Độc Cô Ngạo Thiên thầm mắng một tiếng:
Khỉ gió! Nữ nhân này rõ ràng biết hắn đang nói cái gì, lại dám giả bộ
cái gì cũng không biết!
Lập tức, hắn liền nói toạc ra, “Hiên Viên Mặc muốn soán vị cướp ngôi, chỉ cần nàng thuyết phục cha nàng giao ra chứng cớ chứng thực Hiên Viên Mặc soán vị, như vậy, nàng nói điều
kiện gì, bổn vương cũng sẽ đáp ứng. Cho dù nàng muốn làm chính phi của
bổn vương, thì cũng không phải là không có khả năng.” (Haiz, ko còn gì để nói với anh.)
Thập Thất cầm khăn lụa che miệng lại, biểu tình khoa trương hỏi ngược lại Độc Cô Ngạo Thiên: “Tam Vương gia âm mưu soán vị? Việc này Thụy vương gia từ nơi nào nghe thấy! Lời này cũng không thể nói lung tung được đâu! Nếu như bị người có tâm
nghe được, đây chính là tội rơi đầu đó. May mắn Thụy vương gia nói với
ta, nếu mà nói với những người khác, thì hậu quả thật đúng là không thể
tượng tưởng nổi.”
“Ngươi!” Độc Cô Ngạo
Thiên chụp mạnh một chưởng xuống cái bàn bên cạnh, gầm nhẹ một tiếng.
Nàng thật sự là không biết tốt xấu! Hôm nay hắn đến tìm nàng, là để mắt
nàng!
“Thiên can vật táo, dễ dàng nhất thượng hoả (đập phá vật nhà người khác dễ dàng làm giảm tức giận), Thập Thất sẽ sai hạ nhân thay một ấm trà thanh nhiệt mới, giúp Thụy
vương gia giảm nhiệt. Thập Thất rất đơn thuần, chuyện quá mức phức tạp
thì nghĩ không ra đâu. Không bằng Vương gia nói rõ chút đi?” Trên môi treo nụ cười lạnh, ánh mắt lộ ra một chút khinh thường, nhưng thái độ Thập Thất lại ‘kính cẩn’ nói.
Đối mặt với thái độ đánh trống lảng của
Thập Thất, Độc Cô Ngạo Thiên tuy rằng hận nghiến răng nhưng cũng không
có cách nào. Chỉ có thể ngăn chặn lửa giận, nói với Thập Thất: “Muốn bảo trụ tánh mạng cả nhà nàng. Lựa chọn duy nhất của nàng chỉ có thể
hợp tác với bổn vương. Nay, động thái của Tam vương gia càng ngày càng
thường xuyên, không tới một tháng, hắn ta nhất định sẽ phất cờ bức vua
thoái vị. Nếu hắn thành công, cả nhà nàng sẽ không có cơ hội sống sót.
Cho nên, muốn sống sót, phương pháp tốt nhất chính là hợp tác với bổn
vương.” Kỳ thật hắn cũng có điểm tư tâm, hắn không muốn nàng chết.
“Cái gì? Tam vương gia muốn tánh
mạng cả nhà Thập Thất?! Điều này sao có thể, chúng ta với Tam vương gia
không oán không cừu mà.” Thập Thất kinh ngạc trả lời. Trong
lòng nàng lại có ý nghĩ khác: Giờ phút này đối với ai mà nói cha đều là
quân cờ, vận mệnh quân cờ tùy thời đều có thể bị vứt bỏ, vô luận là Hiên Viên Mặc hay là Độc Cô Ngạo Thiên, bọn họ đến cuối cùng nhất định sẽ
vứt bỏ quân cờ này! Âm mưu lốc xoáy dần dần mở rộng, từng bước đi nàng
đều phải thật cẩn thận. Lại càng không thể chừa ra một cơ hội để cho
người khác nắm được nhược điểm.
Vy: Đọc đoạn này chết cười với Thập Thất ah. Sa: Diễn viên tài năng đấy.
Sắc mặt Độc Cô Ngạo Thiên xanh mét, biết
cuộc đàm phán hôm nay không có kết quả. Thông qua việc hôm nay, hắn coi
như mở rộng tầm mắt, Mộ Dung Thập Thất không ngu dốt, nàng thông minh
vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn!
Muốn lợi dụng nàng, không phải chuyện dễ!
“Bổn vương cho nàng thêm thời gian suy nghĩ, miễn cho ngày sau lại hối hận.” Độc Cô Ngạo Thiên lạnh lùng để lại một câu, liền đứng dậy mang theo tức giận rời đi.
Lúc hắn quay lưng là lúc Thập Thất híp nửa con ngươi, trong mắt lưu chuyển tia sáng sắc bén lạnh thấu xương.
Không đến một tháng? Hiên Viên Mặc thật sự đã hết kiên nhẫn rồi sao?
…
Ngày hôm qua, Cổ Trì sau khi từ Mộ Dung phủ trở về, vẫn đứng ở trong thư phòng, một ngày một đêm không ngủ.
Hôm qua, hắn đã lừa gạt Mộ Dung Thập Thất.
Đối với hắn mà nói, mất đi năm năm công
lực, tương đương với mất đi nửa tánh mạng! Huống hồ còn phải nằm trên
giường một tháng, lỡ trong lúc đó có biến cố gì, hắn sẽ mất đi quyền chủ động trong tay. Loại chuyện này hắn tuyệt đối không thể làm!
Mộ Dung Thập Thất lại không có quan hệ thân thiết gì với hắn, vì nàng hy sinh như thế, đúng là không đáng.
“Thiếu chủ.” Một nam tử xuất hiện ở phía sau Cổ Trì.
“Có tin tức của Âm nhi sao?” Cổ Trì trầm giọng hỏi.
Nam tử cúi đầu trả lời: “Vẫn không có, có điều, thuộc hạ có tin tức liên quan đến Mộ Dung Thập Thất.”
“Mộ Dung Thập Thất?” Nàng làm sao?
“Gần đây nàng thỉnh thoảng đi đến một kỹ viện tên là Thiên Hạ Lâu. Mỗi lần đến đều ở trong đó ít nhất
khoảng nửa canh giờ, mà thuộc hạ âm thầm dò hỏi, phát hiện kỹ viện kia
không phải là kỹ viện bình thường. Tú bà chưởng quản kỹ viện không phải
là người thường, hơn nữa còn có võ công rất cao.” Nam tử từ từ nói.
Cổ Trì nhướng mày, hắn đã sớm biết Mộ Dung Thập Thất tuyệt đối sẽ không đơn giản như bề ngoài, “Về sau không cần giám thị nàng.” Hắn vẫn có cách nghĩ như cũ, chuyện giữa hắn và Hiên Viên Ninh, không liên quan tới người khác.
“Vâng.”
… La gia trấn
Sáng sớm, Thập Thất mang theo Sài Lang và Mai Hoa cùng khởi hành.
Lúc vừa tiến vào cửa trấn, một cỗ mùi thuốc xông vào mũi.
Càng đi vào bên trong, hương vị thuốc lại càng nồng.
Mẫu Đơn chuẩn bị chút dược vật đề kháng ôn dịch cho Thập Thất, Mai Hoa và Sài Lang lấy ra dùng, hy vọng không bị nhiễm ôn dịch.
Ba người vào trong thôn, liền lập tức xuống xe ngựa, đi bộ tìm người.
Trong trấn có rất nhiều người đi lại, so
với tưởng tượng của Thập Thất hoàn toàn bất đồng, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến thi thể khắp nơi, ai cũng không ngờ được lại hoàn toàn tương phản,
trên đường cái, tiểu thương vẫn buôn bán nhiều như cũ.
Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy người có sắc mặt tái nhợt. Nhưng mà, thật sự không có người chết.
“Mặc Trần không hổ là thần y, chỉ có hai ba ngày lại có thể khiến cho La gia trấn thay đổi thành cảnh tượng khác.” Sài Lang thấy vậy, tự trong đáy lòng bội phục nói.
“Hy vọng hắn có thể cứu được Mộ Dung phu nhân.” Mai Hoa thở dài một hơi. Nếu như chuyện Mộ Dung phu nhân trúng độc một
ngày chưa được giải quyết, Lâu chủ sẽ không bỏ xuống được, càng miễn bàn đến việc phát triển Thiên Hạ Lâu.
Nét mặt Thập Thất bình tĩnh. Dọc theo
đường đi đều trầm mặc, tái kiến Mặc Trần, không biết hắn có thể đáp ứng
hay không. Nếu hắn không đáp ứng thì sao? Nàng nên làm như thế nào?
Sài Lang ngăn lại một người đi đường, hỏi: “Xuất Trần công tử hiện giờ ở nơi nào?”
Người đi đường vừa nghe hỏi về Xuất Trần công tử, lập tức lộ ra ý cười: “Các ngươi cũng đến tìm Xuất Trần công tử để chữa bệnh sao? Ngài ấy đang ở
trong một nhà thuốc đối diện hai con đường kia. Xuất Trần công tử đang ở đó tặng thuốc cho dân trong trấn.”
Tặng thuốc? Vẻ mặt Thập Thất có chút phức tạp.
Sau khoảng hai khắc, ba người xuất hiện ở trước cửa nhà thuốc mà người đi đường lúc nãy đã nói.
Trước cửa nhà thuốc đã có hai hàng người xếp hàng dài.
Ở bên cạnh một cái bàn dài để thuốc tặng
cho mọi người, là một nam tử mặc áo xanh ngồi trên xe lăn, dung mạo hắn
giống như tiên nhân, mặt mang theo nụ cười như thiên sứ, ôn hòa nhìn mỗi một người dân trong trấn tiến lên lĩnh thuốc.
Hắn đối đãi với mỗi người đều kiên nhẫn, còn nở nụ cười ôn hòa.
Khuôn mặt tuấn mỹ cũng giống như lúc gặp ở trên Tây Sơn, có chút tái nhợt.
Mâu quang Thập Thất lóe lóe, nếu hắn
không đồng ý, nàng chỉ có thể ép buộc. Nhưng đối với một nam tử như thế, nàng có thể hạ thủ được sao? Kỳ thật, đây cũng là suy nghĩ thầm trong
lòng nàng. Hắn là Cung chủ Đệ Nhi Cung , bên người làm sao có thể không
có ai bảo hộ? Nàng muốn động thủ với hắn, căn bản là không thực tế.
Mặc Trần hướng ánh mắt thanh minh thấu
triệt nhìn qua Thập Thất, không khác gì so với nhìn những người khác,
vẫn tươi cười ôn hòa như trước. Đối với sự xuất hiện của ba người Thập
Thất, hắn cũng không có chút ngoài ý muốn.
Mọi việc đều tĩnh lặng như mặt hồ, không có sóng dậy bốn bề.
“Không phải là hắn đã sớm biết chúng ta sẽ đi tìm hắn chứ?” Sài Lang kinh ngạc hỏi.
Thập Thất trả lời: “Từ lúc hắn xuất hiện ở trên Tây Sơn, hắn đã biết ta với hắn còn có thể gặp mặt.” Đây là giải thích duy nhất nàng có thể nghĩ đến, căn cứ để nàng đoán
điều đó, cũng là ở trên Tây Sơn hai người hợp tấu rất ăn ý.
Nhưng nàng lại có chút không muốn tin
tưởng, một nam tử khiến nàng tự thấy hổ thẹn như vậy, nếu thật sự có
quan hệ với âm mưu hắc ám, vậy thì, trên đời này sẽ không còn người nào
sạch sẽ.
…
Tứ vương phủ
“Vương gia, Mộ Dung tiểu thư đã đi đến La gia trấn tìm Mặc Trần.” Phi Kiếm trầm giọng bẩm báo.
Nghe vậy, Hiên Viên Ninh nheo lại mâu
đen, tay nắm bút lông cũng không dừng lại, quanh thân tràn ngập một cỗ
hơi thở ngoan tuyệt quả quyết, cất thanh âm cực kì vững vàng: “Thật không ngờ nàng ấy tìm được Mặc Trần nhanh như vậy.”
“Vương gia, nếu Mộ Dung tiểu thư đã tìm được Mặc Trần, tối hôm nay, ngài sẽ không cần…” Phi Kiếm lại ý đồ khuyên bảo lần nữa
Nhưng lời còn chưa dứt, lại nhận được ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Ninh đảo qua, làm cho thân hình hắn run lên,
không thể tiếp tục nói tiếp.
“Ý bổn vương đã quyết, bất luận lý do gì đều không thể thay đổi.” Hiên Viên Ninh lạnh lùng nói.
20) { content.eq(midLength).after(‘Loading…]]>