Tôi thất thanh gọi một tiếng.
Nghe thấy tôi gọi, ông cụ Tôn lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó không hề đếm xỉa đến tôi.
“Ông nội, cháu sắp mời được Hồ tiên nhập thân rồi.
Chỉ cần cho cháu thêm chút thời gian là nhất định sẽ thành công!”
Vừa nhìn thấy người đàn ông mặc Đường phục kia, nét mặt Uy Tinh trở nên vô cùng khó coi, cô ta tỏ ra vô cùng thận trọng.
Nghe Uy Tinh gọi người này, tôi trợn mắt kinh ngạc.
Ông nội?
Tôi quay lại đánh giá người kia một lượt.
Dù nhìn từ góc nào thì người đàn ông này có lẽ cũng chỉ tầm bốn năm mươi tuổi.
Mà ông nội của Uy Tinh thì lẽ ra phải tám chín mươi tuổi mới phải chứ.
Hai người này nhìn chẳng hề giống ông cháu chút nào?
“Hồ tiên? Uy Tinh, không phải ông trách cháu nhưng trước kia ông luôn dặn cháu phải theo người nhà tu luyện, nhưng cháu tìm đủ lý do từ chối, tự cho bản thân mình hiểu rõ mọi thứ.
Cháu nhìn cho kỹ đi, thứ ngồi trước mặt cháu mà là Hồ tiên sao?”
Bị người đàn ông kia mỉa mai, Uy Tinh mới như tỉnh ngộ, quay đầu lại nhìn con linh hồ kia.
Gương mặt xinh đẹp của Uy Tinh hiện lên vẻ giận dữ, lại nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Tam Thanh ban nãy khiến Uy Tinh còn tưởng rằng mình chiếm được thế thượng phong!
“Cô giận dữ gì chứ? Chúng tôi cũng chỉ học theo cô thôi.
Cô lừa chúng tôi mà bị chúng tôi đáp trả thì không chịu được sao?”
Tam Thanh nói lời này với vẻ vô cùng đắc ý.
Sư thúc tôi vươn thẳng người, vui vẻ giãn gân cốt.
Cũng chẳng trách được Uy Tinh bị xỏ mũi như vậy, nếu không phải ban nãy Tam Thanh quát tôi khiến tôi tỉnh ra thì tôi cũng không nhận ra được con linh hồ trước mặt không phải bản thể của Hồ tiên..