“Cha? Mẹ, bà ấy …” Giọng Thập Thất run run, tiến lên vài bước, quỳ trên mặt đất, nhìn Lí Uyển
Nhi giống như đang chịu sự tra tấn dã man, hỏi Mộ Dung Phong.
“Mấy vị đại phu cũng không biết
là có chuyện gì, bọn họ đoán là trúng độc. Nhưng trúng cái gì độc, bọn
họ cũng không biết. Làm sao có thể trúng độc được chứ?” Mộ Dung Phong hữu khí vô lực nói. Uyển Nhi vẫn đều ở trong phủ, rất ít đi ra
ngoài, làm sao có thể ăn phải cái gì có độc được? Hơn nữa lại thần không biết quỷ không hay như thế?. “Bây giờ nên làm gì? Nhiệt độ không ngừng tăng, nếu cứ tiếp tục kéo dài…” Ông nghẹn ngào nói, ông không dám nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao.
Nghe thế, Thập Thất nheo mắt! Trúng độc! Cổ độc!
Đây là do cổ độc phát tác!
Không nghĩ nhiều, Thập Thất đứng dậy dặn dò Mộ Dung Phong: “Lát nữa bất luận đại phu khai bất cứ đơn thuốc nào cha cũng đừng cho mẹ dùng! Bọn họ nói cái gì cũng đừng nghe!” Muốn giải cổ độc, chỉ có người hạ cổ mới có giải dược!
Dứt lời, Thập Thất lập tức chạy ra ngoài. Nàng muốn đi tìm Hiên Viên Mặc!
Tam vương phủ
“Mộ Dung tiểu thư, người không thể vào. Lúc này Tam Vương gia không gặp bất cứ ai.” Thủ vệ ở cửa ngăn Thập Thất lại, ngăn cản nàng đi vào.
“Ta muốn lập tức gặp Tam Vương
gia! Nếu ngươi cứ tiếp tục ngăn cản ta, nếu như xảy ra đại sự, ngươi có
mười cái đầu cũng sẽ không giữ được!” Thập Thất hung hăng quả quyết liếc mắt nhìn thủ vệ, lạnh lùng nói.
Thủ vệ nghe vậy, có một ít chần chờ, nếu
như nàng không có chuyện khẩn cấp trọng yếu, nàng sẽ không nói ra những
lời trầm trọng như thế! Trải qua cân nhắc, thủ vệ không dám chậm trễ,
gật đầu trấn an nói: “Mộ Dung tiểu thư xin đợi một chút, tiểu nhân đi bẩm báo Vương gia.”
Thập Thất biết lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.
Thủ vệ chạy mau vào sân, đi về phía thư phòng tìm Hiên Viên Mặc.
Sau một khắc, thủ vệ thở hổn hển chạy trở về, cúi đầu khom lưng với Thập Thất, chịu tội, nói: “Thực xin lỗi Mộ Dung tiểu thư, vừa rồi tiểu nhân đã đắc tội, hết thảy cũng là vì chức trách.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau dẫn ta đi gặp Vương gia.” Bây giờ, nàng không có tâm tư nghe lời nói a dua nịnh hót này. Nhìn
thái độ của thủ vệ, chắc chắn là Hiên Viên Mặc đã đồng ý gặp nàng.
Thủ vệ thấy thế không ngừng gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường, tay không ngừng lau lau cái trán, may mà vừa rồi
hắn không có đối xử quá mức tồi tệ, nếu không, nàng đến trước mặt Vương
gia cáo trạng hắn, thì kết cục của hắn cũng khó có thể lường a.
Vương gia vừa nghe đến tên Mộ Dung tiểu
thư, lập tức ra lệnh cho hắn để cho Mộ Dung tiểu thư đi vào, như thế có
thể thấy được, Mộ Dung tiểu thư thật sự có chuyện quan trọng cần gặp Tam Vương gia.
So với việc thị vệ lo lắng, thấp thỏm
không yên, Thập Thất thiếu chút nữa cấp hỏa công tâm, nhưng khuôn mặt
nàng vẫn giữ vẻ trấn định, tuyệt đối nhìn không ra vẻ mặt khẩn cấp, nàng không biết tí nữa nhìn thấy Hiên Viên Mặc, hắn có thể giao ra giải dược hay không.
Nếu hắn không giao ra giải dược, nàng nên làm như thế nào? Ám sát, uy hiếp? Tự giễu cười lạnh, ám vệ bảo hộ bên
người hắn không dưới mười tên, nàng chưa kịp ám sát, cũng đã có người
giết chết nàng!
Thập Thất thầm oán trong lòng, có lẽ tình huống sẽ không tồi tệ như nàng tưởng tượng. Hiên Viên Mặc dù sao cũng
cần dùng mẹ đến uy hiếp cha, cũng để kiềm chế nàng. Cho nên, mọi việc sẽ dễ nói chuyện.
Trong thư phòng.
“Vương gia, Mộ Dung tiểu thư đến. Tiểu nhân xin cáo lui.” Thủ vệ dẫn Thập Thất đến thư phòng, rồi thi lễ với Hiên Viên Mặc, sau đó lui ra.
Thập Thất tiến lên vài bước, vừa định mở miệng nói chuyện, Hiên Viên Mặc liền mở miệng, “Ngồi xuống đi.” Hắn không thể ngờ được nàng lại chủ động tìm đến hắn, một luồng hào quang thoáng hiện ra trong con ngươi đen như mực.
Sau khi ngồi xuống, Thập Thất ngẩng đầu
nhìn về phía Hiên Viên Mặc, trong lòng có vài ý tưởng hiện lên, nhưng
trên khuôn mặt trắng nõn, vẫn trấn định tự nhiên. “Bởi vì có chuyện quan trọng mới bất đắc dĩ quấy rầy Tam Vương gia, hy vọng Tam Vương gia sẽ không để ý.”
Ưng mâu Hiên Viên Mặc chợt lóe, ánh mắt ngờ vực vô căn cứ đánh giá Thập Thất, một lúc sau nói: “Bổn vương vừa vặn rảnh rỗi, Mộ Dung tiểu thư có chuyện gì liền nói thẳng đi.” Tuy rằng hắn không hiểu biết nàng lắm, nhưng hắn cũng biết nàng tuyệt
đối sẽ không dễ dàng đến Tam vương phủ, dẫu sao, hắn cũng là người đang
lợi dụng cha nàng.
“Một khi đã như vậy, Thập Thất
cũng sẽ nói thẳng, cổ độc trên người mẹ của Thập Thất đã phát tác, hy
vọng Tam Vương gia có thể cho giải dược.” Giọng Thập Thất nghe
rất từ tốn. Nàng vốn định nói đông nói tây, vòng vo mấy chuyện sau đó
mới nói Hiên Viên Mặc đưa thuốc giải. Nhưng lúc này, nàng không muốn
lãng phí thời gian, bây giờ, mỗi thời mỗi khắc mẹ đều bị dày vò, nàng
không thể lãng phí thời gian.
Nghe vậy, Hiên Viên Mặc có chút kinh
ngạc, cổ độc phát tác sớm vậy ư? Nhưng mà thoáng nghĩ lại, suy nghĩ
trong lòng vòng chuyển một hồi, cổ độc trong cơ thể Lí Uyển Nhi đã bị
nuôi năm năm, hôm nay vừa vặn là thời điểm phát tác, hắn thiếu chút nữa
đã quên việc này. Nhưng mà, muốn hắn cho giải dược, hắn cũng phải đưa ra chút yêu cầu, “Muốn giải dược không khó, nhưng nàng phải đáp ứng ta một chuyện.” Ánh mắt hắn nhìn Thập Thất có chút phức tạp.
“Chuyện gì?” Thập Thất
quyết tâm nhịn xuống sự phẫn nộ như sóng cuộn biển gầm trong lòng, giờ
phút này mẹ của nàng đang chịu đau đớn dày vò do cổ độc, mà Hiên Viên
Mặc lại đưa ra điều kiện! Không hổ là kẻ có lòng muông dạ thú!
“Bổn vương muốn nghe nàng đạn tấu thất huyền cầm.” Trong thanh âm băng hàn của Hiên Viên Mặc, có thêm vài phần lửa nóng. Ở buổi thịnh yến ngày ấy, khúc nhạc nàng đạn tấu, đã làm rung động tâm
linh hắn, mấy ngày này, mỗi lần nghe cơ thiếp trong phủ đánh đàn, hắn
liền nhớ tới nàng, hắn vẫn muốn tìm một cơ hội, nghe nàng đánh đàn.
Nhưng hắn hiểu được, nàng tuyệt đối sẽ
không dễ dàng đánh đàn cho người khác nghe, cho nên, nếu như muốn nghe,
sẽ phải làm một vụ giao dịch. Hắn cũng biết hiện tại Lí Uyển Nhi chịu cổ độc tra tấn cần giải dược rất gấp, nhưng hắn lại rất rất muốn nghe được nhạc khúc rung động tâm linh kia.
Nghe vậy, đôi lông mày của Thập Thất nhíu lại, vừa rồi trong nháy mắt, nàng suy nghĩ rất nhiều khả năng mà Hiên
Viên Mặc đưa ra làm điều kiện, nhưng có thế nào cũng không nghĩ đến,
Hiên Viên Mặc lại đưa ra điều kiện như thế này! Bảo nàng đánh đàn?! Vô
luận như thế nào, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu nói: “Được!”
“Người đâu! Lấy cầm!” Hiên Viên Mặc vừa nghe được nàng đáp ứng, liền lập tức lệnh cho nha hoàn đứng thủ ngoài cửa.
Nghe vậy, sắc mặt Thập Thất liền giận dữ, hắn lại bảo nàng đánh đàn ngay bây giờ! Cắn răng, sóng triều quay cuồng dưới đáy lòng, vì mẹ, cơn tức này nàng nhịn! Trong con ngươi đen, lãnh ý và hận ý song song nhộn nhạo.
Chỉ chốc lát sau, thất huyền cầm tốt nhất được mang vào, hai mắt Thập Thất lập tức nhìn chằm chằm thanh cầm, siết chặt hai tay, làm các đốt ngón tay trở nên trắng bệch rồi lại thong thả buông ra, ngón tay hơi run run. Giờ này khắc này, bảo nàng đánh đàn, là một sự vũ nhục đối với nàng!
Mộ Dung Thập Thất nàng, khi nào thì rơi vào tình thế như vậy? Cần đánh đàn để lấy lòng một người nam nhân?!
Vì giải dược, cơn giận này, nàng nhẫn.
Ngồi xuống trước cầm, những đầu ngón tay trắng nõn đặt lên trên huyền cầm, bắt đầu tấu.
Thủ khúc này đã được nàng đạn tấu trên
buổi thịnh yến, làm cho người ta nhìn nàng bằng con mắt khác trước, đồng thời cũng làm chấn kinh đa số lòng người thông thạo cầm nhạc, khúc nhạc hòa huyện với hương vị hơi nồng trong thư phòng.
Hiên Viên Mặc nhắm hai mắt lại, chìm đắm trong say mê.
Qua nửa khắc, tiếng đàn ngừng lại, trong
mắt Thập Thất là một mảnh lạnh lùng, nàng nhìn về phía Hiên Viên Mặc
đang say mê, lạnh lùng nói: “Tam Vương gia bây giờ có thể giao thuốc giải ra được rồi chứ?”
Hiên Viên Mặc đột nhiên bừng tỉnh, đối
với sự lạnh lùng của Thập Thất, hắn đương nhiên biết nguyên nhân, nhưng
hắn là Vương gia tôn quý đương triều, muốn làm cái gì, các nữ nhân chỉ
có thể phụ họa. Nhưng chính vẻ lạnh lùng của nàng lại khác, lại làm cho
tim hắn mạnh mẽ run lên. Không tự chủ được mở miệng nói: “Bổn vương vừa rồi không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn nghe được tiếng đàn của nàng.”
Thập Thất không kiên nhẫn nhăn lông mày lại, “Ừm. Thỉnh giao thuốc giải.” Mẹ còn đang chờ giải dược để cứu mạng! Nếu cha không có nghe lời nàng,
cho mẹ dùng thuốc lung tung theo lời của mấy tên đại phu không có danh
tiếng, y thuật lại không cao, như vậy khẳng định mẹ sẽ bị thương nặng!
Đáy lòng Thập Thất rất lo lắng, nên đối
với Hiên Viên Mặc càng không có cảm tình, nói đúng hơn là có vài phần
hận nghiến răng nghiến lợi! Hắn nghĩ nữ nhân là cái gì? Muốn nữ nhân lấy lòng hắn, cũng không tiến hành đúng thời gian địa điểm! Đáng hận!
Hiên Viên Mặc há miệng thở dốc muốn giải
thích, nhưng vừa nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Thập Thất, ánh sáng
trong ưng mâu của hắn tối sầm lại, giọng nói trầm thêm vài phần: “Bổn vương có thể cho nàng thuốc giải, nhưng muốn giải cổ độc không phải là chuyện một sớm một chiều.” Hắn vừa nói, vừa lấy từ trong cổ tay áo ra một bình sứ, từ trong đó đổ ra một viên thuốc màu đen, sau đó đưa cho Thập Thất, “Về sau cách mười ngày đều phải đến nơi này của bổn vương để lĩnh giải dược.” Giải dược có thể giao ra trong một lần, nhưng mà hắn không muốn làm
thế, cũng không thể làm thế. Tầm quan trọng của Lí Uyển Nhi đối với hắn
là rất lớn, hắn phi thường coi trọng bà ta, chỉ cần có bà ta, thì hắn có thể tùy ý sử dụng Mộ Dung Phong.
Tay Thập Thất thoáng run lên khi tiếp
nhận viên thuốc màu đen, nàng cúi đầu xuống, sát khí trong con ngươi đen trở lên lãnh liệt và vô cùng khủng bố. Nàng sớm nên đoán được, Hiên
Viên Mặc vì đối phó cha, hắn như thế nào có thể dễ dàng cho giải dược?!
Cứ như vậy, mỗi lần đến nơi này để lĩnh giải dược, đều phải nhịn xuống
nội tâm như sóng cuộn biển gầm để lấy lòng hắn ư?!
Cứ nghĩ đến việc đến nơi đây, tia sáng trong mắt Thập Thất càng thêm u ám hắc trầm.
Nắm chặt viên thuốc màu đen nho nhỏ, Thập Thất không nói gì, xoay người ra khỏi thư phòng, ngay cả một câu cáo từ cũng lười nói với Hiên Viên Mặc. Hôm nay phải đánh đàn, đã là một vũ
nhục với nàng!
Ở phía sau, Hiên Viên Mặc nhìn bóng dáng Thập Thất rời đi, thần sắc trong ưng mâu càng trở nên phức tạp.
Thập Thất cầm viên thuốc, chạy nhanh trở về.
Đợi nàng trở lại Mộ Dung phủ, Lí Uyển Nhi bởi vì bị cổ độc tra tấn, nhiệt độ trên người càng tăng cao, nhưng khí
sắc của bà lại lộ ra vẻ tái nhợt.
Nàng đã đi được một canh giờ, nhưng mấy
đại phu cũng không bàn bạc ra được biện pháp nào, hốc mắt Mộ Dung Phong
trở nên hồng hồng, dường như chỉ trong nháy mắt đã già đi mười tuổi.
“Uyển Nhi, cố gắng kiên trì… nhất định phải kiên trì.” Mộ Dung Phong không ngừng nói với Lí Uyển Nhi, hy vọng có thể làm cho Lí Uyển Nhi kiên cường.
Thập Thất đẩy cửa vào, đi vài bước đến trước giường, “Cha, nâng mẹ dậy!” Nàng nói rất nhanh với Mộ Dung Phong.
20) { content.eq(midLength).after(‘Loading…]]>