lưu Nhi nói sẽ không trở về, ngươi cũng đừng khó xử bọn họ. Ta
mệt mỏi, các ngươi xin cứ tự nhiên.” Nói xong quả thực đứng dậy đi vào.

Lâm Xương lão gia há có thể không nhận ra Đào thị ghét
cay ghét đắng, trầm mặc, nhìn về phía Lâm Thế Toàn: “Tam Lang, ta là thật tình
muốn đón các con trở về. Ta đã mua hai con dê, đủ để nuôi Lưu Nhi.”

Lâm Thế Toàn im lặng cúi mắt không nói một câu.

Lâm Xương lão gia lại đứng trong chốc lát, cúi đầu thở
dài, xoay người bước ra bên ngoài. Mã thị thấy thế, vội bảo Tiểu Bao Tử đuổi
kịp, nhanh chóng quay về.

Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng, Lâm Cẩn Dung lo
lắng nhìn Lâm Thế Toàn vẫn ngồi đó không nhúc nhích, khuyên nhủ: “Tam ca, ngươi
đừng để ở trong lòng. Kỳ thật, tộc bá vẫn quan tâm huynh cùng Lưu Nhi.”

Cung ma ma cũng thầm nghĩ: “Đúng vậy, lão nô tài đi ra
ngoài chưa được bao xa liền gặp Lâm Xương lão gia, sáng sớm hắn phát hiện tẩu
tử người không có ở đó, liền vội vàng tới đây. Chính là đến chậm mất một bước.”

Lâm Thế Toàn bỗng nhiên nhếch môi: “Không cần khuyên
ta, trong lòng ta đều hiểu được. Ai biết có phải là diễn trò cho các ngươi xem
hay không? Bọn họ được như ý nguyện, ta cũng vậy.” Lập tức đứng dậy chậm rì rì
đi ra bên ngoài.

Lâm Cẩn Dung vội đuổi theo: “Tam ca, Tam ca……”

“Muội không cần khuyên ta.” Lâm Thế Toàn quay đầu nhìn
Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Chuyện đầu tiên hắn làm, không phải lo lắng ta bị
ủy khuất, mà là sợ đắc tội với Tam thẩm nương, sẽ nói mấy lời khó nghe với lão
thái gia, từ nay về sau bọn họ không còn chỗ dựa. Hắn nói thật tình muốn đón
chúng ta trở về, nhưng cũng không đưa mắt nhìn Lưu Nhi một cái.”

Hắn dù biểu hiện kịch liệt kiên quyết, kỳ thật vẫn
muốn được trở về nhà của mình, nhưng hôm nay chỉ sợ đã hoàn toàn bị thương tổn,
Lâm Cẩn Dung không biết nên khuyên nhủ Lâm Thế Toàn mới tốt, dù thế nào cũng
thấy hắn vô lực tái nhợt.

Lâm Thế Toàn nhìn nàng mỉm cười: “Tam muội muội, muội
có thể không rõ nguyên nhân. Ta nói cho muội nghe. Ở trong mắt hắn, nuôi Lưu
Nhi chỉ tốn tiền, hắn từ đầu tới cuối cũng không muốn, tất nhiên không coi nàng
là nữ nhi, chết sống cũng không muốn có liên quan, vì vậy mới có thể không thèm
liếc mắt nhìn một cái; Ta với hắn thì sao, sớm chiều ở chung mười mấy năm, hắn
có lẽ cũng muốn ta trở về, nhưng hắn cảm thấy ta đã dựa vào đại thụ như nhà
muội, ngày sau tất nhiên áo cơm không lo, cần gì phải tranh đoạt với ca ca phần
gia sản ít ỏi đáng thương kia? Cho nên,” Lâm Thế Toàn một chữ lại một chữ nói:
“Về sau ta cũng không cần hắn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.