Khẽ quát một tiếng, hai tay Trần Ngọc Loan đẩy ra trước, lòng bàn tay ánh tím xoay chuyển hóa thành một cột sáng màu tím đón lấy ngọn lửa màu vàng kim kia của Tam Nhãn Long Lang.
Lúc này, hai luồng sức mạnh va chạm với nhau, lập tức phát nổ, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt cùng với tiếng sấm rung trời hóa thành một luồng sấm sét che phủ hết hình bóng của hai người.
Tam Nhãn Long Lang rống lên giận dữ. Chỉ thấy thân thể to lớn giữa không trung của hắn đi ngang trăm trượng, làn sáng quanh thân nhấp nháy không ổn định, rõ ràng đã bị tổn thất nặng nề.
Trong vòng giao chiến, sương mù chớp mắt đã tan biến để lộ hình bóng hấp dẫn của Trần Ngọc Loan, một vòng sáng màu tím vây phủ quanh thân thể của nàng.
Mỉm cười đứng yên, Trần Ngọc Loan tỏ ra rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
– Lang vương, liều đấu thực lực ngươi không chiếm được ưu thế.
Tam Nhãn Long Lang giận dữ nói:
– Quyết chiến sinh tử, thực lực chỉ là một phần mà thôi. Bây giờ sẽ khiến ngươi được thấy thủ đoạn của bổn vương, khiến ngươi biết được thực lực mạnh không nhất định sẽ thắng lợi!
Ánh vàng kim lóe lên, bóng sói ngàn vạn, vô số những con sói ánh sáng khuếch tán bốn bề cùng với sự hận thù mãnh liệt, phốc thẳng về Trần Ngọc Loan.
Nhìn thấy thân thể to lớn của Tam Nhãn Long Lang biến ra ngàn vạn, Trần Ngọc Loan vẻ mặt nghiêm lại, thân hình ưu nhã vút lên múa lượn, xem thật ôn nhu mà lại có huyền cơ.
Bên ngoài, ánh sáng màu tím điểm thêm chớp chớp, bất chợt lóe lên như sóng biển, theo sự di động của Trần Ngọc Loan hệt như bướm vờn nhẹ giữa không trung, tuyệt đẹp mà lại có sức rung động lòng người.
Bốn bề, cuồng phong nổi lên, một vùng xoáy màu tím với Trần Ngọc Loan ở giữa nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Như vậy, ngàn vạn con sói sáng còn chưa đến gần đã bị ảnh hưởng của vũng xoáy, liền ào ạt chuyển đường, chìm vào trong vũng xoáy.
Hai tay giơ cao, nhìn về phía chân trời, Trần Ngọc Loan toàn thân phát ra khí thánh khiết, nhìn xa xa hệt như tiên tử xuống phàm, nhìn gần như ngọc nữ lượn mây, khiến người ta cảm thấy thần thánh trang nghiêm, không dám khinh nhờn.
Thời khắc đó, Trần Ngọc Loan toát ra mấy phần khí thế của một nữ vương, dùng thực lực kinh người khống chế tất cả mọi thứ bên ngoài, phảng phất cả thiên hạ đều bị nàng quản lý.
– Lang vương, thực lực mạnh yếu thường sẽ quyết định mọi thứ. Khi hai bên đã có một khoảng cách lớn không thể vượt qua được, cho dù ngươi có nhiều thủ đoạn đi nữa, cũng không cách nào phát huy được.
– Câm miệng, chưa đến lúc cuối cùng thắng thua khó định, ngươi đừng cao hứng quá sớm.
Âm thanh từ bốn phương tám hướng hội tụ vào giữa, khiến người ta rất khó phân biệt được vị trí người thật của Tam Nhãn Long Lang.
Trong vũng xoáy, làn sáng màu vàng kim dần dần hội tụ, theo sự gia nhập càng lúc càng nhiều của những phân thân Long Lang, vũng xoáy vốn màu tím dần dần trở thành màu vàng kim, giữa hai bên hệt như có hai loại sức mạnh đang âm thầm chống đối nhau..
Phát hiện được ý định của Tam Nhãn Long Lang, Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:
– Thật ra với thân phận Lang vương của ngươi, chỉ cần chấp nhận thua, sau này không còn chút dã tâm nào với nhân gian, giữa chúng ta không cần phải quyết một trận sinh tử.
Tam Nhãn Long Lang rống to:
– Bổn vương thà rằng chết đi cũng tuyệt đối không nhận thua! Xem chiêu, Quần Lang Khiếu Nguyệt, Long Đằng Thiên Vũ! (1)
Câu nói chưa dứt, làn sáng màu vàng kim trong vũng xoáy dần dần dung hợp lại, sau khi hấp thu được năng lượng của những con sói sáng bên ngoài, dần dần biến thành một con rồng màu vàng kim thoát khỏi sự trói buộc của vũng xoáy, bay lượn lên trời.
Xung quanh vũng xoáy, những con sói sáng cứ nối tiếp nhau phát xuất những tiếng sói tru thê lương, kết thành những sóng âm thanh điếc tai, lại có sức phá hủy cực mạnh.
Chăm chú nhìn công kích của Tam Nhãn Long Lang, Trần Ngọc Loan hai tay giơ cao, lòng bàn tay đột nhiên xoay lại ép xuống, rồi nhanh chóng đẩy lên.
Trong thời gian hạ xuống nhấc lên, vũng xoáy dưới chân chớp mắt đã mở ra, rồi lại nhanh chóng hợp lại hóa thành một cột sáng xoay tròn, theo sự khống chế của nàng xông thẳng đến trời.
Lúc này, những con sói sáng bên ngoài va chạm vào cột sáng lần lượt tan nát biến mất. Còn con rồng vàng kim bay lượn trên trời lại bị cột sáng màu tím kia vây phủ vào trong.
– Lang vương, nếu ngươi đã cố chấp như vậy, thế cũng đừng trách bổn minh chủ ra tay vô tình!
Còn đang nói, hình bóng Trần Ngọc Loan lay động hệt như tiên tử giáng phàm, nhẹ nhàng bay lượn. Chân nguyên trong cơ thể nàng hóa thành những dải sáng mềm mại, tư thế tuyệt đẹp lại ẩn chứa huyền cơ, ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu xanh biếc bên trong cột sáng màu tím, chuyển động theo hướng ngược lại con rồng màu vàng kim.
Cảnh tượng này hơi quái dị, chủ yếu nguyên thần của Tam Nhãn Long Lang ngưng tụ trên con rồng vàng, trong lúc quan sát cảm thấy rất mơ hồ, công kích dạng này êm ái không sức lực, đây là một loại ảo thuật hay còn có huyền cơ nào khác?
Trong lúc suy tư, rồng vàng gào thét giận dữ, thân thể rất xinh đẹp đột nhiên run lên, sau đó bắn ra như mũi tên thẳng về phía Trần Ngọc Loan ở bên dưới.
Giữa không trung, đóa sen xoay tròn trông rất bình thường, nhưng khi rồng vàng tiến đến gần, đóa sen lại đột nhiên phát ra hào quang vạn trượng, ngàn vạn làn sáng tạo thành một vách sáng chặn rồng vàng đang tiến xuống lại.
Đồng thời, cột sáng màu tím bao phủ bốn phía tự động thu nhỏ từ trên xuống dưới, vừa hay phong kín đường lui của rồng vàng, hình thành một kết giới kín bưng vây khốn rồng vàng vào trong.
Phát hiện được tình hình của bản thân, rồng vàng nóng nảy vô cùng, dùng hết sức đập thẳng vào vách sáng bốn bề, ý đồ muốn thoát khỏi tình cảnh khốn khổ.
Nhưng Trần Ngọc Loan lại không cho hắn cơ hội nào, hai tay múa lên nhanh chóng hợp lại, điều khiển kết giới phong kín đó nhanh chóng thu nhỏ.
Đến lúc này, rồng vàng chịu áp lực tăng mạnh, dưới sự ép bức bằng thực lực rất mạnh của Trần Ngọc Loan, nhịn không được gào thét điên cuồng, phát ra những tiếng rên rỉ.
Khe khẽ thở dài, Trần Ngọc Loan nhìn rồng vàng bị vây bên trong nhẹ giọng nói:
– Thật ra với quan hệ giữa Yêu Hoàng và Lục Vân, ta cũng không muốn giết ngươi. Nhưng chuyện đã đến như vậy, ta cũng chỉ có thể làm thế thôi.
Nói rồi thúc động chân nguyên, dùng thực lực tuyệt đối mạnh mẽ để ép chặt kết giới trong nháy mắt, từ đó phát sinh sức mạnh hủy diệt, lập tức đánh tan cơ thể huyết nhục của Tam Nhãn Long Lang.
Gào lên một tiếng, Tam Nhãn Long Lang bị trọng thương, trong lòng đầy hận thù, bản thân còn chưa kịp thi triển tuyệt học tối lợi hại, ai ngờ lại đã bất lợi. Điều này khiến hắn cảm thấy thương tâm.
Tay ngọc phất lên, Trần Ngọc Loan hấp thu nguyên thần của Tam Nhãn Long Lang vào trong lòng bàn tay, than nhẹ:
– Tại sao phải khổ như vậy?
Tam Nhãn Long Lang giận dữ mắng:
– Lần này xem như ngươi may mắn, nếu bổn vương thắng lợi, các ngươi cũng đừng mong sống sót rời đi.
Trần Ngọc Loan điềm nhiên đáp:
– Giữa chúng ta hoàn toàn không có giao tình, chỉ duy nhất có quan hệ giữa Lục Vân và Yêu Hoàng, nhưng ngươi lại chưa từng quan tâm đến. Vì thế bây giờ ngươi cũng không trách được ai.
Tam Nhãn Long Lang hơi đau đớn, quét mắt xuống tình hình dưới mặt đất, phát hiện đại quân Yêu vực đã thất bại như núi đổ, đại thế đã mất hẳn. Điều này khiến hắn ý thức được, con đường của mình đã kết thúc.
Thấy vậy, Tam Nhãn Long Lang than nhẹ mấy tiếng, sau đó chuyển thành cười như điên, tình cảm phẫn hận của hắn có thể thấy được, khiến Trần Ngọc Loan hơi thở dài.
Không chút lưu tình, Trần Ngọc Loan năm ngón nắm chặt, sức mạnh to lớn truyền vào lòng bàn tay giây lát đã tiêu hủy mọi âm thanh, hủy diệt nguyên thần của Long Lang.
Thời khắc này, đứng trên lập trường của Trần Ngọc Loan, vì đạt được thắng lợi nàng không thể dung tình. Bởi vì giết chết Tam Nhãn Long Lang là tiêu chí thắng lợi rõ ràng nhất của cuộc chiến này, cũng là tiêu chí cho thấy nhân gian bắt đầu hướng đến hòa bình.
Cử chỉ này có đủ ý nghĩa nặng nhẹ, ân oán cá nhân không thể ngăn trở được.
——————————————–
Giao đấu âm thầm cứ mãi tiếp tục.
Trong Hư Vô đại điện, Lục Vân nghênh chiến Thiên Sát, Địa Âm, ba bên sắp thành một hàng thẳng, với Lục Vân ở giữa.
Trước mặt, Thiên Sát giận dữ nhìn Lục Vân, đôi mắt hai bên gặp nhau, ánh mắt sắc bén như kiếm bén va chạm kịch liệt giữa không trung.
Phía sau, Âm Đế ánh mắt lạnh lẽo, hai tay thúc động toàn bộ chân nguyên, vững vàng áp chế được sức mạnh của Lục Vân.
Cảm giác được Thiên Sát và Địa Âm liên thủ có thực lực hơi kinh người, Lục Vân trong lòng ngầm suy xét, có lẽ đổi sang phương thức khác sẽ tốt hơn.
Hiện nay, việc tiêu diệt Thiên Sát và Địa Âm là tất yếu, nhưng bản thân đã từng thề, nhất định phải khiến Hoàng Thiên trở lại làm người.
Như vậy, trước hết phải đuổi Thiên Sát ra khỏi thân thể này, sau đó mới tiêu diệt hắn. Như vậy, vì lo lắng việc Hoàng Thiên có thể bị thương tổn, trong lúc bản thân ra tay phải nắm chắc đúng mực.
Nghĩ đến đây, Lục Vân lập tức có quyết định, trong lúc ý nghĩa biến đổi, ánh sáng biến ảo bên ngoài kết giới Âm Dương biến chuyển, chàng huyền diệu vô cùng thoát được sức trói buộc trong không gian do Thiên Sát Địa Âm bố trí, xuất hiện giữa không gian cách đó vài trượng.
Ngừng lại, Lục Vân hình bóng hóa thành ngàn vạn, dùng thuật ảo ảnh phân thân để bố trí khắp đại điện, nhằm làm mê loạn ánh mắt của Thiên Sát và Âm Đế, bản thân lại đến sát Thiên Sát, phát hiện Thiên Sát phòng ngự chu đáo, có cảnh giác rất cao với mình.
Vì thế, Lục Vân hơi bất ngờ, bất quá cũng không để ý, dù sao với phong cách hành sự của Lục Vân, đã làm thì phải làm đàng hoàng, không thích đánh lén.
Quát nhẹ một tiếng, Lục Vân thôi suy nghĩ, tay phải hơi hơi lắc lư, lòng bàn tay ánh đen hiện ra, Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực cùng với sức mạnh thôn tính hồn phách, ấn vào trên kết giới phòng ngự bên ngoài Thiên Sát.
Thân thể run lên, Thiên Sát lập tức phát hiện được người thật của Lục Vân, lập tức gào lên một tiếng, tay phải nhanh chóng đưa ra đỡ thẳng một chưởng của Lục Vân.
Lúc này, một luồng sáng mạnh mẽ rọi chiếu bốn vách, tiếp theo tiếng sấm ầm ầm, sau đó cuồng phong gào thét, cuối cùng hình bóng lấp lánh cùng với vài tiếng rên rỉ.
Một chưởng này thực lực Lục Vân hơi mạnh hơn, đánh nát kết giới phòng ngự của Thiên Sát, hơn nữa còn thuận thế hất bắn hắn. Đồng thời, Lục Vân như bóng với hình, thân pháp nhanh vô cùng, khiến cho Thiên Sát trong lúc lùi lại gào thét liên tục, lại không thể xua tan được.
Bên này, Âm Đế phát hiện được ý định của Lục Vân, vội vàng nhắc nhở Thiên Sát:
– Hắn muốn đánh phá từng người, chúng ta phải liên thủ đối phó.
Thiên Sát giận dữ nói:
– Hắn hệt như bóng quỷ, căn bản không cho ta thời gian lấy hơi, ta …
Còn đang nói hai tay điên cuồng múa lên, sức mạnh điên cuồng hoang dã mà mạnh mẽ hùng dũng phát ra, va chạm lung tung trong đại điện tạo nên rung động kịch liệt, nhưng lại không thể ngăn trở công kích của Lục Vân được chút nào.
Thời khắc này, Lục Vân hệt như một người đòi nợ, dùng sức mạnh thần quỷ không dò được, luôn bảo trì được cự ly giữa hai bên, khiến cho Thiên Sát chịu áp lực tâm lý rất mạnh.
Thiên Sát vốn xưng tụng vô địch nhân gian, từ trước đến nay chưa từng biết đến mùi vị sợ hãi thế nào. Nhưng lúc này, Lục Vân khiến hắn phải thưởng thức cái gọi là sợ hãi.
Giết người chỉ là một hành vi, cùng với đáng sợ và sợ hãi không có chút liên hệ nào. Nhưng cái chết lại là một loại uy hiếp, trong quá trình truy đuổi, thời gian trôi qua khiến nó càng đáng sợ, cuối cùng tạo nên nỗi sợ hãi đủ để khiến một người phát điên.
Trong lúc truy đuổi, cự ly giữa Lục Vân và Thiên Sát càng lúc càng gần, nhưng cho dù thế nào, Lục Vân vẫn không đuổi kịp. Điều này khiến chàng giật mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Ghi chú:
(1) Quần Lang Khiếu Nguyệt, Long Đằng Thiên Vũ! = Đàn sói tru trăng, rồng bay lên múa lượn giữa không trung!