Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 13: 13: Tính Kế



Khi Tưởng Ngọc Trân và mẹ cô ta vật lộn để tồn tại dưới sức ép của Sơn Trà, Sơn Trà đã sử dụng được chiếc máy khâu cũ của bà Lưu một cách thành thạo.

Cô mất một lúc để tự may cho mình hai bộ đồ lót đầu tiên từ một mảnh vải rách rưới.

Vì không có khóa kim loại nên cô đành làm cả hai bộ nội y của mình theo kiểu cài cúc trước.

Khi mặc áo, ngực được ép tạo thành một vòng cung, và phía dưới được gia cố bằng dải vải đỡ ngang, hai cúc nhỏ cài trước ngực, toàn bộ vòng 1 được bao bọc trọn vẹn bởi chiếc áo, vừa thoải mái mà vẫn rất đẹp.

Lúc đầu, khi cô nói về loại đồ lót mà cô muốn làm, bà Lưu cảm thấy lo lắng về nó, bà cảm thấy rằng một thứ quấn ngực thực sự không cần thiết phải mua bán như vậy, và cũng sẽ không ai muốn nó nếu nó được bán ra ngoài, nhưng thật sự rất khó để giải thích, bà sợ rằng sẽ đánh vào lòng tự tin của Sơn Trà.

Nhưng khi Sơn Trà thực sự làm ra, bà Lưu ngay lập tức đã bị sốc bởi sự khéo léo của cô.

“Chiếc áo thật đẹp quá!”

Sơn Trà đã sớm biết rằng cô lớn lên xinh đẹp với đôi lông mày lá liễu và khuôn miệng anh đào giống như mẹ ruột của mình.

Chỉ là cơ thể quá gầy, vốn dĩ người ở nông thôn đã ăn uống không được tốt, lại thêm bị Triệu Xuân Hoa ngược đãi, hầu như tất cả đồ mà Sơn Trà đều ăn để phát triển chiều cao, do vậy người trông rất mảnh mai.

Người dân nông thôn chú trọng đến sự cứng cáp, luôn thấy rằng nữ nhân phải béo tốt thì mới có sự phúc hậu, vì vậy, trong mắt bà Lưu, dù Sơn Trà đã mười tám tuổi nhưng vẫn luôn trông như một cô gái nhỏ.

Hôm nay, khi Sơn Trà mặc bộ đồ lót mới may, bà mới nhận ra rằng mặc dù cô mảnh mai, nhưng những chỗ cần béo thì rất rõ ràng, hàng ngày không thể nhìn ra đều là do những bộ đồ quần áo không vừa vặn che đi mất.

Bây giờ, sau khi thay đổi quần áo bên trong, bà liền thấy một cơ thể dường như hoàn toàn khác.

“Bà, thế nào ạ? Có hợp không ạ?” Sơn Trà xoay người một vòng trước mặt bà Lưu.

Bà Lưu gật gật đầu: “Phù hợp, vừa vặn, cháu mặc rất đẹp.”

Khi Sơn Trà thay một bộ đồ lót khác, cả bộ quần áo thô cứng bên ngoài nhìn cũng khác, chiếc eo thon cùng đôi chân dài cộng với khuôn mặt này, cô ấy đúng là một mỹ nhân xinh đẹp.

Bà Lưu tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất có mắt nhìn người.

Sơn Trà mặc bộ này, làng trên xóm dưới đều tìm không ra được cái thứ hai.

Từ trước tuy rằng cũng đã rất xinh đẹp, nhưng nhìn luôn có chút non nớt, chưa lớn.

Vài ngày trở lại đây, cô đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, cười nhiều hơn hơn, vẻ ngoài nhút nhát và nhút nhát trước đây đã không còn nữa, chỉ sau vài ngày cố gắng, cô đã trở thành một thiếu nữ.

Bà Lưu nhìn Sơn Trà như nhìn cháu gái của mình, sau khi quan sát một lúc, bà chợt nghĩ ra điều gì đó và hỏi: “Mẹ kế của cháu gần đây không nói với cháu về chuyện hỏi cưới phải không?”

Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình đã mười tám tuổi, đã đến tuổi có thể kết hôn, nhưng Triệu Xuân Hoa thì không phải người tốt, nhất định sẽ không nói cho Sơn Trà biết gia đình nào tốt, nếu Sơn Trà được gả vào một gia đình tốt như vậy, thì không phải rằng cuộc đời bà cũng sẽ bị đe dọa sao.

Sơn Trà biết ý của bà Lưu, lập tức lắc đầu an ủi bà và nói: “Không ạ, chị Ngọc Trân chưa kết hôn nên cháu cũng không vội.”

Bà Lưu yên tâm lại, không có cũng không sao.

Trước đây bà cho rằng Sơn Trà còn nhỏ, nhưng hiện tại xem ra phải nhanh chóng nhờ người hỏi thăm xem trước mắt có một gia đình thích hợp, e rằng một ngày nào đó Triệu Xuân Hoa không vừa mắt mà tùy tiện gả cô đi nhà nào đó.

Đối với một người phụ nữ, hôn nhân này là chuyện cả đời, không thể để Triệu Xuân Hoa trì hoãn được.

Bà nội Lưu tự ngẫm nghĩ, nhưng bà không biết rằng Sơn Trà cũng đã nghĩ về vấn đề này từ lâu.

Sơn Trà không có hứng thú với Chu Bình An nhưng cô cũng không định ở nhà Tưởng này hàng ngày trừng mắt nhìn Triệu Xuân Hoa, Triệu Xuân Hoa không chê phiền thì cô cũng thấy bà ta phiền phức, vì vậy cô vẫn muốn kết hôn.

Nhưng cho dù kết hôn, cô cũng sẽ không tìm người tùy tiện kết hôn với mình, hơn nữa cô cũng không ở thời đại này nên không quan tâm đến ý kiến

của mọi người.

Nhưng nếu cô tìm thấy người cô thích, cô có thể kết hôn luôn.

Nếu không tìm được, cô cũng không vội.

Sơn Trà không vội, nhưng Triệu Xuân Hoa đã vội.

“Mẹ nói đem Sơn Trà gả đi sao? Chuyện này có thể không?” Tưởng Ngọc Trân ngồi ở mép giường, vừa thổi bong bóng trên tay vừa ngạc nhiên hỏi Triệu Xuân Hoa.

“Có gì mà không thể? Trước đây mẹ thấy nó làm việc nhà nên giữ nó ở nhà, vậy mà bây giờ nó cứ giống như một tiểu thư địa chủ vậy, ngày nào cũng chỉ ăn với ngủ, thì mẹ giữ nó ở nhà làm gì? Giữ lại làm tiểu thư để hầu hạ sao?”

Triệu Xuân Hoa định hôm nay lại ra ngoài nói xấu Sơn Trà thêm lần nữa, không ngờ vừa mở miệng, mọi người đều trở nên nóng nảy không muốn nghe nữa, ngăn cản bà lại, cho rằng bà lại nói tới nói lui chuyện này cả ngày dài và thật khó chịu.

Bà tức giận, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.

Vì bây giờ Sơn Trà lúc nào cũng chống đối lại bà ta, cũng không dễ dàng xử lý như trước, vậy tại sao bà ta lại phải nói năng nhẹ nhàng với cô chứ?

Hiện giờ bà ta không thể lấy gì từ Sơn Trà, lại còn phải phục vụ cô mỗi ngày, dựa vào cái gì cơ chứ?

Tốt hơn hết là đợi Tưởng Ngọc Trân kết hôn, tìm một nơi nghèo hơn xa hơn để gả cô thì còn có thể thu được một ít tiền trợ cấp cho gia đình mình.

Chỉ cần cô ở trong nhà thì bà ta không thể làm gì, còn khiến bà ta tức giận vô cớ.

Triệu Xuân Hoa đem ý nghĩ của mình nói với Tưởng Ngọc Trân, Tưởng Ngọc Trân nghĩ ngợi, coi đấy đúng là sự thật.

Bây giờ họ làm gì cũng bị Sơn Trà quản chế, chỉ bởi vì cuộc hôn nhân của cô ta với Chu Bình An vẫn chưa diễn ra.

Khi hai người kết hôn rồi, gạo đã thành cơm thì Sơn Trà có uy hϊếp họ cũng vô dụng, còn khi hôn lễ đã diễn ra, Chu Bình An cũng không thể đổi ý được nữa.

Khi đó, Sơn Trà không còn là mối nguy hại đối với cô ta nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.