Thập Thất Thiếp

Chương 65-2: Cuối cùng cũng tới (2)



Ngày hôm sau

Trời xanh mây trắng, tinh không vạn lí.

Hôm qua từ chỗ mẫu thân biết được vị trí
của Thiên Hạ Lâu. Nên hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng, Thập Thất
mang theo Cẩm Sắc lập tức ra phủ.

Trước khi ra phủ, nàng liền thấy Giang
Tiểu Ngư đeo bao quần áo đứng chờ trước cửa, sau khi trông thấy Thập
Thất và Cẩm Sắc đi ra, cậu liền tiến lên nói với các nàng: “Tiểu thư, Cẩm Sắc tỷ tỷ, Tiểu Ngư phải đi”

“Nếu đã vậy, ta cũng không miễn
cưỡng đệ. Nhưng mà, Tiểu Ngư, tuổi đệ vẫn còn nhỏ, chuyện nên làm hay
không nên làm, sợ rằng đệ vẫn chưa rõ ràng. Chờ đệ lớn lên sẽ biết, lựa
chọn hôm nay của đệ là đúng.” Thập Thất vừa nói vừa ngồi xuống, áp vào lỗ tai Tiểu Ngư, dùng thanh âm hai người mới có thể nghe được nói: “Nói cho người sai sử đệ, đừng đùa giỡn gì với ta.”

Sau khi đứng lên, Thập Thất nhìn sang Cẩm Sắc đang có chút không rõ tình huống ra sao, nói: “Đem ngân lượng trên người em đều cho đệ ấy đi.”

“Tiểu thư? Người để Tiểu Ngư rời đi như vậy sao?” Cẩm Sắc có chút không đành lòng. Tiểu Ngư giống như đệ đệ của nàng, rất đáng yêu. Hơn nữa, tuổi hắn nhỏ như vậy, mà đã trải qua rất nhiều
chuyện, bây giờ lại phải ra đi một mình, nếu như lại gặp những tên biến
thái ức hiếp thì phải làm sao?

Vẻ mặt Thập Thất hơi cứng lại, đôi mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Cẩm Sắc.

Thân hình Cẩm Sắc run lên, không dám nhiều lời nữa, liền lấy ngân lượng trên người đều cho Tiểu Ngư, “Vạn sự cẩn thận nha.”

Sau khi Tiểu Ngư tiếp nhận ngân lượng, khó hiểu nhìn sang Thập Thất, “Tiểu thư, người…” Nhìn thấu mục đích của cậu, lại không giết cậu, mà chỉ nhắc nhở, bây
giờ lại bảo Cẩm Sắc tỷ tỷ cho cậu ngân lượng, điều này… trái tim nho nhỏ khẽ rung động.

“Đệ vẫn là một đứa bé.” Thập Thất không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Ngư, mà tiến lên ngồi vào cỗ kiệu mà hạ nhân đã chuẩn bị tốt.

Tiểu Ngư ngây người, đứng sững sờ tại
chỗ, nhìn cỗ kiệu càng lúc càng xa, cuối cùng nhìn bạc trong tay, đáy
lòng dường như có một chỗ nào đó dần dần ấm lên, “Xin lỗi.”

Mấy ngày nay, Độc Cô Ngạo Thiên vì bị phế võ công mà sa sút tinh thần, giờ đây cũng thoát khỏi bóng ma bị mất võ công.

Trong chớp mắt thanh tỉnh lại, hắn bèn
suy nghĩ cẩn thận, nữ tử phế võ công của hắn nhất định có cừu oán với
hắn. Mà nữ tử có cừu oán với hắn, lại có quan hệ với Mộ Dung Phong, là
ai? Người của Hiên Viên Mặc? Hiên Viên Mặc phái người phế võ công của
hắn, là vì không muốn để hắn lĩnh binh hậu thuẫn cho Hiên Viên Hạo ư?

Điểm ấy có thể thông qua.

Nhưng mà, nữ tử kia rốt cuộc là ai? Là ai có quan hệ với Hiên Viên Mặc?

“Vương gia, ty chức ở ngoài cửa
Tam vương phủ, phát hiện một kẻ có hành tung khả nghi. Sau đó liền bắt
hắn gặng hỏi, biết được hắn là người của chi nữ Tả tướng Liễu Nguyệt
Phi, Liễu tiểu thư bảo hắn theo dõi trước cửa Tam vương phủ, chỉ cần
trông thấy Mộ Dung tiểu thư đi Tam vương phủ thì báo lại cho nàng.” Thanh y nam tử đột nhiên xuất hiện trong thư phòng, chắp tay cung kính bẩm báo với Độc Cô Ngạo Thiên.

“Liễu Nguyệt Phi?!” Độc
Cô Ngạo Thiên nhíu mày cao giọng nói, sao hắn lại quên mất nàng ta! Đoạn thời gian trước, Liễu Nguyệt Phi còn tiếp cận hắn, nhưng từ sau khi hắn bị phế võ công, liền không thấy được bóng dáng của nàng.

Chẳng lẽ? Sắc mặt Độc Cô Ngạo Thiên âm
trầm. Trong lòng hắn đã có một kết luận, nhưng nếu thật là kết quả này,
vậy thì, hắn muốn từ phản ứng của Liễu Nguyệt Phi biết được, nàng có
phải là người hại hắn hay không!

Khi người của Độc Cô Ngạo Thiên đang trên đường đưa tin, thì Liễu Nguyệt Phi đã nhận được tin tức, biết người
nàng phái đi theo dõi Tam vương phủ bị Độc Cô Ngạo Thiên chộp đươc gặng
hỏi!

Nàng không hề hoang mang, mà trấn định
nghĩ phương pháp xử lý sự tình. Bằng cơ trí của Độc Cô Ngạo Thiên nhất
định có thể đoán được quan hệ của nàng và Hiên Viên Mặc!

Hơn nữa, trong đó còn dính dáng đến Mộ Dung Thập Thất.

Mộ Dung Thập Thất… Mộ Dung Thập Thất… Đôi mắt thản nhiên bình tĩnh của Liễu Nguyệt Phi bỗng nhiên hiện lên một
luồng sáng, có thể lợi dụng ngược lại Độc Cô Ngạo Thiên, mượn tay hắn
giải quyết Mộ Dung Thập Thất!

Ngay lúc nàng suy nghĩ phương pháp giải quyết, thì người Độc Cô Ngạo Thiên phái đi truyền tin đã tới Liễu phủ.

Sau khi nàng nhận được thư, mở ra thì
thấy, Độc Cô Ngạo Thiên hẹn nàng gặp mặt tại tửu lâu. Động tác của hắn
ta quả thật rất nhanh, thuận tay đặt bức thư sang một bên, Liễu Nguyệt
Phi nói với hạ nhân kia: “Xin chuyển lại với Thụy Vương gia, Nguyệt Phi hôm nay thân thể không khỏe không thể đi được, hi vọng Thụy Vương gia thứ lỗi.” Không biết sau khi hay tin nàng cự tuyệt, Độc Cô Ngạo Thiên sẽ làm như thế nào?!

Sau khi hạ nhân rời khỏi, Liễu Nguyệt Phi triệu kiến ám vệ của nàng, lúc nàng mười tuổi, phụ thân đã bồi dưỡng
bốn ám vệ cho nàng, bốn ám vệ này có võ công cao cường, ít có đối thủ.
Hơn nữa còn cực kỳ trung tâm, tuyệt đối sẽ không phản bội nàng. Chỉ cần
nàng truyền đạt mệnh lệnh, bọn họ nhất định hoàn mỹ hoàn thành.

Cho nên, bây giờ nàng có một nhiệm vụ rất quan trọng muốn giao cho bọn họ, “Giúp ta theo dõi nhất cử nhất động của Thụy Vương gia.” Chỉ có như thế, nàng mới có thể mượn tay hắn đối phó Mộ Dung Thập Thất.

Hạ nhân hồi báo, đem mỗi một câu của Liễu Nguyệt Phi nói lại với Độc Cô Ngạo Thiên.

Độc Cô Ngạo Thiên vừa nghe, liền lập tức buông mọi thứ trong tay, bảo hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, hắn phải tiến cung!

Hắn nắm giữ một tin tình báo cực kỳ quan
trọng, chỉ cần lợi dụng thoả đáng, sẽ có thể khiến Hiên Viên Mặc không
thể trở mình, mà lúc này ở một nơi khác, Liễu Nguyệt Phi đã lặng yên
vạch ra một kế hoạch….(Hai người này mỗi người đều mang một âm mưu, Thập Thất của chúng ta sắp mệt ruj đây)

Thập Thất dựa theo địa chỉ mà Lý Uyển Nhi miêu tả đi tìm Thiên Hạ Lâu.

Kết quả lãng phí một canh giờ vẫn không
tìm được. Căn cứ theo trí nhớ của mẹ, Thiên Hạ Lâu nếu còn tồn tại, thì
nhất định sẽ ở trên con đường này, nhưng, con đường này căn bản không
nhìn thấy ba chữ Thiên Hạ Lâu!

Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là, nơi này
lại chính là chỗ trăng hoa, địa phương chuyên tiếp đãi các yêu cầu đặc
thù của nam nhân!

Nói đơn giản theo cách văn minh, con phố này là một con phố thanh lâu.

Khi cỗ kiệu của Thập Thất xuất hiện trên
con đường này, liền khiến cho đại đa số người chú ý, may mắn bây giờ là
ban ngày, kỹ nữ và khách làng chơi đều cực ít, chỉ có vài người qua
đường nhìn nàng.

Từ đầu tới đuôi, không có tìm thấy tên Thiên Hạ Lâu.

“Tiểu thư, rốt cuộc người đang
tìm cái gì vậy? Con phố này không phải là nơi chúng ta có thể đến, nơi
này đều là địa phương của nam nhân. Tiểu thư, không nên ở chỗ này nữa,
chúng ta đi nhanh đi.” Cẩm Sắc quay lại nói với Thập Thất bên
trong kiệu. Dọc theo đường đi, những nam nhân đi ngang qua, đều dùng
loại ánh mắt mà nàng cực kỳ không thoải mái nhìn nàng, làm cho cả người
nàng đều không được tự nhiên. Thật không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa.

Bên trong cỗ kiệu, Thập Thất suy nghĩ
trong chốc lát, cũng hiểu được cứ tìm như vậy cũng không phải là biện
pháp, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, “Quay về.”

Nghe vậy, Cẩm Sắc thở dài nhẹ nhỏm một hơi, thật tốt quá, cuối cùng cũng rời khỏi chỗ này.

Mà khi cỗ kiệu gần đi ra khỏi con đường, thì mẫu đối thoại của hai nam nhân đi ngang qua đã thu hút sự chú ý của Thập Thất.

“Các cô nương ở Thiên Hạ Lâu thật là xinh đẹp, cho dù họ không cho chạm vào, nhưng nhìn thôi mà lòng ta cũng thấy ngưa ngứa.” Một gã nam tử nói.

Một nam tử khác phụ họa: “Không
hổ là Thiên Hạ Lâu, thiên hạ mỹ nữ đều ở nơi này, lát nữa đi đổ phường
cược hai ván rồi đi Thiên Hạ Lâu nhìn cô nương đi.”

“Được được, ta cũng đi.”

Sau khi nghe được ba chữ Thiên Hạ Lâu trong miệng họ, Thập Thất lập tức hướng về phía kiệu phu hô: “Dừng lại!”

“Tiểu thư, làm sao vậy?” Cẩm Sắc nghi hoặc hỏi, nhưng nàng còn chưa hỏi xong thì Thập Thất đã lao ra khỏi cỗ kiệu, chắn trước mặt hai nam tử kia.

“Cô nương xinh xắn như cô vậy,
nên ở Thiên Hạ Lâu. Không bằng như thế này, chúng ta giới thiệu cô đi
vào trong đó, thế nào? Chúng ta không cần trả thù lao, cô chỉ cần tiếp
chúng ta, mỗi người một đêm là được. Khà khà.” Một nam tử trong đó, trừng to mắt, mê đắm nhìn Thập Thất, miệng đầy dâm ngữ.

Lúc này, Thập Thất chỉ muốn biết Thiên Hạ Lâu ở đâu, đối với sự bỡn cợt của hai người, nàng hoàn toàn không để
trong lòng, lòng nàng đánh bàn tính, nếu bọn họ không thành thật nói rõ, nàng sẽ đánh.

“Hoá ra tiểu thư muốn tìm Thiên Hạ Lâu hả. Ta biết nó ở đâu đấy, tiểu thư!” Trong số đó, một gã kiệu phu nghe được Thập Thất nói muốn tìm Thiên Hạ Lâu, lập tức đi tới phía Thập Thất nói.

Mắt Thập Thất sáng ngời, nhìn về phía kiệu phu, nói: “Bây giờ hãy dẫn ta đến đó.”

Dứt lời, liền ngồi trở lại cỗ kiệu.

Hai gã nam nhân kia thấy tình hình như
vậy, nhìn cỗ kiệu Thập Thất ngồi là cỗ kiệu của thân quyến quan nha, sờ
sờ cái mũi, không nói thêm gì nữa, lập tức rời khỏi.

Ngồi trên cỗ kiệu, đại khái nửa khắc đồng hồ, cỗ kiệu dừng lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.