Thập Thất Thiếp

Chương 91: Lộ ra mũi nhọn



“Năm vị phiên vương đồng thời làm phản, Hoàng thượng trong thời gian ngắn nhất đã phái ra ba mươi vạn đại quân đi trấn áp năm vị phiên vương. Không biết trận chiến hỏa này bao
giờ thì chấm dứt.” Mai Hoa nhìn Thập Thất nãy giờ vẫn im lặng đứng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nói.

Nghe vậy, Thập Thất nhìn khóm hoa nở rộ ở phía trước, một tia sáng xẹt qua trong mắt, thần sắc nàng sắc bén, trầm giọng nói: “Sợ rằng diễn biến của trận chiến loạn này sẽ ngày càng ác liệt, sẽ không kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn đâu.” Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, nàng biết, đây là do Hiên Viên Mặc động thủ,
Hiên Viên Hạo phái quân bình loạn, khiến số binh sĩ chiếm đóng ở kinh
thành giảm phân nửa, đối với Hiên Viên Mặc mà nói, đây là thời cơ tốt
nhất mà ông trời ban cho hắn, đó là lí do, chiến loạn, sẽ diễn biến ngày càng ác liệt.

“Ý của tiểu thư là…” Mai Hoa kinh ngạc, Hoàng thượng đã phái ra ba mươi vạn đại quân, hẳn là sẽ
bình loạn được trong thời gian ngắn thôi, nhưng vì sao tiểu thư lại nói
trận chiến này sẽ không chấm dứt, mà tình hình lại ngày càng ác liệt?

Thập Thất xoay người nhìn Mai Hoa, trầm giọng nói: “Em cho là các phiên vương thành thật an nhàn kia vì sao bỗng nhiên lại
phản loạn? Điều này cho thấy có người đang âm thầm xúi giục, muốn càng
loạn, càng loạn càng tốt. Song song với việc tổn thất ba mươi vạn đại
quân, thì Hiên Viên Hạo cũng sẽ mất đi tiên cơ.” Ai cũng sẽ
không nghĩ đến Hiên Viên Mặc lại lợi dụng phiên vương ở các nơi, mà cùng nhau phản loạn, dù Hiên Viên Hạo biết rõ đây là thủ đoạn của Hiên Viên
Mặc, cũng không có khả năng không xuất binh. Điều này đã khiến hắn rơi
vào thế bị động. Hiên Viên Mặc không hạ thủ thì thôi, nhưng vừa ra tay
thì kinh người! Hiệp thứ nhất, không cần nhìn kết quả, hắn thắng rất
đẹp, không uổng công đã khổ tâm bày tính nhiều năm.

Mai Hoa gật đầu, “Thì ra tất cả đều là Tam Vương gia âm thầm làm.”

“Chỉ có điều, ta rất chờ mong kế tiếp Hiên Viên Mặc sẽ làm gì.” Trên môi hiện lên nụ cười nhạt, Thập Thất băng lãnh nói.

“Tiểu thư, chúng ta không cần chuẩn bị gì sao?” Mai Hoa hỏi, hôm nay Hiên Viên Hạo bị thiết kế, kế tiếp thì sao? Nếu
cuối cùng Hiên Viên Mặc thành công, bước tiếp theo hắn đối phó chính là
tiểu thư! Suy cho cùng thì tiểu thư đã vài lần ngỗ nghịch hắn, cự tuyệt
gả cho hắn, do đó cũng đã mất đi ô dù.

Thập Thất híp mắt, lắc đầu, “Tạm thời không cần.” Giờ đây có một số việc nàng còn chưa có cách nào xác định, cho nên cũng không biết có nên tín nhiệm hay không. Chỉ là, nếu Hiên Viên Ninh đã
đáp ứng, đã nói lên hắn sẽ không để cha mẹ gặp chuyện không may, nếu cha mẹ không có việc gì, nàng tự nhiên có biện pháp thoát thân!

Ngẩng đầu nhìn Mai Hoa, Thập Thất híp mắt nhẹ giọng hỏi: “Nhiều ngày nay Trung thúc có chuyển biến tốt không?” Từ sau lần gặp Trung thúc ở Thiên Hạ Lâu, lúc nàng hỏi về tuyên cầm và
nguyên nhân các luồng nhiệt lưu trong cơ thể, thì thần sắc Trung thúc
khác thường, lúc đó nàng đã có chút hoài nghi. Nàng quả thật không muốn
nghĩ Trung thúc ngay từ đầu đã tính kế nàng. Nhưng mấy hôm nay nàng bình tĩnh phân tích lại, phát hiện sự việc tuyệt đối sẽ không đơn giản như
nàng nghĩ, Trung thúc nhất định có việc gạt nàng, nhưng sẽ không tính kế nàng.

Về phần Hổ Báo? Bây giờ nàng còn chưa xác định được.

“Vẫn không, cơ thể vẫn cứ suy
yếu, không biết lúc nào mới có thể tốt lên. Nghe Mẫu Đơn nói, cơ thể
Trung thúc càng ngày càng kém, sợ rằng sẽ kiên trì không được bao nhiêu
ngày.” Mai Hoa thở dài, khẩu khí có chút đau thương. Mẫu Đơn và rất nhiều đại phu cũng không tra ra nguyên nhân gì, chẳng qua chỉ là
cơn phong hàn bình thường, sao lại ngày càng nguy kịch, giờ đây Trung
thúc đã không thể xuống giường. Ngay cả nói chuyện cũng không có sức.

Thập Thất cau mày, “Sao có thể
như vậy? Lúc này mới qua hai ba ngày, Trung thúc sao lại suy yếu thêm?
Không phải Mẫu Đơn đã đổi thuốc rồi ư? Chẳng lẽ còn không được? Chẳng
lẽ, không phải là bệnh phong hàn bình thường?” Nếu là phong
hàn, Trung thúc có võ công hộ thân sao lại không chống đỡ được. Chỉ có
không phải là phong hàn, mới có khả năng khiến Trung thúc vô lực chống
đỡ.

“Mẫu Đơn và phần lớn đại phu đều
xem qua, đều nói Trung thúc bị phong hàn. Nhưng Mẫu Đơn lén nói cho em
biết, nội lực của Trung thúc đang dần dần biến mất.” Ngữ khí
Mai Hoa có phần ngập ngừng nói, giờ đây Trung thúc gặp chuyện không may, cục diện này ai cũng không muốn thấy. Suy cho cùng, Thiên Hạ Lâu cũng
là do Trung thúc một tay lèo lái mà có được.

“Ngay cả Mẫu Đơn cũng bất lực?”

Mai Hoa gật đầu, “Vâng, Mẫu Đơn
nói vô pháp ngăn chặn. Trung thúc đã lén lút bảo nàng, không cần nấu
thuốc. Ông ấy biết rõ cơ thể của mình, cho dù được Vô Trần công tử cứu
chữa, cũng vô lực xoay chuyển trời đất. Trung thúc đã không còn bao
nhiêu thời gian nữa.”

Thật quỷ dị. Trong đầu Thập Thất chỉ có hai chữ này. ‘Bệnh’ của Trung thúc tới thật kỳ quặc, trong đó có ẩn chứa vài tia quỷ dị.

“Tiểu thư cũng không cần phải lo
lắng. Mẫu Đơn nói nàng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, tuyệt đối sẽ không để
Trung thúc có chuyện. Y thuật của nàng so ra kém Cổ Trì, Vô Trần công
tử, thế nhưng cũng là thượng thừa, nàng nhất định sẽ nghĩ được biện
pháp.” Mai Hoa vội vã trấn an. Nàng không hy vọng nhìn thấy sắc mặt buồn khổ của tiểu thư.

Thập Thất gật đầu, không nghĩ về chuyện
của Trung thúc nữa, giờ đây cũng chỉ có thể đặt hết hi vọng vào Mẫu Đơn. Song, nàng thực sự rất muốn biết cỗ ma lực ăn mòn lý trí của tuyên cầm
và vài luồng nhiệt lưu trong cơ thể nàng, rốt cuộc là như thế nào? Nàng
chắc chắn Trung thúc biết nguyên nhân, nhưng vì sao ông ấy lại không nói cho nàng biết? Rốt cuộc trong đó ẩn giấu điều gì? Nàng phải mau chóng
biết rõ, bằng không, nàng sẽ không tiếp tục tu luyện tuyên cầm.

“Mấy bữa nay Cẩm Sắc có điểm bất
thường, uống thuốc đại phu cho, thế nhưng nàng vẫn cứ sợ hãi. Hôm qua
nàng xuất phủ. Đúng hai canh giờ mới trở về. Em vốn tưởng là do tiểu thư hạ lệnh, bảo nàng ra ngoài mua đồ vật, nhưng nàng lại tay không trở
về.” Mai Hoa đem dị dạng thấy được ở Cẩm Sắc ngày hôm qua nói
với Thập Thất. Không biết vì sao, nàng cảm thấy hai hôm nay Cẩm Sắc rất
kỳ lạ. Bởi vì Cẩm Sắc là người đơn thuần, chỉ cần có chút dị dạng là có
thể nhìn ra.

“Hmm? Hai hôm nay Cẩm Sắc đều ra ngoài? Nếu có thể xuất phủ, đã nói lên nàng đã khá hơn.” Thập Thất hỏi. Quả thực hai ngày nay biểu hiện của Cẩm Sắc có chút khác thường, thái độ của Cẩm Sắc vào hai ngày trước đó cũng đã không thích
hợp, lúc đó nàng không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ tới, nàng
bỗng cảm thấy trong đó lộ ra một tia quỷ dị. Nếu chỉ là bị hoảng sợ
thông thường, sao nàng ấy lại đột nhiên nói ra những lời kia? Nói sau
này nhất định sẽ bảo vệ nàng.

Mai Hoa lắc đầu: “Hôm kia thì
không có, hôm qua mới đi ra ngoài. Hôm nay nàng vẫn ở mãi trong phòng.
Em đã từng lo lắng, nên sáng sớm hôm nay, em đã đi thăm, thấy khí sắc
của nàng vẫn rất kém. Em vừa nhìn, liền nói sẽ thay nàng xin phép tiểu
thư, cho nàng nghỉ ngơi hai ngày.”

“Hmm? Đi, đi xem Cẩm Sắc.” Thập Thất đứng dậy nói. Cẩm Sắc đã không còn người thân, giờ đây ngã
bệnh, nguyên nhân cũng do nàng, theo lý nàng nên đi thăm. Hơn nữa, nàng
cũng muốn biết, điều gì khiến cho Cẩm Sắc sợ hãi như thế.

Trong phòng Cẩm Sắc.

“Tiểu thư?!” Cẩm Sắc nằm trên giường, khi trông thấy Thập Thất, thì kinh ngạc lên tiếng.

Thập Thất đi về phía Cẩm Sắc, ngồi xuống
cạnh giường, cau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Cẩm Sắc, sao lại càng tệ
hơn mấy bữa trước? Cầm tay nàng, thật lạnh, Thập Thất cau mày nói: “Không phải đại phu đã khám qua rồi sao? Sao còn suy yếu thế này?” Thập Thất lo lắng hỏi.

Cẩm Sắc ho khan vài tiếng, “Có
thể là bởi vì khiếp sợ mà cảm nhiễm phong hàn. Tiểu thư không cần lo
lắng, vài ngày nữa Cẩm Sắc sẽ tốt thôi. Chỉ là, hai ngày tới Cẩm Sắc
không thể hầu hạ tiểu thư. Sợ lây bệnh cho tiểu thư. Tiểu thư chớ
trách.” Dứt lời, trên mặt nàng xuất hiện một tia áy náy. Là do
cơ thể nàng quá yếu kém, cũng nghỉ ngơi vài ngày rồi, mà vẫn không có
chuyển biến tốt.

“Nha đầu ngốc, cứ từ từ mà nghỉ ngơi.” Thập Thất vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng cười nói. Đối với Cẩm Sắc, Thập Thất luôn xem nàng là muội muội, từ khi xuyên không tới nơi này, người luôn
đi theo làm bạn với nàng qua những cơn mưa gió bão bùng, chính là Cẩm
Sắc. Cho nên, nàng không hy vọng Cẩm Sắc có chuyện. Loại tình cảm nàng
đối với Cẩm Sắc, không giống như đối với Mai Hoa. Dẫu sao Mai Hoa sau
này mới xuất hiện, với lại, còn có người của Thiên Hạ Lâu, tuy trung
tâm, nhưng tình cảm của nàng với họ cũng không nồng đậm như đối với Cẩm
Sắc.

Nhưng, nếu Cẩm Sắc thực sự đã làm ra
chuyện gì đó, nàng cũng sẽ không tha thứ. Những việc đã qua ở kiếp
trước, khiến nàng không cho phép có sự phản bội.

Cẩm Sắc vừa nghe, nước mắt ào ào rơi xuống, “Tiểu thư đối với Cẩm Sắc thật tốt. Trên đời này Cẩm Sắc đã không còn người
thân, trong lòng Cẩm Sắc, tiểu thư chính là người thân của Cẩm Sắc, bất
luận sau này xảy ra chuyện gì, Cẩm Sắc cũng sẽ bảo vệ tiểu thư như bảo
vệ người thân của mình.” Đây là lời hừa của nàng, vô luận phát sinh chuyện gì, đều lấy mạng bảo vệ tiểu thư.

Ánh mắt Thập Thất chợt lóe, cười cười vỗ vỗ tay nàng, làm như lơ đãng hỏi: “Hôm qua ra phủ sao?”

Nghe vậy, Cẩm Sắc cúi đầu, thần sắc thoáng hoảng hốt, cắn răng nói: “Dạ, Cẩm Sắc ra ngoài mua sắm chút vật dụng hàng ngày. Tuy rằng tiểu
thư đã bảo người chiếu cố em, nhưng những chuyện vặt vãnh này, Cẩm Sắc
cũng không muốn làm phiền người khác.”

“Về sau muốn ra ngoài mua đồ thì
cứ bảo người khác làm thay, em hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Chớ để bị nhiễm
gió. Cố gắng nghỉ ngơi đi. Ta đi gặp mẹ đây.” Thập Thất đứng dậy, nét mặt nàng không tỏ vẻ gì kéo chăn đắp cho Cẩm Sắc, sau đó rời khỏi.

Cẩm Sắc nhìn bóng lưng Thập Thất rời đi,
cắn chặt môi đến trắng nhợt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, một lúc lâu,
nàng mới yếu ớt nói: “Tiểu thư, mạng của Cẩm Sắc là của người.”

Ra khỏi phòng Cẩm Sắc, sắc mặt Thập Thất đột nhiên trầm xuống, vừa đi về phía phòng Lý Uyển Nhi, vừa căn dặn Mai Hoa: “Phái người giám thị Cẩm Sắc.”

“Tiểu thư hoài nghi Cẩm Sắc bán đứng người?” Mai Hoa hạ giọng nghi hoặc hỏi.

Thập Thất híp mắt, song quyền nắm chặt, quanh thân phủ kín hàn ý, “Để ngừa ngoài ý muốn.” Nếu như ngay cả Cẩm Sắc cũng phản bội nàng, nàng còn có thể lựa chọn tin tưởng ai? Còn có thể tin tưởng ai nữa?

Nàng cảm thấy xoay quanh nàng không phải
nguy hiểm thì chính là âm mưu, chúng đang dần dần vây chặt lấy nàng. Cẩn thận ứng đối, nhưng vẫn còn khó lòng phòng bị.

Giờ khắc này, Thập Thất vô cùng đau lòng.

“Tiểu thư, Cẩm Sắc sẽ không bán
đứng người. Sao nàng có thể làm ra chuyện hại người chứ? Vừa rồi lời Cẩm Sắc cũng không có gì dị thường mà.” Mai Hoa vội vã nói, nếu
nói Cẩm Sắc phản bội, có thế nào nàng cũng không tin, tình cảm tiểu thư
đối với Cẩm Sắc vượt qua khỏi quan hệ chủ tớ, đối xử với nàng ấy tựa như thân tỷ muội, nàng ấy sao có thể, sao có thể phản bội tiểu thư?

Thập Thất không nói, nàng cũng hy vọng
tất cả chỉ là suy đoán của nàng, không phải là sự thật. Thế nhưng, sự
thật rốt cuộc là gì, nàng chỉ có thể chờ.

Trong phòng Lý Uyển Nhi.

Thập Thất vừa vào phòng, Lý Uyển Nhi liền kéo lấy nàng ngồi vào ghế.

Bà nở nụ cười hiền lành nói: “Đây là gả y mẫu thân tự mình may. Mau mặc vào thử xem, nếu có chỗ không
thích hợp, mẹ sẽ sửa lại. Chờ sau này con lập gia đình, là có thể mặc
vào gả y mẹ tự tay may.”

Nhìn gả y đỏ thẫm được may tinh tế trong
tay, khóe mắt Thập Thất khó nén ướt át, để tránh cho Lý Uyển Nhi nhìn ra khác thường, Thập Thất tận lực e thẹn nói: “Mẹ! Thập Thất muốn
cả đời ở bên cạnh mẹ, nhưng mẹ thì hay rồi, cứ muốn gả Thập Thất ra
ngoài! Giờ đây, đâu có ai đến cầu thân, gả y này có lẽ không dùng được
đâu.”

“Xem đứa nhỏ này này, nói nhăng
nói cuội gì đấy? Thập Thất của mẹ xinh đẹp động lòng người, sao có thể
không gả đi được chứ? Sau này người đến cửa cầu thân khẳng định phải đạp nát cửa luôn đấy! Mẹ bây giờ sớm chuẩn bị tốt cho con, để tránh về sau
chân tay khỏi luống cuống.” Lý Uyển Nhi đánh nhẹ lên trán Thập Thất, cười nói.

Thập Thất cũng không từ chối, vội vã thay gả y. Dù sao thì đây cũng là tâm ý của mẹ. Quản nó có thể sử dụng được
hay không. Huống hồ, dù cho tất cả mọi người trên đời này đều phản bội
nàng, tổn hại nàng, nàng còn có cha mẹ yêu nàng.

Liễu phủ.

Liễu Nguyệt Phi vừa nghe tin các phiên vương đồng loạt phản loạn, liền biết Hiên Viên Mặc đã bắt đầu hành động!

Không biết có phải là ảo tưởng của nàng
hay không, hắn hành động nhanh như vậy, là bởi vì không muốn để nàng đi
hòa thân sao? Nhất định là vậy.

Hôm qua, Lưu Trầm tới, nói với nàng,
Vương gia đã vì nàng mà cảnh cáo Mộ Dung Thập Thất, bảo Mộ Dung Thập
Thất không được làm hại nàng. Mà thông qua việc Hiên Viên Mặc cảnh cáo,
quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Thập Thất đã ngày càng căng thẳng. Lưu Trầm
nói, nếu như Mộ Dung Thập Thất còn dám đối phó nàng, Vương gia sẽ giết
Mộ Dung Thập Thất.

Khi nghe được những lời đó, nàng khó nén
kích động. Toàn bộ oán hận vốn tích tụ trong lòng đối với Hiên Viên Mặc
đều tan biến hết. Hắn coi trọng nàng!

Có lẽ, trong lòng hắn, từ đầu đến cuối, Mộ Dung Thập Thất chỉ là một nữ nhân mà hắn muốn, chứ không có yêu!

Nàng biết hắn nhất định có thể thành công!

Cũng phải thành công!

“Tam Vương gia, ta sẽ là hoàng hậu của ngài, cùng ngài cùng nhau bễ nghễ chúng sinh.” Liễu Nguyệt Phi nhắm mắt lại, nét mặt chân thành nói.

Nếu tất cả đã bắt đầu, vậy nhất định phải đi đến cùng.

Hoàng cung

Bởi vì phản loạn xảy ra bất ngờ, Hiên
Viên Hạo khẩn cấp làm ra quyết định. Tuy rằng biết cuộc phản loạn lần
này là một âm mưu, nhưng hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể phái
binh. Giờ đây Phượng Thiên quốc nổi lên nội loạn, Hiên Viên Mặc nhìn như án binh bất động, nhưng lại đang ngấm ngầm giở thủ đoạn, khiến Hiên
Viên Hạo thống hận vô cùng.

Sau đó, Độc Cô Ngạo Thiên và Lăng Dạ sáng sớm tiến cung thương nghị với Hiên Viên Hạo.

Bọn họ cũng biết cuộc phản loạn lần này
không hề đơn giản, nhất định là Hiên Viên Mặc giật dây! Cho nên bọn họ
phải nhanh nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Ba người vẫn bí mật bàn bạc, thẳng đến
trời tối. Không ai biết bọn họ nói những gì, có nghĩ ra được biện pháp
phản kích hay không. Dẫu có thế thì trận tinh phong huyết vũ cũng không
thể nào tránh khỏi…

Tam vương phủ

Hiên Viên Mặc ngưng thần nhìn bàn cờ.

Giờ đây toàn bộ quân cờ đều có vị trí và cương vị riêng, một viên đã thuận lợi xuất phát, kế tiếp sẽ là một trận đánh ác liệt.

Hiên Viên Hạo không phải nhân vật có thể dễ dàng đối phó, bằng không mấy năm trước, hắn sẽ không bị thua hoàn toàn!

Lần này, hắn tuyệt đối không thể lưu lại bất cứ đường lui nào.

Hơn nữa, lần này, thế cờ hắn bày cho Hiên Viên Hạo, chính là tàn nhẫn không có đường lui!

“Tam Vương gia, nghe nói hai ngày trước Mộ Dung tiểu thư đi gặp Tứ Vương gia. Mà Tứ Vương gia từ trước
đến nay không dễ dàng gặp nữ tử lại chịu gặp Mộ Dung tiểu thư, hơn nữa
hai người họ còn ở trong phòng khoảng nửa canh giờ.” Lưu Trầm
trầm giọng nói. Không biết Mộ Dung tiểu thư vì sao lại đột nhiên đi gặp
Tứ Vương gia, chẳng nhẽ, nàng biết Tam Vương gia đã hạ sát tâm với nàng, nên nàng tìm đến Tứ Vương gia làm cảng tránh gió? Lẽ nào, nàng không
biết Tứ Vương gia là người không có thế lực nhất trong các vị vương gia
ư? Để Tứ Vương gia làm cảng tránh gió, không biết nàng nghĩ gì nữa! Hay
là quá mức ngây thơ?

Tay Hiên Viên Mặc cầm quân cờ khựng lại, ngẩng đầu nhìn lưu Trầm, trầm giọng nói: “Biết nàng đi tìm Tứ đệ có chuyện gì không?”

“Không có ai biết.” Lưu Trầm cúi đầu nói.

Hiên Viên Mặc trầm mặc, ưng mâu hiện lên
lãnh ý, nàng thà rằng đi tìm Tứ đệ, cũng không cầu hắn! Chỉ cần nàng
nhận sai, hắn nhất định sẽ không truy cứu những việc đã xảy ra! Tha cho
cả nhà nàng, chỉ cần hắn làm hoàng đế, nàng có thể trở thành phi tử tôn
quý. Rốt cuộc nàng còn bất mãn điều gì?

Tứ đệ chỉ là một vương gia không có quyền lợi dục vọng, làm sao có thể che chở nàng? Lẽ nào, nàng còn có thể ngây thơ cho rằng, Tứ đệ sẽ vì nàng mà đối địch với hắn? Hoặc có lẽ, Tứ đệ
có thể cho nàng vị trí chính vi mà hắn không cho được?

Nàng quả thực là vọng tưởng!

“Không cần giám thị nàng. Đem
toàn bộ tâm tư đặt vào ngôi vị hoàng đế đi. Chờ sau khi bổn vương đăng
cơ, lại xử trí cả nhà Mộ Dung Thập Thất.” Sắc mặt Hiên Viên Mặc âm u hạ mệnh lệnh. Đến lúc đó, chỉ cần Mộ Dung Thập Thất chịu cầu xin
tha thứ, có lẽ hắn còn có thể cho nàng một cơ hội.

“Vâng!” Khóe miệng Lưu
Trầm cong lên, xem ra Tam Vương gia đối với Mộ Dung Thập Thất cũng không có bao nhiêu tâm tư. Cứ như vậy, không ai có thể lay động vị trí của
Liễu tiểu thư.

Trình phủ

Hôm qua Tứ Vương gia không tới tham gia yến tiệc sinh thần của cha!

Nàng ngày mong đêm nhớ muốn gặp hắn, vì
hắn, nàng dùng hết mọi biện pháp khiến cho khuôn mặt không bị thũng nữa, nhưng có thế nào cũng không ngờ đến, hắn ngay cả mặt mũi của cha cũng
không nể tình!

Vốn tưởng rằng trong lòng hắn không có nàng!

Nhưng khi nàng nghe được, nguyên nhân hắn không tới là bởi vì, trong chuyến du ngoạn hắn bị người ám toán, dẫn
đến không thể xuống giường đi lại. Nghe thế thì nỗi oán hận trong nàng
bỗng dưng tiêu tan. Hoá ra không phải là hắn không muốn đến, mà là do bị thương nên không thể tới!

Đây vừa vặn là một lý do tốt!

Nàng có thể lấy cớ hắn bị thương mà đi thăm!

Trên mặt nàng hiện giờ vẫn còn có chút xanh tím, nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai nàng sẽ đi thăm hắn!

Lần này, nàng nhất định phải dày công trang điểm, để hắn nhìn với con mắt khác.

Mộ Dung phủ

Màn đêm tối đen, trăng cong như hình lưỡi liềm.

“Tiểu thư, vừa rồi có một bóng
đen xuất hiện trong phòng Cẩm Sắc. Sau khi phát giác có người, bóng đen
đó liền phi nhanh chạy mất, người của chúng ta không thể đuổi kịp.” Mai Hoa cúi đầu đứng trước mặt Thập Thất, trầm giọng bẩm báo.

“Có thể chạy thoát đã nói lên kẻ đó võ công cao cường, không phải là kẻ tầm thường.” Sắc mặt Thập Thất sâu lắng nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.