Khó có giấc ngủ nào an ổn thế.
Trong bầu không khí thanh tân sạch sẽ, tràn đầy mùi hoa và tiếng chim hót, Vãn Thanh chậm rãi mở mắt.
Một ngôi nhà gỗ nhỏ trong U Cốc, không quá tinh sảo, giữa những tấm ván còn có khe hở, mặc dù nhìn đơn sơ, nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp, hơn nữa, còn có thể đón được ánh mặt trời sớm mai.
Nơi này, cho nàng cảm giác ấm áp, cảm giác được an toàn.
Ở nơi này, nàng có thể bình yên ngủ say không chút sợ hãi.
Nheo mắt, nhìn qua khe gỗ, bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang chiếu sáng đến mức không mở được mắt
Miễn cưỡng duỗi lưng, đã thấy một bóng bạch y đang múa trường kiếm.
Ai cũng nói sát thủ Ngân Diện chưa từng thất thủ, nhưng không ai biết, hắn đã nỗ lực và cố gắng nhiều thế nào. Trong khoảng thời gian qua, nàng đã thấy rất rõ ràng.
Mỗi sáng sớm, kiếm của hắn, luôn nghênh đón những tia nắng đầu tiên.
Kiếm pháp của hắn, vô cùng tinh chuẩn, đã tới trạng thái –hồn nhiên vô kiếm.
Một kiếm đưa ra, rõ ràng như thanh phong …lại như độc xà trong tự nhiên … công kích mãnh liệt, nhìn như– một kiếm đơn giản, thực chất ẩn chứa biết bao thiên biến vạn hóa.
Không biết từ khi nào, Vãn Thanh đã đứng ở cửa, đôi mắt mỉm cười nhìn hắn.
Ngân Diện vừa quay đầu, nhìn nàng một cái, rồi sau đó tiếp tục luyện kiếm, cho đến khi đã luyện đủ, mới ngừng lại, hôm nay đã vào hè, mặc dù mới sáng sớm, vẫn rất nóng, lúc này – hắn, chảy đầy mồ hôi.
Trường bào tuyết trắng, hơi hơi ướt, trên lưng còn một mảng mồ hôi.
Vãn Thanh cầm khăn đưa cho hắn, nói: “Lau đi!”
Một câu nói, rất tự nhiên, giống như đã nói trăm ngàn lần.
Ngân Diện liếc mắt nhìn nàng, rồi sau đó yên lặng nhận khăn: “Hai ngày này không cần ra khỏi cốc đâu! Chuyện bên ngoài, cứ để Hạ Thanh lo liệu là được rồi.”
Hắn từng xem qua, trong cơ thể nàng vẫn còn độc, độc đó sẽ phát tác. Mỗi một lần phát tác, trí mạng như tên của loại độc đó.
Lần trước hắn tiến cung đã hỏi tất cả các ngự y, nhưng không ai giải quyết được.
Loại độc này, độc khí quá nặng, nếu không kịp thời uống giải dược, còn để lại dư độc trong cơ thể, sau này muốn giải độc sẽ rất khó khăn. Bởi vì hỏa hàn tố đã hòa tan trong máu, căn bản không có cách nào loại trừ được.
Lại thêm Vãn Thanh ban đầu thân thể quá kém, mang bầu, thương tổn càng nghiêm trọng, chẳng những chịu hàn nhiệt độc xâm hại, thân thể còn do đó mà trở nên cực kỳ suy yếu, cứ mỗi nửa tháng, sẽ phát tác một lần, mỗi lần phát tác, phải chịu đau đớn ít nhất sáu canh giờ.
Trong hoàn cảnh đó, nếu có người tập kích, hắn căn bản là không cách nào ngăn cản. Lúc này bên ngoài rất nguy hiểm, hắn không thể đảm bảo sẽ bảo hộ nàng chu toàn, chỉ có thể mang nàng đến đây.
“Làm sao vậy?” Vãn Thanh hỏi, nhưng thật ra đã rất rõ ràng, đã qua nửa tháng, hàn độc trên người nàng, đã đến lúc phát tác. Nhớ tới nỗi thống khổ khi hàn độc phát tác, trai tim nàng đập nhanh hơn.
Độc này, là của hài tử lưu lại, muốn nàng một mực nhớ kỹ, hài tử đã chết như thế nào, muốn nàng một mực nhớ kỹ, thù này, không thể không báo.
Tay, không tự chủ được lại đặt lên bụng, nơi này, từng có một sinh mệnh nhỏ bé, nhưng vì kẻ khác tư tâm, hài tử đã rời đi khi chưa kịp nhìn thấy thế gian tươi đẹp này.
Nỗi đau trong lòng, xâm nhập tới như bài sơn đảo hải. Gương mặt thanh tú, hiện lên một nỗi đau khắc cốt ghi tâm, từ trước tới nay, nàng chưa từng làm khó ai, ngược lại, có người, cứ phải làm khó nàng.
Muốn làm khó nàng cũng thôi đi, vì sao phải làm hại hài nhi của nàng!
Ngân Diện nhìn mặt Vãn Thanh đột nhiên đau đớn, gương mặt trong trẻo lạnh lùng lộ vẻ đau lòng, đưa tay ra, nhưng lại dừng lại giữa chừng, tay nắm lại, không ôm nàng như đã định.
Nhìn nàng giả vờ kiên cường, dần dần tuôn hai hàng nước mắt, rốt cục không đành lòng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Thở dài một hơi, Vãn Thanh là nữ tử như vậy, nhìn thì thấy nàng chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì, hết lần này tới lần khác nàng vĩnh viễn không thể giải thoát mình khỏi nỗi đau đó, đó là người thân của nàng, cho nên, nỗi đau mất con đối với nàng mà nói, sợ là ai cũng không an ủi được -: “Đừng khổ sở, người đã chết không thể sống lại, hài tử có lẽ đã đầu thai, nói không chừng đã đầu thai vào một gia định hạnh phúc nào đó! Chẳng lẽ không tốt sao.”
Ngân Diện nói xong ngẩng đầu nhìn mặt trời, ánh nắng đâm vào mắt, hắn không biết, bản thân mình, có thể làm người thân của nàng không, có thể khiến nàng vì hắn mà đau lòng không, vì hắn mà thương tâm không, vì hắn mà cười hạnh phúc không?
Hắn đã thử cố gắng, nhưng nàng chưa bao giờ động tâm, đã lâu như vậy, hắn vẫn như trước, không thể hiểu trong lòng của nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Hắn không muốn thúc ép nàng, hắn sẽ chờ nàng, bất luận là bao lâu.
Vãn Thanh tựa vào lồng ngực kiên cố của hắn, lòng đau đớn không thể bình ổn, mỗi đêm trong giấc mộng nhớ đến hài tử còn chưa chào đời, nàng vẫn đau không ngừng.
Hài tử, từng là nơi nàng gửi gắm hy vọng, những lúc ngẩn người, nàng từng tưởng tượng hình dáng của hài tử, khéo léo mà linh lung, mang theo vài phần tinh nghịch, chơi đùa với nàng.
Thân thiết gọi nàng một tiếng ” mẫu thân “, rồi sau đó vùi vào trong lòng nàng làm nũng, nhưng chuyện đó chẳng thể xảy ra nữa.
Người đã chết không thể sống lại, nàng hôm nay, chỉ hy vọng hài tử có thể đầu thai vào một gia đình tốt, nếu được như vậy nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.
Thản nhiên cúi đầu, thanh âm vô cùng mỏi mệt mà mềm yếu: “Hy vọng là như thế!”
“Sẽ là như vậy.” Ngân Diện nhẹ nhàng nói, dù có muốn an ủi nàng nhiều hơn, hắn cũng không biết phải làm như thế nào. Bởi vì hắn hiểu, có những nỗi đau, không phải ngôn ngữ hoặc thời gian có khả năng xóa nhòa.
Chỉ có thể từ từ tích tụ, trở thành một bộ phận của sinh mệnh –.
Đột nhiên, cảm thấy nữ tử trong lòng –toàn thân cứng ngắc, hắn cúi đầu nhìn lại, đã thấy mặt nàng đổi màu xanh trắng, môi bệch bạc đến ghê người.
Ngân Diện kinh hãi, dùng sức ôm chặt nàng, đở lấy thân hình dần mềm oặt, kích động hỏi han: “Vãn Thanh? Làm sao vậy? Có phải độc phát không?”
Cơn lạnh như băng hà ngàn năm đột ngột tập kích Vãn Thanh, trong giây lát toàn thân lâm vào sự lạnh lẽo, không thể kiềm chế được run rẩy. Mỗi một mạch máu, như bị đập nát, đau đớn không chịu được.
Sự đau đớn này, không nằm trong phạm vi tưởng tượng của con người -, lúc đầu rất lạnh, còn chưa kịp ấm lên, một cảm giác nóng cháy đã tới, tựa như liệt hỏa, đốt nàng ra tro.
Cứ lạnh rồi lại nóng, khiến huyết mạch trong người nàng không bị khống chế lại lưu động, khí tức cũng bắt đầu trở nên dồn dập, toàn thân, bắt đầu đau đớn kịch liệt.
Lần độc phát này, tới quá mãnh liệt, khi Vãn Thanh còn chưa kịp có phản ứng, đã như cuồng phong thổi tới.
Nghe thấy Ngân Diện hỏi kinh hoàng, nàng run rẩy rồi gật đầu đáp: “Đúng …. vậy ” chỉ có một câu nói, đã lấy hết khí lực toàn thân nàng.
Trí mệnh hỏa hàn phấn, là loại độc dược chết người, hơn nữa người trúng độc, trước khi chết còn phải chịu sự đau đớn sống không bằng chết.
Lần độc phát này, so sánh với lần trước thì nghiêm trọng hơn, hơn nữa, phát tác không có báo trước. Nhớ kỹ mỗi lần độc phát, mặc dù làm cho người ta sống không bằng chết, nhưng cũng không mãnh liệt như lần này, hơn nữa, lần– độc phát này, không hề báo trước, làm cho người ta trở tay không kịp, mặc dù đã biết sẽ phát tác trong vòng hai ngày này, như không thể ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa lần trước độc phát, còn cảm thấy toàn thân không thoải mái, nhưng lần này lại chẳng có cảm giác gì, nói đến là đến.
Ngân Diện nhìn nàng lúc độc phát, vừa sợ vừa đau, chỉ hận không được nhận sự đau đớn do độc phát thay nàng, như vậy ít nhất hắn cũng có thể chịu đau thay nàng.
Nàng không biết rằng, mỗi lần nhìn nàng chịu đau do độc phát, lòng hắn còn đau hơn nàng.
Ôm lấy thân thể mềm mại đang run rẩy, chạy về phòng sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, giống như nàng là búp bê bằng sứ, lỡ tay sẽ vỡ.
Nhìn nàng như chẳng còn giọt máu nào, chỉ run rẩy không ngừng, hắn rất sợ, hắn sợ nếu mình thêm chút lực nàng sẽ biến mất.
Tay của hắn, vặn vẹo xiết chặt, chỉ hận không được vặn cổ con đàn bà ác độc kia ngay lập tức, chỉ như thế mới phát tiết được hết hận trong lòng hắn. Dĩ nhiên hạ loại độc dược như thế!
Vãn Thanh nắm lấy đệm chăn, toàn thân bắt đầu giãy dụa, muốn giảm bớt đau đớn, nhưng chẳng thể bớt đi chút đau đớn do nóng lạnh đan xen chút nào, thần kinh nàng dần bị gặm nhấm.
“Đau……………… ” hàn độc gây ra sự đau đớn không thể chịu đựng, Vãn Thanh khẽ khóc nấc lên, nước mắt, bắt đầu tuôn xuống, như dây chuyền trân châu, rơi xuống đệm gấm trắng, tạo thành những đóa hoa đẹp mê người.
Nhìn vẻ mặt nàng thống khổ, sắc mặt Ngân Diện trở nên băng hàn, cắn răng một cái, hung hăng quát lên: “Ta muốn giết nữ nhân kia!” Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn
– www.TruyệnFULL.vn
Nhìn vẻ mặt nàng, hắn biết lần độc phát này đau đớn hơn lần trước rất nhiều, mới có thể khiến nàng thống khổ như thế.
Vãn Thanh nghe hắn quát, rất muốn nói cái gì, nhưng đau đớn đã phá hủy ý trí của nàng, nàng căn bản vô lực mở miệng để nói, chỉ có nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đệm, cũng rơi vào trong lòng Ngân Diện. Hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Hắn hận bản thân, vì sao ban đầu không học y thuật, ít nhất giờ phút này có thể giải độc cho nàng.
Hôm nay, hắn chỉ có thể bó tay nhìn nàng chịu đau đớn ngay trước mắt hắn.
Đến khi không nhìn được nữa, hắn vươn tay, điểm huyệt ngủ của nàng, nhìn nàng chậm rãi nhắm mắt, thân thể cũng dần dần mềm nhũn, hắn mới yên tâm.
Nhưng cũng không thể lạm dụng việc điểm huyệt ngủ, trong lúc nàng bị độc phát mà lạm dụng việc ngủ sẽ làm thân thể bị thương, cho nên chỉ có thể điểm huyệt rồi lại giải huyệt ngay, đến khi nàng không chịu được nữa thì lại điểm huyệt.
Nhưng đây không phải biện pháp lâu dài. Chỉ hy vọng người trong cung nhanh chóng tìm được cách giải độc.
Hắn đã cầu Hoàng thượng vì hắn mà tìm phương pháp giải độc, chỉ hy vọng mau có kết quả, mau chóng giải độc của Vãn Thanh, nếu còn nhìn nàng bị độc phát thêm một hai lần nữa, trái tim hắn sẽ tan nát mất
… … … …
Trong màn đêm, chân trời dần hiện một màu đỏ, rừng cây dần hiện lên rõ ràng, một ngày nữa, đã trôi qua.
Một ngày đó, đối với người ở trong nhà gỗ, là một ngày của dày vò và đau đớn.
Cũng may cuối cùng đã vượt qua ngày đó.
Vãn Thanh lần lượt bị băng hỏa dày vò, Ngân Diện cứ điểm huyệt rồi lại giải huyệt, đã là quá khứ.
Nhìn vẻ đau đớn dần dần rút khỏi mặt Vãn Thanh, mặc dù vẫn tái nhợt dọa người, nhưng đã không còn khổ sở nữa.
Ngân Diện cầm khăn nóng, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên mặt nàng, đau lòng nói: “Đã khá hơn chưa?”
Nhìn vẻ mặt Ngân Diện đau lòng lo lắng, Vãn Thanh cảm động, không muốn làm cho hắn lo lắng quá mức, vì vậy gật đầu, khẽ cong đôi môi trắng nhợt, tạo thành một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nói: “Ta không sao.”
Thật sự thì cũng không còn gì đáng ngại, hỏa hàn độc đã phát tác xong, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ vì vừa qua cơn dày vò nên không có sức lực thôi.
“Lần độc phát này, nặng hơn lần trước nhiều.” Hắn nhẹ nhàng nói, lộ vẻ lo lắng, cứ theo đà này, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, sau này làm sao chịu đựng được? Không chết vì độc cũng chết vì bị hành hạ.
Lãnh ý trong mắt của hắn dần dần dày, sát khí bắn ra, quay sang Vãn Thanh nói: “Ta đi tìm Chu Nguyệt nhi, hỏi cô ta giải dược đâu.” Vừa nói vừa đứng lên, hắn không thể để cho Vãn Thanh đặt mình trong nguy hiểm, một khắc cũng không được.
“Không cần……… ” Vãn Thanh nhẹ nhàng kéo tay hắn: “Không cần, nếu giải dược hữu dụng như thế, ta đã tự giải độc cho bản thân từ lâu rồi, hôm nay độc đã ăn vào trong máu, muốn giải hết độc, chẳng lẽ lại dễ vậy sao, không phải– giải dược thông thường nào cũng giải được độc này.”
Kỳ thật nàng cũng đoán ra có một loại giải dược có lẽ có thể giải – độc trong người nàng, nhưng vẫn không hoàn toàn chắc chắn, hơn nữa giải dược này là bạch ngọc liên của Thiên Sơn, ngàn năm mới nở hoa một lần, khả ngộ mà bất khả cầu.
Hy vọng căn bản không lớn, chưa bao giờ nói cho Ngân Diện nghe, là sợ hắn thật sự đi Thiên Sơn tìm bạch ngọc liên, đường đi Thiên Sơn xa xôi không nói làm gì, hơn nữa quanh năm phủ tuyết, bạch ngọc liên mọc tại nơi lạnh nhất của Thiên Sơn, nhưng cũng chỉ là trong truyền thuyết -, muốn tìm được, chẳng lẽ lại dễ dàng vậy sao, nàng không muốn hắn hao tốn công sức cho việc đấy, hắn còn có thù lớn nhiều năm chưa báo, hơn nữa những điều nàng nợ hắn -, đã đủ nhiều, không cần phải thêm nữa.
“Chỉ cần có một tia hy vọng, cũng không được buông tha, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chịu đau đớn do hỏa hàn độc nữa. Nếu không tìm được giải dược, ta sẽ giết cô ta!” Trong mắt của hắn bắn ra sát khí mãnh liệt khiến Vãn Thanh cũng có thể cảm giác một cách rõ ràng.
Nàng lắc đầu: “Ta nói rồi, ta muốn tự tay báo thù.”
Ngân Diện nghe xong, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc thì nàng cũng chỉ coi ta là người ngoài!”
“Không phải.” Vãn Thanh không ngờ lại khiến hắn nói như vậy, vì vậy giãy giụa muốn ngồi dậy, vội vàng định giải thích, nhưng vì không có sức, nặng nề ngã luôn xuống giường.
Ngân Diện bị – hành động của nàng dọa cho hoảng sợ, xoay người đỡ nàng, lại càng đau lòng: “Thân thể nàng suy yếu như vậy, sao còn làm thế!”
“Ngươi không cần hiểu lầm, ngươi, ở trong lòng ta, không chỉ là một ân nhân, còn là một người thân, ta không coi ngươi là người ngoài, chỉ có điều ta đã nợ ngươi quá nhiều, mặc dù ngươi không cần ta trả, nhưng ta làm sao có thể không để ý được, chẳng lẽ muốn ta quên cả ân tình ngươi đã dành cho ta ư?
Ngươi biết ta làm không được -, hơn nữa, chuyện về Chu Nguyệt Nhi, ta thật sự muốn tự tay báo thù, ta phải tự tay báo thù cho hài tử chưa chào đời của ta.” Nàng chậm rãi giải thích.
Hắn đối với nàng, làm sao có thể là người ngoài?
Hắn đối với nàng, từ lâu đã không còn là một ân nhân, mà là một người mà nàng thật sự tin cậy.
“Tại sao nàng lại ngốc như vậy! Ta nói rồi, chỉ cần nàng nguyện ý đón nhận sự trợ giúp của ta, đối với ta đó chính là hồi báo tốt nhất!” Ngân Diện nghe xong lời của nàng, trong lòng cảm động.
Hắn không trông cậy Vãn Thanh có thể đón nhận hắn trong một sớm một chiều, nhưng mà ít nhất, nàng đã coi hắn như người thân, như vậy, khoảng cách giữa hai người cũng ngắn đi một bước.
Vãn Thanh hư nhược cười một tiếng, nàng không hiểu, Ngân Diện có danh tiếng như vậy, tại sao lại đối xử với nàng tốt thế, tại sao phải vô oán vô hối nỗ lực như thế?
Thượng Quan Vãn Thanh nàng thật quá may mắn!
Được ông trời chiếu cố như vậy.
“Muốn ăn cái gì không?” Ngân Diện mở miệng hỏi, giằng co cả ngày, Vãn Thanh vẫn chưa ăn cái gì.
“Ta ăn không vô……………. ” Vãn Thanh lắc đầu, lúc này thân thể mệt mỏi không thôi, tuy cả ngày chưa ăn gì, nhưng không đói bụng chút nào. Chỉ cảm thấy mệt muốn chết.
“Ăn không được cũng phải ăn một ít, đã giằng co cả ngày, nếu còn không chịu ăn, ngày mai càng không thỏai mái.” Ngân Diện vừa nói vừa đứng lên: “Nàng chờ một chút, ta đi nấu cháo cho nàng.”
Nói xong cũng mặc kệ Vãn Thanh có đáp ứng hay không, đi ra ngoài.
Qua một lúc, thấy hắn bê một bát cháo đi vào.
Mùi thịt thơm bay vào mũi, nếu là bình thường, Vãn Thanh nhất định ăn ngay lập tức, nhưng hôm nay không muốn ăn thật, nhìn chén cháo một chút, nhíu nhíu mày: “Ngân Diện, ta thật sự ăn không vô.”
“Không cho nàng nói ăn không vô, khó khăn lắm ta mới xuống bếp, nếu nàng không ăn, chẳng phải là ghét bỏ ta sao!” Ngân Diện mang theo vài phần đùa giỡn nói.
“Ngươi tự mình xuống bếp?” Vãn Thanh nghe xong lời của hắn có chút giật mình, nàng còn tưởng rằng hắn ra ngòai mua.
Nàng cùng hắn ở chung cũng đã hơn một tháng, thật sự là chưa bao giờ thấy hắn xuống bếp, trước kia đều là nàng nấu cơm. Chưa từng thấy hắn đụng tay đụng chân vào việc bếp núc, không ngờ bây giờ lại xuống bếp.
“Đã biết còn không ăn mau!” Ngân Diện lạnh lùng quát, gương mặt trong trẻo lạnh lùng – hơi đỏ lên, may mà sắc trời còn tối, cho nên không thấy rõ lắm. Nhưng thái độ không tự nhiên của hắn đã đủ tố cáo điều đó.
Không phải là hắn chưa từng xuống bếp, trước kia hắn vào núi tập võ một mình, vẫn tự mình xuống bếp, khi đó thấy đó là điều rất tự nhiên, sau này có Vãn Thanh, hắn không xuống bếp nữa.
Kỳ thật chuyện chẳng có gì to tát, không hiểu sao bây giờ lại thấy mất tự nhiên thế
“Ân.” Vãn Thanh gật đầu, gương mặt tái nhợt khẽ cười, nhìn hắn thiếu tự nhiên, không nói cái gì nữa, chỉ nhận chén cháo, từ từ ăn.
Sự quan tâm như vậy, mặc dù bình thản, khắc sâu trong tim.