Bạch Tiêu sau khi đọc bức thư thần bí đó vẫn chưa định thần lại được.
Lúc đó, Trâu Bác gọi điện đến.
“Cùng đi ăn cơm nhé! Đi cùng mấy anh”, Trâu Bác nói trong điện thoại.
Bạch Tiêu nghĩ đến trách nhiệm về Thẻ đọc suy nghĩ của mình nên muốn từ chối, nhưng cô không có cách nào nên đành phải đi.
Cô thích ở bên anh, được ở cùng người mình yêu thì làm gì cũng cảm thấy vui vẻ.
Bạch Tiêu thay quần áo, trang điểm và đi ra ngoài.
Ở một quán cơm bên ngoài trường, mấy nam sinh đã ngồi quây quanh chiếc bàn tròn.
Nhìn thấy Bạch Tiêu đến, họ lại càng nhiệt tình gọi lớn “Người đẹp, người đẹp”.
Bạch Tiêu ngại ngùng, cô thẹn thùng mỉm cười, đến ngồi bên Trâu Bác.
Nếu có một nữ sinh ăn cơm cùng các nam sinh thì bữa cơm đó rất dễ trở thành đại hội khoác lác.
Một sinh viên khoa Vật lý đeo kính, rất nhã nhặn, nói với mười mấy anh bạn
cùng học ở đó bằng giọng điệu hết sức nghiêm túc, lý tưởng của anh ta là kiếm được nhiều tiền, mua nhà lầu, lái xe hơi.
Một nam sinh khác nới về ước mơ của mình là tay trái có Vương Tâm Lăng[1], tay phải có
Lâm Chí Linh[2], bên cạnh còn có Thái Y Lâm[3] làm tùy tùng.
[1]Vương Tâm Lăng là một ca sĩ kiêm diễn viên Đài Loan.
[2] Lâm Chí Linh là siêu mẫu kiêm diễn viên Đài Loan.
[3] Thái Y Lâm là một ca sĩ người Đài Loan từng đạt cúp vàng trong cuộc thi Đài Loan Mandopop.
Những người ngồi đó đều cười rất lớn.
Thời thanh xuân cứ hững hờ trôi qua, chỉ có cách mặc sự tưởng tượng tương lai là có thể an ủi được hiện tại.
Bạch Tiêu bỗng thấy chán ghét sự ồn ào này. Cô uống mấy ngụm rượu, cảm giác
hơi choáng váng. Thế là cô mượn cớ đau đầu và xin về trước.
Có một nam sinh tay đang kẹp điếu thuốc liếc mắt nhìn Bạch Tiêu, động tác và vẻ mặt này của anh ta rõ ràng là tỏ vẻ cụt hứng.
Bạch Tiêu nhạy cảm nhận ra tâm trạng không tốt của anh ta. Cô thu lại nụ cười, nói với Trâu Bác: “Anh đưa em về nhé!”.
Trâu Bác vẫn có đủ tư cách là người yêu, anh lập tức đứng lên, đưa Bạch Tiêu về ký túc xá.
Lúc đó tâm trạng Bạch Tiêu mới khá hơn chút ít.
Trên đường, Trâu Bác ân cần hỏi han, còn Bạch Tiêu vẫn im lặng.
“Em đau đầu à? Có phải là bị sốt rồi không?”, Trâu Bác sờ lên trán mình rồi lại sờ trán Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu nhẹ nhàng gạt tay anh xuống, nói: “Em thấy các anh mới bị phát sốt ấy, vừa nhắc đến tiền một cái là các anh lập tức sôi nổi hẳn lên”.
Trâu Bác nghiêng đầu nhìn Bạch Tiêu, nhéo tai cô một cái, cười nói: “Anh
không ngờ tiểu cô nương lại có suy nghĩ hay thế, em nói bọn anh làm sao
mà lại phát sốt lên thế?”.
Bạch Tiêu ngây thơ nhưng không ngốc nghếch. Cô cũng cười cười, không nói.
Có quá nhiều người cùng tuổi với Bạch Tiêu, lý tưởng của họ đều bị cắt xén đến mức chỉ còn nghĩ đến tiền. Nhưng họ còn giảo biện nói rằng, những
thứ còn lại sau khi bị cắt xén mới là thứ bản chất nhất. Một khẩu hiệu
khác của việc kiếm tiền chính là: Vì lý tưởng mà phấn đấu.
Bạch
Tiêu im lặng vì không muốn người khác nghĩ cô là người cổ lỗ sĩ, khiến
cho một số tên có hiểu biết nông cạn, dùng giọng điệu cảm thông để nói
cô sống trong thế giới với lý tưởng của riêng mình. Mà thế giới của cô,
sớm muộn gì cũng bị một thế giới khác thôn tính mất.
Có điều hiện tại, tốc độ thôn tính càng ngày càng nhanh, tuyệt nhiên không cần đợi đến khi chúng ta trưởng thành.
Trâu Bác dắt tay Bạch Tiêu, dường như hai người đều có tâm sự, im lặng không nói.
Trên đường, Bạch Tiêu và Trâu Bác đi qua một thùng quyên góp tiền màu hồng,
bên cạnh có một áp phích nhỏ, Bạch Tiêu muốn đền gần để xem.
Trâu Bác kéo cô đi: “Đều là trò lừa bịp thôi mà, có gì đáng xem đâu. Đi thôi, đi thôi”.
Hoạt động quyên góp tiền do Hội Sinh viên tổ chức, sao có thể là lừa gạt
được chứ? Bạch Tiêu kéo Trâu Bác đến trước áp phích, cô tin người tổ
chức.
Sau khi đến gần, Bạch Tiêu chăm chú đọc, bỗng giật mình bịt miệng, kinh ngạc thốt lên tiếng.
Hình trên áp phích là một cô bé bị bỏng nặng. Cô bé mở to đôi mắt trong veo
đẹp đẽ, nhưng bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi. Khuôn mặt tươi đẹp, tròn
trịa ấy như bị ai đó ác độc vẩy đầy mực, để lại những vết tích đáng sợ.
Trâu Bác lập tức ôm Bạch Tiêu vào lòng, lấy tay che mắt cho cô, nói: “Được
rồi, được rồi! Mình đi thôi! Anh đã bảo em đừng nhìn rồi mà!”.
Sau khi đôi mắt được bàn tay ấm áp che kín, hơi thở của cô mới dần bình tĩnh trở lại.
Cảm giác được đôi tay ấm áp bảo vệ khiến cô có ý định nũng nịu. Cô nói:
“Không đâu, em muốn anh đọc những câu trên áp phích cho em nghe cơ!”.
Trâu Bác bịt đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước của Bạch Tiêu, đọc nội dung trên tấm áp phích cho cô nghe.
Một em bé, sau khi bị bỏng nặng, đã bị cha mẹ bỏ rơi ở trước cổng của một
ký túc. Một cô giáo trẻ tuổi tên là Dương Mật đã phát hiện ra cháu bé,
cô không chỉ bỏ tiền ra chữa trị, mà còn tổ chức cho các sinh viên đi
quyên góp tiền ủng hộ để chữa trị cho cháu bé.
Bỏ rơi? Bạch Tiêu nghi hoặc, lặp đi lặp lại từ này.
Ký ức của cô quay về thời tám tuổi.
Năm đó Bạch Tiêu đã nhìn thấy một em bé bị người ta bỏ rơi nơi góc phố. Em
bé nằm trong chiếc nôi hồng, mắt mở trừng trừng nhìn cô. Ánh mắt đó muốn nói điều gì đó, trong sự thơ ngây trong sáng có cả sự vô tội, khát vọng và nghi hoặc, một em bé đáng yêu như thế mà lại dùng ánh mắt ấy xuyên
thẳng vào trái tim Bạch Tiêu, ánh mắt ấy luôn khắc sâu trong ký ức của
cô.
Đó là ánh mắt của sự tuyệt vọng lẫn khát vọng.
Từ nhỏ, nếu Bạch Tiêu không nghe lời, cha mẹ sẽ dọa cô: “Nếu con còn không nghe lời nữa thì cha mẹ sẽ vứt con ra đường!”. Mãi đến khi cô nhìn thấy em
bé bị bỏ rơi nơi góc phố, cô mới hạ quyết tâm, nhất định phải nghe lời
cha mẹ, không thể để mình cũng bị bỏ rơi như thế được. Cuộc sống từ nay
về sau phải có nề nếp. Không ai ngờ rằng, một lời nói dối vô tâm của cha mẹ lại mang đến cho cô bé đang trưởng thành một nỗi khủng hoảng lớn.
Những đoạn ký ức cứ lần lượt hiện về trong suy nghĩ. Sau bức tranh ký ức cuối cùng, tất cả lại tự động hiện về trước mắt cô.
***
Bạch Tiêu chầm chậm bỏ tay Trâu Bác xuống, khi một lần nữa nhìn thấy ánh mắt trong sáng đẹp đẽ và khuôn mặt xấu xí đáng sợ của em bé đó, nước mắt cô lại tuôn rơi. Chính cô cũng không biết vì sao mình lại cảm động đến
thế.
Có lẽ do trên cơ thể của em bé đó có cả nỗi tuyệt vọng và
niềm hy vọng, đan xen cả sự đẹp đẽ và xấu xí, khiến cô cảm thông sâu
sắc.
Có lẽ chính vì cô là cô gái lương thiện thuần khiết, nhìn
thấy bất kỳ người và việc nào đáng thương, cô đều rơi vào tâm trạng buồn chán.
Có lẽ vì khi nhỏ, cô từng nhìn thấy một em bé bị bỏ rơi
nơi góc phố, giống như chú cún lang thang đáng thương, sống dở chết dở,
không người giúp đỡ.
Có lẽ, tất cả những người có thiên tính làm mẹ đều xúc động khi gặp những cảnh tượng đó.
Bạch Tiêu rút tờ một trăm tệ ra nhét vào thùng quyên góp và quyết định đến bệnh viện thăm đứa bé này.
Hôm sau, Trâu Bác đưa Bạch Tiêu đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, họ nhìn thấy một em bé mặt bị bỏng nặng, vô cùng đáng
thương. Tình trạng của em bé trông còn thảm hại hơn trong áp phích, gần
như khiến người khác không có dũng khí để nhìn đến lần thứ hai.
Nhưng tất cả đều không ngăn cản được chồi non và hơi thở của sự sống.
Bạch Tiêu không cầm nổi lòng, quyết định quyên góp thêm một trăm tệ nữa rồi mới quay đầu bước đi.
Đúng lúc đó, em bé bỗng bi bô.
Bạch Tiêu cúi đầu xuống, nhìn em bé đang tròn mắt nhìn cô, tuy ánh mắt cô bé ngây thơ nhưng chứa đựng cả một nỗi niềm.
Ánh mắt cô bé rõ ràng có tâm sự, chắc chắn có lời muốn nói.
Bỗng Bạch Tiêu nảy sinh suy nghĩ đọc tâm sự của cô bé.
Đã rất lâu rồi, mọi người đều cảm thấy trẻ con là ngây thơ nhất, trẻ con
thuần khiết như một tờ giấy trắng, chúng chưa biết suy nghĩ, chưa biết
nói, chỉ có thể bi bô thể hiện nỗi buồn vui của mình.
Nhưng, thật sự là trẻ con không biết suy nghĩ sao? Hay là chúng ta không có cách nào để biết được suy nghĩ của chúng?
Bạch Tiêu nói Trâu Bác đi mua sữa bột, còn mình mau chóng viết tên của đứa
bé: Dương Di Châu. Đây là tên mà cô giáo Dương Mật đã đặt cho bé.
Sau khi ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ, một cảnh tượng khiến người ta phải sợ hãi
đã xuất hiện: trước ngực cô bé Dương Di Châu chỉ mới hai tháng tuổi liên tiếp xuất hiện dòng chữ Hán rất rõ ràng, rất mạch lạc. Bạch Tiêu đọc đi đọc lại bốn lần, cô gần như không dám tin vào những gì đang hiện ra
trước mắt.
Tất cả những đứa trẻ khi đến với thế giới này đều bắt
đầu từ tiếng khóc. Mọi người cho rằng đó không chỉ là tiếng khóc nhưng
thực ra những em bé của chúng ta đang nói: “Con thực sự không muốn đến
thế giới này làm người”.
Đầu thai làm người chính là nỗi khổ cả
đời. Bất luận là nghèo hèn hay sang giàu, thân làm người, đều là một quá trình gian nan không thể trốn chạy. Cũng không thể tránh nổi sinh lão
bệnh tử, oán ghét mà phải gặp mặt, yêu thương mà phải xa cách, cầu không được, bỏ không xong.
“Còn con, là khổ đau trong khổ đau.”
Bạch Tiêu không ngờ một em bé mới hai tháng tuổi với đôi mắt ngây thơ trong sáng mà có những lời lẽ đầy triết lý như thế.
“Vì sao em lại là khổ đau trong khổ đau? Rốt cuộc em bị sao?”, Bạch Tiêu
không kìm nổi lòng, hỏi em bé một câu. Thực ra cô cũng không biết Dương
Di Châu nghe có hiểu những lời cô nói không.
Nhưng đôi mắt của Dương Di Châu chuyển động, trước ngực em bắt đầu liên tiếp hiện lên dòng chữ:
“Số em không tốt. Cha mẹ em là sinh viên năm thứ hai, mẹ cũng chính là em
gái của cô giáo Dương Mật. Họ đã sai lầm khi sinh ra em và càng sai lầm
hơn khi không chăm sóc em chu đáo, làm em bị bỏng nước sôi.”
Sự
thật vẫn tồi tệ như thế – cô giáo Dương Mật có tấm lòng Bồ Tát đó thực
ra là bác của cháu bé. Bạch Tiêu cảm thấy quá khứ của em bé hai tháng
tuổi này còn phức tạp hơn nhiều so với quá khứ của một cô gái hai mươi.
Yêu sớm, có con riêng, bị bỏ rơi… tất cả là một chuỗi đau khổ.
Bạch Tiêu xúc động, ấn liên tiếp vào Thẻ đọc suy nghĩ.
Liên quan đến Dương Di Châu, còn là câu chuyện của một cô gái mười chín tuổi.