*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Dao đã chuẩn bị mở miệng, âm thanh vừa phát ra, sự xấu hổ xông thẳng lên đầu, âm thanh không kịp thu lại đó đột nhiên như tiếng vịt kêu.
Quá khó nghe.
Nàng hốt hoảng ngậm miệng, khóe mắt liếc về phía Tạ Khâm, chàng duy trì tư thế bất động ban đầu, không chê cười nàng.
Chàng thong dong như thế, nàng có gì để mà nhăn nhó chứ.
Thẩm Dao tĩnh tâm lại, nhớ đến những hình ảnh tạp nham trong đầu.
Chậm rãi, thử phát ra tiếng: “A… Ưm…” Âm cuối được kéo thật dài, cố gắng uốn éo kiểu cách.
Chỉ là cẩn thận phân biệt thì âm thanh vẫn khô khan, như con chim vùng vẫy giãy chết, Thẩm Dao đang nghĩ xem như vậy có thể lừa dối trót lọt không thì bên cạnh vang lên giọng nói lạnh buốt của người đàn ông:
“Không giống lắm.”
Thẩm Dao nghẹn lại một hơi, nàng xoay người ngồi dậy, sao chàng biết không giống chứ, những thứ nàng nghe thấy không phải đều thế này sao?
“Thế nào mới giống?” Dứt lời, nàng hối hận ngay, giọng điệu hơi có vẻ như nàng đang phát cáu.
Ánh mắt Tạ Khâm đen láy, không hề có chút khác thường nào.
Chàng nghe ra được cô nương đang buồn bực.
Thẩm Dao đột nhiên xấu hổ, dù sao cũng là chuyện do nàng trêu chọc ra, còn liên lụy đến Tạ Khâm, bèn vội vàng giải thích một cách yếu ớt:
“Ý của ta là ta không rành lắm, hay là ngài có thể giúp ta?”
Dù sao cũng là Thủ phụ đương triều, tuổi tác cũng không nhỏ, bên cạnh chắc chắn là có nha đầu thông phòng hầu hạ, Tạ Khâm có kinh nghiệm hơn nàng, có thể chỉ điểm cho nàng một chút.
Thẩm Dao không hề hay biết lời này có ý khác, nàng chỉ có tâm tư mong được chỉ bảo…
Tạ Khâm nhìn qua với ánh mắt nặng nề, dù là bên trong màn trướng uyên ương mờ tối như vậy thì vẫn có chút sắc bén như mũi dao.
Rốt cuộc là nàng mờ mịt, hay là cố ý thăm dò chàng?
Chuyện này bảo chàng giúp thế nào đây?
Dũng khí của Thẩm Dao bị cái nhìn này dọa cho rụt lại:
“Ta… ta tự làm…”
Sau đó vội vàng trốn vào trong chăn.
Nàng cũng không phải là một cô nương kiểu cách, sở dĩ tay chân bị gò bó cũng không phải vì Tạ Khâm ở đó, xem như chàng không tồn tại là được.
Vào lúc Thẩm Dao chuẩn bị thử lần thứ hai.
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Khâm vang lên sau lưng nàng, mang theo một chút không xác định: “Thử tiến hành từng bước đi.”
Yên lặng lâu như vậy, hóa ra là đang suy nghĩ.
Việc này thì càng lúng túng.
Trong đầu Thẩm Dao vang lên ong ong, khuôn mặt sắp chưng đến chín, nàng giả vờ như không thèm để ý mà ừ một tiếng.
Vạn sự khởi đầu nan, càng trì hoãn thì càng khiến đối phương nghi ngờ, Thẩm Dao vỗ khuôn mặt nóng lên của mình, cắn răng cổ vũ bản thân.
Tứ Tứ, ngươi làm được.
Sau đó, nàng chuẩn bị tâm tình, cơ thể yêu kiều mềm mại nằm sấp trên vỏ gối:
“Chậm một chút…. Nhẹ thôi… Phu quân…”
Một tiếng “Phu quân” này thật sự có chút ý tứ rồi.
Rầu rĩ mà “Ừm” vài tiếng, mang theo sự ngượng ngùng đặc thù của thiếu nữ, bỗng dưng âm thanh bị phá vỡ, hơi thở gấp rút tràn ra từng chút một từ răng môi, giống như không chịu nổi.
Thẩm Dao vừa kéo lấy màn trướng, biểu diễn thỏa thích, vừa nghĩ, đây có được tính là tiến hành từng bước không.
Nàng rất hy vọng Tạ Khâm cho nàng chút phản hồi vào lúc này, nàng cũng tiện biết được khi nào nên dừng, nhưng sau lưng lại im hơi lặng tiếng, không có bất cứ động tĩnh gì.
Chẳng lẽ là chàng rời đi rồi?
Nàng chậm rãi buông màn trướng ra, giả vờ như kiệt sức mà ngã sấp trên giường, miệng thở hổn hển, sau đó nhìn về phía Tạ Khâm một cái.
Tạ Khâm vẫn ở tư thế đó không động đậy, nếu như không phải có thể nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của chàng dưới ánh sáng mờ tối, nàng còn tưởng là không có ai, nếu như nói có điểm gì khác, có lẽ là đầu chàng nghiêng nghiêng hướng về phía nến đỏ.
Tối nay Tạ Khâm đã uống vài chén rượu, sau khi uống canh giải rượu thì ngực và bụng không còn nóng rực nữa, nhưng đầu lại đau thình thịch, chàng đưa tay đè ấn đường, nhắm mắt lại, âm thanh yêu kiều dịu dàng kia tựa như quanh quẩn bên tai, thì thà thì thầm, không kéo ra được, dính lấy không ngừng.
Suy nghĩ cực kỳ dễ dàng bị nàng kéo theo, Tạ Khâm lấy lại bình tĩnh, dứt khoát mở mắt ra nhìn chằm chằm vào ánh nến lay động, tính toán cẩn thận thuế bạc thuế lương thực mà các nơi nộp lên vào mùa vụ năm ngoái, trong đó có chút khuyết thiếu, nên bù vào chỗ nào.
Lúc này một cổ tay mảnh khảnh kéo tay áo chàng, Tạ Khâm dừng lại, ngoái nhìn về phía Thẩm Dao.
Trong mắt nàng phủ một lớp long lanh, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên ửng đỏ, miệng không ngừng ngâm nga, sắc mặt lại hết sức tủi thân, ánh mắt dời lên trên, Tạ Khâm đã nhanh chóng hiểu được ý nghĩa, sau đó chàng lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Dao nhăn nhó, nàng nhịn sự xúc động muốn mắng người.
Nàng cam chịu quay về chỗ, lúc này lại thấy cáu, cũng mặc kệ Tạ Khâm có ở trên giường hay không, chỉ muốn nhanh chóng đuổi tổ tông này đi, nàng cũng được nghỉ ngơi một giấc, Thẩm Dao duỗi cánh tay trắng trẻo ra níu lấy thành giường của giường bạt bộ, suy nghĩ và giọng điệu tách ra riêng biệt, thậm chí nàng cũng không biết mình kêu thế nào.
Giọng điệu lúc cao lúc thấp, vì để trút giận, nàng cố ý xê dịch về phía cửa sổ sau màn trướng, hướng về phía bên ngoài trách móc vài tiếng.
Tựa như gió táp mưa rào cọ rửa cánh hoa yêu kiều xinh đẹp, mang theo sự lên án và nghẹn ngào, còn có vẻ tủi thân khó mà nói hết, tất cả mọi thứ tích trữ ở cửa trước đập nước, khi không chứa được nữa thì sẽ ào ra theo miệng cống, cuối cùng thủy triều róc rách chui vào vực sâu, Thẩm Dao cũng không biết mình ra sức biểu diễn bao lâu, nói chung là trên người đã đổ một lớp mồ hôi dày đặc, có chút thẹn quá hóa giận.
Đợi đến khi sắp dừng lại thì đột nhiên nhớ ra nàng làm vậy có được tính là trót lọt không, nếu như ngắn quá thì có vẻ gì hay không…
“Tạ đại nhân?” Nàng ép giọng nặn ra một chút giọng điệu thử thăm dò hỏi Tạ Khâm.
Sau lưng hồi lâu không có động tĩnh.
Vào lúc Thẩm Dao không biết mình có cần dừng lại hay không thì người đầu giường bên kia cuối cùng cũng đáp lại.
“Đi rồi.”
Giọng nói của Thẩm Dao im bặt, tựa như quả bóng bị đâm thủng, lập tức nhào lên đệm chăn, như trút được gánh nặng.
Trong lòng thăm hỏi Thái tử mấy trăm lần, nằm một lúc, ý thức được tư thế bây giờ hơi bất nhã, nàng tốn sức quay người nằm ngửa hít thở.
Liếc mắt nhìn trộm Tạ Khâm một cái, lúc này chàng lại kéo gối ngồi dậy, cong một chân lại, nét mặt ẩn trong bóng tối không phân biệt rõ được.
Thẩm Dao ngược lại cũng chưa từng nghĩ xem Tạ Khâm nghe thấy có khó chịu hay không, không có tình cảm thì làm sao sinh ra dụ.c vọng được, ví dụ như nàng bây giờ, đối với Tạ Khâm phần nhiều hơn chính là cảm kích và kính sợ, không hề có sự xúc động muốn đến gần thì càng khỏi nói tới chân thành đối đãi, chắc hẳn Tạ Khâm cũng như thế.
Dần dần bình tĩnh lại, Thẩm Dao mệt mỏi nói:
“Ta đi tắm một chút.”
Nàng xê dịch người muốn xuống giường, Tạ Khâm cản nàng lại:
“Chờ đã.” Giọng nói có chút thu hút.
Ánh sáng đỏ dần chiếu vào, đôi mắt chàng như ngọc đen, sâu không thấy đáy, ấn đường nhíu lại tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thẩm Dao dừng lại: “Làm sao vậy?”
“Tìm chiếc khăn trắng tới đây.”
Đầu óc Thẩm Dao mờ mịt rồi chậm rãi tỉnh táo lại, đây thật sự là một cơ hội tốt để một hòn đá ném trúng hai con chim, thế là nàng bắt đầu tìm khắp giường, để tiện cho nàng tìm, Tạ Khâm đưa tay mở ra một cái khe trên màn trướng, nhờ có ánh sáng, Thẩm Dao nhanh chóng tìm được chiếc khăn trắng ở trong góc.
Do dự một lúc, nàng xoay người đưa cho Tạ Khâm, có chút tò mò xem Tạ Khâm định làm như thế nào.
Chỉ thấy Tạ Khâm nhận lấy khăn trắng, không nói hai lời mà cắn rách ngón tay, chạm vào khăn trắng một chút, một chấm đỏ sẫm chậm rãi lan ra.
Khuôn mặt Thẩm Dao nóng lên, nhanh chóng dời mắt.
Nàng có thể duy trì được tình cảnh lúng túng vừa rồi, nhưng lúc này nhìn thấy hành động của Tạ Khâm, trên người nổi một lớp da gà, nàng nghiêm mặt cố gắng giữ vững sự bình tĩnh: “Ta đi xuống đây…”
Sau đó lưu loát nhảy xuống giường, nhanh chóng đi vòng ra sau tấm bình phong, không quay đầu lại mà chui vào phòng tắm.
Đợi tiếng bước chân của nàng đi xa, Tạ Khâm chậm rãi hít thở, nhìn thoáng qua khăn trắng trên tay rồi lại lần nữa đặt lên giường.
Có lẽ là nghe thấy phòng tắm có động tĩnh, Lê ma ma ở ngoài rèm châu đi vào thăm dò, nhìn thấy Tạ Khâm đứng chắp tay trong phòng, có thể thấy được chuyện đã kết thúc.
Lê ma ma giữ im lặng xách một bình trà nóng đi vào, uốn gối với Tạ Khâm, đặt ấm trà xuống rồi lập tức đi dọn giường, màn trướng một lần nữa bị vén lên, Lê ma ma liếc nhìn chiếc khăn ở giữa giường, vệt đỏ thắm vô cùng dễ thấy.
Lê ma ma yên lòng cười, không để lại dấu vết cất chiếc khăn vào trong túi tay áo, tay chân lanh lẹ thay một bộ đệm chăn khác cho các chủ tử, lại đi đến bên ngoài bức bình phong của phòng tắm, hỏi Thẩm Dao có cần người hầu hạ hay không.
Thẩm Dao nhớ đến đêm qua ma ma dạy, sau khi làm chuyện đó thì trên người sẽ để lại chút dấu vết, sợ Lê ma ma nhìn ra được manh mối, nàng bèn nhẹ giọng từ chối:
“Đa tạ ma ma, ta làm được.”
Nàng cố gắng khiến giọng nói mềm mại, Lê ma ma chỉ cho rằng nàng thẹn thùng, sau đó ôm đệm giường và quần áo bẩn rời khỏi phòng trong.
Sau một khắc đồng hồ, Thẩm Dao đã thay sang một chiếc bối tử dài nhũ đỏ bạc bước ra, ngay cả búi tóc cũng được sửa sang lại gọn gàng, không hề lộn xộn, nàng không dám thất lễ trước mặt Tạ Khâm, dù sao cũng là phu thê giả, phải có lễ tiết nên có.
Tạ Khâm cũng đổi sang bộ trường bào xanh biếc, ngồi trên giường đất dưới cửa sổ đọc sách, vẻ mặt bình tĩnh như thường, ngoại trừ đôi nến đỏ kia, trong phòng chỉ để một chiếc đèn lồng bằng ngọc trong suốt, ánh sáng không được tính là rõ ràng, vừa vặn chiếu sáng khuôn mặt chàng, ánh đèn ấm áp lấy đi chút sắc bén trên khuôn mặt chàng.
Ánh mắt trong lúc vô tình liếc thấy một chén trà ấm trên bàn, không biết là ai thương tiếc cho cổ họng của nàng kêu đến khàn cả giọng, chu đáo rót trà trước để nguội, dù sao cũng không thể là Tạ Khâm nhỉ, nhất định là Lê ma ma thân thiết đáng kính, Thẩm Dao rất khát, vội vàng đi qua cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, uống xong thì quay về ngồi trên giường bạt bộ.
Nhìn về phía bên ngoài qua rèm châu, bóng dáng cao gầy tuấn tú của Tạ Khâm lắc lư theo rèm châu, Thẩm Dao mở miệng nói: “Tạ đại nhân, không còn sớm nữa, chúng ta…” Vốn muốn nói tiếp là ngủ thế nào.
Tạ Khâm đã ngăn nàng trước: “Nàng ngủ trước đi.”
Ý nói đừng để ý tới chàng.
Thẩm Dao không lên tiếng.
Đêm nay Tạ Khâm chắc chắn sẽ không rời khỏi phòng cưới, nếu như nàng ngủ trên giường thì có lẽ chàng chỉ có thể ngủ trên giường đất hoặc giường La Hán, nơi này là phòng của chàng, nàng cũng xem như là tu hú chiếm tổ chim khách, Thẩm Dao ngại ngùng.
“Dáng người ta nhỏ nhắn, mấy ngày này sẽ ngủ trên sập nhỏ sau vách ngăn, ngài thấy thế nào?”
Ánh mắt Tạ Khâm chuyển từ trên sách sang phía nàng, dù cách xa nhưng cũng thấy rõ vẻ trong suốt lại sáng ngời trong đôi mắt như hổ phách kia.
Sao chàng có thể để một cô nương chịu sự tủi thân như vậy chứ.
“Hai năm sắp tới đây, đây chính là nhà của nàng, nàng không cần câu nệ, chỉ là mấy buổi tối mà thôi, ta vẫn chịu đựng được.”
Chữ “nhà” này sao mà nặng nề, trong lòng Thẩm Dao lay động, nghe ra được sự không cho phép nghi ngờ trong giọng nói của Tạ Khâm, nàng không nhiều lời nữa, xoay người buông màn nằm xuống.
Nàng nằm nghiêng ở vị trí mà Tạ Khâm nằm khi nãy, mở to mắt nhìn đôi nến đỏ kia, hai năm tới nàng tạm thời phải ở đây, sau đó, nàng có thể đi đâu… Ánh nến ngày càng lắc lư, dần dần ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Thẩm Dao ngủ thiếp đi.
Tạ Khâm nhận ra tiếng hít thở trên giường bạt bộ dần đều đều, chàng thổi tắt đèn, một mình ngồi trong bóng tối một lúc rồi đứng dậy đi qua vách ngăn.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Tạ Khâm đã tỉnh giấc, chàng có thói quen tập võ vào buổi sáng, sau đó quay về thư phòng.
Đợi đến khi chàng kết thúc luyện công buổi sáng, quay về Cố Ngâm Đường thay đồ kính trà thì Thẩm Dao đã ăn mặc thỏa đáng, đứng trong phòng giữa chờ chàng dùng bữa sáng.
Nàng mặc bối tử chiết eo nhũ đỏ bạc thêu uyên ương, trên búi tóc bách hợp[1] cài trang sức vàng khảm ngọc với bảo thạch rũ xuống, tay trái đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc, trên cổ tay phải là vòng tay vàng long phượng trình tường, vành tai được điểm xuyết bằng một đôi hoa tai ngọc trai Nam màu vàng kim, đây đều là những món đồ ăn mặc chải chuốt của tân nương mà Tạ Khâm chuẩn bị, dáng người của nàng được tính là cao gầy trong số các cô gái, mặc vào trông tự nhiên phóng khoáng.
[1] Búi tóc bách hợp
Xiêm y trắng nàng mặc có hình hoa sen mới nở, trang điểm xinh đẹp như vậy khiến nàng có khí chất đoan trang quyến rũ.
Thẩm Dao hành lễ với Tạ Khâm: “Tạ…” Liếc nhìn Lê ma ma ở bên cạnh, vội vàng sửa lời nói: “Phu quân, chúng ta dùng bữa sáng đi.”
Tạ Khâm nghe thấy tiếng phu quân này thì hơi sửng sốt, gật đầu rồi ngồi xuống trước.
Người hầu lần lượt tiến lên bày bàn ăn, sâu trong lòng Thẩm Dao hoàn toàn không xem Tạ Khâm là phu quân, cũng không có sự tự giác hầu hạ chàng dùng bữa, Tạ Khâm cũng như vậy, Thẩm Dao không có ý định ở lại, chàng chỉ cần tuân theo lời hứa quân tử, tuyệt đối không vượt qua giới hạn một bước.
Hai người tự ăn phần mình, không hề lên tiếng.
Lê ma ma nhìn dáng vẻ ai làm việc nấy này, trong lòng bối rối, đêm qua động phòng nồng nhiệt như vậy, rời khỏi giường là như người xa lạ à? Nói về lý thì thê tử nên hầu hạ phu quân dùng bữa, nhưng rõ ràng là Thẩm Dao không có ý này, không phải là hôm qua gia muốn dữ quá nên đắc tội với phu nhân?
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ma ma: Ta phải kiện cáo với lão thái thái.
Tạ Khâm: Xin đừng gây chuyện.
Thẩm Dao: Đừng mà, cảm ơn.