The Day You Went Away

Chương 38



Chap 38:

Lấy máy điện thoại ra gọi vào số của Vi …

Vẫn thế, một cuộc, hai cuộc, ba cuộc gọi … tất cả đều nhận được thông báo từ tổng đài.

Tôi ngồi trên vỉa hè, nhìn đường xá, xe cộ đang tấp nập qua lại. Các đôi nam thanh nữ tú đang cùng nhau trở về sau một đêm noel vui vẻ, hạnh phúc bên nhau…

Còn tôi, tôi ko biết vì nguyên nhân gì … mà đã làm cho cuộc tình mà tôi hằng hi vọng … vụt tắt ngay trong đêm nay …

Nguyên nhân gì …

Chuyện lần trước Vi đã tha thứ cho mình, thì ko thể nào lại là cái lí do ấy được …

Vậy thì do đâu …

Tôi nghĩ nát óc mà vẫn ko hình dung ra được, mình đã làm chuyện gì có lỗi với Vi mà khiến cho Vi suy sụp đến mức tự tử …

Ngồi suy tư gần nửa tiếng, vết máu trên mặt đã khô, người cũng bớt đau hơn, những vết đánh giờ đã tụ thành những vệt bầm tím khắp trên người tôi…

Ko được … phải đến nhà Vi !!! Đúng, phải đến nhà Vi, hỏi Vi cụ thể đầu đuôi ra sao, chứ ngồi đây suy nghĩ thì có ích gì đâu …

Nghĩ là làm, tôi lấy xe đạp rồi chạy khỏi trường, đến nhà Vi …

Đến nơi, tôi chỉ thấy một màn đêm bao phủ khắp căn biệt thự …

Mọi thứ thật yên tĩnh, lạnh lẽo, âm u đến đáng sợ …

Tôi bấm chuông …

Vẫn ko có ai ra mở cửa…

Nhìn lên các cửa sổ thì ko thấy có ánh đèn …

Có lẽ Vi và bác gái đã đi ngủ …

Tôi tiếp tục bấm chuông …

Bấm chuông cả chục phút đồng hồ nhưng vẫn ko có một dấu hiệu nào từ căn nhà, ngay cả tiếng con Beck cũng ko xuất hiện …

Ko lẽ cả 2 người ko có ở nhà …

Tôi bắt đầu lo sợ …

Một cảm giác bất an tràn khắp toàn thân …

Bất giác ngồi xuống dựa lưng vào tường …

Đợi, chỉ còn cách đợi thôi, hi vọng sáng hôm sau có thể gặp được 2 người …

Trải qua một trận bị đánh đập nhừ tử, cơ thể đau đớn, mệt mỏi kèm theo màn khuya dần buông xuống …

Tôi bất giác chìm vào giấc ngủ …

Tôi ngủ ko biết trời trăng gì nữa …

Ngủ một cách mê man …

… …

… … …

… Bộp …

Một vật gì đó đập trúng chân tôi làm tôi bừng tỉnh giấc nồng say, mở mắt ra thì ánh mặt trời đã ló dạng, từng tia nắng ban mai le lói qua từng nhánh cây làm tôi chói mắt, bất giác tôi lấy tay che mắt …

Nhìn người đứng trước mặt, thì ra là anh Vũ …

Thì ra anh vừa lấy chân đạp cho tôi tỉnh …

Trên mặt anh tuy đã bình tĩnh lại, ko còn điên cuồng như tối qua nữa, nhưng vẫn còn vương vấn vài tia khó chịu khi nhìn thấy tôi…

_ “Mày đến đây làm gì “ – anh Vũ ghét bỏ hỏi.

_ “Anh, em chỉ muốn đến gặp Vi, em thật sự ko rõ vì sao chuyện tình nó xảy ra như thế này nữa…” – tôi mờ mịt nói.

_ “Mày về đi, sau này đừng có đến đây nữa …”

Anh nói xong rồi cầm lấy chìa khoá mở cổng …

_”Anh, cho em gặp Vi được ko, một lần thôi cũng được, em chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện thôi… được ko anh …” – tôi nài nỉ nói.

Gạt chân chống xe, anh Vũ nhìn tôi, đắn đo một hồi, thấy vẻ mặt kiên quyết của tôi nên đành thở dài:

_ “Lần cuối cùng đấy …”

_”Em cảm ơn …”

Tôi chạy vụt vào trong căn nhà, tìm khắp nơi nhưng vẫn ko thấy bóng dáng một ai. Chạy lên lầu, phòng của Vi, phòng của bác gái, vẫn ko thấy 2 người, ngay cả con beck, tôi cũng ko thấy.

Buồn bã bước xuống lầu, anh Vũ đang ngồi trên ghế salon, trên bàn là 2 ly nước …

_ “Mày ngồi xuống đây …” – thấy tôi xuống, anh chỉ vào cái ghế salon đối diện rồi nói.

Tôi làm theo lời anh, đến ghế salon rồi ngồi xuống …

_ “Vi, Vi đi đâu rồi anh, em kiếm hoài mà ko thấy em ấy …”

_ “Mày uống nước đi đã …”

… Ực ực …

Uống sạch hết ly nước một cách nhanh chóng, tôi ngồi khép nép chờ đợi câu trả lời từ anh Vũ …

_ “Vẫn chưa biết vì sao tao đánh mày ??? – anh nhăn mặt nhìn tôi.

Tôi chảy cả mồ hôi sau lưng, lắc lắc đầu.

…Xoạt …

Anh Vũ cầm lấy một tấm hình thảy lên trên mặt bàn …

Tôi cầm lấy bức hình rồi nhìn cẩn thận …

Cái gì thế này …

Trong hình là cảnh tôi và một người con gái đang ôm hôn nhau say đắm …

Người con gái đó là … bé My …

Tại sao lại có bức hình này …

_”Anh cho người theo dõi em hả ???” – tôi gấp rút hỏi.

_ “Tao đâu có rảnh làm chuyện đó …” – anh Vũ khinh thường rồi nhìn tôi.

_ “Có ai đó đã gửi bức ảnh này đến nhà Vi, sau khi nhìn thấy bức ảnh này, con bé trở nên điên dại, suy sụp, khóc lóc, cuối cùng là tự tử nhưng ko thành …” – anh Vũ nhìn tôi với ánh mắt cay độc.

_ “Mày thấy được sự khốn nạn của mày đã ảnh hưởng thế nào đến cái gia đình này chưa ???”

Tôi vẫn im lặng ko nói gì, tôi ko thể phủ nhận cái bức hình này, nó là thật … chính tôi đã hôn My … chính tôi đã tự tay đánh mất Vi … chứ ko ai khác…

Nhưng là ai … là ai lại đi gửi cái bức hình này cho Vi … ko lẽ là My … My đã lợi dụng mình, dụ dỗ mình hôn em ấy rồi lén chụp lại, nhằm phá hoại tình cảm gữa mình và Vi …

Tuy ko dám chắc chắn là My làm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người có khả năng làm nhất … chỉ có thể là My…

Cái đôi mắt thiên thần ấy … không không … cái đôi mắt ma quỷ, dối trá ấy … thật là chó chết … mình đã bị một con nhóc lừa, bị một con nhóc chơi đùa trong lòng bàn tay mà ko biết … Đã thế, mình còn tâm sự biết bao nhiêu điều cho nó … coi nó như một người em, người bạn thân thiết …

Đúng là nuôi ong tay áo mà …

_ “Xong chưa, mày về nhanh đi, tao còn có việc …” – anh Vũ giục tôi.

Sau đó anh đứng dậy, quay lưng về phía tôi và bước dần về phía cầu thang …

_ “Anh, anh Vũ …. Vi … Vi đang ở đâu vậy anh … em muốn gặp em ấy …” – tôi giật mình đứng dậy và nói.

Anh dừng chân, có vẻ đang phân vân, được một hồi thì lại thở dài, sau đó quay lại nhìn tôi và nói:

_ “Vi và bác gái đã qua Mĩ rồi, đã đi từ đêm 23 …”

Thấy tôi đứng như trời trồng, mặt đần ra, đôi mắt như thất thần, anh Vũ nhìn tôi chân thành rồi nói:

_ “Thôi, mày về đi, nể tình anh em trước đây, tao cũng xin lỗi vì tối qua có hơi nặng tay. Giờ tao phải lên lầu thu xếp đồ đạc cho Vi và bác gái rồi gửi qua Mỹ cho họ, họ đi gấp và đột ngột đến mức ko kịp thu xếp hành lý nữa …

… Có lẽ đây cũng là lần cuối tao và mày gặp nhau …”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.