Trong sơn động thần bí dưới lòng đất, đóa hoa ngũ sắc rực rỡ kỳ lạ, tất cả đều khiến mọi người khó tin vào mắt mình. Trong giây phút tĩnh lặng ấy, Lục Vân nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại kiều diễm của Thương Nguyệt, thoang thoảng trong không khí một chút hương nhẹ như mùi lan rừng đạm nhã. Đóa hoa kỳ lạ trước mắt đang từ từ tỏa sáng thêm nữa, không hiểu ánh sáng chói lòa ấy đang ám thị điều gì.
Hắc Liên nhẹ nhàng di chuyển, còn Ma tiên thì lại ẩn thân trong đám khí đen, hiển nhiên đang nhìn sự biến hóa của đóa kỳ hoa. Lục Vân chăm chú nhìn đóa hoa ngũ sắc kỳ lạ, mắt chàng chợt sáng lên rồi tắm lịm như chưa từng xảy ra chuyện gì, khoé miệng chàng khẽ nở nụ cười thần bí. Lục Vân cúi đầu nhìn Thương Nguyệt, thấy nàng nằm yên trong lòng mình, Lục Vân nhẹ giọng: “Tỷ hãy an tâm nghỉ ngơi chút đi, nhớ là phải thả lỏng toàn thân, chuyện gì cũng đừng nghĩ ngợi gì hết. Bây giờ đệ muốn thử xem Hắc Liên ở Yêu Vực này rốt cuộc có lợi hại hơn Ma tiên ở Ma Vực hay không?. Tỷ nên cẩn thận quan sát, nhưng cũng không nên nghĩ ngợi nhiều”. Nói xong, chàng trìu mến nhìn thẳng vào ánh mắt như làn thu thủy làm động lòng người của nàng để giúp nàng được an tâm. Trong tim Thương Nguyệt thoáng chút rung động, trên gương mặt xinh đẹp của nàng còn vương đọng một nụ cười.
Lục Vân lại nhìn đóa kỳ hoa, chỉ trong phút chốc ánh mắt chàng lộ nên vẻ thâm trầm thần bí. Liếc nhìn Hắc Liên và Ma tiên, thân thể Lục Vân bỗng nhiên biến chuyển, hóa thành một luồng sáng rồi biến mất. Liền sau đó, không còn nhìn thấy thân thể của chàng nữa, thật ra bởi tốc độ quá nhanh nên khó có thể nhìn thấy rõ chàng đang bay đến bên đóa kỳ hoa, trông xa chỉ như một đạo ánh sáng lướt qua mà thôi. Trong động lúc này, Hắc Liên gầm lên đầy phẫn nộ, Ma tiên thì rống lên điên cuồng. Chỉ thấy Hắc Liên, Ma tiên trong lúc khẩn cấp cũng không kịp tính toán, toàn lực nhảy đến bên đóa kỳ hoa, ngăn cản không cho Lục Vân chộp lấy.
Như một tia chớp bạc lóe lên, thân hình Lục Vân với thân pháp tuyệt diệu đã xuất hiện lại chỗ cũ, mắt chàng lãnh đạm hướng về đóa hoa cũng như Hắc Liên và Ma tiên. Mặt Thương Nguyệt lúc này lộ vẻ khó hiểu tột cùng, ngoài việc ngạc nhiên trước thân pháp thần kỳ của Lục Vân, nàng lại càng không thể nào hiểu nổi vì sao Lục Vân lại lùi lại phía sau. Lý do khiến Lục Vân phải dừng lại tưởng chừng không ai biết, nhưng đột nhiên câu trả lời lại có tức thì…
Trong động lúc ấy, cục diện đột nhiên phát sinh dị biến. Chỉ nhìn thấy Hắc Liên và Ma tiên toàn lực bay vọt hướng đến kỳ hoa, ai cũng muốn giành lấy đóa hoa trước, chiếm làm của riêng. Ngay trong lúc cả hai còn cách đóa hoa khoảng một trượng, ngũ sắc kỳ hoa đột ngột phát tán ngũ sắc hào quang, một khí thế cường hoành tuyệt thế trong nháy mắt lan tràn khắp các xó góc của sơn động. Quanh bờ ao, tám con thú thần lấp lánh thình lình xuất hiện.
Chỉ thấy giữa không gian, ánh hào quang từ tám con thú thần tỏa ra khắp động. Tám con thú thần này bao gồm rồng, phượng hoàng, kỳ lân, rùa, rắn, voi, hổ và chim ưng. Tám con thú thần, mỗi con trấn giữ một phương vị của bát quái kỳ trận gồm Càn Đoài Ly Chấn, Tốn Khảm Cấn Khôn. Mỗi con thú thần lại phát ra một màu khác nhau, thành ra trong động lúc này huy hoàng rực rỡ, có thể nói là ngũ quang thập sắc, tuy vậy các màu sắc ấy không đứng riêng rẽ mà lại hợp cùng nhau, tạo thành kết giới, đẩy lùi Hắc Liên và Ma tiên ra xa. Hắc Liên và Ma tiên vừa chạm vào kết giới thì liền la thất thanh, cả thân hình bị chấn dội về phía sau, toàn thân thoát ra khí đen, đích thực là đã bị trận pháp đánh trọng thương, nguyên khí đại tổn.
Thương Nguyệt ngước nhìn Lục Vân, đột nhiên hiểu ra, chàng đã cố ý dẫn dụ Hắc Liên cùng Ma tiên xông vào nhằm làm hao mòn nguyên khí của hai kẻ đó, đồng thời chờ đợi cơ hội thăm dò uy lực của trận pháp, kế nhất tiễn song điêu này thật là thông minh. Lục Vân cảm nhận được Thương Nguyệt đang nhìn mình, bất giác cười dịu dàng với nàng, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, truyền vào cơ thể Thương Nguyệt một luồng chân nguyên, giúp cho nàng dần hồi phục.
Lúc này, hào quang của bát thần thú loáng qua rồi mất tích không còn chút tông tích nào. Tuy vậy trong bát quái đồ án trên mặt đất, nhìn sao cũng không thấy giống bát thần thú, chuyện này thật sự lạ lùng. Lục Vân nhìn vào đóa kỳ hoa, trầm tư suy nghĩ, làm sao có thể vượt qua được trận pháp thần kỳ này mà giành lấy đóa ngũ sắc kỳ hoa này đây?
Trong sơn động tĩnh lặng, Lục Vân trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên thân thể chàng chớp động, không hiểu tại sao lùi lại hai trượng, lúc này nhân vật thần bí của Thiên Kiếm Viện chợt xuất hiện. Cùng lúc đó, Lục Vân cũng nhận ra, Quỷ tiên đã thoát khỏi sự công kích của Nho Viên Hạo Vân cư sĩ và Tất Thiên, xuất hiện ngoài động đang tiến về phía chàng. Từ đằng xa, chưởng giáo của Lục Viện, tất cả cũng từ từ di chuyển về hướng chàng, rõ ràng mọi người đã cảm nhận ra điều gì đó.
Nhìn nhân vật thần bí, trong mắt Lục Vân xuất hiện một cái nhìn cảnh giác. Người này còn quá trẻ, nhưng đã tu luyện đến tầng thứ mười “Quy Tiên”, cảnh giới cuối cùng của giới tu chân, đây là chuyện khó mà tin được. Tự nghĩ bản thân nhờ có thiên bẩm mới tu luyện được đến tầng thứ chín “Bất Diệt”, đằng này người này lại luyện được đến tầng thứ mười, vì thế Lục Vân tự bảo với lòng phải hết sức cẩn thận..
Nhân vật thần bí nhìn Lục Vân và Thương Nguyệt, ánh mắt thập phần khác biệt, hừ nhẹ một tiếng. Người đó lại quay đầu, nhìn Hắc Liên và Ma Tiêu. Nhãn thần người đó thoáng qua một tia sáng màu tím, thật là thập phần quỷ dị. Đứng im bất động như pho tượng, cũng không nói một câu nào, người thần bí đột nhiên hóa thành hai cái bóng, giống như u linh, thật khiến người ta sợ hãi. Chỉ thấy lúc ấy xuất hiện hai cái bóng, chia ra tấn công Hắc Liên và Ma tiên.
Lúc này trong lòng động, ở giữa có hào quang ngũ sắc thập phần rực rỡ, chung quanh lại là bốn khối khí đen là hai vòng bóng của thần bí nhân, Hắc Liên, Ma tiên tạo thành khung cảnh cực kỳ lạ mắt. Hình ảnh là vậy, nhưng giữa không trung, tiếng va chạm của bốn khối khí đen nghe như tiếng sấm chớp đến mức ù tai. Bốn khối khí đen, hợp nhau rồi lại phân ra.
Người thần bí hiện ra lại bên phải cách Lục Vân khoảng mười trượng nhanh như ánh chớp, toàn thân sáng lấp lánh nhưng thập phần kỳ dị. Hắc Liên thất kinh sợ hãi, hỏi: “Thật sự ngươi là ai, lại có thể tu tập pháp quyết ‘Ám Ảnh Lưu Quang’ thượng cổ đích truyền? Chuyện này thật không thể nào, pháp quyết này đã thất truyền hơn hai ngàn năm, lại thập phần quỷ dị, không dễ luyện tập, tại sao ngươi lại luyện được? Tại sao…”. Trong ngữ khí của Hắc Liên có thể thấy sự chấn động tột cùng.
Ma tiên đứng bên cạnh cũng kinh hãi không kém, nói:” Tại Thái Huyền sơn này, ngươi làm sao có thể có được ‘Ám Ảnh Lưu Quang’ pháp quyết? Trong giới tu chân, muốn luyện được ‘Ám Ảnh Lưu Quang’ pháp quyết thiết tưởng phải cần đến tiên thiên chí âm chí nhu, là người sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm mới có thể luyện thành. Nhưng như vậy cũng chưa đủ, người đó phải là nữ nhân nữa, việc này thật khó như lên trời. Làm sao… làm sao người có thể tu luyện được?”.
Lục Vân và Thương Nguyệt nghe những lời đó, khuôn mặt cả hai đều có chút biến đổi. Mặc dù cả hai không hiểu Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết có điều gì đặc biệt nhưng qua lời nói của Hắc Liên và Ma tiên, hai người thấy có một sự kỳ lạ. Pháp quyết bị thất truyền hai ngàn năm này là một pháp quyết chí âm chí nhu, giành riêng cho phái nữ tu tập, tại sao người đàn ông thần bí này lại có thể luyện được? Hơn nữa chuyện này lại xảy ra tại đệ nhất môn của tu chân giới, Thiên Kiếm Viện, lại càng không khiến người ta cảm thấy bất thường hay sao?
Người thần bí cười nhếch mép cười một tiếng, nói: “Các ngươi biết cũng khá nhiều, chỉ tiếc là các ngươi đã quên mất một điều, đáng lẽ các ngươi không nên đến đây. Chỗ này là chỗ nào, tự các ngươi phải biết rõ, nếu cứ ngoan cố ở lại chốn này thì cũng như là đi vào chỗ chết… Giờ thì các ngươi nên rời khỏi nơi này, ta còn có thể hạ thủ lưu tình, ngược lại, nếu các ngươi không muốn rời khỏi…”. Nhãn thần của người đó hàm chứa nét âm hàn nhìn thẳng vào Hắc Liên và Ma tiên
Hắc Liên khẽ hừ mũi: “Tuy rằng ngươi đã luyện được pháp quyết thất truyền đã lâu, nhưng điều đó hoàn toàn không phải là ngươi đã hoàn toàn lấn át được chúng ta. Hắc Liên ta tuy rằng chưa luyện được tấm thân bất tử bất diệt, cho dù ngươi xem ra cũng lợi hại lắm, cũng chưa thể làm ta bị trọng thương, lại càng không thể hạ được ta, thì đừng nên nghĩ đến chuyện giết chết ta!”.
Đứng bên cạnh, Ma tiên nói với vẻ rờn rợn: “Lúc đầu không hề biết ngươi luyện được Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết, giờ đây tuy biết, nhưng ta vẫn không hiểu nổi làm sao ngươi có thể đả thương được ta. ‘Tâm Dục Vô Ngân’ đích thực là ma giáo thần kỳ pháp quyết, ngươi có muốn chiếm được tiện nghi thì e rằng cũng không dễ dàng đâu. Giờ đây lại có thêm Quỷ tiên tiến vào động, đổi lại ngươi chỉ một thân một mình, ai sống ai chết cái đó khó nói trước được lắm”.
Ma tiên vừa dứt lời, một luồng khí đen thổi ào vào động, Quỷ tiên đích thực đã xuất hiện trong động này. Quỷ tiên tiến vào trong động, không thèm để ý đến mọi người xung quanh, đôi mắt xanh ma quái ấy chỉ một mực nhìn vào đóa hoa thần bí giữa động mà thôi.
Lục Vân ôm thân thể của Thương Nguyệt, toàn thân thì dùng Ý Niệm Thần Ba bố trí một bức màn vô hình, lặng lẽ lùi vào góc tường, tránh những ánh sáng nhọn sắc từ bốn hướng tràn lại. Chú ý nhìn đóa hoa ngũ sắc thần kỳ ấy, Lục Vân hiểu rằng thời điểm then chốt càng lúc càng đến gần. Bởi vì ánh sáng ngũ sắc của đóa hoa càng lúc càng sáng cho nên toàn bộ lòng động đều được bao phủ bởi ánh sáng ngũ sắc, đẩy lùi mọi thứ ánh sáng khác.
Thương Nguyệt nhìn đóa hoa, khẽ hỏi: “Ngươi có thật sự biết đó là hoa gì hay không, tại sao lại nhìn thần kỳ như vậy? Bọn yêu ma quỷ quái tất cả đều vì đóa hoa đó mà đến đây. Không biết bọn chúng có mưu đồ gì, chẳng lẽ đóa hoa đó lại có thể gia tăng đạo hạnh hay sao?”. Nói xong, Thương Nguyệt nhìn Lục Vân, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Lục Vân nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, trong lòng hai người đều cảm nhận được điều gì đó thật khác thường nhưng lại khó có thể nói thành lời. Nhẹ nhàng khẽ siết vòng tay, thân hình kiều diễm đó đang nằm trong lòng chàng. Tận đáy lòng Lục Vân cũng không hiểu tại sao, bản thân chàng lúc này dường như khác hẳn ngày thường. Ngẩng đầu nhìn đóa kỳ hoa. Lục Vân tức thì khởi động Ý Niệm Thần Ba. Người ngoài thật khó có thể tưởng tưởng nổi tốc độ của sự thay đổi tần suất của các đạo Ý Niệm Thần Ba mà Lục Vân đang sử dụng, chàng cẩn thận tỉ mỉ dò xét động tĩnh của đóa hoa.
Trong lòng động, người thần bí kia nhìn Quỷ tiên, nhãn thần lộ vẻ âm lãnh, rồi lại quay sang nhìn vào đóa kỳ hoa, thân hình nhẹ nhàng di chuyển tiến đến bên hồ. Dừng lại cách bờ hồ chừng một trượng, gã tập trung nhìn đồ hình bát quái xung quanh. Đồ hình thần kỳ ấy đúng lúc này đang bắt đầu lấp lánh tỏa hào quang ngũ sắc, vô cùng kỳ lạ. Hắc Liên, Ma tiên, Quỷ tiên nhìn người thần bí đứng cạnh hồ, trong lòng tất cả đều hiểu rằng đóa kỳ hoa kia nhất định sẽ biểu lộ sự biến hóa, vì thế liền di động thân mình, cùng thần bí nhân chiếm cứ bốn phương, cẩn thận quan sát kỳ hoa dị biến.
Lúc này, ngũ sắc kỳ hoa đột nhiên trương lên, bát thần thú lại xuất hiện một lần nữa, tạo thành kết giới trận pháp. Tám con thú thần đứng yên trong không trung, ngũ sắc hào quang xoay chuyển chung quanh, trông cực kỳ đẹp mắt nhưng cũng không kém phần huyền bí. Trận pháp xuất hiện làm cho Ma tiên, Hắc Liên, Quỷ tiên sợ hãi cùng cực, ba đạo hắc ảnh vội vã lùi về sau mấy thước, cẩn thận giới bị. Trong mắt của Lục Vân lại ánh lên hào quang, chàng dùng Ý Niệm Thần Ba để công kích nhưng phần lớn bị phản hồi, chỉ lọt qua được một phần nhỏ mà thôi. Chàng không ngừng thay đổi tần số, liên tục công kích pháp trận, nhằm thu thập thêm thông tin về trận pháp này.
Đột nhiên thân người Lục Vân di động cực nhanh, trong chớp mắt đã di chuyển hơn trăm lần. Thương Nguyệt thần sắc chấn động. Mặc dù Lục Vân không hề nói ra, nhưng nàng cảm nhận được chàng đã thử công kích một cách dữ dội. Chỉ nhìn thấy trong động lúc này vô số hào quang di chuyển. Thần bí nam tử, cặp mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị, ám ảnh hai màu đen tím càng lúc càng mạnh. Bốn phía xung quanh, luồng chân khí vô hình phân tán khắp nơi, bắt đầu công kích.
Ánh sáng từ thân thể Ma tiên, Quỷ tiên, Hắc Liên cũng mạnh lên, toàn thân lấp lánh với màu đen chủ đạo, xen kẽ trong đó là những tia sáng sắc nhọn màu xanh, màu đỏ mờ, màu nâu xám, trong sơn động hình thành một kỳ quan mười phần tráng lệ. Toàn thân thần bí nhân lấp lánh những tia sáng sắc nhọn hai màu một đen – một tím, thân thể từ từ bốc cao lên khỏi mặt đất sáu thước, ánh mắt tà dị nhìn mọi người trong động.
Trong sơn động, dưới bóng của ngũ sắc quang hoa, hai màu một đen một tím dần dần sáng lên một cách mạnh mẽ. Thần bí nhân hiện tại dòng khí tím lưu động toàn thân, phát tản bao bọc chung quanh thân thể của gã, xen lẫn màu đen màu tím. Gã đột nhiên phát khuếch vô số khí lưu, toàn lực công kích mọi người xung quanh. Trong số đó, có một đạo ánh sáng màu tím xuất hiện cực kỳ quỷ dị hướng đến công kích ngũ sắc kỳ hoa. Trong động lúc này, không khí thập phần quỷ dị.
Lục Vân chuyển động thân người càng lúc càng nhanh, dần dần hai đạo ánh sáng đỏ xanh xen lẫn, hòa quyện vào nhau, hình thành nên một dải sáng, xuyên qua sơn động ra cả phía bên ngoài. Lục Vân cảm giác được đòn tấn công dữ dội bằng chân khí của thần bí nhân, chàng liền cảm thấy kinh hãi. Luồng chân khí cực nhanh, không thể tưởng đã đạt đến một ngàn tám trăm vòng mỗi thức, đây quả thật là một chuyện nằm mơ cũng không ngờ.
Lục Vân trong lòng hiểu rằng loại pháp quyết này thật sự tu luyện thập phần gian khổ, khác hẳn Ý Niệm Thần Ba và Tinh Thần Ba. Trong khi Ý Niệm Thần Ba và Tinh Thần Ba hai loại pháp quyết có thể đạt đến hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn vòng mỗi thức. Loại pháp quyết này có thể mang theo lực công kích huyền kỳ, là lực công kích thuộc về mặt tinh thần dị lực, khác xa với các loại pháp quyết bình thường. Thần bí nhân thì lại khác, loại pháp quyết gã sử dụng đích thực phát ra chân khí, mà loại chân khí này không như bình thường, sắc bén như đao kiếm, uy lực tột cùng, một khi trúng chiêu ắt hẳn thọ trọng thương. Điều này thì Ý Niệm Thần Ba lẫn Tinh Thần Ba miễn cưỡng có thể so sánh, chỉ có điều Ý Niệm Thần Ba không phải chân khí, mà là ý niệm. Ở khoản này thì cả hai không thể so sánh vì hai loại pháp quyết có khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc thần bí nhân toàn lực công kích, thì đột nhiên trong động xuất hiện một nhóm người. Tổng cộng có năm người tiến vào sơn động, đó chính là Lý Trường Xuân, Huyền Ngọc chân nhân, Trương Ngạo Tuyết, Thất Huyền chân nhân, và Bổn NhấtPhát hiện có người xuất hiện, thần bí nhân liền phát ra mấy luồng chân khí tấn công dữ dội. Chỉ thấy năm người thân hình rung động, cấp tốc di động thật nhanh, nhưng vẫn không tránh khỏi đòn tấn công ấy.
Lý Trường Xuân nhìn người thần bí, rồi lại liếc nhìn đóa ngũ sắc kỳ hoa, thần tình đột nhiên đại biến. Ông ta lặng yên quan sát mọi người bị buộc phải xuất hiện cùng với dị vực tam yêu ma. Lý Trường Xuân thần sắc bất định, hiển nhiên đang xem xét trọng yếu sự tình.
Lúc này, khi năm người vừa xuất hiện, trong đầu Lục Vân đã hiểu rõ tình cảnh của họ. Lại thấy Ngạo Tuyết đang toàn lực tránh những luồng chân khí cổ quái công kích, thân ảnh của nàng nhanh như điện, khiến người ngoài chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu trắng mờ ảo. Lục Vân chợt động ý niệm, chớp mắt đã nghĩ ra cách bảo vệ cho nàng. Chỉ nhìn thấy Lục Vân xoay người một cái, cả thân hình biến mất lại thình lình xuất hiện bên cạnh Ngạo Tuyết, đồng thời xuất hiện một quầng sáng màu đỏ, bao bọc cả hai người vào trong, bảo vệ không cho nàng bị thụ thương bởi đòn tấn công bằng chân khí mãnh liệt đó.
Phản ứng của Ngạo Tuyết cũng thập phần nhanh chóng, Tử Ảnh thần kiếm trong nháy mắt đã phát một quầng sáng như ngọc bích, bao bọc bảo vệ mọi người bên trong. Đồng thời nhìn kỹ quầng sáng màu đỏ đột ngột xuất hiện bên cạnh mình. Định thần nhìn cho rõ, Ngạo Tuyết kinh hãi thốt: “Lục Vân là ngươi… Ngươi! Cô ta, … cô ta, sao…”. Nói rồi, Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân đang bế Thương Nguyệt trong lòng, trong ánh mắt có những tia sáng kỳ lạ, thật khiến người ta khó hiểu.
Thương Nguyệt thấy sự xuất hiện bất ngờ của Ngạo Tuyết, trong lòng chấn động mạnh, thân thể mềm mại xinh đẹp run lên một chút. Bắt gặp ánh mắt của Ngạo Tuyết, nét mặt của Thương Nguyệt cũng thoáng chút thẹn thùng, nhãn thần cổ quái, chú mục nhìn Ngạo Tuyết xem có biểu hiện gì hay không. Hai người bốn mắt chạm nhau, trong lòng đồng thời xuất hiện cảm giác mà không biết xuất phát từ đâu, lại càng không thể diễn tả được, chỉ muốn che giấu được chừng nào hay chừng ấy mà thôi.
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết, rồi lại cúi đầu nhìn Thương Nguyệt, nói nhỏ: “Thương Nguyệt sư tỷ bị Ma tiên tập kích, thọ trọng thương, nay tỷ đã đến đây thì đệ giao lại cho tỷ chăm sóc. Đệ phải để ý động tĩnh của kỳ hoa”. Nói xong, chàng nhẹ nhàng giao Thương Nguyệt vào tay Ngạo Tuyết, rồi khẽ lắc mình dịch người ra xa.
Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ không sao chứ, bây giờ cảm thấy thế nào?”. Thương Nguyệt lúc này ánh mắt đã trở lại bình thường, mỉm cười trả lời: “Đa tạ đã quan tâm, muội giờ đã không sao. Tỷ nên cẩn thận, chú ý động tĩnh xung quanh. Cái tên thần bí kia thật là lợi hại, tu vi cao thâm vời vợi. Còn bọn yêu ma quỷ quái đó, tất cả đều vì đóa kỳ hoa ngũ sắc mà đến. Đến giờ thì bông hoa ngũ sắc kỳ dị kia đã bắt đầu có biến đổi, chắc hẳn chỉ giây lát nữa là sẽ có đại biến… lúc ấy chỉ e đại chiến sẽ diễn ra”. Nói xong, Thương Nguyệt nhìn chăm chăm vào đóa kỳ hoa tại giữa lòng động.
Lúc này, Lục Vân đã đến bên cạnh Ngọc Huyền chân nhân, chàng nói: “Sư bá, chúng ta phải làm như thế nào đây? Đóa hoa kia nhất định không phải là vật tầm thường, nhưng con không biết nó là vật thần kỳ gì? Khi đóa hoa ấy phát sinh biến hóa, chúng ta có nên xuất thủ ngăn cản Hắc Liên và Ma tiên, hay là chúng ta chủ động đoạt đóa kỳ hoa ấy?”.
Huyền Ngọc chân nhân nhìn người thần bí, hỏi nhỏ Lục Vân: “Khi con vào trong động, con có biết được người thần bí kia là ai chăng? Có phải Hắc Liên, Ma Tiêu cùng Quỷ tiên cùng lúc tiến vào?”.
Lục Vân di chuyển theo sau Huyền Ngọc chân nhân, cúi thấp người khẽ nói: “Khi con vào, thì thấy người thần bí đang quyết đấu với Quỷ tiên, lúc đó Hắc Liên và Ma tiên cũng đã xông vào rồi. Con cùng Thương Nguyệt đến đây, khi cả hai vừa vào trong động, con thì bị Hắc Liên tập kích. Còn Thương Nguyệt trong lúc không phòng bị, đã bị Ma tiên đánh trọng thương. Còn người thần bí kia, sau khi vào trong động thì liền tấn công Hắc Liên và Ma tiên, đánh trọng thương cả hai người. Nghe Hắc Liên nói chuyện với Ma tiên thì hình như người thần bí kia đã luyện được pháp quyết thất truyền hơn hai ngàn năm nay, có tên là Ám Ảnh Lưu Quang, con chưa bao giờ nghe đến pháp quyết đó…”.
Huyền Ngọc chân nhân nghe những lời đó thì kinh hãi nhìn vào người thần bí ở giữa không trung. Lúc này Lý Trường Xuân đã mở miệng nói với người thần bí rằng: “Là Khiếu Vô Tâm con! Tốt, dừng tay lại! Tại sao ngay cả chúng ta mà con cũng tấn công? Thật sự đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao nơi này lại có kỳ hoa thần bí mà lâu nay ta lại không biết? Yêu ma quỷ quái dám tới đây cướp đoạt kỳ hoa. Trong phạm vi núi này vẫn còn thuộc môn phái ta, tự nhiên là toàn lực bảo hộ, không thể để yêu ma cướp đi được…”.
Trong sơn động, vầng sáng chung quanh người thần bí tên Khiếu Vô Tâm kia đột nhiên ảm đạm, tựa như là gã đã thu hồi chân khí, không còn công kích nữa. Lạnh nhạt nhìn tứ phía, Khiếu Vô Tâm lãnh đạm đáp:”Chuyện này bản thân con cũng không biết, con đang truy đuổi Quỷ tiên thì đến được đây, tất cả mọi chuyện ở đây thập phần thần bí, con cũng không hề biết thật sự đóa hoa kia là vậy chi, tại sao nó có thể phát ra thứ ánh sáng kỳ diệu như vậy?”.
Nói xong, gã chầm chậm hạ thân thể xuống đất. Huyền Ngọc chân nhân, Lục Vân, Ngạo Tuyết, và Thương Nguyệt, bốn người cùng với Thất Huyền chân nhân tất cả đều lộ vẻ hoài nghi cùng cực, đặc biệt đối với lời nói của gã Khiếu Vô Tâm, có thể nói là nửa điểm cũng không tin, nhưng cũng khó mà nói nên lời. Nhìn Lý Trường Xuân, Thất Huyền Chân nhân hỏi: “Lý huynh, không biết trong Thiên Kiếm Viện của ngươi lại có một cao nhân như thế này, có thể nói cho mọi người được biết được không?”
Thoáng qua trong mắt của Lý Trường Xuân một tia sáng đầy vẻ hãnh diện. Nở nụ cười trên môi, Lý Trường Xuân đáp: “Nói ra chỉ sợ mọi người cười chê, đây chính là Thiên Kiếm Môn đại đệ tử, là sư huynh của Kiếm Vô Trần, tên là Khiếu Vô Tâm. Nó đã đến Thiên Kiếm Viện lâu năm, thường vào hậu sơn tu luyện, nhân tiện cũng trấn thủ hậu sơn để bảo vệ cho an toàn. Vô Tâm tính tình lạnh lùng ít nói, lại không hề giao thiệp cùng ai, cũng chính vì thế mà ta đã sắp xếp nó trấn thủ tại nơi vắng vẻ này bao năm qua…”.
Thất Huyền chân nhân nghe xong, nhìn Khiếu Vô Tâm, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, lại nhìn sang bên Huyền Ngọc chân nhân. Cả hai nhìn nhau, ngầm như hiểu ý, nhè nhẹ gật đầu. Thất Huyền chân nhân lại đưa mắt nhìn sang đóa kỳ hoa đang tỏa sáng khắp động, hỏi: “Lý huynh có biết chân nguyên của đóa hoa này không?”. Nói rồi lại liếc sang bên bọn Hắc Liên, rồi sau đó chú mục nhìn Lý Trường Xuân.
Trong sơn động, ánh ngũ sắc càng lúc càng rực sáng, cả động từ từ biến chuyển. Mọi người cùng với Hắc Liên và tam dị linh, tất cả đều chú mục nhìn kỳ hoa dị biến, không khí chung quanh đột nhiên trầm hẳn xuống. Lý Trường Xuân nhìn vào ngũ sắc kỳ hoa thần kỳ, nhẹ giọng nói: “Thật ra, thì đây là lần đầu được nhìn thấy, ta cũng không rõ cho lắm. Tuy nhiên trong cổ thư của Thiên Kiếm Viện có nhắc đến ba loại kỳ hoa, là vua của loài hoa. Rất có khả năng, đóa hoa này chính là Ngũ Thái Tiên Lan, đứng thứ hai trong truyền thuyết, đạo huynh nghĩ sao?”.
Thất Huyền chân nhân nhẹ gật đầu đáp: “Trường Xuân trưởng giáo đã nói tất nhiên là không sai, ta cũng nghĩ tới truyền thuyết này, nhất định đây chính là Ngũ Thái Tiên Lan, mười phần không sai. Lại nói Tiên Lan đối với người tu chân như chúng ta thì thập phần hữu dụng, nếu như ai có thể hấp thụ được nó, có thể lánh xa thiên kiếp, lại có thể trực tiếp vượt lên Tiên phàm chi giới, tiến nhập vào Vân chi pháp giới thần bí khôn lường. Chỉ là không biết truyền thuyết này có thật hay không mà thôi…”.
Huyền Ngọc chân nhân nói: “Truyền thuyết thì thật sự đã từng nghe qua, nhưng đóa hoa này đích thực là Tiên Lan, chỉ là lần đầu tiên mới gặp, có điều công dụng ra sao thì chẳng ai biết được. “.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Lý Trường Xuân cùng Thất Huyền chân nhân hai người nhìn về phía bát quái đồ, trầm tư suy nghĩ. Quay đầu lại, nhìn mọi người, Thất Huyền chân nhân mở miệng nói: “Bát quái trận đồ này thật là kỳ lạ, nhìn lại bát thần thú trên không, theo ta đoán thì phần lớn trận pháp này chính là thượng cổ trận pháp ‘Bát Thú Liệp Tiên trận’. Không biết ý của mọi người thế nào?”.
Lý Trường Xuân nhìn Huyền Ngọc chân nhân, nhè nhẹ gật đầu nói:”Rất giống với ‘Bát Thú Liệp Tiên trận’, tương truyền trận pháp này rất đáng sợ, ngay cả thần tiên bị giam trong đó thì cũng không thể nào thoát ra được, đồng thời cũng hoàn toàn ngăn cản mọi vật từ bên ngoài tiến nhập vào, thập phần ảo diệu. Giờ đây Ngũ Thái Tiên Lan dưới sự bảo hộ của trận pháp này, không chỉ yêu ma quỷ quái vô phương hạ thủ, mà ngay cả chúng ta cũng không biết bắt đầu từ đâu…”. Nói rồi Lý Trường Xuân thở dài nhè nhẹ.
Lúc này, mọi người bao gồm Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cùng Bổn Nhất tất cả đều im phăng phắc, chú mục nhìn vào Ngũ Thái Tiên Lan, trong lòng thầm tự hỏi làm cách nào để phá giải trận pháp thần kỳ kia để đoạt được Tiên Lan?
Trong động, mọi người im lặng không nói nên lời, đứng lặng yên chung quanh đóa Tiên Lan. Đúng lúc đó, ngay tại trung tâm đóa hoa đã phát sinh dị biến. Xét cho cùng, đóa Tiên Lan thần bí cùng cực, truyền thuyết về nó lại càng thần kỳ hơn, hoặc giả vẫn còn bí mật nào khác mà thế nhân không biết hay sao? Tất cả đều là một câu đố đang chờ bọn họ đi giải đáp.