chx: “Đến phòng khách trên tầng cao nhất đợi tôi.”
Bạch Nhân: “Em đang ở nhà.”
chx: “Em giả bộ cái gì, từng tấc da trên người em tôi đều nhận ra hết.”
Bạch Nhân: “…”
Cô lấy gương trang điểm ra, nhìn trái nhìn phải.
Làn da vàng vọt còn lấm tấm tàn nhang, do hiệu quả của phấn mắt mà mí mắt cô sụp xuống, con ngươi cũng trở nên vô thần, hoàn toàn khác với vẻ ngoài sau khi tẩy trang.
Tuyệt vời, sao anh ấy nhận ra được!
Bạch Nhân bước tới quầy lễ tân hỏi: “Xin hỏi phòng khách trên tầng cao nhất đi thế nào?”
“Ý cô là…”
Chị gái trang điểm tinh xảo ở quầy lễ tân vô cùng kinh ngạc: “Phòng khách?”
“Ừ, Trần Hoài…” Cô hơi dừng lại, nghĩ đến lời cảnh báo của Sally, sửa lại: “Phòng khách của Trần tổng.”
Chị gái ở quầy lễ tân nhìn người phụ nữ có dung mạo bình thường trước mặt, thậm chí còn có chút xấu xí, trong lòng chạy qua một vạn con thảo nê mã (*).
(*) Thảo nê mã nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’ là một con vật tưởng tượng được cộng đồng mạng Trung Quốc đại lục dùng như một biểu tượng thách thức sự kiểm duyệt internet ngặt nghèo ở Trung Quốc. Hình ảnh của nó giống như con lạc đà không bướu Nam Mỹ (Alcapa). Tuy nhiên Thảo nê mã còn đồng âm (khác thanh điệu một chút) với câu chửi rất bậy và phổ biến trong tiếng Quan thoại (giống “Đmm” ở Việt Nam).
Điên rồi sao!
Thấy cô ấy ngẩn người, một lễ tân khác đi tới, không nhịn được nói: “Xin lỗi cô, chúng tôi đang bận, xin cô đừng trêu chọc chúng tôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại liên lạc ở quầy lễ tân vang lên, “Không nhịn được” nghe điện thoại, trợn mắt há hốc mồm liếc mắt nhìn Bạch Nhân: “Vâng, tôi biết rồi, dạ.”
Cúp điện thoại, cô ấy lập tức đổi sắc mặt vui vẻ ôn hòa với Bạch Nhân: “Thưa cô, mời cô đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô lên lầu.”
Bạch Nhân xách túi đi theo cô ấy vào thang máy, bỏ lại cả đám người đang sững sờ ở quầy lễ tân đằng sau lưng.
“Mẹ nó, đây là tình huống gì vậy!”
“Phòng khách của Trần tổng, một nơi riêng tư như vậy…”
“Ngoại trừ trợ lý của ngài ấy thì chưa có ai được vào đó đâu!”
“Người phụ nữ này có lai lịch gì vậy trời!”
…
Phòng khách của Trần Hoài Kiêu trang trí theo phong cách tối giản hiện đại, một số kính sát đất không có quy tắc bao quát hết toàn bộ khung cảnh Bắc Thành. Không có tòa nhà văn phòng nào ở Bắc Thành cao hơn tập đoàn Xán Tinh.
Phòng khách như vậy có thể so sánh với biệt thự sang trọng bậc nhất của Tomson!
Cuộc sống tư bản đúng là tội ác mà.
Bạch Nhân ngã trên sô pha êm ái, nhắm mắt hưởng thụ.
Lúc này, trợ lý mang một khay kẹo tới, bên trên chất đầy kẹo bơ cứng socola mà cô cực thích.
Bởi vì khi còn nhỏ gia cảnh nghèo túng, tất cả những đứa trẻ khác đều mang theo những viên kẹo đủ màu sắc, chỉ có mỗi Bạch Nhân là không có, cô cực kỳ hâm mộ bọn họ. Cho nên cô có một sự cố chấp đặc biệt với kẹo, nếu bình thường không nhìn thấy thì không sao, nhưng nếu đã thấy rồi…
Bạch Nhân nắm một nắm kẹo, hài lòng nhét vào chiếc ví thêu tay của mình.
Một nắm không đủ, lại thêm một nắm nữa, cho đến khi chiếc túi nhỏ căng phồng đến mức không còn nhét nổi nữa.
Cô lại ăn một viên kẹo bơ cứng đậm đà vị socola, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Kìm lại, kìm lại! Chỉ ăn một viên thôi!
Trần Hoài Kiêu kết thúc cuộc họp, bước vào phòng khách, má của cô gái đã thồn đến căng phồng, trên bàn trà còn có mấy miếng giấy gói kẹo.
“Em không muốn quyết chiến với giới giải trí hay sao mà ăn nhiều kẹo vậy?” Trong mắt anh hiện lên chút ý cười: “Cảm thấy vóc dáng mình tốt lắm rồi đúng không?”
Bạch Nhân bất ngờ nhìn thấy anh, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang, nhanh chóng chộp giấy gói kẹo, ném vào thùng rác, sau đó hùng hồn nói: “Không phải em ăn.”
“Quỷ ăn.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, nâng cằm cô lên.
Bạch Nhân nhìn khuôn mặt điển trai lạnh lùng như thần phật của anh gần trong gang tấc, cả bộ đồ vest lẫn áo sơ mi đều chỉnh tề.
Đầu ngón tay thô ráp của anh kẹp chặt hàm dưới của cô, Bạch Nhân còn chưa kịp hiểu anh định làm gì thì người đàn ông đã vây lấy cô, cuốn lấy viên kẹo bơ cứng trên đầu lưỡi cô.
Cô cảm nhận đòn tấn công trực tiếp của người đàn ông, kinh ngạc mở to mắt rồi đột ngột đẩy anh ra: “Trần Hoài Kiêu!”
Trần Hoài Kiêu cuộn tròn viên kẹo socola ngọt ngào trên đầu lưỡi, thản nhiên dựa vào sô pha: “Hửm?”
“Anh làm cái gì vậy hả?” Bạch Nhân dùng mu bàn tay che miệng, trên môi còn lưu lại dấu vết nụ hôn của anh, hơi lạnh.
Trần Hoài Kiêu dựa vào sô pha, ngay thẳng nói: “Ăn kẹo.”
“Em giả thành thế này rồi mà… anh còn nuốt trôi cho được.”
“Tôi không nhìn mặt, hợp khẩu vị là được.”
Trần Hoài Kiêu nhìn khuôn mặt tái vàng cố tình giả xấu của Bạch Nhân, nói: “Hơn nữa, em cho là trong mắt tôi em đẹp lắm à? Trước đây vừa gầy vừa nhỏ như con khỉ, giờ cũng chẳng tốt hơn là bao.”
“…”
Phải rồi, tới tận bây giờ anh chưa từng coi trọng cô.
Trước đây không, bây giờ lại càng không.
Bạch Nhân biết rất rõ điều này, cho nên lần này quay về, cô đã khoác lên mình tầng tầng lớp lớp áo giáp.
Nhưng đột nhiên bị anh hôn thân thiết như vậy, khuôn mặt cô vẫn hơi nóng.
“Hóa ra lúc không uống rượu em cũng đỏ mặt.” Khoé môi Trần Hoài Kiêu khẽ cong lên, gợi lên ý cười: “Sao nào? Hôn môi với tôi làm ADN của em động đậy (*) rồi?”
(*)ADN động đậy: Đề cập đến những điều đã có ảnh hưởng sâu sắc trong quá khứ, khi gặp lại sẽ khiến bạn có phản ứng.
Bạch Nhân cố gắng giữ bình tĩnh không được chột dạ, nói: “ADN của em không động đậy, ngược lại là ngài Kiêu vừa thấy em đã “lên cơn nắng” rồi, anh thích khuôn mặt em đến vậy à?”
Trần Hoài Kiêu nhéo mặt cô: “Em hiểu rất rõ ưu điểm của mình nhỉ.”
“Cho nên em mới tận dụng nó thật tốt đấy.”
Cuối cùng, ánh mắt của Trần Hoài Kiêu bỗng lạnh hơn một chút, sau đó anh thu hồi ánh mắt, kéo cổ tay cô, thì thầm quyến rũ bên thái dương: “Vậy thì tận dụng một lần nữa vậy.”
Nói xong, anh không nói gì nữa, cắn vành tai cô.
Bạch Nhân bị đau, lập tức né tránh theo bản năng: “Anh kêu em tới phòng khách là vì chuyện này?”
“Nếu không thì còn có thể vì cái gì nữa?” Trần Hoài Kiêu liếc nhìn hũ kẹo bơ cứng trên bàn: “Dù sao cũng không thể là gọi em đến ăn kẹo được.”
“Lần đó là ngoài ý muốn.”
“Cả hai lần đều là ngoài ý muốn?”
“Cả hai lần anh đều say.” Bạch Nhân tỉnh bơ nói: “Em lại là người… không làm chuyện vô ích, bất cứ làm việc gì cũng phải có mục đích.”
“Cho nên đêm đó, mục đích của em là lợi dụng tôi để trả thù Tô An Ninh?”
“Đương nhiên, dù sao cũng không thể là thèm khát thân thể của anh được.”
Trần Hoài Kiêu hơi nhướng mi: “Thật ra không phải là không có khả năng này, em đừng quên, đêm đó toàn thân tôi dính đầy nước miếng của em.”
“…”
Bạch Nhân thẳng thừng từ chối: “Nhà họ Tô và nhà họ Tần sắp liên hôn rồi. Tuy em vẫn chưa gặp con trai nhà họ Tần nhưng nghe nói anh ta cũng khá đẹp trai. Em rất mong chờ đấy.”
“Đẹp trai thì đẹp trai.” Trần Hoài Kiêu cong môi cười lạnh: “Nhưng rất bẩn, đừng để anh ta đụng vào người em.”
Bạch Nhân đứng dậy, xách cái túi căng phồng, xoay người bước ra khỏi phòng khách: “Chuyện này không cần phiền ngài Kiêu phải bận tâm.”
Sau khi cô gái rời khỏi phòng khách, Trần Hoài Kiêu dựa vào sô pha, xoa khóe mắt, hít thở mùi đàn hương nồng nặc trong phòng.
Khắp nơi đều là mùi hương của cô ấy.
Thẩm Bân gõ cửa bước vào, chân chó nói với Trần Hoài Kiêu: “Ngài Kiêu, kẹo bơ cứng vừa nãy ngài bảo tôi mua, em gái kia… có vẻ rất thích nha, tôi thấy cô ấy nhét đầy một túi, vừa đi vừa ăn.”
Trần Hoài Kiêu cầm một nắm kẹo, không khách sáo ném về phía anh ta: “Đi ra ngoài.”
…
Buổi chiều, cô bạn thân Tôn Lê Lê cùng Bạch Nhân đi thử váy cưới.
Cô ấy vây quanh Bạch Nhân, nhìn cô trong bộ váy cưới trắng tinh, cho dù miệng lưỡi hay khẩu nghiệp nhưng giờ phút này cô ấy cũng không tìm ra được lỗi gì.
Những lớp ren bao quanh lớp sa tanh lụa mỏng, giống như giấc mơ không bao giờ tỉnh lại của thiếu nữ, bao bọc lấy thân hình gần như hoàn mỹ, đẹp đến nghẹt thở của cô.
Mà đôi mắt đen láy ánh nước điềm tĩnh khẽ đảo qua, quả thực là câu hồn đoạt phách.
“Wow, cưng à, đừng gả cho tên đàn ông thối nữa, gả cho mình đi, mình nhất định sẽ yêu thương cậu hết mực!”
Bạch Nhân mỉm cười, đầu ngón tay đẩy cô nàng đang muốn xáp tới hôn lên mặt mình ra: “Mình nhờ cậu hỏi thăm giúp tới thái tử nhà họ Tần, cậu đã hỏi rõ ràng chưa?”
“Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Ở Bắc Thành ai mà không biết, cậu hai nhà họ Tần không phải người tốt, phụ nữ bên cạnh anh ta như nước chảy. Anh ta chính là một tay ăn chơi điển hình đó.” Tôn Lê Lê lo âu nhìn Bạch Nhân: “Nhân bé bỏng à, cậu thực sự muốn kết hôn với anh ta sao?”
Bạch Nhân nhìn bản thân mặc váy cưới trắng tinh trong gương, thản nhiên nói “Ừm”.
“Mình còn cho là cậu có ý tưởng gì hay có thể tránh khỏi cuộc hôn nhân này cơ!”
“Ý tưởng thì vẫn đang suy nghĩ, đừng gấp.”
“Cậu… cậu nghĩ nhanh lên một chút đi chứ!” Tôn Lê Lê nghiêm túc, nắm tay cô nói: “Nếu thực sự không được nữa thì cậu đi cầu xin Trần Hoài Kiêu đi? Bây giờ quan hệ của cậu với anh ấy đâu phải bình thường nữa.”
Bạch Nhân nhún bả vai đẹp đẽ: “Đừng mơ mộng hão huyền nữa, mình với Trần Hoài Kiêu không có tình cảm gì hết.”
Tần Tước không phải con chim tốt, Trần Hoài Kiêu lại càng không.
Không chỉ vậy, so với cái loại cặn bã như Tần Tước thì loại dao cùn cắt da cắt thịt của Trần Hoài Kiêu… sẽ càng khiến cô chết không có chỗ chôn.
Cũng giống như những gì cô đã nói với ông cụ Trần mười năm trước, cô muốn trở thành người giàu có và hạnh phúc nhất.
Không ai có thể cho cô hạnh phúc, ngoại trừ chính bản thân mình.
…
Thử váy cưới xong, Tôn Lê Lê ngồi trước gương trang điểm, nói với Bạch Nhân: “Tiểu Nhân, tối nay có thi đấu, cậu có đi không?”
Bạch Nhân vừa tẩy trang, vừa thản nhiên nói: “Thi đấu gì?”
“Đua xe, cậu không biết thôi, bởi vì Trần Hoài Kiêu thích chơi trò này cho nên Bắc Thành có một hiệp hội phụ trách thi đấu vùng núi rất lớn. Mỗi tuần đều có trận đấu, những người tham gia đều là tay đua chuyên nghiệp hạng nhất, hoặc là công tử nhà giàu ở Bắc Thành. Cũng không ít người chơi nghiệp dư tham gia, tiền thưởng cực lớn nên luôn có rất nhiều người đến chơi, náo nhiệt lắm.”
“Trần Hoài Kiêu cũng sẽ đi?”
“Không chắc nữa, anh ấy rất bận.” Tôn Lê Lê thần bí nói: “Nhưng vòng đấu tối nay, chắc chắn Tần Tước sẽ đến. Anh ta coi vậy mà lại là một tay đua cừ khôi đấy, nghe nói đã đánh bại không ít tay đua chuyên nghiệp.”
Bạch Nhân dùng bông tẩy trang, không để tâm đến những lời này.
Tôn Lê Lê nói tiếp: “Không phải cậu tò mò không biết bộ dạng chồng sắp cưới được mai mối thế nào sao? Chi bằng tự cậu đến tận nơi nhìn thử đi.”