Trong thời gian đó, tâm trạng Tô An Ninh cực kỳ tồi tệ, thậm chí còn rất nóng nảy.
Trợ lý riêng của cô ta vừa vặn nhân lúc này xin nghỉ, tránh né thời kỳ cáu kỉnh bực bội của bà cô này.
Tô An Ninh không có người hầu hạ, càng thêm khó chịu, Trâu Hồng Chi thừa dịp thổi gió bên gối với ông chồng Tô Diệp Thành của mình, để Bạch Nhân làm trợ lý cho Tô An Ninh mấy ngày.
Vốn dĩ Tô Diệp Thành còn hơi do dự với chuyện này nên hỏi ý của Bạch Nhân ngay trên bàn cơm.
Trâu Hồng Chi lại trách móc nói: “Không sao đâu, để con bé ra ngoài tiếp xúc với thế giới, rèn giũa cũng tốt mà. Dù sao nó cũng từ quê lên, sắp tới sẽ gả vào nhà họ Tần, nếu không biết gì cả, chẳng phải nhà chúng ta vô duyên vô cớ bị chê cười hay sao.”
Tô Diệp Thành nói: “Bạch Nhân, con có đồng ý giúp chị con không?”
“Ba sắp xếp thế nào thì con làm như thế ạ.”
Thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô, Trâu Hồng Chi lại hơi do dự, con nhỏ này rất mưu mô, ai biết nó có mưu tính chuyện gì không.
Bạch Nhân điềm đạm mỉm cười với Trâu Hồng Chi, Trâu Hồng Chi chợt nghĩ đến bà mẹ đã chết thảm của Bạch Nhân, trong lòng bỗng giật nảy, mất tự nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác.
Tô Diệp Thành thấy tính cách cô nhu thuận như vậy, tự nhiên… cũng nhớ đến người mẹ đã khuất của cô, nhất thời cảm thấy áy náy: “Bỏ đi, bảo An Ninh tìm trợ lý khác đi, Tiểu Nhân còn có việc phải làm.”
Tô An Ninh vội nói: “Ba, ngày mai đã bắt đầu khai máy rồi, bây giờ tìm trợ lý mới ở đâu ra! Nó thì có thể có chuyện gì chứ, ở nhà thêu mấy thứ không bán được thôi mà, giúp con chút thì có sao!”
Tô Diệp Thành thấy Tô An Ninh cố tình gây sự, lại ngang ngược như vậy, trầm mặt ngay lập tức: “Con là chị gái mà sao không có chút dáng vẻ của người làm chị thế hả? Chỉ biết ăn hiếp em mình!”
“Con bắt nạt nó?!” Tô An Ninh đặt đũa xuống: “Nó là một con nhỏ mưu mô xảo quyệt thì có!”
Nếu đã nói cô đầy mưu mô, Bạch Nhân đương nhiên sẽ làm theo suy nghĩ của cô ta, nhíu mày, bày ra vẻ mặt đáng thương trà xanh, nức nở nói: “Ba, con biết, chị vẫn đang trách con chuyện show thực tế. Con không nên đoạt danh tiếng của chị ấy, đều là lỗi của con, ba đừng trách chị ấy.”
Tô An Ninh bị chiều hư từ nhỏ, sao có thể nuốt trôi phần bực bội này, lập tức đứng dậy cầm cái chén ném về phía Bạch Nhân: “Con khốn này! Mày còn giả bộ đáng thương!”
“Mày dám!” Tô Diệp Thành nổi giận, nắm chặt cổ tay cô ta: “Chương trình thực tế vừa rồi, rõ ràng là mày sai, một hai cứ phải kéo em gái cùng lên chương trình với mày, bây giờ còn dám quay sang trách cứ con bé nữa! Xem ra mấy năm nay tao thực sự đã chiều hư mày rồi!”
Phổi của Tô An Ninh tức đến độ muốn nổ tung, nóng như một cái ấm đun nước, một bụng lửa giận không biết phải trút ra thế nào.
Trâu Hồng Chi lạnh lùng nhìn hai chị em đấu với nhau.
Tô An Ninh được nuông chiều từ bé, tính tình nóng nảy… hoàn toàn không phải là đối thử của con nhỏ nhà quê này.
Mới trở về được vài ngày mà đã có thể khích Tô Diệp Thành trách mắng Tô An Ninh, ly gián quan hệ cha con hai người.
Phải biết lúc trước Tô Diệp Thành xem Tô An Ninh là bảo bối trong lòng, không nỡ mắng nửa lời.
Trâu Hồng Chi cười cười, dàn xếp nói: “Là tôi lo lắng không chu toàn, bảo em gái đi giúp chị quả thật không hợp lý lắm. An Ninh, nói công ty tìm trợ lý mới cho con đi.”
“Mẹ! Sao mà mẹ cũng…”
“Ngoan nào.” Bà ta dùng ánh mắt ngăn cản Tô An Ninh đang cố tình gây sự.
Nhưng mà Bạch Nhân lại ung dung nói: “Không sao đâu ạ, con có thể làm trợ lý tạm thời của chị ấy.”
“Bạch Nhân, nếu con cảm thấy tủi thân thì…”
Bạch Nhân mỉm cười cắt ngang Trâu Hồng Chi: “Sao con tủi thân được, chị ấy là chị ruột của con mà.”
Tô Diệp Thành nghe xong lại càng cảm thấy có lỗi với Bạch Nhân, dù sao thì… cuộc hôn nhân này, Bạch Nhân cũng là kết hôn thay Tô An Ninh.
“Bạch Nhân, con yên tâm, ba sẽ bồi thường cho con.” Ông ta hứa: “Ba sẽ chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh cho con.”
Trâu Hồng Chi nghe vậy, trong lòng quýnh lên ngay tức khắc, định ngăn cản.
Nhưng Bạch Nhân lại ngoài cười trong không cười nói cảm ơn, bà ta đã chậm một bước.
Trâu Hồng Chi để tay dưới bàn, nắm chặt thành quyền, bà ta cảm thấy mục đích con nhóc này quay về hẳn là không đơn giản chút nào.
…
Bạch Nhân đến phim trường rộng lớn, nơi đây mô phỏng kết cấu của Tử Cấm Thành, đình đài lầu các, lầu quỳnh điện ngọc (*), rộng lớn tráng lệ.
(*) Lầu quỳnh điện ngọc (Quỳnh lâu ngọc vũ): chỉ nơi ở của thần tiên trên trời
Hôm nay là ngày bấm máy bộ phim cổ trang “Thanh cung”.
Đây là bộ phim rất được mong đợi, Tô An Ninh cũng phải vượt bao khó khăn, đánh bại không ít sao nữ có thực lực mới giành được tác phẩm có đầu tư khủng này.
Bạch Nhân đã xem Tô An Ninh biểu diễn, hiểu rõ không phải vô cớ mà cô ta có thể bộc lộ tài năng trong nhóm nhạc nữ, trở thành một sao nữ có độ phổ biến hàng đầu trong giới giải trí.
Nền tảng của Tô An Ninh rất tốt, kỹ năng diễn xuất cũng không tồi, coi như cũng được đánh giá là nổi bật trong số các diễn viên có độ phổ biến cao.
Sau bao năm thăng trầm trong giới giải trí, Tô An Ninh vẫn có thể đứng thẳng người, đương nhiên phải có chút tài năng.
Tạo dựng hình tượng hoàn mỹ, dùng thực lực để vả mặt những người coi thường cô ta, đây chính là bí kíp tạo ra độ phổ biến của Tô An Ninh.
Bạch Nhân đứng sau máy quay, nghiêm túc quan sát, học hỏi.
Lúc Tô An Ninh nhìn thấy Bạch Nhân đang nhìn mình chăm chăm thì vô cùng đắc ý.
Hôm nay cô ta dẫn Bạch Nhân tới đây là để hạ uy phong cô, để cô hiểu rõ giới giải trí không phải nơi tốt lành.
Tô An Ninh hơn mười tuổi đã bước chân vào giới giải trí, danh tiếng lẫy lừng. Cái loại con gái nhà quê như Bạch Nhân cũng dám vọng tưởng cướp đoạt ánh sáng của cô ta.
Tuy nhiên, thái độ ngạo mạn của Tô An Ninh chỉ kéo dài được mấy phút thì bị vả mặt.
Trong lúc nghỉ ngơi, Bạch Nhân bắt chước động tác múa kiếm vẽ hoa vừa rồi của Tô An Ninh, lại còn học ra hình ra dạng, giống đến tám phần, đạo diễn nhìn thấy cũng không khỏi khen một trận ——
“Chị gái cháu tập động tác này gần nửa tháng trời, không ngờ cháu lại học nhanh như vậy! Đây là tài năng trời cho đấy!”
Bạch Nhân khiêm tốn cười cười, dừng động tác lại.
Tô An Ninh không cam lòng, trong lòng thầm mắng “bắt chước bừa”, nói với Bạch Nhân: “Bạch Nhân, đi mua cho tôi ly cà phê.”
Bạch Nhân ngoan ngoãn gật đầu, đang định đi đến phòng trà pha cà phê thì Tô An Ninh gọi cô lại: “Cô nghe không hiểu hả? Tôi bảo cô đi mua một ly cà phê, tôi muốn Americano mới xay.”
Bạch Nhân lấy điện thoại di động ra tìm quán cà phê, nói: “Quán cà phê gần nhất cách phim trường hơn ba kilomet.”
Tô An Ninh cáu kỉnh nói: “Vậy còn không mau lên, tôi muốn uống được trong vòng nửa tiếng.”
Bạch Nhân liếc nhìn trời nắng như thiêu đốt bên ngoài, lấy mũ lưỡi trai ra, đội lên, che kín mặt rồi đi ra ngoài.
Muốn đứng đầu thì nhất định phải nhịn được những chuyện người bình thường không thể nhịn.
Đây là lời ông cụ Trần đã nói với cô, cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Trợ lý sản xuất thấy cô đáng thương nên cho cô mượn một chiếc xe trượt scooter màu trắng, bảo cô trượt xe đi mua.
Bạch Nhân trượt xe scooter, băng qua các đình đài lầu các, cửa cung ngõ ngách của phim trường.
Nhìn thấy đoàn phim bận rộn xung quanh, nhìn diễn viên treo dây cáp nhẹ như chim yến, tâm trạng cô cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô bước lên ánh sao sáng, leo lên đỉnh núi, đạt được thật nhiều hạnh phúc.
…
Bạch Nhân mua một ly Americano mới xay theo ý của Tô An Ninh, không gấp gáp, nhàn nhã tản bộ về.
Khi đi qua cửa ngách, có một em gái trợ lý mặc áo khoác chống nắng màu trắng, nhìn thấy ly cà phê trên tay cô như nhặt được cứu tinh ——
“Cho tôi mượn cà phê để cứu nguy được không? Bao nhiêu tiền tôi sẽ chuyển cho cô.”
Dù sao Bạch Nhân cũng không vội, nói: “Ba trăm.”
“Ba trăm? Đắt vậy.”
Bạch Nhân cười nhẹ: “Không phải để cứu nguy sao?”
“Được, được, được!” Em gái trợ lý chuyển tiền cho Bạch Nhân, đem cà phê đưa cho người phụ nữ dưới mái hiên: “Chị Sally, em mua được cà phê rồi đây, chị uống từ từ ạ.”
“Xay tay, không tồi, từ đâu ra đấy?”
“Mua ở một quán cà phê.”
Sally liếc nhìn Bạch Nhân, trong mắt mang theo ý cười, vui vẻ uống cà phê đá: “Hôm nay nóng gần chết.”
Bạch Nhân nhận ra cô ấy, Sally, cũng là một nữ diễn viên phái thực lực trong những năm gần đây.
Ở phim trường này, đi hai ba bước là có thể gặp được ngôi sao nên cũng không có gì lạ.
Bạch Nhân trượt xe scooter, một lần nữa chạy về phía quán cà phê.
…
Nửa tiếng sau, Bạch Nhân mua cà phê, về tới trường quay “Thanh cung”.
Tô An Ninh chất đầy lửa giận trong lòng, trút giận nói ——
“Sao lâu thế hả! Tôi quay xong cảnh đầu tiên rồi cô mới mua về là sao!”
“Trên đường xảy ra chút chuyện.”
“Có chuyện gì, tôi thấy cô cố tình thì có.”
Bạch Nhân liếc nhìn trợ lý sản xuất và diễn viên quần chúng ở xung quanh, bọn họ xì xào bàn tán, chắc là rất bất mãn với Tô An Ninh.
Tính tình Tô An Ninh rất thất thường không thể kiềm chế, luôn lên hot search vì thói sĩ diện ăn chơi nên đánh giá của khán giả về cô ta luôn phân thành hai cực.
Yêu thì yêu muốn chết, hận thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Nhân đương nhiên cũng không ngại chọc giận cô ta, càng tức giận càng tốt.
Cô ta càng tức giận thì càng dễ tìm đường chết.
Bạch Nhân ngước mắt nhìn cô ta: “Thật sự coi tôi là trợ lý của chị đấy à? Nếu không chờ được thì tự đi mua đi.”
“Trước mặt ba thì giả vờ ngoan ngoãn, cuối cùng bây giờ cũng chịu lộ bộ mặt thật.”
“Đúng vậy.” Bạch Nhân cười nói: “Tôi còn tưởng chị đã nhận ra từ lâu rồi chứ, xem ra tôi đã đánh giá chỉ số IQ của chị quá cao rồi.”
Tô An Ninh tức giận đến mức run hết cả người, cơ thể vặn vẹo, cầm ly cà phê trong tay, định ném về phía Bạch Nhân.
Đúng lúc này, bên đoàn phim truyền đến một trận ầm ĩ ——
“Chị Sally đến rồi.”
“Xin chào, cô Sally.”
Tô An Ninh nhìn thấy tiền bối Sally, lập tức thu tính tình lại, khúm na khúm núm gọi: “Chị Sally.”
Dù là diễn viên cùng thời nhưng Sally hơn hẳn Tô An Ninh cả về địa vị lẫn vốn liếng đằng sau, cô ta không thể không ngoan ngoãn một chút.
Sally quét mắt nhìn Bạch Nhân nói: “Trợ lý của cô à?”
“Không phải…” Tô An Ninh không biết nên trả lời như thế nào, Sally lại nói: “Cô bé trợ lý này thông minh chịu khó, chi bằng ký cho tôi đi.”
Tô An Ninh biết Sally đang cố ý giải vây cho Bạch Nhân, nghiến răng trừng trừng nhìn Bạch Nhân.
Không biết sao con nhỏ này lại câu được nữ minh tinh nổi tiếng mắt cao hơn đầu này.
“Chị Sally, e là chuyện này không tiện lắm…”
Sally ngắt lời cô ta: “Không sao cả, dù sao thì tạm thời cô cũng không cần trợ lý.”
“Chị có ý gì?”
“Nữ chính của “Thanh cung”, bây giờ là tôi.”
Tô An Ninh kinh hãi: “Chị… chị nói cái gì! Sao có thể như vậy!”
“Thanh cung” là tài nguyên công ty rất vất vả tranh thủ cho cô ta, chỉ cần có thể tham gia vào một dự án IP tốt như vậy thì bùng nổ sau một đêm là lẽ đương nhiên!
Những minh tinh tai to mặt lớn trong lĩnh vực phim cổ trang, ai mà không muốn được chia một chén canh chứ.
Cuối cùng Tô An Ninh cũng chiếm được dự án này, làm sao có thể…
Sally ung dung nói: “Ừ, cụ thể thì để người đại diện của tôi nói cho cô biết nhé.”
Người đại diện của Sally đương nhiên là chịu sự quản lý của công ty truyền thông Xán Tinh, một công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Trần thị.
“Tô An Ninh, ý của Trần tổng là cô không thích hợp với bộ phim truyền hình này, Sally sẽ nhận nó thay cô.”
“Trần tổng… Trần Hoài Kiêu!”
“Đúng, ngài ấy là một trong những nhà đầu tư quan trọng nhất của “Thanh cung”.”
Sắc mặt Tô An Ninh tái nhợt: “Tại sao? Tại sao anh ấy phải làm như vậy?”
“Chai rượu này, Trần tổng tặng cho cô, đồng thời dặn tôi nhìn cô uống hết nó.”
Nói xong, anh ta lấy ra một chai champagne tiệc tối trong hộp gỗ ra, đưa đến trước mặt Tô An Ninh —
“Ngài ấy nói, cô uống xong sẽ biết tại sao.”