“Sao rồi, có tra ra dấu vết gì không?” Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên trong thư phòng mang theo vài phần mệt mỏi càng nghe lại càng lôi cuốn lòng người. (đấy, mĩ nam là phải như này)
“Xin Gia thứ tội, nô tỳ vô dụng nên tra không ra nửa điểm dấu vết!” Hồng Thư yên lặng quỳ gối sợ hãi mà nói.
“A … xem ra nàng ta đi lại thật là thần bí, không ngờ lại làm cho người của ta tra không ra chút xíu manh mối nào!” Phượng Cô đang ngắm nghía một cái ly Tuyết Ngọc trong tay, dường như có điều suy nghĩ mà thốt ra.
“Đúng vậy, khi nô tỳ cùng Nhị phu nhân đi gặp nàng, nàng che mặt bằng lụa mỏng căn bản là không thấy gương mặt thật. Lúc sau nô tỳ cũng lục lọi trong phòng, nhưng bên trong phòng nàng ta trừ những thứ bày biện thông thường, thì ngay cả một chút vật thường dùng cũng không có, quả thực không giống như chỗ người ở. Hơn nữa ngay cả một người nô tỳ hầu hạ cũng không có!” Hồng Thư bẩm báo mọi thứ đã chứng kiến, kỳ thật trong lòng cũng nghi ngờ rất nhiều.
Bởi vì Tuyết Linh Các cũng mới hưng thịnh khoảng vài năm trở lại đây, hơn nữa khí thế rất mãnh liệt nên càng vô cùng thần bí. Ngoài ra về Phi Tuyết, căn bản không người nào biết lai lịch nàng ta. Ngay cả hành tung cũng không người nào có thể biết. Hai năm nay Gia cũng đã phái thám tử thăm dò mà không tra ra bất cứ đầu mối gì.
Người này dường như cho tới bây giờ là từ hư vô mà hiện ra, rồi lại tan biến vào không khí.
Phượng Cô đột nhiên phát hiện một vấn đề: “Ngươi vừa mới nói ngươi đã lục lọi phòng nàng ta à? Ngươi làm sao có thể lục lọi phòng Phi Tuyết trước mặt nàng ta?”
“Đúng vậy, nô tỳ xem xét kĩ lưỡng cũng không phát hiện ra dấu vết nào!” Hồng Thư lặp lại một lần, sau khi nói xong mới giật mình cảm giác bản thân đã quên một việc.
Gia căn dặn phải luôn luôn đi theo Phi Tuyết cùng Nhị phu nhân, nhưng khi đó Nhị phu nhân bảo nàng đừng đi theo, vì vậy nàng không thể đi cùng được.
Nghĩ vậy nên vội vàng dập đầu: “Gia thứ tội, lúc ấy nàng ta mời Nhị phu nhân cùng đi tới hậu viện, lại không cho nô tỳ đi theo, vì vậy nô tỳ liền ở lại bên trong phòng.”
“Hậu viện?” Phượng Cô nheo phượng nhãn lại, trong ánh mắt lộ ra một vẻ cân nhắc khác thường “Chỗ hậu viện nở đầy Dạ Lai Hương?”
“Hẳn là như vậy, lúc sau Nhị phu nhân trở về trên người đều là mùi vị Dạ Lai Hương” Hồng Thư nói mà vẫn không cách nào xác định.
“Ân.” Phượng Cô gật đầu, đôi tay dường như không có việc gì làm vuốt ve chiếc ly Tuyết Ngọc, phượng nhãn nheo lại nhìn chăm chú Hồng Thư một lúc lâu mà không nói một lời nào. Hai mắt lộ ra vẻ tàn độc khiến cho sống lưng Hồng Thư đang quỳ trên mặt đất cũng ướt sũng.
Hồng Thư gục đầu xuống “Hồng Thư hành sự bất lực, cầu Gia xử phạt!”
“Thôi, ngươi lui xuống đi! Chuyện này tạm thời không xử trí ngươi, ngươi để ý theo dõi thật tốt Thượng Quan Vãn Thanh cho ta. Ta tin tưởng, nếu nàng ta bằng lòng gặp Nhị phu nhân, như vậy nói lên bọn họ rất ăn ý với nhau, như vậy sau này tất còn có thể gặp mặt. Chỉ cần gặp nhiều hơn là tự nhiên sẽ lộ ra chân tướng, ngươi cứ mở to mắt ra một chút. Chỉ cần có thể tra ra cho ta bí mật của Phi Tuyết thì không truy cứu sơ suất hôm nay của ngươi!”
“Tạ ơn gia rộng lượng, nô tỳ nhất định sẽ dốc toàn lực truy xét chuyện này!” Hồng Thư vội vàng nói, lúc này trời cũng không nóng, nhưng đã có một giọt mồ hôi từ trên trán của nàng rơi trên mặt đất.
“Lui ra đi!” Phượng Cô nói.
Vào lúc đó trong thư phòng lại trở nên yên lặng.
Phượng Cô tựa đầu trên lưng ghế, vẻ mặt cũng sa sầm. Nhắm mắt lại thì bóng dáng khuynh thành, dung mạo tuyệt vời kia trong đầu đã mơ hồ rất nhiều.
Mà ngẫu nhiên, lại hiện ra một gương mặt thanh tú nhỏ nhắn luôn mang theo vẻ bướng bỉnh.
Lúc này, Hoàng Kỳ đi đến, tựa hồ có việc muốn bẩm báo nên rón rén đến trước mặt hắn, lại thấy hắn nhắm mắt, vì vậy không dám mở miệng, chỉ là đứng ở một bên.
Qua một lúc lâu, mới thấy Phượng Cô mở mắt rồi hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đại phu nhân đã tới.” Hoàng Kỳ nhỏ giọng bẩm.
Phượng Cô trong mắt hiện vẻ hung ác quát: “Nàng ta tại sao đến!”
Hoàng Kỳ giống như sớm đoán được hắn sẽ nổi giận, nhưng tâm lí đã có chuẩn bị nên cũng không sợ hãi, chỉ là bình tĩnh nói “Bẩm Gia, nô tỳ vừa mới hỏi nhưng Đại phu nhân bảo gặp Gia mới nói”
“A ” Âm thanh Phượng Cô kéo ra thật dài, trong mắt hiện lên một vẻ không kiên nhẫn “Từ khi nào nàng ta trở nên lớn mật như thế, dám nghịch ý ta, một mình tới đây!”
“Nô tỳ mời nàng trở về?” Hoàng Kỳ nghe xong Phượng Cô nói nên thử dò xét.
Phượng Cô lại nói: “Mời nàng ta vào, ta cũng muốn nghe nàng ấy giải thích như thế nào!”
“Vâng, vậy nô tỳ đi mời Đại phu nhân vào.” Hoàng Kỳ sau khi nghe xong lệnh đáp lại, có điều trên gương mặt cúi gằm thoáng qua một vẻ không hài lòng, nhưng khi ngẩng đầu thì không thấy nữa ( lại cảm ông chủ òi, đoàn tàu móc thêm 1 toa, lộn xộn wá nhưng hợp tiêu chí mê trai đep).
Chỉ chốc lát sau đã thấy Chu Nhu Nhi dắt nha hoàn thướt tha đi đến, nhan sắc mặc dù không thể nghiêng nước nghiêng thành khi so với Phi Tuyết, Chu Nguyệt Nhi, nhưng cũng duyên dáng yêu kiều nhu mì xinh đẹp, thập phần mê người.
Hơn nữa dáng dấp nàng luôn hết sức mềm mại, thoạt nhìn có cảm giác yếu đuối ( lại hồ li nữa).
Đi đến trước mặt Phượng Cô, nàng hơi vái chào “Phu quân, Nhu Nhi thỉnh an ngài!”
“Ân.” Phượng Cô miễn cưỡng thốt ra một lời, nhưng vẫn dựa trên ghế, chỉ lấy tà nhãn nhìn nàng mà cũng không nói gì. Nhưng Chu Nhu Nhi dù sao đã cùng ở bên cạnh hắn vài năm, mọi suy nghĩ đều dồn vào hắn, tất nhiên đối với nhất cử nhất động của hắn đều hiểu rất rõ.
Thấy hắn không mở miệng nên Nhu Nhi cảm thấy trong lòng vô cùng sợ sệt, nhưng cũng may là nàng có một lá chắn tốt nhất, cho nên trong lòng Nhu Nhi biết, ngay cả khi Phượng Cô không vui thì cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng.
“Nhu Nhi tự tiện lại đây, phu quân chắc không được hài lòng?” Nàng nhẹ nhàng nói, dùng đôi mắt ngập nước thống khổ thập phần nhìn Phượng Cô.
Dù sao nàng coi như là một nữ nhân duy nhất cùng ở bên cạnh hắn nhiều năm, hơn nữa bởi vì có liên quan đến Nguyệt Nhi nên Phượng Cô đối với nàng cũng nể mặt nhiều.
Nhưng, hắn cũng không dung thứ cho người bên cạnh hắn ngang ngược, tự tiện chủ trương!
Đây là một chuyện cực kỳ không thể dung túng! Cho nên hắn cũng không tính toán dễ dàng tha thứ nàng để răn đe một chút.
“Nhu Nhi nói ta có nên tức giận hay không?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Chu Nhu Nhi.
Chu Nhu Nhi suýt nữa đứng không vững vội vội vàng vàng nói “Phu quân chớ tức giận, kỳ thật thiếp thân lần này đến cũng không phải tự mình chủ ý, mà là Nguyệt Nhi biểu tỷ gửi một phong thư nói nhiều năm không gặp, thập phần tưởng nhớ tới Nhu Nhi. Nghe nói phu quân lần này đến đây còn ở thêm một thời gian ngắn, vì vậy mời Nhu Nhi cùng nhau lại đây tụ họp. Nếu như làm phu quân không hài lòng, như vậy Nhu Nhi lập tức trở về”
Vừa nói liền làm bộ muốn đi.
Chu Nhu Nhi chẳng thể so nổi Chu Nguyệt Nhi, nói như vậy làm sao có thể được Phượng Cô thương yêu đây!
Tuy nói đây là ý của Chu Nguyệt Nhi, nhưng mà Phượng Cô liếc mắt liền nhìn thấu thủ đoạn nho nhỏ của nàng, biết nàng chẳng qua là làm bộ làm tịch, vì vậy cố ý không giữ nàng lại mà thuận tay cầm ly trà Hoàng Kỳ trình lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhẩn nha nhìn nàng xem kết thúc như thế nào.
Chu Nhu Nhi thấy Phượng Cô cũng không giữ mình lại, tạm thời có chút không biết nên làm thế nào cho phải, vì vậy đành quay đầu lại, khóe mắt cũng đỏ lên, buồn bã mà nói: “Phu quân, để thiếp ở lại đi! Thiếp đã nhiều năm không thấy biểu tỷ, thập phần tưởng nhớ, hơn nữa thiếp cũng muốn sống ở bên phu quân. Phu quân yên tâm, thiếp sẽ chỉ ở trong nhà, không gây cho phu quân thêm bất cứ phiền toái gì”
“Nếu là Nguyệt Nhi muốn thì cứ lưu lại đi! Chỉ là sau này không nên trước mặt ta vẽ vời thêm chuyện, khỏi phiền lòng!” Phượng Cô không chút lưu tình mà nói.
“Tạ phu quân!” Chu Nhu Nhi vừa nghe hưng phấn đáp lại.
Phượng Cô xòe tay chặn lại: “Tốt lắm, nếu như không có những chuyện khác thì ngươi lui xuống trước đi! Đi đường mệt nhọc, nên nghỉ ngơi cho tốt”
Dù sao hắn đối với nàng, coi như là có thêm một chút cảm tình nên trong lời nói cũng không còn lạnh nhạt nữa.
Trên mặt Chu Nhu Nhi cũng lộ vẻ vui mừng, dáng điệu có điều vui muốn nói mà lại thôi, nên đứng tại chỗ cũng không rời đi, cũng không nói gì, cứ như vậy mà ngại ngùng mân mê tay.
“Vẫn còn chuyện gì?” Phượng Cô có chút phiền lòng hỏi.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghe được Phượng Cô hỏi, Chu Nhu Nhi cười: “Phu quân, Nhu Nhi có có bầu! Đại phu nói đã hơn hai tháng!” Nàng nói xong làm bộ thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.
Phượng Cô lại không hề mở miệng xem là trong lòng vui hoặc không thích. Có con cái, thì hắn phải cao hứng, nhưng hắn nghĩ đến mẫu thân của con.
Nhưng …
Không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên đúng là khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia.
Gần đây không biết sao! Luôn nhớ tới nàng, xem ra gần đây là bị sự phiền nhiễu không chịu nổi của nàng quấy rối nên mới có thể liên tục nhớ tới nàng. (hô hô hô, yêu rồi đấy, chẳng mấy chốc huynh sẽ bị ngược tơi bời, khửa khửa)
Không, hắn muốn mẫu thân của con hắn trừ … Nguyệt Nhi ra thì những người khác đều không đủ tư cách.
Nhưng nếu đã có thì hắn cũng không nhẫn tâm bắt nàng bỏ đi, vì vậy nói “Vậy là tốt rồi, để nuôi đi! Cần hỏi cái gì thì đi tìm Sâm Tổng quản mà lĩnh” (không để nuôi không lẽ bỏ T_T)
Nhìn Phượng Cô có vẻ lạnh nhạt Chu Nhu Nhi có chút thất vọng, đôi mắt đẹp nhìn hắn, hy vọng rốt cuộc hắn có thể nói vài câu thân thiết.
Ngược lại hắn không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái!
Trên mặt Nhu Nhi hiện lên sự thất vọng, nàng hy vọng hắn có thể liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái thôi! Đáng tiếc hắn vĩnh viễn sẽ không liếc nhìn nàng nhiều hơn một lần. Ban đầu, hắn đã cho nàng đi theo bên cạnh hắn, chẳng qua là bởi vì nàng có một gương mặt gần giống biểu tỷ.
Nàng luôn biết mình không cách nào chiếm được địa vị của biểu tỷ ở trong lòng hắn, nhưng nàng lại không từ bỏ cố gắng, luôn luôn làm cho mình trở nên mềm mại và nhu thuận, ra sức khéo léo làm bộ hiền lành tốt bụng.
Nhưng, hắn vĩnh viễn không liếc mắt nhìn nàng nhiều hơn!
Lần này, nếu không phải biểu tỷ mời nàng tới, chỉ sợ nàng sẽ phải chịu trừng phạt không nhỏ. Trừ biểu tỷ ra, đối với bất luận kẻ nào hắn cũng không từng nương tay.
Có điều coi như trời cao đối với nàng cũng không tệ, ban cho nàng một đứa con. Mặc dù hắn không hề vui mừng, nhưng nàng lại không lo lắng. Chỉ cần có con cái là địa vị của nàng tại Phượng gia liền được củng cố!
Chỉ cần có được địa vị vững chắc, nàng tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ nhận được chân tình của Phượng Cô!
Cúi đầu nhõng nhẽo một câu: “Phu quân, thiếp thân liền lui xuống trước”
Nói xong làn váy xoay tròn, nhẹ nhàng ra khỏi thư phòng Phượng Cô.
Trong khoảnh khắc nàng xoay người, trên mặt Hoàng Kỳ lộ ra một vẻ hung tàn độc ác!