Thất Niên

Chương 18: Thời gian tươi đẹp cuối cùng (3)



Âu Dương Thành không thuyết phục được Trình Tử, cô ấy vẫn nhất quyết muốn đến thăm anh, và hẹn ngày 4 tháng 7 sẽ đến.

Lại là ngày hôm đó.

Nhưng Lâm Tử Mạch lại cảm thấy thoải mái hơn, nếu như ngày hôm đó có thể ngăn cản mình không nhìn thấy Âu Dương Thành, thì cô lúc mười lăm tuổi sẽ
không yêu Âu Dương Thành như vậy, sau đó cô cũng sẽ không đi Nam Kinh,
từng lớp từng lớp bị đẩy xuống, và như vậy cũng có thể nói, tương lai
của cô sẽ thay đổi, cô sẽ không xuyên qua thời gian đến năm 2000. Tuy
rằng nghĩ như vậy là rất mâu thuẫn, nhưng cô chỉ cần xác định mình không biết Âu Dương Thành là được.

Cho nên, nửa tháng trước ngày đó,
là những ngày ở chung cuối cùng của cô và Âu Dương Thành trong kiếp này, cô quyết định buông xuôi tất cả, để lưu lại một quãng thời gian tốt đẹp cuối cùng.

Tháng Sáu là mùa ít khách ở Lư Sơn nhưng du khách đến ngắm cảnh núi Lư Sơn nổi tiếng cũng không ít. Đỉnh Ngũ Lão, hồ Như Cầm, vách Long Thủ, thác Tam Điệp, động Hàm Phàn… Cảnh đẹp ở Lư Sơn nhiều
không đếm xuể, trong nội thành Cửu Giang còn có lầu Tam Dương, đình Yên
Thủy, đình Tỳ Bà. Không thể để Âu Dương Thành quá mệt mỏi, Lâm Tử Mạch
liền quyết định thực hiện theo kế hoạch cơ bản chơi một ngày, nghỉ một
ngày. Thời gian đối với họ dường như thật dư thừa, nhưng thực ra đối với Lâm Tử Mạch lại vô cùng ngắn ngủi.

Hai người đến thác Tam Điệp vào một ngày trời trong nắng ấm.

Ngắm thác Tam Điệp từ trên núi không thể sánh bằng ngắm dòng thác từ phía
dưới, nhưng dường xuống phía dưới chân thác có chút khó khăn, sau khi
ngồi cáp treo vẫn phải đi bộ hơn một nghìn bậc đá nữa. Mắt Âu Dương
Thành chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng và bóng người lờ mờ, còn để nhìn rõ
được bậc thang thì rất khó, cho nên Tử Mạch cũng không định dẫn anh
xuống đó. Hai người chọn một chỗ tốt nhất để đứng, ngắm nước chảy từ
thác Tam Điệp.

“Thế nào, anh có nhìn rõ không?” Lâm Tử Mạch hỏi
Âu Dương Thành. Được ngắm nhiều cảnh non sống tươi đẹp của đất nước,
tinh thần anh vui vẻ thoải mái hon, việc này cũng giúp ánh mắt anh phục
hồi nhanh hơn.

Âu Dương Thành đưa mắt nhìn ra phía xa xa, miệng anh nở nụ cười nhã nhặn: “Anh nhìn thấy.”

Cảm nhận được vẻ đẹp của thác nước hùng vĩ, Âu Dương Thành quay đầu lại nhìn Lâm Tử Mạch, hỏi: “Em thực sự không muốn đi xuống?”

“Không đi.” Lâm Tử Mạch cười tủm tỉm nói.

Âu Dương Thành nghiêng nghiêng đầu, nói: “Vì anh mà em không thể xuống
phía dưới để ngắm thác Tam Điệp được… Em có biết, mọi người đều nói,
‘không đến thác Tam Điệp, không phải khách của Lư Sơn’ không?” Lâm Tử
Mạch vì anh mà từ bỏ cơ hội được ngắm thác từ bên dưới, Âu Dương Thành
thực có chút áy náy.

“Không quan trọng.” Lâm Tử Mạch bước tới gần Âu Dương Thành, nắm lấy cánh tay anh, cô vẫn cười tủm tỉm nói: “Chúng
ta có thể chờ khi mắt anh tốt hơn thì sẽ quay lại đây, còn có cơ hội
khác, không cần áy náy.”

Âu Dương Thành gật gật đầu, thoải mái
nói: “Cũng đúng, hơn nữa đến lúc đó anh cũng có thể giúp em chụp ảnh.”
Quay mắt lại tiếp tục nhìn thác nước, anh có chút khó hiểu, hỏi: “Anh
không rõ vì sao em không thích chụp ảnh, phong cảnh đẹp như vậy mà không muốn lưu lại làm kỉ niệm à?”

“Kỉ niệm tốt đẹp lưu lại trong ký
ức là đủ rồi.” Lâm Tử Mạch có chút buồn bã: “Chỉ cần mình biết mình đã
tói là tốt rồi, hà tất phải nhớ. Lư Sơn đứng đó cả ngàn năm nay, du
khách đến rồi lại đi, nó có nhớ ai đâu?”

“Được rồi.” Âu Dương Thành không cố ép cô nữa, anh khẽ mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô.

Bây giờ Lâm Tử Mạch đang kéo tay anh cho nên anh chỉ có thể nhìn thấy mái
tóc đen mượt như thác nước của cô, màu đen của tóc cô chính là màu sắc
đầu tiên anh nhìn thấy sau khi thoát khỏi thế giới bóng tối. Trong lòng
anh thoáng chốc đã dịu lại, đến cả giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng hơn
rất nhiều: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta xem và ghi nhớ trong lòng là tốt
rồi.”

Từ đầu đến giờ vẫn luôn như vậy, giữa hai người bọn họ vẫn
duy trì mối quan hệ bình thường nhàn nhạt, Lâm Tử Mạch dẫn Âu Dương
Thành đi ngắm tất cả cảnh đẹp trong ánh nắng dịu dàng ở Lư Sơn, mãi cho
đến ngày 2 tháng 7, tận ngày hôm đó cô mới quyết định thực hiện ý định
của mình.

Buổi sáng sớm ở đây thường có sương mù mông lung mờ
mịt, từ chỗ ở đi ra, dọc theo đường Như Cầm tìm đến hang Cẩm Tú, Lâm Tử
Mạch và Âu Dương Thành thoải mái vui vẻ đi dưới bóng hàng cây râm mát.
Mục tiêu của cô bây giờ, chỉ còn lại là Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi gặp Âu Dương Thành trên đỉnh núi Lư Sơn.

Từ khi đến Lư Sơn, Lâm Tử Mạch vẫn chưa cùng Âu Dương Thành đến hang Cẩm Tú. Không biết là vì cô sợ
đau lòng khi về thăm chốn cũ, hay là vì lo lắng mình cuối cùng có thể
không nỡ ngăn cản sự gặp gỡ khiến trái tim cô rung động. Trong khoảng
thời gian chưa đến một tháng này, mỗi ngày cô đều phải hạ quyết tâm, cho đến hôm nay, cho đến lúc nếu không đỉ thì sẽ không còn cơ hội để đi
nữa, thì cuối cùng cô mới cổ vũ dũng khí của chính mình để quyết định
đến đây.

Cô đương nhiên có thể nghĩ được, trước ngày 4 tháng 7
đến nơi này, theo lẽ thông thường thì Âu Dương Thành sẽ không đến đây
lần thứ hai nữa, và như vậy sẽ không gặp được Lâm Tử Mạch ở đỉnh núi này vào hai ngày sau.

Thật ra, khi cô đưa Âu Dương Thành đến ngọn núi này, những gì cô muốn làm cũng đã làm được một nửa.

Dường như càng gần đến nơi thì cô càng thêm lo sợ, khi tầm mắt đã nhìn thấy đỉnh núi, Lâm Tử Mạch lại bị vấp phải một hòn đá.

“Có sao không.” Cả người cô mới hơi lảo đảo một chút, Âu Dương Thành đã
phát hiện ra, nhanh chóng dừng bước đỡ cô: “Làm sao vậy?”

Cảnh này dường như có chút quen thuộc.

Lâm Tử Mạch nhanh chóng xua di nỗi bất an trong lòng, thuận thế túm lấy
cánh tay Âu Dương Thành, cười cười nói: “Không sao ạ! Chỉ vấp phải hòn
đá nhỏ thôi, chúng ta đi tiếp nhé.” Nói xong cô lại tiếp tục đi về phía
trước, nhung rõ ràng bước đỉ của cô có chút khập khiễng.

Nhưng Âu Dương Thành vẫn đứng im một chỗ chẳng hề dịch chuyển, Lâm Tử Mạch không phát hiện ra sự bất thường của anh, cô quay lại nháy mắt mâỳ cái với
anh, cười nói: “Đi thôi!”

Âu Dương Thành tiến lên hai bước, nắm lấy vai cô, giọng nói có chút hờn giận: “Bị thế này rồi mà còn thể hiện! Anh đỡ em!”

“Anh nhìn rõ hơn rồi?” Lâm Tử Mạch nhớ tới việc Âu Dương Thành chỉ có thể
nhìn được hình dáng người lờ mờ, liền hỏi: “Ngay cả em đi khập khiễng
anh cũng nhìn ra sao? Xem ra ánh mắt anh đã hồi phục không ít rồi!”

“Ừm, hình như là vậy.” Âu Dương Thành nhíu nhíu mày, thật ra anh cũng không
chú ý, bởi vì tầm mắt của anh vẫn còn nhòe nhoẹt, chưa có cải thiện rõ
ràng, cho nên anh cũng không để ý lắm đến thay đổi này.

“Chắc
chắn rồi!” Lâm Tử Mạch vui mừng ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt Âu Dương
Thành: “Anh nghĩ lại đi, lúc anh mới nhìn được, chẳng phải khoảng cách
rất gần anh mới thấy được bóng người lờ mờ sao? Vừa rồi khoảng cách xa
như vậy, anh vẫn có thể thấy rõ em, đó là tiến bộ rất nhiều đấy, thế mà
anh còn không nói cho em biết!”

Âu Dương Thành nhắm mắt vào, lại
mở mắt ra, lần này anh mới phát hiện hình như mình đã nhìn rõ hơn không
ít. Anh vui vẻ cúi đầu nhìn về phía Lâm Tử Mạch, nhưng rồi anh lại thất
vọng phát hiện ra mình vẫn chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, tuy rằng, anh cũng lờ mờ nhìn ra cô có một cái cằm nhỏ nhắn xinh đẹp.

“Thế nào, không có tiến bộ ư?” Lâm Tử Mạch nhìn thấy nỗi thất vọng trong mắt Âu Dương Thành, vội vàng hỏi.

Âu Dương Thành nhanh chóng giấu đi cảm xúc nho nhỏ của mình, một lần nữa
tươi cười nói: “Không phải, so với lúc vừa bắt đầu, quả thật đã nhìn rõ
hơn rất nhiều. Nhưng vẫn không nhìn rõ được em.”

Lâm Tử Mạch
dường như hài lòng hom Âu Dương Thành rất nhiều, thuận theo cánh tay anh đang ôm lấy vai mình, nâng một cánh tay lên vòng qua thắt lưng anh, cô
vừa để Âu Dương Thành dìu cô đi về phía trước, vừa nói: “Có tiến bộ là
tốt rồi, bình minh sắp đến, ánh sáng sẽ không còn xa nữa!”

Cả hai người cùng nói nói cười cười một lúc, cuối cùng đã lên được đỉnh núi.

Hang núi quen thuộc, mây mù quen thuộc, người quen thuộc.

Lâm Tử Mạch chưa thể thoát ra được những cảm xúc mãnh liệt đang cuồn cuộn
tuôn trào, Âu Dương Thành thì theo số mệnh đi đến vị trí anh đã đứng khi lần đầu tiên cô gặp anh.

“Đây chính là hang Cẩm Tú!” Vóc dáng
kiên nghị của Âu Dương Thành đứng đối diện với biển mây đang cuồn cuồn
bay đến, buông ra một lời cảm khái.

Chính là như vậy! Trong đầu Lâm Tử Mạch nổ “ầm” một tiếng.

Áo sơ mi màu đen giản dị, quần kaki màu cà phê, không biết là bởi vì mồ
hôi chảy ra hay vì sương mù làm ẩm ướt, tình cảnh này, hai ngày sau sẽ
diễn ra!

Lâm Tử Mạch ôm chặt lấy ngực, cắn chặt môi, giống như e
ngại trái tim mình đập quá nhanh mà có thể nhảy ra từ miệng, cô không
thể nói gì, không thể nghĩ gì, từng bước từng bước lùi lại phía sau, cho đến khi vấp phải một hòn đá to, ngã ngồi trên mặt đất.

“Em làm
sao vậy?” Âu Dương Thành đột nhiên quay người lại giống hệt khi ấy, trên miệng còn có một nụ cười sáng láng rạng rỡ giống như nụ cười cô đã chụp được trong máy ảnh của mình.

Kết thúc rồi!

Tất cả đều đã
kết thúc, cho dù cô có hôi hận, cho dù cô có nghĩ là không thay đổi, thì tất cả đã thay đổi rồi, Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi sẽ không gặp được Âu
Dương Thành nữa!

Cô cắn chặt môi, nhưng không hề có chút cảm giác đau đớn nào.

“Em làm sao vậy?” Âu Dương Thành đi đến chỗ Lâm Tử Mạch bị ngã, không nói
một lời, dáng vẻ buồn bực, lo lắng không thôi, anh nhanh chóng bước tới
gần cô hỏi.

Lâm Tử Mạch từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía chàng
trai mà cô đã tự tay đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình. Lúc này hối hận còn
kịp không? Cho dù bây giờ cô đã hiểu, hóa ra cô tình nguyện đau khổ cả
đời, cũng không muốn chưa bao giờ gặp được anh, không muốn không được ở
bên cạnh anh, nhưng thực không có cách nào!

“Âu Dương…” Cô đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy Âu Dương Thành: “Đừng nói gì cả, anh hãy ôm em thật chặt được không, xin anh!”

Âu Dương Thành không biết vì sao Lâm Tử Mạch đột nhiên như vậy, nhưng vẫn
thuận theo cô, không nói gì, mà chỉ ôm cô thật chặt vào lòng.

Trên hang Cẩm Tú, trời vốn đang trong xanh không gợn chút mây, bỗng nhiên
mây mù cuồn cuộn từ đâu bay tới, rồi đột ngột lại bay đi, hai người nam
nữ trẻ tuổi này, lại dùng tư thế như vạn năm không đổi, ôm chặt lấy nhau không để ý đến sự thay đổi thất thường của màn sương mù dày đặc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.