Tuy không thích người nơi này nhưng đối với vật nơi này, Vãn Thanh vô cùng thích.
Nàng đắm chìm trong nước ấm và hương thơm của hoa, thể xác và tinh thần vô cùng thỏa mãn.
Nàng mặc dù không phải là người đòi hỏi, nhưng mấy người qua không có tắm qua, toàn thân dính dầy bụi bặm, vô cùng khó chịu.
Buổi tối khi ngủ càng cảm giác không được khỏe.
Mộ Dung Kiềm làm đúng như lời hắn nói, thết đãi khách quý, mời nàng nghỉ tại phòng lớn nhất Tây sương phòng, bên trong phòng vô cùng sang trọng.
Vật phẩm bày biện mặc dù không quý được bằng Phượng Vũ Cửu Thiên nhưng tất cả cũng là vật quý.
Nếu không có khách quý, chỗ này chẳng phải để không ư?
Tay nàng lướt qua mặt nước, kích động vỗ nước.
Nàng nhắm mắt lại, buông lỏng thể xác và tinh thân, bản thân tận hưởng cảm giác thoải mái do nước mang lại.
Nếu lúc này Song Nhi ở bên nàng thì tốt, giúp nàng xoa bóp sẽ đỡ mệt mỏi biết bao.
Hốt nhiên nhớ quá….
Mắt bỗng dưng đó, cuối cùng không chịu được cảm giác ủy khuất, nàng có thể kiên cường bao nhiêu, nhưng cũng không kìm nổi nước mắt trong những lúc thế này.
Nàng từng nói không phải chuyện gì cũng tốt cả, nhưng nàng bị người ta chế hãm, lại còn vì một nguyên nhân khó hiểu nào đó mà bị bắt cóc.
Một khuê nữ. không được che chở, trong lòng có một cảm giác bối rối không lời giải đáp.
Nàng mải suy nghĩ, mắt khép hờ, đột nhiên trước mắt hiện lên một vầng sáng ngời, nàng bị dọa cho hoảng sợ, vội mở mắt.
Trông thấy ngời cửa một nam nhân một thân áo xám. Vẻ mặt rõ ràng là xấu hổ, là kinh hãi, đủ loại cảm xúc, Vãn Thanh nhìn không rõ lắm. bởi vì ánh sáng mặt trời phản chiếu lên hắn. Mà hắn rốt cục cũng “A” một tiếng, sau đó đóng chặt cửa lại.
Tất cả chuyện này phát sinh trong nhá mắt làm cho lòng người rối bời.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ thanh thúy dễ nghe: “Ây da, Tà Phong, ngươi… ngươi như thế nào lại vội vã vậy! Ta chưa nói hết a, Vãn Thanh cô nương còn đang tắm a! Ngươi… ngươi… không phải phá tan danh dự người ta sao?”
Thanh âm kia mang theo vài phần lả lướt, giả bộ thất kinh cứ oang oang nói.
Liền đó nghe được Tà Phong xèo xèo ngô ngô nói không ra lời: “Ta… ta… ta…”
Vãn Thanh trong lòng cười lạnh!
Thì ra thế!
Nàng trong lòng còn có điểm không hiểu, sao Tà Phong biết nàng ở tại gian này ở Tây Sương phòng, trùng hợp lại còn xông vào thế sao?
Nguyên đều do Chu Nguyệt Nhi tác quái! Rốt cục là muốn gì chứ?
Nàng cùng nàng ta không oán không thù, há tại sao muốn hại nàng như thế?
Xem ra, mọi chuyện càng ngày càng thú vị.
Chỉ là không biết, Phượng Cô đến bao giờ thì xuất hiện đây?
Hôm nay? Ngày mai? Hay ngày kia?
Nhất định là sẽ không lâu, bởi hắn chắc sẽ nghĩ tới Chu Nguyệt Nhi ư?
Khó trách tại sao nàng hai lần bị bắt mà thị vệ không phát hiện ra. Phượng Cô chẳng lẽ cũng không phát hiện ra ư, hắn chẳng phải loại người tầm thường như thế.
Khó trách tại sao hắn lại không cho thẩm tra tên bịt mặt.
Bất quá hắn đang chờ lấy cớ này để tới gặp Chu Nguyệt Nhi mà thôi, mà nàng, không may trở thành bàn đạp cho bọn họ gặp mặt!
Nàng thật sự muốn trông thấy lúc bọn họ gặp mặt sẽ như thế nào.
Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn
Xem ra, chu Nguyệt nhi đối với Phượng Cô, không phải là không có tình cảm như người ta vẫn đồn, nếu không có cảm tình nói, nhất định sẽ không làm chuyện thất đức đó!
Đưa tay với quần áo mà bọn họ chuẩn bị cho mình nàng nhanh chóng mặc vào, vẻ mặt đạm tiếu tự nhiên mở cửa ra.
Thấy Tà Phong vẻ mặt hối hận khổ sở nhìn nàng.
Chu Nguyệt Nhi vẻ mặt có vẻ lo lắng: « Phượng Thiếu phu nhân… Tà Phong hắn… Hắn không có cố ý, trách là ta đã chưa nói rõ ràng hại hắn vội chạy tới, người… chớ nên trách Tà Phong, muốn trách hãy trách ta. »
Nói xong bộ dạng vẫn đáng yêu như thường.
Chỉ là Vãn Thanh rõ ràng đã thấy trong mắt Nguyệt Nhi hiện lên một lóe đắc ý.
Nàng cũng không hoảng hốt, không giận dữ mà tự nhiên cười ôn nhàn, lãnh đạm nói: « Mô Dung nói những lời này thật lạ a! Vừa rồi cũng không có phát sinh chuyện gì a! »
« Không có chuyện gì sao? » Chu Nguyệt Nhi nghi ngờ lời vừa nói của Vãn Thanh, nhất thời ngây người, nhãn mị chăm chú nhìn nàng.
« Đúng vậy, Tà Phong đi vào lúc ta đã thay đồ xong xuôi… » nàng cố ý nói ngập ngừng rồi như nhớ ra chuyện gì đó kinh ngạc nói: « A! Không lẽ Mộ Dung phu nhân cho là… là Tà Phong mở cửa lúc ta đang tắm ư? »
« A… Chả lẽ không đúng? » Chu Nguyệt Nhi nghe nàng nói có ve nghi hoặc chỉ bàn tay trắng nõn vào cửa. Tà Phong cũng mở to mắt đầy khó hiểu nhìn nàng.
Vãn Thanh trấn tĩnh cười một tiếng: “Nếu thật sự là Tà Phong nhìn thấy, ta giờ này chỉ sợ sớm đã xáu hổ mà chết, sao có thể đứng ở đây nữa.”
Nói xong thản nhiên nhìn qua bọn họ.
Nàng nhìn Tà Phong như ra hiệu, Tà Phong cười ngây thơ nói: “Đúng vậy. (đáng yêu quá đi)
“Chẳng phải lúc đó ngươi xấu hổ lắm sao?” Chu Nguyệt Nhi nhất thời giật mình không kịp ngẫm nghĩ, nghĩ ra lời Vãn Thanh nói không đơn giản thế liền nhu cười hỏi.
“Lúc ta vào, nàng mặc dù đã mặc y phục rồi nhưng mái tóc chưa chải xong, sợi tóc vẫn rối, ta chưa gặp qua nữ tử nào thế nhất thời cảm giác xấu hổ vô cùng!” Tà Phong suy nghĩ một chút liền nói ra. Mặc dù hơi kỳ lạ nhưng cũng coi như hợp tình lý.