Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 122: Bất an (2)



Một bàn tay đánh vào tay đang bóc thức ăn của anh.

-Lý Nhã Dịch, cậu đừng quá đáng. Lớn rồi mà còn ăn dụng là sao? Những món này không phải cháu nấu, là mẹ đấy.

-Chú biết ngay mà, trình độ cháu sao nấu được thế này? Chỉ có thể là Nhã Thuần thôi. Mà mẹ cháu đâu rồi.

-Mẹ nói còn thiếu đồ gì đó, nên ra ngoài mua rồi.

-Ừm.

-Lý Nhã Dịch, cháu cảnh cáo cậu đó, nếu cậu còn ăn dụng lần nữa thì cháu sẽ ném cậu ra ngoài luôn đó.

****************************

Không hiểu sao, cả ngày hôm nay nó cứ có cảm giác bồn chồn không thôi. Không lẽ tại hôm qua ngũ nhiều quá, đến nỗi bệnh luôn rồi.

*****************************

Đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống lầu, vừa thấy dáng hình quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt. Lý Nhã Hàn vội vàng mở cửa chạy xuống.

Vừa chạy nó vừa kêu:

-Mẹ, sao đi lâu thế.

Nhã Thuần mỉm cười đi nhanh về phía Nhã Hàn.

“Đùng”

Một âm thanh vang lên, làm nó như chết ngất đi, máu, rất nhìu máu, mùi máu tanh trong không khí sốc vào mũi, xung quanh chỉ còn là một màu đen.

-Mẹ…….

************************

Khi tỉnh lại, xung quanh chỉ là bốn bức tường màu trắng, mùi ete làm nó cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhã Hàn giựt ống kiêm tiêm đang truyền nước biển ra, chạy nhanh khỏi giường bệnh. Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh đã bị một vòng tay rắn chắc ngăn lại.

-Lý Nhã Dịch cậu buôn cháu ra, cháu phải gặp mẹ. Mẹ, cháu muốn gặp mẹ, cháu không cần bánh kem, cháu không cần sinh nhật cháu chỉ cần mẹ thôi.

“Chát”

Người đàn ông đánh vào mặt Nhã Hàn, sao đó ôm cậu vào lòng.

-Lý Nhã Hàn con bình tĩnh lại cho cậu. Mẹ con không sao, phẫu thuật rất thành công viên đạn đã được lấy ra. Hiện tại đang trong phòng hồi sức, nếu như khi bà tỉnh lại nhìn thấy tình trạng hiện giờ của con, con muốn mẹ con phải đau lòng hay sao?

Nhã Hàn đẩy Nhã Dịch ra nói:

-Cậu yên tâm cháu sẽ không kích động như vậy nữa. Cậu dẫn cháu đi gặp mẹ đi, cháu hứa cháu sẽ bình tĩnh.

Cái tát như phần nào khiến nó thanh tỉnh hơn, đúng bây giờ nó cần phải bình tĩnh không được rối loạn. Nó không thể làm mẹ nó phiền lòng vì nó được, nó còn phải chăm sóc mẹ nó nữa.

****************************

“Chết tiệt, cơ thể nó lại yếu đuối như vậy chứ.”

Lúc xuống lầu, nó nhìn thấy Nhã Thuần đang cầm trên tay chiếc bánh kem to đùng mỉm cười nhìn nó.

Nhã Hàn muốn chạy nhanh lại bên cạnh cô, bỗng nhiên khi đó, có một chiếc xe phân khối lớn chạy nhanh lướt qua người nó, khiến nó giật mình.

Mẹ nó bị người đàn ông bắn ngay trước mặt nó, khuôn mặt bà trắng bệch, toàn thân là máu, nhưng trên tay vẫn nắm chặt chiếc bánh kem.

Cứ như vậy từ từ ngã xuống, nó muốn chạy lại đỡ lấy bà, nhưng hai chân dường như không nghe sự sai xử của nó, cứ chôn chặt tại chỗ.

Ngay cái khắc bà ngã xuống, Nhã Hàn mới hoàn hồn.

Nó chạy nhanh lại chỗ bà nằm, như chưa đi được mấy bước đã lâm vào hôn mê vì thiếu canxi.

“Mặc dù không thấy rõ mặt hung thủ, nhưng nó nghe được một mùi hương rất quen thuộc. Là ả, chắc chắn là con đàn bà đó chứ không ai khác.”

**********************************

“Chút hương thơm từ lâu làm ta không đợi được lâu. Món ngon hãy chọn mau lấp lánh như vật báu. Món bulgogi thật ngon kèm theo canh kim chi, đồ nướng kêu thêm nữa đi ta phải ăn thật đã”

Nhạc chuông điện thoại Nhã Thuần vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.