“Gặp qua thế tử!” Thải Hà vừa lúc bưng mấy món thức ăn lại đây, nhìn thấy Chu Kí Vân đang đứng bên ngoài phòng, vội vàng quỳ gối hành lễ.
Chu Kí Vân liếc mắt nhìn đồ này nọ trên tay nàng một cái. “Những thứ này là… thế tử phi muốn ăn?” Hắn cũng không phải thực xác định hỏi.
“Không phải, là muốn cho Thịnh thiếu gia ăn.” Nói xong, Thải Hà liền đưa đi vào.
Mà ở trong phòng Thanh Đại cũng hiển nhiên nghe được đối thoại của bọn họ, nhìn thấy trượng phu thong thả bước vào liền đứng dậy chào. “Tướng công đã xong việc rồi sao?”
“Ừ.” Chu Kí Vân nhìn thoáng qua con mình đang ngoan ngoãn ngồi ở bàn. “Đã giờ Tỵ rồi mà Thịnh nhi còn chưa có dùng đồ ăn sáng sao?”
Thanh Đại ngồi trở lại ghế, múc một chén cơm trắng nhỏ, sau đó đặt ở trước mặt đứa nhỏ. “Cũng là bởi vì không biết hắn đã ăn chưa, cho nên mới kêu Thải Hà đi chuẩn bị đồ ăn mang lại đây, nếu không đói bụng, tự nhiên cũng sẽ ăn không vô, đây là phương pháp nhanh nhất cũng trực tiếp nhất.”
“Nhũ mẫu và tỳ nữ đâu?” Từ lúc hắn vào cửa đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy bóng người nào.
Nàng nhẹ cười, ý có điều không biết nên hỏi ai để có câu trả lời bây giờ: “Cái này ta cũng không rõ, có lẽ… các nàng bề bộn nhiều việc.” Có một số việc nếu từ chính mình động thủ, chỉ sợ cha mẹ chồng hội cảm thấy mất hứng, cho rằng nàng vượt qua giới hạn, như vậy nên để trượng phu ra mặt, tin tưởng trượng phu là người thông minh, nghe hiểu được ám chỉ của nàng.
“Việc gì? Các nàng chỉ cần chăm sóc cho Thịnh nhi là đủ rồi.” Mặt mày Chu Kí Vân nhăn càng sâu, sắc mặt cũng không tốt, nhìn thấy con đang cầm bát không ngừng dùng chiếc đũa đem cơm trắng lùa vào trong cái miệng nhỏ, dường như thật sự rất đói bụng, tâm liền càng đau, vì thế bước nhanh ra cửa phòng.
“Thịnh nhi, ăn chút thịt…” Môi Thanh Đại ngậm ý cười càng sâu, biết trượng phu đã đi giáo huấn nhũ mẫu cùng hai cái tỳ nữ kia, cũng bớt cho nàng không ít hơi sức.
Thịnh nhi lùa cơm tốc độ quá nhanh, hạt cơm cũng rớt đầy đất, hắn mở mắt to nhìn người vẫn mỉm cười nhìn mình, chỉ sợ nàng sẽ tức giận, sẽ đánh người.
“Không nên gấp, từ từ ăn.” Nàng lại múc thêm ít cơm trắng cho hắn, không biết có phải do ảo giác hay không, dù sao ngày thường cũng rất ít tiếp xúc với trẻ nhỏ, chỉ cảm thấy Thịnh nhi so với tiểu hài tử năm tuổi bình thường nhỏ gầy hơn một chút, xem ra phải theo dõi hắn ba bữa, không để hắn bỏ bữa. “Rớt cũng không sao, những cái này để cho Thải Hà quét qua là tốt rồi.”
Phát hiện lần này không có bị đánh, mắt to đen thùi nhìn Thanh Đại một lúc lâu, cuối cùng mới đem lực chú ý trở lại đồ ăn trong tay, tiếp tục ăn.
Bộ dáng này ngay cả tỳ nữ bên người Thanh Đại – Thải Hà hốc mắt đều cũng không nhịn được đỏ. “Thịnh thiếu gia thật đáng thương…” Một đứa nhỏ không biết nói chuyện, cho dù muốn tố cáo cũng không có biện pháp mở miệng.
Thanh Đại liếc mắt cảnh cáo nàng. “Đừng ở trước mặt đứa nhỏ nói lời này, về sau có ta ở đây sẽ không để phát sinh chuyện như vậy nữa.”
Cho dù là đứa nhỏ của người khác, cho dù ai thấy cũng không muốn, Thanh Đại nhìn đứa trẻ bên cạnh bị người ta bỏ qua, không được ông bà sủng ái “Con”… Nàng hiểu thêm được nguyên nhân năm đó nương có thể mở lòng mở dạ tiếp nhận mình cùng muội muội, hai cái nữ nhi do tiểu thiếp sinh, mặc dù là do trượng phu cùng nữ tử khác sinh, đồng dạng sẽ cảm thấy tâm không đành lòng, sẽ muốn đau tiếc hắn, muốn bảo hộ hắn, giờ phút này mình cũng có cảm giác như vậy.
“Uống thêm chút canh.” Nói xong, Thanh Đại lại múc một bát canh. “Từ từ uống…”
Chú ý tới Thịnh nhi lại đang nhìn nàng, tuy rằng không biết hắn suy nghĩ cái gì, nhưng cặp mắt to trắng đen rõ ràng kia là vô tội như vậy, im lặng như vậy, không cần nói đến ngôn ngữ, ngay cả vẻ mặt cũng không hiểu phải nên biểu đạt như thế nào, mũi Thanh Đại nhất thời có chút chua xót.
“Muốn ta đút sao?” Thanh Đại vẫn suy đoán ý tứ của hắn, vì thế múc một muỗng canh nóng đặt ở bên môi thổi nguội, lại đến đưa vào bên miệng Thịnh nhi.
Hắn nhìn chằm chằm người cười với mình này, bản năng há mồm uống hết muỗng canh.
“Đến! Lại uống một ngụm nữa…” Thanh Đại còn chưa kịp thổi nguội, đã thấy Thịnh nhi mở cái miệng nhỏ nhắn ra chờ. “Nếu quá nóng liền nhổ ra nha.”
Thịnh nhi uống liên tục vài muỗng canh, cho đến hết sạch bát mới thôi.
Mà lúc này Chu Kí Vân đã trở về, khuôn mặt tuấn tú vô cùng nhăn nhó khó chịu, đi theo khúm núm phía sau hắn là nhũ mẫu và hai gã tỳ nữ, chỉ thấy các nàng ngay cả cổ họng cũng không dám thốt ra tiếng, tất cả đều cúi đầu.
“… Sau này nếu để cho ta phát hiện các ngươi không hầu hạ tốt Thịnh thiếu gia, để cho hắn lại đói bụng, ta sẽ kêu những người khác tới chiếu cố.” Khẩu khí của hắn trầm đến làm người ta khiếp sợ.
Nhũ mẫu và hai tỳ nữ vội vàng lên tiếng trả lời. “Vâng, nô tỳ đã biết.”
“Thịnh nhi còn muốn ăn canh nữa không?” Thanh Đại quyết định không can dự, cứ để trượng phu giáo huấn các nàng, chính mình chỉ quan tâm đứa nhỏ đã ăn no hay chưa.
Nghe được nàng hỏi như vậy, nhũ mẫu vội vàng chen miệng. “Thế tử phi đừng cho Thịnh thiếu gia uống những thứ canh này, một lúc nữa hắn sẽ lại tiểu ra quần…” Cũng chỉ mới há miệng, đến lúc đó còn không phải để các nàng – những hạ nhân này phải bận bịu lau chùi thay quần áo sao.
Đôi mắt đẹp của Thanh Đại nhẹ nhàng lướt qua nàng.“Thì ra là ngại phiền toái, cho nên không để cho hắn uống nước canh.”
“Ách…” Nhũ mẫu bất ngờ đánh cái lạnh run.
“Là ai nói không thể cho hắn uống nước canh?” Chu Kí Vân giận tái mặt rống giọng chất vấn.
Nhũ mẫu rụt cổ. “Nô tỳ từng cùng… Vương phi xin chỉ thị… Vương phi đã cho phép nô tỳ làm như vậy…” Thế tử càng lúc càng lạnh lẽo nhìn chằm chằm, thanh âm kia cũng càng lúc càng nhỏ.
“Về sau Thịnh nhi có vấn đề gì, đều tới hỏi ta trước, không cần phải đi xin chỉ thị Vương gia cùng Vương phi.” Hắn chính là không hiểu vì sao mẫu thân không cách nào tiếp nhận Thịnh nhi – tôn tử này, cho dù có “thiếu hụt”, nhưng dù sao cũng là tôn tử của nàng, Chu Kí Vân không khỏi sít chặt hàm dưới ngẫm nghĩ.
“Vâng, thế tử.” Nhũ mẫu gật đầu như giã tỏi.
Chu Kí Vân nhìn con mình đang để cho Thanh Đại lau nước canh còn sót lại nơi khóe miệng, nhắm chặt mí mắt, nghĩ rằng cũng nên cùng song thân nói chuyện này một chút, lúc trước không biết chuyện chỉ có thể trách hắn quá mức sơ sót, cũng quá tin tưởng những người hầu hạ nô bộc này, không thể lại làm cho Thịnh nhi chịu khổ, nên bị trừng phạt là chính mình mới đúng.
“Thịnh nhi.” Hắn ngồi xổm xuống bên người con, khàn giọng gọi.
Phụ thân kêu gọi cũng không làm cho Thịnh nhi phản ứng quá lớn, chỉ trầm tĩnh nhìn hắn, một hồi lâu mới nhận ra là đại nhân thường xuyên ôm mình.
“Tướng công, phụ tử các ngươi ở chung riêng trong chốc lát đi, ta giúp Thịnh nhi đi thu xếp vài thứ.” Thanh Đại nghĩ thầm dù sao khiến cho người ta làm vài món quần áo cùng giầy bạc cho đứa nhỏ cũng không phải không thể, nếu thật sự không có, trong tay nàng còn có một chút tiền riêng có thể sử dụng.
Vừa nói xong, Thanh Đại liền đứng dậy đi ra ngoài.
Giống như phát hiện nàng phải rời đi, Thịnh nhi nghiêng đầu nhìn bóng dáng Thanh Đại, tuy rằng không biết nên biểu đạt như thế nào, nhưng thấy mí mắt cũng không nháy một cái, sự chuyên tâm kia làm ngay cả Chu Kí Vân đều chú ý đến.
“Hắn đang nhìn ngươi.” Hắn kinh ngạc nói.
Đây là lần con đối với người có phản ứng “rõ ràng” như vậy, dĩ vãng mặc kệ là ai, phải vô cùng có tính nhẫn nại thường xuyên cùng hắn ở chung, hắn mới có thể nhận thức người này, mà nhìn thấy thê tử phải đi, Thịnh nhi lại không khỏi nhìn chằm chằm nàng không rời, Chu Kí Vân không khỏi cảm thấy ngạc nhiên nghĩ ngợi nói.
Nghe vậy, Thanh Đại đang muốn bước ra cửa phòng lại quay lại nhìn Thịnh nhi cười cười. “Không cần lo lắng, một chút nữa nương lại đến thăm ngươi.” Nói xong câu đó, nàng mới mang theo tỳ nữ đi.
Nghe Thanh Đại tự xưng là “Nương” với Thịnh nhi, ánh mắt Chu Kí Vân không khỏi bốc nóng, cảm động rất nhiều, vốn là trong lòng muốn duy trì gương mặt lạnh nhạt nhưng dường như cũng sắp duy trì không nổi nữa.
“Cha cưới nương này… sẽ đối với Thịnh nhi tốt lắm.” Hắn rất tự tin nói.
Cho là cùng người nữ tử vừa mới vào cửa này không có cảm tình, có thể như nguyện làm một đôi tương kính như tân, hữu danh vô thật vợ chồng, không cần lại bị song thân buộc cưới vợ, cho dù giữa hai người hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì, bị nghiêm khắc trách cứ, Chu Kí Vân cũng sẽ gánh lấy toàn bộ trách nhiệm, nhưng lại không nghĩ rằng thế tử phi này của hắn là một người hiền lành thân thiện như thế, lại là nử tử trí tuệ hơn người, làm cho tâm hắn không khỏi dao động.
Chu Kí Vân nghĩ đến hắn từng đối với mình đã thề, đời này không muốn có thêm đứa nhỏ, nhưng đối mặt với thế tử phi quan tâm con như vậy, ban đêm lại nằm bên cạnh thê tử xinh đẹp, hắn làm như thế nào mới tiếp tục bảo trì thờ ơ được? Lại có thể nào kiềm chế dục vọng muốn ôm nàng?
Không biết giờ phút này trong lòng phụ thân bên cạnh đang xung đột, Thịnh nhi vẫn kinh ngạc nhìn cửa, thật lâu cũng không thu lại.
Đợi cho con ăn no ngủ thiếp đi, Chu Kí Vân mới đi gặp song thân.
“… Nghe nói Thịnh nhi thường tiểu ra quần, cho nên nương mới cho nhũ mẫu không cho Thịnh nhi uống nước ăn canh, con muốn hỏi có phải hay không có chuyện này?” Hắn nghiêm túc nhìn mẫu thân, thấy nàng lộ ra biểu tình chột dạ, liền biết hết thảy đều là sự thật.
Đằng vương phi nhìn vị hôn phu bên cạnh liếc một cái. “Nương làm như vậy cũng là muốn giúp Thịnh nhi bỏ tật xấu không tốt kia, cho hắn biết như vậy là sai, lần tới khi muốn đi tiểu có thể học được biểu đạt như thế nào, nương cũng là có ý tốt, huống chi nhũ mẫu cũng nói tình huống có biến chuyển tốt…”
“Không cho Thịnh nhi uống nước ăn canh, tự nhiên số lần tiểu ra quần cũng sẽ dần ít, đây là chuyện rất bình thường, nhưng về lâu dài đối với thân thể hắn có tốt không?” Giọng nói Chu Kí Vân hơi có vẻ kích động. “Hắn không biết nói chuyện, sẽ không biểu đạt, mới càng cần nhiều người phục vụ nhiều người quan sát, nếu không nuôi bọn họ có ích gì?”
Gặp ánh mắt thê tử không ngừng cầu cứu, Đằng vương gia không thể không mở miệng giảng hòa. “Nương ngươi cũng là vì tốt cho Thịnh nhi, không phải thật sự muốn hại hắn…”
“Ngươi thật cho là nương chán ghét Thịnh nhi sao?” Đằng vương phi bị con chỉ trích như vậy có chút tức giận. “Nếu năm đó ngươi không đem cái nữ nhân kia vào phủ, hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh.”
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Chu Kí Vân càng thêm nghiêm lạnh. “Nếu sớm biết sẽ vì vậy hại chết Tử La, như vậy nói cái gì con cũng sẽ không mang nàng vào phủ.” Nhất niệm chi sai (ý nghĩ sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng) làm cho hắn hại chết mẹ đẻ Thịnh nhi, mình lại không có năng lực bảo vệ nàng, tiếc nuối này cả đời hắn cũng không có biện pháp bồi thường.
“Tử Bỉnh!” Đằng vương gia phẫn nộ hét lên một tiếng.
“Ý của ngươi là đang trách nương hại chết cái nữ nhân kia? Vương gia, ngươi nghe một chút xem…” Đằng vương phi than thở khóc lóc lên án. “Hắn lại còn bắt đầu đổ oán lên chúng ta…”
“Đừng nói đến chuyện này nữa!” Đằng vương gia không muốn nhắc lại chuyện xưa, lại đem con trai duy nhất đẩy xa hơn. “Về phần chuyện Thịnh nhi, cha bây giờ liền kêu nhũ mẫu đến, muốn nàng xem tình huống đến quyết định muốn hay không muốn cho hắn ăn canh uống nước, đừng thân thể đứa nhỏ bị tổn thương.”
Chu Kí Vân khôi phục biểu tình thâm trầm lạnh nhạt.“Vậy cũng không cần, sau này có liên quan đến chuyện Thịnh nhi, để cho nhũ mẫu các nàng trực tiếp đến xin chỉ thị con, từ con đến làm quyết định, không dám lại làm phiền cha mẹ.”
“Ngươi sợ nương hại chết hắn sao?” Đằng vương phi hổn hển hỏi.
“Con không dám.” Giọng điệu hắn càng lạnh nhạt. “Chẳng qua Thịnh nhi là trách nhiệm của con, chuyện của hắn đương nhiên do con làm chủ.”
Đằng vương gia vì bình ổn tranh chấp của mẫu tử bọn họ đành phải gật đầu đáp ứng. “Được rồi! Cứ quyết định như vậy, ai cũng đừng nói nữa.”
“Cám ơn cha, như vậy con cáo lui trước.” Nói xong, Chu Kí Vân liền đứng dậy ly khai.
Đợi hắn bước ra cửa, chung quy cảm thấy như là vừa đánh một trận, toàn thân đều mau mệt lả.
Cũng bởi vì song thân chỉ có hắn – một con độc nhất như vậy, cho nên Chu Kí Vân hiểu rõ mình không có quyền lợi bốc đồng, phải chịu trách nhiệm cũng nhiều hơn, nhưng là cũng bởi vì như vậy, hắn không thể bảo vệ mẹ đẻ Thịnh nhi, hiện tại thiếu chút nữa ngay cả Thịnh nhi cũng không bảo hộ được, hắn làm cha thật thất bại.
Nhưng mà như đã nói qua, hắn thật sự muốn cảm tạ vị thê tử vừa mới tiến môn mới hai ngày này, thật sự muốn cảm tạ thế tử phi của hắn, hôm nay nếu không có nàng ở đây, chỉ sợ mình không có phát giác được vấn đề nghiêm trọng như vậy, trong tận đáy lòng Chu Kí Vân nghĩ ngợi nói.
“Duyên phận thế tử nói không chừng đã đến…”
Ngày đó Quan Hiên Vũ đã nói qua, lời nói đó lại vang lên ở bên tai hắn.
Chu Kí Vân hít vào một hơi thật sâu, cho dù Thanh Đại thật sự cùng hắn hữu duyên, hai người thật sự nhất định trở thành vợ chồng, nhưng là hắn thật sự có thể nắm chắc được nó sao? Mà hắn có năng lực cho nàng cái gì?
Hắn thật sự mờ mịt.
Ước chừng qua một cái canh giờ (khoảng 2 tiếng), Chu Kí Vân nghĩ rằng Thịnh nhi hẳn đã tỉnh ngủ, vì thế đi ra thư phòng rồi đi vào viện con ở.
“… Thịnh nhi, giơ cánh tay lên…”
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng nói Thanh Đại mềm mại chậm rãi, làm cho hắn vừa mới bước vào cửa phòng cảm thấy tò mò, đi về phía trước hai bước, liếc thấy nàng đang giúp Thịnh nhi đo đồ.
Nhũ mẫu không chú ý tới Chu Kí Vân đã đi vào cửa phòng, chỉ cảm thấy thế tử phi này rất hay chõ mõm vào nhiều chuyện, một lát trông nom việc ăn cơm, một lát lại trông nom chuyện y phục, làm hại mình bị thế tử mắng.
“Thế tử phi, Thịnh thiếu gia lớn rất nhanh, may nhiều bộ đồ mới như vậy, một lúc sẽ mặc không hết…” Nhũ mẫu quyết định tìm cơ hội đến trước mặt Vương phi kể lể một phen.
Nghe xong, Thanh Đại vẫn như cũ ngậm cười nhạt. “Nhũ mẫu không cần lo lắng, nếu như quần áo Thịnh nhi mặc không hết, cũng có thể đưa cho đứa nhỏ cùng khổ khác mặc, sẽ không lãng phí, về phương diện giặt tẩy, ta sẽ bảo tỳ nữ của mình lại đây lấy giặt, sẽ không làm phiền đến các ngươi.”
Lời nói này ngoài mặt nghe tương đối khách khí, nhưng mà ý tứ châm chọc rất nặng nề làm cho trên mặt nhũ mẫu lúc trắng lúc xanh, vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười.
“Thế tử phi sợ rằng đã hiểu lầm, nô tỳ không ngại phiền toái… Ách? Thế tử tới…” Cho đến lúc này mới liếc thấy bóng dáng cao lớn ở ngay một bên, làm cho nhũ mẫu bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Chu Kí Vân liếc nhìn bà vú đang cúi đầu. “Nếu nhũ mẫu tuổi lớn, ngay cả vài món quần áo đều giặt không nổi, ta có thể cho những người khác đến thay thế ngươi chiếu cố Thịnh nhi.”
“Không, không, không, nô tỳ còn chưa lão, còn giặt được…” Nhũ mẫu sợ tới mức suýt nữa quỳ trên mặt đất.
“Nếu hai tỳ nữ hỗ trợ chiếu cố Thịnh nhi còn chưa đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài.” Chu Kí Vân lại nhìn nhũ mẫu liếc một cái, nghĩ đến con vừa ra sinh ra liền được nàng nuôi cho đến lớn, ở trước mặt mình luôn đối với Thịnh nhi hỏi han ân cần, chẳng lẽ từ trước đã bị nàng lừa.
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Nhũ mẫu bị dọa trắng mặt, chỉ sợ bị đuổi ra vương phủ.
“… Tốt lắm, đều đã đo tốt lắm.” tuy rằng Thanh Đại không có quay đầu nhìn, nhưng đối thoại giữa trượng phu và nhũ mẫu đều nghe thấy được tất cả. “Thịnh nhi, nương sẽ giúp ngươi làm vài món quần áo mặc mùa hè, cho dù chơi cả người bị bẩn cũng không sợ không có đồ thay.”
Nếu không phải do thê tử nhắc nhở, Chu Kí Vân còn không biết con cần may thêm vài bộ đồ mới thường. “Việc này sẽ có người phụ trách, không cần ngươi động thủ.”
Thanh Đại dịu dàng cười cười.“Vậy làm phiền tướng công nói một tiếng với người phụ trách, đứa nhỏ mau lớn, chiều dài quần cùng tay áo trừ hao dài hơn một ít phân, khi lớn hơn một chút còn có thể sửa chữa.”
“Ừ, ta đã biết.” Hắn ghi tạc trong lòng.
“Nhũ mẫu.” Thanh Đại liếc cười mở miệng.
“Thế tử phi có gì phân phó?” Ở trước mặt Chu Kí Vân, nhũ mẫu cũng không dám vô lễ.
“Bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng khi Thịnh nhi thức dậy, liền dẫn hắn đến chỗ ta, về phần ba bữa của hắn ta sẽ cho người chuẩn bị, đến buổi tối lại cho hắn trở về nơi này ngủ.” Nàng không phải dùng giọng mệnh lệnh, nhưng giọng điệu lại không cho phản bác.
Nhũ mẫu cười gượng một tiếng. “Như vậy thế tử phi rất vất vả…”
Ngay cả Chu Kí Vân cũng kinh ngạc nhìn Thanh Đại, dường như không dự đoán được nàng nguyện ý làm như vậy, hắn cũng không dám yêu cầu thê tử làm đến trình độ này.
“Dù sao trong tòa vương phủ này, thế tử phi ta là người thanh nhàn nhất, vừa đúng lúc có thể cùng Thịnh nhi bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn, dù sao trên danh nghĩa, hắn là con ta, nhũ mẫu, ngươi nói có phải hay không?” Thanh Đại bề ngoài nói cười yến yến, nhưng ý tứ nhắc nhở đối phương nặng nề, nếu là con trai của nàng, cũng không cho phép bị người làm bắt nạt.
“Vâng, vâng…” Nhũ mẫu nào dám nói chữ “Không”.
“Liền theo thế tử phi nói đi làm.” Chu Kí Vân làm quyết định cuối cùng.
“Vâng, thế tử.” Nhũ mẫu khúm núm nói.
Thanh Đại nhìn hắn gật đầu. “Cám ơn tướng công.”
Kế tiếp, trước khi dùng bữa tối, Chu Kí Vân cũng nán lại trong sân viện của con, đứng ở ngoài hiên hắn nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi xổm trong vườn, đem cục đá nhỏ từng cái một xếp chồng lên, nghĩ đến chính mình chưa có thời gian tới cùng hắn chơi, Thịnh nhi đều giống như vậy một mình chơi đùa, lòng liền đau như đao cắt.
Nhìn một lát, hắn mới đưa ánh mắt về hướng mặt thê tử bên cạnh, có rất nhiều lời trong lòng muốn nói, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cho dù không quay đầu nhìn, Thanh Đại cũng có thể cảm giác được ánh mắt trượng phu chiếu tới, hai má không khỏi nóng lên, có chút không được tự nhiên hỏi: “Tướng công làm cái gì nhìn ta như vậy?”
Tuy rằng đã đem Chu Kí Vân trở thành trượng phu của mình, ứng theo thân phận vợ chồng đến đối mặt, có thể bảo trì bình tĩnh cùng lý trí, cho đến lúc phát hiện hắn ánh mắt có biến hóa, nóng bỏng hơn, còn có cổ cảm giác bị áp bách giữa nam nhân và nữ nhân, Thanh Đại nhịn không được đỏ mặt.
Hắn ho nhẹ một tiếng, đem tầm mắt dời. “Ngươi nói với nhũ mẫu những lời này, là cố ý nói cho ta nghe, để cho ta biết Thịnh nhi gặp phải đối đãi gì đi?”
“Ta không hiểu ý tứ tướng công.” Thanh Đại chỉ biết nam nhân này là người thông minh, một chút liền thông suốt.
Khóe miệng Chu Kí Vân nhẹ kéo ra một cái ý cười rõ ràng.“Từ đồ ăn lúc sáng đến vụ quần áo mới vừa rồi, ngươi không muốn trực tiếp làm rõ, vì thế dùng phương thức vòng vèo mà nói cho ta nghe là lo lắng… sẽ đắc tội nhũ mẫu sao?”
“Nếu thật sự là như vậy thì sao?” Nàng cười tươi thản nhiên hỏi lại.
“Nhũ mẫu bất quá chỉ là người làm, mà ngươi là thế tử phi, không cần lo lắng đắc tội nàng.”
Chu Kí Vân cho là nàng vừa mới gả tiến vào, khó tránh khỏi sẽ có chỗ băn khoăn, như vậy hắn có thể cho nàng cam đoan, có mình làm chỗ dựa sẽ không có vấn đề gì.
Thanh Đại nhìn nghiêng liếc một cái. “Tướng công là cái người thông minh, nhưng mà… cũng thật đơn thuần.”
“Đơn thuần?” vẻ mặt Chu Kí Vân quái dị nghiêng đầu trừng nàng, bởi vì mình cho tới bây giờ chưa từng bị người nào dùng hai chữ này để hình dung.
Nàng cười khẽ vạch trần đáp án. “Ta lo lắng đắc tội không phải là nhũ mẫu, mà là sợ đắc tội chỗ dựa sau lưng nhũ mẫu, tướng công nhất định biết ta đang nói ai.” Có thể để cho nhũ mẫu không có sợ hãi như vậy, không phải là ỷ có thế lực mạnh mẽ dựa vào sao.
“… Ngươi nói đúng.” Hắn bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Mẹ chồng nàng dâu đánh nhau, chịu thiệt nhất định là con dâu, ta cũng không muốn bị gán cho tội danh bất hiếu.” Thanh Đại một lời nói giải thích rõ.
Chu Kí Vân lại lần nữa nhìn chằm chằm nàng.“Hiên Vũ thật sự quá coi thường ngươi.”
“Đa tạ khích lệ, Quan Tam thiếu gia mới thấy qua ta một lần, làm sao có thể nhìn thấy mặt này được, nếu tướng công hối hận đã đến Tư Đồ gia cầu hôn, chỉ sợ cũng quá đã muộn.” Nàng mỉm cười nói.
“Không! Ta thật cao hứng cưới được ngươi…” Những lời này thực tự nhiên theo miệng Chu Kí Vân phun ra, nhưng khi hắn thoáng nhìn thấy khuôn mặt Thanh Đại đỏ bừng, không khỏi hối hận.
Hắn lại lần nữa báo động cho chính mình không thể đối với thê tử động chân tình, càng không hy vọng thê tử cũng yêu thương mình, chỉ sợ bởi vậy sẽ làm quan hệ lẫn nhau càng thêm phức tạp.
Bị yêu là một loại hạnh phúc, nhưng lại làm cho Chu Kí Vân sợ hãi, chỉ sợ mình không thể hồi báo nàng.
Mà trong lòng Thanh Đại lúc này cũng không ngừng thỉnh cầu, vợ chồng nếu có thể có cảm tình tồn tại, đó là kết quả tốt nhất, lúc trước nàng quyết định gả đến Đằng vương phủ, cũng không hy vọng xa vời trượng phu sẽ yêu thương nàng, mà nàng cũng sẽ đồng dạng yêu thượng trượng phu, chỉ cần có thể vô sự sống yên ổn với nhau hết một đời như vậy là đủ rồi.
Nhưng mà… trượng phu là vì nàng đối với Thịnh nhi tốt , mới có thể nói như vậy sao? Thanh Đại liếc trộm bóng dáng cao lớn bên cạnh một cái, nếu chẳng qua chỉ xuất phát từ cảm kích, dù sao so với không có gì đã tốt hơn rồi, mới nghĩ như vậy không khỏi hơi bị kinh ngạc, nàng lại có thể bắt đầu khát vọng có được tâm trượng phu.
Vì sao? Là vì thích con người hắn, hay là bởi vì hắn là trượng phu của nàng? Thanh Đại có chút mê hoặc, lần đầu không rõ suy nghĩ của chính mình, hơn nữa chẳng bao lâu sau, tình cảm của nàng đã thắng được lý trí, bắt đầu thao túng ý tưởng của nàng…
Lúc này một bóng dáng nho nhỏ đi đến trước mặt Thanh Đại, hướng nàng vươn tay nhỏ bé.
“Thịnh nhi có cái gì cho ngươi.” Chu Kí Vân lại ghen tị với thê tử hắn vừa cưới vào cửa, mới một thời gian ngắn như vậy đã bắt lấy được tâm con hắn.
Thanh Đại phục hồi tinh thần lại, bản năng đưa tay về phía trái tim, nhận lấy hòn đá nhỏ Thịnh nhi đưa cho nàng.
“Đây là muốn cho ta sao?” Nàng ôn nhu cười hỏi.
Một đôi mắt to đen thùi nhìn nàng môi cười lúm đồng tiền thật lâu, sau đó mới quay trở lại chỗ cũ, ngồi xổm xuống tiếp tục xếp chồng hòn đá nhỏ.
“Thịnh nhi thật sự thích ngươi.” Chu Kí Vân rất xác định nói.
Nàng chế nhạo cười hỏi: “Tướng công chẳng lẽ ghen sao?”
“Ừ.” Hắn không thể không chính miệng thừa nhận. “Ta cố gắng lâu như vậy, Thịnh nhi… Có lẽ ngay cả chuyện ta là cha hắn cũng không biết.”
Chu Kí Vân thật sự rất ghen tị, ghen tị đến tâm cũng đau đớn.
“Chỉ cần thật tâm đối một người tốt, đối phương không thể nào không có cảm giác…”
Trượng phu chẳng qua chỉ nói hai câu ngắn ngủn, nhưng Thanh Đại lại có thể nhận thấy hắn đau lòng và bất đắc dĩ, nhịn không được muốn nói cái gì đó để an ủi hắn.
“Tựa như nương ta đối với ta và muội muội giống nhau, kỳ thật nàng cũng không phải là mẹ ruột sinh hạ chúng ta, hẳn nên kêu nàng một tiếng ‘Đại nương’ mới đúng, mẹ đẻ của ta bởi vì khó sinh, cuối cùng mất máu quá nhiều mà mất, đại nương thương xót ta và muội muội vừa ra sinh ra đã không còn mẫu thân, nàng không đi so đo cùng mẹ đẻ của ta lúc trước từng vì chuyện tranh thủ tình cảm mà gây oán hận cho nhau, mà đem tỷ muội chúng ta coi như chính mình sinh ra yêu thương, lúc ấy còn có rất nhiều thân thích lo lắng, chỉ sợ nàng là trước mặt người khác đối tốt với ta và muội muội, sau lưng lại là ngược đãi đứa nhỏ do tiểu thiếp sinh, chỉ có điều ta và muội muội chưa từng hoài nghi, bởi vì có thiệt tình hay không thiệt tình, chúng ta là những người rõ ràng nhất.”
Thanh Đại chưa bao giờ cùng người khác nói những thứ này, nhưng nam nhân này là trượng phu của nàng, cũng là thân mật nhất của mình, do vậy nàng nguyện ý chia xẻ cùng hắn.
Nghe xong, hắn không khỏi có điều ngộ ra. “Cũng bởi vì bản thân gặp tình huống này, ngươi mới có thể nhận Thịnh nhi.”
“Ta không biết nếu chính mình không trải qua những chuyện đó, rốt cuộc có thể nhận hay không nhận Thịnh nhi tồn tại, chỉ là cho dù hắn không phải là con của ngươi, bất luận kẻ nào gặp cũng không có cách làm như không phát hiện.” Nàng không nghĩ ra vẻ thanh cao, nói ra ý nghĩ của chính mình.
Lời vừa mới dứt, Thanh Đại chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ kia lại đi tới, nhưng không phải đi đến trước mặt mình mà là trước mặt trượng phu.
Chu Kí Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trong tay con mình nhận được một viên đá nhỏ, nháy mắt nước mắt ở đáy mắt hắn đảo quanh.
“Thịnh nhi…” Hắn giương cánh tay ôm lấy con, ôm thật nhanh thật chặt.
Viên này không chỉ là viên đá nhỏ mà do con hắn đưa nên so với bất cứ thứ gì cũng quý giá hơn…
Bị phụ thân ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh nhi không có biểu tình gì, chỉ ngoan ngoãn tùy hắn ôm, có lẽ là vì biết đại nhân này sẽ không đánh hắn hoặc mắng hắn, là người đối đãi với hắn tốt.
Đêm đó, gần đến giờ tý, Chu Kí Vân nghĩ rằng thê tử cũng đã ngủ, lúc này mới trở lại phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đóng cửa, lập tức chú ý tới trong phòng còn giữ ánh nến, chiếu rọi chữ hỷ đỏ thẫm, áy náy trong lòng hắn ngày càng nhiều.
Chu Kí Vân cởi áo choàng và hài, trèo lên giường, bên mép giường nằm xuống, hai mắt nhìn đỉnh màn tối tăm, sau đó một cử động cũng không dám.
Rất nhanh, chóp mũi hắn lại ngửi được hương khí tối hôm qua, mùi kia làm xúc động từng bộ phận trên thân thể hắn, thẳng đến máu tập trung đến dưới khố, không nhịn được quay đầu đi, thoáng thấy hình dáng khuôn mặt mềm mại, chỉ cần nghiêng đầu một chút có thể hôn đến đôi môi kia…
Chu Kí Vân cắn chặt răng quay hẳn mặt đi, tiếp tục trừng mắt nhìn đỉnh màn. Thân thể mềm mại ngủ ở bên cạnh ngay lúc này lại động một chút, tựa hồ muốn điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái hơn, làm cho hắn không khỏi lập tức nín thở, nhắm chặt mí mắt, sợ đánh thức thê tử.
Cho đến lúc bên cạnh đã không có động tĩnh, Chu Kí Vân mới thở hổn hển, nghĩ rằng có lẽ đồng giường mà ngủ không phải là biện pháp tốt, tra tấn như vậy không phải nam nhân nào cũng có thể chịu được, chính mình cũng sắp không khống chế được, rất rất muốn ôm thân thể mềm mại nằm cách không đến một thước kia, muốn đụng chạm theo cách đó là nữ nhân thuộc về mình…
Cơ hồ sắp đem hàm răng nghiến nát, Chu Kí Vân trước lúc dục vọng không thể khống chế được, nhẹ nhàng ngồi dậy, sau đó phủ thêm áo choàng đi ra ngoài.
Bên ngoài không khí trong lành làm cho hắn tham lam hít sâu mấy hơi, đứng thẳng tại chỗ một lúc lâu cho đến lúc dục hỏa tập trung dưới khố dần dần biến mất, thân thể mới bình ổn lại.
Hắn có thể muốn nàng sao?
Nếu lại có đứa nhỏ, nói không chừng sẽ không giống Thịnh nhi, không chừng sẽ là bình thường…
Không! Chu Kí Vân dùng sức lắc đầu muốn bỏ đi ý nghĩ đen tối này, không muốn để dục vọng làm cho mê muội, nếu sinh ra đứa nhỏ có đồng dạng vấn đề, mà mình sẽ dần già đi, sẽ chết, không thể chiếu cố bọn họ cả đời, làm sao có thể an tâm trút hơi thở cuối cùng.
Tâm ngươi động…
Một thanh âm ở trong đầu hắn vang lên.
“Đúng, ta động lòng.” Chu Kí Vân đối với bản thân thừa nhận.
Đối mặt thê tử – nữ tử thông minh lại thiện lương như vậy, làm sao có thể hắn sẽ không động lòng, nếu nói không có, là lừa gạt chính mình, nhưng lại lừa không được lòng mình, trong lòng đang giằng xé, thậm chí ngay cả mẹ đẻ Thịnh nhi cũng chưa từng làm cho hắn có tâm trạng như vậy, hai tay Chu Kí Vân ôm lấy đầu, cũng hiểu được này thế gian không có biện pháp gì đẹp cả đôi đường, có thể có được nàng, lại bảo đảm sẽ không làm cho nàng thụ thai.
Tình huống như vậy, năng lực hắn có thể nhẫn bao lâu?