Tỷ muội hai người lại vào phòng, tựa vào tháp bên cửa
sổ nói chút nhàn thoại vụn vặt. Hai người đều chung một tâm tư, lo lắng Đào
thị, khi rảnh sẽ tới khuyên nhủ nàng.
“Tam tỷ, Tứ tỷ, Tam thẩm nương đâu? Chúng ta đến thăm
nàng.” Phía trước cửa sổ đột nhiên chui ra hai cái đầu, một lớn một nhỏ, mắt
phượng cười giống như trăng rằm, miệng nhỏ nhắn khẽ hé. Chính là Lâm Ngũ tiểu
thư của Đại phòng cùng Lâm Bát tiểu thư Lâm Cẩn Nguyệt mới sáu tuổi, thường
không được xuất môn gặp khách.
Người tới là khách, tuy rằng hai người Lâm Cẩn Âm thấy
hai đường muội chưa được thông truyền đã chạy vào đây, nhưng cũng mang vẻ mặt
tươi cười ra ngoài nghênh đón: “Nương ta mệt mỏi, vừa mới đi ngủ. Các muội sao
lại đến đây?”
Lâm Ngũ tất nhiên quả quyết không kể ra chuyện nàng bị
lão thái thái mắng, bất đắc dĩ dẫn Lâm Bát ra ngoài dạo bộ một vòng để người
khác trông thấy mà hồi báo lại lão thái thái, thuận tiện muốn làm chuyện tính
toán đã lâu, chỉ cười nói: “Trước đó vài ngày Bát muội nhắc tới đã lâu không
gặp Tứ tỷ, mà ta cũng đang rảnh nên dẫn nàng tới thăm Tứ tỷ.” Vừa nói vừa thân
thiết giúp Lâm Bát tiểu thư chỉnh lại búi tóc, có vẻ như thập phần yêu thương
thứ muội vậy.
Kỳ thật hai tỷ muội này có chuyện gì xảy ra, mọi người
trong lòng đều biết rõ ràng, Lâm Cẩn Âm lại giả bộ như không biết gì, đang định
gọi người mang điểm tâm cho đường muội Lâm Bát tiểu thư đáng thương này, Lâm
Cẩn Dung đã cầm một đĩa điểm tâm đặt trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Thật sự
là làm khó Bát muội còn nhỏ đã có lòng như vậy.”
Lâm Bát tiểu thư bé nhỏ, bị Đại phu nhân Chu thị áp
chế, rất nhát gan, tuy rằng rất muốn ăn, cũng không dám tùy ý vươn tay cầm khối
điểm tâm, chỉ lung tung gật đầu xem như đáp ứng Lâm Cẩn Dung, rồi đưa mắt trộm
dò xét thần sắc Lâm Ngũ.
Lâm Ngũ rất đắc ý nói: “Ăn đi. Là các tỷ tỷ cho muội,
muội có thể ăn.” Lập tức bỏ quên thứ muội này, nói hai ba câu tiến vào chính
đề: “Tứ tỷ, lúc này tỷ đã được ra ngoài, không cần sao chép nữ giới, cũng có
thể tự do hành động, có thể dạy ta thổi sáo hay không?”
Trách không được lúc trước lại có hảo tâm chủ động
nhắc nhở lão thái thái rằng mình đã hết thời gian cấm chừng, có thể ra ngoài,
hóa ra là vì điều này? Lâm Cẩn Dung sáng sủa cười: “Có thể, sao lại không thể
chứ?” Không phải là muốn lấy lòng huynh muội Lục gia sao? Nàng thành toàn cho
Lâm Ngũ! Chỉ cần không phải dạy cho Lục Vân, bản thân không dính dáng đến nàng
là được rồi. Lâm Cẩn Dung phát hiện tâm địa của mình càng ngày càng cứng rắn.
Lâm Cẩn Âm lại kỳ quái, nghi hoặc nhìn Lâm Ngũ: “Ngũ
muội từ lúc nào đột nhiên lại yêu thích thổi sáo vậy?”
Lâm Ngũ mặt không đổi sắc nói: “Chính là đêm hôm đó
nghe Tứ tỷ thổi sáo một lúc, cảm thấy rung động đến tâm can, cảm động tâm phế,
thật sự yêu thích cảm giác này. Tứ tỷ, ta khi nào thì có thể tới?”
Lâm Cẩn Dung khóe môi gợn một tia cười: “Cũng không
nên chậm trễ, ngày mai đi, muội dùng xong điểm tâm tới sân viện của ta, ta dạy
cho muội nửa canh giờ, chỉ cần muội nghiêm túc học, ta tất nhiên dốc sức truyền
thụ.”
Từ đó, hai tỷ muội Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Âm thay phiên
canh giữ bên cạnh Đào thị, hoặc may vá làm nữ hồng, hoặc là đọc sách viết chữ,
hoặc là để ý ẩm thực, hoặc là đàm tiếu vui đùa, tóm lại, điều cần làm là phải
khiến Đào thị buông lỏng tâm tư, vui mừng không lo.
Lâm Tam gia vẫn luôn vắng mặt, như cũ phong lưu lang
thang, gạt lão thái gia, lão thái thái lặng lẽ ngủ lại bên ngoài. Nhưng không
có ai đề cập tới chuyện này, Đào thị cũng nhẫn nhịn làm bộ như không biết,
nhưng thật ra Hoàng di nương đột nhiên bị vắng vẻ, quầng mắt thâm đen, ở trước
mặt Đào thị càng ra vẻ nhu thuận nghe lời. Đào thị thấy thế, không hiểu sao lại
có vài phần thích ý, dần dần cũng xuất môn đi lại, như cũ thỉnh an lão thái
thái, lão thái thái nể mặt thai nhi trong bụng nàng, tuy rằng không mặn không
nhạt, cũng không khó xử nàng.
Lâm Ngũ học thổi sáo thật sự rất nghiêm túc, không
chút nề hà, nhưng tiếc rằng không có thiên phú, vì thế mỗi buổi sáng trong vườn
của Lâm gia luôn vang lên một hồi tiếng sáo chân chính thúc giục người người
rơi lệ, tê tâm liệt phế, mỗi người nghe được đều phát điên, cũng không tiện
phát biểu, giáp mặt còn phải tán dương Lâm Ngũ vài câu.
Mà Lâm Cẩn Dung làm tiên sinh rất chịu khó, nửa điểm
không chê phiền, mỗi lần nghe thấy thanh âm sói khóc quỷ gào kia, trên mặt luôn
mang theo mỉm cười ngọt ngào, ôn hòa an ủi Lâm Ngũ: “Cố gắng, chỉ cần chăm chỉ
luyện tập, có thể mài sắt thành kim.”
Lâm Ngọc Trân có một lần mời đến làm khách, mời nữ
quyến hài tử Lâm gia qua chơi đùa, Lâm Cẩn Dung lấy lý do muốn chiếu cố thân
thể Đào thị, không chút do dự cự tuyệt. Lâm Ngũ thì hoan hoan hỉ hỉ đi, nhìn về
phía Lâm Cẩn Dung ánh mắt cũng càng thêm thân thiết động lòng người.
Thời gian từ từ trôi qua, ngày lễ Trùng Dương đúng hạn
đã tới.
Ngày mồng chín tháng chín âm lịch là tết
trùng dương cũng gọi là “tôn kính người già”,sau đời Ngụy Tấn trùng dương mới
trở thành một ngày lễ,trùng dương là ngày lễ cho người cao tuổi Trung Quốc, đến
nay đã có hơn 1700 năm lịch sử.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Cẩn Dung mặc áo cẩm sắc xanh lá
thêu hoa mai đi kèm với váy lụa, trên chân đi đôi hài xanh biếc thêu hoa mai
trắng do Hoàng di nương làm, đứng yên ở cửa Yên Hỉ cư, theo thường lệ chờ lão
thái thái đứng dậy, triệu hồi các nàng đi vào hành lễ thỉnh an hầu hạ. Ngoại
trừ Đào thị, đứng cùng nàng còn có các nữ nhân ở các phòng các viện trong Lâm
gia. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Đại bá mẫu Chu thị, Nhị bá mẫu La
thị thường thường đảo qua trên người nàng và Lâm Cẩn Âm, ý tứ hàm xúc không rõ.
Bởi vì Đào thị chậm chạp không tới, Lâm Cẩn Âm có chút
bất an, lại trầm mặc mà kiêu ngạo ngẩng đầu lên, thẳng thắn thắt lưng. Lâm Cẩn
Dung bên môi còn hàm chứa một tia cười thản nhiên, cũng không nhìn ai, trong
đôi mắt chỉ phản chiếu chân trời xanh trong đạm mạc. Vì thế hai người kia nhìn
nhìn một lúc, Chu thị thu hồi ánh mắt, chỉ còn lại có La thị, ẩn ẩn chờ mong.
Cũng không trách được La thị, Lâm Cẩn Dung đã được ra
ngoài hơn nửa tháng , nhưng cặp song sinh còn chưa hết thời gian cấm chừng,
nàng mỗi lần thấy Lâm Cẩn Dung, lại nghĩ đến Lâm Ngũ thiếu gia cùng đích tôn
Thất đệ tiền đồ rộng mở, bộ dáng giống như nắm giữ hết thảy, trong lòng không
thoải mái. Thấy Đào thị chậm chạp không đến, thật sự là cơ hội để khó dễ.
Lễ Trùng Dương, thời điểm mặt trời đỏ rực mọc lên từ
phía đông, tinh không vạn lí (vạn dặm quang đãng), so
với ngày thường lạnh hơn hẳn. Mà trong ngày này, canh giờ thức dậy của Lâm lão
thái thái so với ngày xưa trễ hơn rất nhiều, Lâm Ngũ bắt đầu khẽ khàng chà xát
tay, ở tại chỗ nhẹ nhàng chạy bộ, thấy chung quanh nữ quyến đều nhìn về phía
nàng, liền kiều kiều lạc lạc cười nói: “Hôm nay trời thật lạnh, tay và chân đều
có chút đông cứng, ta thấy dường như so với ngày tuyết rơi mùa đông còn lạnh
hơn vài phần, nhưng cũng không thể mặc áo bông đến đây.”
Lời này vừa nói ra, bao gồm Lâm Đại thiếu phu nhân (thê tử của Lâm Đại
thiếu gia) đang đứng chờ vẫn mắt
nhìn mũi, mũi nhìn tim, các phụ dung phụ đức tôn tử nhi tức cũng đều lộ ra tươi
cười, đều nói: “Ngũ muội nói giỡn, sao có thể so với đợt tuyết rơi?”“Tuyết rơi
không lạnh, mà trời chưa tuyết lại lạnh sao.”
La thị ánh mắt lóe lóe, nhìn về phía Lâm Đại thiếu phu
nhân Hề thị kia đang ôm bụng, cười nói: “Đại chất tức, thật sự là làm khó
ngươi, mang thai bốn tháng, mỗi ngày thỉnh an chưa từng bỏ qua, cho tới bây giờ
cũng không thấy ngươi đến trễ dù chỉ một khắc. Đại tẩu ta có nhi tức như ngươi
thật là có phúc khí.”
Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm đồng thời liếc về phía La
thị. Ai cũng nghe ra La thị ý ở trong lời, Hề thị mang thai bốn tháng, còn mỗi
ngày đúng hạn trước khi bình mình đến thỉnh an, lão nương nhà mình mang thai
còn chưa đầy ba tháng, mà lúc này vẫn còn chưa thấy đến. Đại gia đình, bí mật
khó giữ nếu để nhiều người biết, muốn nói dối cũng không khó, nhưng tỷ muội tối
hôm qua nhìn thấy Đào thị rất khỏe mạnh, cũng không có chỗ nào không thích hợp,
lúc này lại chậm chạp không thấy bóng dáng, cũng không thấy hạ nhân bên người
Đào thị tới thông báo điều gì, trong lòng cũng có vài phần nôn nóng bất an.
Chợt thấy Chu thị liếc mắt nhìn Lâm Tam thiếu phu nhân
Văn thị bộ dáng phục tùng rũ mắt, cười nhẹ: “Tam chất tức ôn lương hiền thục,
thi thư đạt lễ, nhu thuận hiểu biết, phụng dưỡng bà bà công công cũng là tận
tâm hết sức, chẳng lẽ đệ muội còn có điều gì không hài lòng ? Nếu là ta, chắc
chắn ta sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.”
Lời này còn có chút châm ngòi. Văn thị cái gì cũng
tốt, có điều vào cửa chậm chạp không thấy có thai, La thị mặt ngọt tâm khổ,
lòng dạ hẹp hòi, quan hệ giữa nhi tức bà bà có chút khúc mắc. Văn thị nghe vậy,
đầu càng cúi thấp, La thị cũng không thể cười cũng không thể biểu lộ tức giận,
chỉ có thể không âm không dương nói: “Đúng vậy, ta tất nhiên nâng niu trong
lòng bàn tay mà yêu thương che chở.” Lại nhìn Văn thị như vậy, trong lòng liền
phiền chán, cũng không còn tâm tình châm chọc Tam phòng, chỉ nôn nóng nhìn rèm
cửa trước phòng lão thái thái, hơn vài phần oán giận, cũng không biết lão thái
thái có chuyện gì xảy ra? Để nhiều người chịu lạnh đứng ở ngoài chờ, muốn làm
sao đây?
Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm bất ngờ không biết vì sao
Chu thị mở miệng giải vây, mặc dù không biết dưới nụ cười của Chu thị che giấu
điều gì, nhưng cũng đành mặt mang cảm kích nhìn Chu thị tươi cười, Chu thị trấn
an hướng các nàng gật gật đầu, tỏ vẻ đoan nghiêm của trưởng tức trong nhà.
Chợt thấy Cung ma ma vội vã chạy đến, hai mắt đỏ bừng,
cước bộ lảo đảo, mặc dù không đến mức thất lễ, lại có thể nhìn ra được nàng bị
đả kích cùng kinh hãi. Lâm Cẩn Âm vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói: “Ma ma,
làm sao vậy?”
“Phu nhân có chút không ổn.” Cung ma ma thở dài, nhẹ
nhàng chạm nhẹ lên tay Lâm Cẩn Âm, thấy mành của lão thái thái còn chưa vén
lên, không dám lớn tiếng, liền thẳng tắp hướng tới Đại phu nhân, vội vàng nói:
“Phu nhân, cầu người cứu phu nhân chúng ta!” Nói xong rồi quỳ xuống.
“A?” Lâm gia nữ quyến nhất thời xôn xao, mặc dù Lâm
gia quy củ, gặp chuyện không thể lớn tiếng ồn ào, nhưng cũng kinh nghi bất định
vây quanh hỏi han. Hai tỷ muội Lâm Cẩn Dung trong nháy mắt mặt trắng bệch như
tờ giấy, tay nắm tay vô cùng lạnh lẽo.
Chu thị rốt cuộc vẫn có phong phạm trưởng tức, chỉ
kinh ngạc một chút, liền bình tĩnh đỡ Cung ma ma dậy, trầm giọng nói: “Đây là
thời điểm nào, còn để ý nghi thức xã giao này, nhanh nói ra vấn đề trọng yếu!”
Cung ma ma cố gắng không rơi lệ, thấp giọng nói: “Phu
nhân động thai khí. Muốn thỉnh lão thái thái đến thăm một chút.”
Sao có thể bỗng dưng động thai khí? Động thai khí lại
van cầu lão thái thái đến thăm? Vì sao động thai khí, vì sao phải thỉnh lão
thái thái đến mới là trọng điểm. Các tiểu thư có lẽ không biết, nhưng các nhi
tức cũng biết được một chút chuyện phong nguyệt bên ngoài của Tam lão gia, đoán
hơn phân nửa cùng điều này có liên quan.
La thị vẻ mặt giống như quan tâm, kì thực vui sướng
khi người gặp họa nói: “Vậy còn không nhanh đi thỉnh đại phu? Lão thái thái
cũng không hữu dụng bằng đại phu! Nói cho rõ ràng, khiến mọi người đều cả kinh,
lão thái thái không phải người để đùa giỡn.”
Cung ma ma than thở: “Dĩ nhiên đã sai người đi thỉnh,
chính là……” Những lời này nếu nói ra, Tam phòng thật sự không còn thể diện, bởi
vậy bà lại tự ngậm miệng.
Rốt cuộc sự việc vẫn phát sinh sao? Mặc dù mấy ngày
nay nàng cùng Lâm Cẩn Âm cẩn thận quản lý, cũng vẫn để xảy ra chuyện như vậy
sao? Lâm Cẩn Dung cả người lạnh lẽo, toàn thân giống như bị nước lạnh hắt vào
người. Nàng đẩy Lâm Cẩn Âm một cái, Lâm Cẩn Âm hiểu ý, lại bất chấp lễ nghi rụt
rè, nhấc váy nhanh hướng ra ngoài chạy đi xem tình huống Đào thị thế nào.
Lâm Cẩn Dung đi ra phía trước, bức La thị còn định lắm
miệng vài câu chen chúc tại một bên, giương mắt đáng thương hề hề nhìn Chu thị:
“Đại bá mẫu……”
Cùng là nữ nhân, mạng người quan trọng, lúc này không
phải thời điểm ngồi xem náo nhiệt. Chu thị thở dài, trấn an xoa đầu Lâm Cẩn
Dung, bước nhanh tới trước cửa lão thái thái, lập tức xốc mành lên.