Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 99: C99: Đánh khắp thiên hạ không có đối thủ



Thẩm Bác Quận cầm mấy quả, rồi bảo Lâm Ngọc Trúc đem số còn lại lấy trở về.

Bộ dáng thịnh tình không thể chối từ làm Lâm Ngọc Trúc không có biện pháp nào, lại đem táo đỏ cất vào trong túi, kỳ thật nàng cũng không phải rất nghèo, không cần thiết khách khí như vậy.

Lâm Ngọc Trúc trên dưới đánh giá Thẩm Bác Quận một chút, khí sắc nhìn không được tốt, tinh thần thì không quá kém.

Lẩm bẩm nói: “Công việc này của các ngươi rất nguy hiểm nha.”

Thẩm Bác Quận dường như nghĩ tới cái gì, bất đắc dĩ cười cười, sau đó hỏi nàng: “Hôm nay như thế nào lại tới trấn trên?” Không sợ hãi?

“Gửi về nhà chút thổ sản vùng núi, ha ha.” Cũng không biết vì sao, ở cùng Thẩm Bác Quận, nàng luôn không biết nên nói gì.

Mập Mạp ở một bên vui vẻ, nói: “Em gái, thấy ngươi ngày thường nói rất nhiều, hôm nay sao cảm giác có chút câu nệ thế.”

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nhìn Lý Mập Mạp, khi nói chuyện với ngươi đương nhiên là có thể nói thì sẽ nói.

Thẩm Bác Quận nhìn nhìn Lý Mập Mạp, nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay đầu, nói: “Ngươi từ chỗ Lý Mập Mạp chắc đã biết đại khái nguyên nhân ta bị thương rồi đi?”

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một chút, sau đó cực kỳ xấu hổ cười cười, nói: “Đây chỉ là quan tâm một chút thôi, ha ha……”

Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc một lát, bất đắc dĩ cầm táo trong tay cắn một ngụm, cảm thấy cực kỳ ngọt.

Lý Mập Mạp thần sắc vi diệu, thật cẩn thận múc bát cháo, đưa cho Thẩm Bác Quận nói: “Ca, uống chút cháo.”

Thẩm Bác Quận đã không ôm bất kỳ hy vọng gì với Lý Mập Mạp.

Tiếp nhận cháo chậm rãi uống vào.

Lâm Ngọc Trúc ngồi ở một bên nhìn chằm chằm, khỏi nói a, tay này thật sự là rất đẹp.

Thẩm Bác Quận phát hiện tiểu nha đầu bên cạnh không nói lời nào, quay đầu lại nhìn, thấy đang nhìn chằm chằm cái bát trong tay mình phát ngốc, nhìn bát cháo, lại nhìn Lâm Ngọc Trúc, hỏi: “Chưa ăn sáng?”

Lâm Ngọc Trúc lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không, chỉ là phát hiện Mập Mạp ca cũng rất hiền huệ nha, cháo này nấu thơm như vậy.”

Thẩm Bác Quận nhíu mày, nói: “Còn chưa chín……”

Lâm Ngọc Trúc……

Mập Mạp sờ sờ cái mũi, xấu hổ nói: “Nghĩ là nấu cũng gần được rồi, ngươi bên này lại không có ai chăm sóc, ta còn không phải là sốt ruột sao.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Người nhà của Thẩm đại ca đâu?” Là không có hay là không ở đây.

Mập Mạp khụ một tiếng nói: “Người nhà của ca ta đều ở thủ đô.”

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một chút, vậy Thẩm Bác Quận có phải chính là người nằm vùng bị thương trong nguyên văn không? Vậy là có phải không bao lâu nữa liền phải trở về thủ đô?

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên muốn vỗ đầu, đúng rồi, Thẩm Bác Quận chắc chắn là quen biết Lý Hướng Bắc, hắn cùng Vương Dương là người quen cũ sao có thể không quen biết Lý Hướng Bắc chứ.

Thẩm Bác Quận che miệng ho nhẹ vài tiếng, nói với Lâm Ngọc Trúc: “Ngươi nếu là có cái gì muốn hỏi, trực tiếp hỏi ta là được.”

Lâm Ngọc Trúc giả ngu, hì hì cười ngây ngô, nàng lại không hỏi chuyện gì quan trọng.

Nếu ngươi đã nói như vậy, liền không ngại hỏi một câu.

“Trước đây nghe Mập Mạp ca nói các ngươi từ nhỏ đã quen biết, còn tưởng rằng ngươi là người ở địa phương chứ.”

Mập Mạp ca vừa định chen vào nói, đã bị Thẩm Bác Quận chặn lại.

“Khi còn nhỏ ta đi theo chú đến đây ở hơn hai năm.”

“Aiz, có lần ta bị đứa trẻ lớn hơn ở trong ngõ đánh, vẫn là ca ta nhìn thấy đã cứu ta, từ đó về sau, ta không bị bắt nạt nữa, ngươi không biết đâu, lúc trước ca ta chính là đánh khắp thiên hạ không có đối thủ…”

Thẩm Bác Quận xoa xoa trán.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Thẩm Bác Quận suy yếu bị thương nằm ở trên giường bệnh, trong lòng cân nhắc, này……

Được rồi, có thể là khi còn nhỏ có thể đánh đấm một ít?

Nghe Lý Mập Mạp thổi phồng trong chốc lát, Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị rời đi, mọi người tốt xấu gì cũng xem như quen biết, biết tin tới thăm một lát, cũng coi như là hết lễ nghĩa.

Ở lâu lại quấy rầy người ta nghỉ ngơi.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Thẩm đại ca, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta trở về đây.”

Thẩm Bác Quận ôn hòa cười gật gật đầu, dặn dò nói: “Trên đường cẩn thận một chút.” Lại đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói: “Chuyện ngươi muốn hỏi thăm, ta hỏi bạn bè quen biết, chắc là sắp quyết định rồi, đến lúc đó ta giúp ngươi theo dõi một chút.”

Lâm Ngọc Trúc vừa nghe cười chân thành hơn vài phần, “Vậy thật đúng là rất cám ơn Thẩm đại ca.”

Nói xong lại từ trong túi đem táo đỏ cất đi lúc trước lấy ra để lên bàn, thanh thúy nói: “Cất đi dùng để bổ máu, ta đi đây.” Sau đó chạy đi nhanh như chớp.

Lý Mập Mạp chớp chớp mắt, nói: “Em gái tiểu Lâm nhìn giống như không có việc gì, còn tưởng là nàng sẽ sợ hãi một thời gian nữa chứ.”

Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm cửa trống rỗng ngây người một lát.

Lý Mập Mạp ngồi lên trên ghế lúc trước Lâm Ngọc Trúc ngồi, nói: “Ca, hôm nay dì gọi điện thoại tới, nghe giọng nói kia giống như là vừa khóc xong.”

Thẩm Bác Quận có chút bất đắc dĩ nói: “Trên điện thoại ngươi nói với bà là ta không có việc gì, mấy lời bác sĩ nói chỉ là để hù doạ thôi.”

“Ta nói với dì là ngươi đã tỉnh, không có gì đáng ngại, nhưng nghe ý tứ kia, vẫn là có chút oán trách chú của ngươi, lời trong lời ngoài muốn tìm quan hệ chuyển công tác cho ngươi.”

Thẩm Bác Quận gật gật đầu, nói: “Đã biết.” Sau đó cụp mi bắt đầu suy nghĩ.

Lý Mập Mạp thức thời không nói nữa, nói sang chuyện hôm nay bên trên có ý tứ là để hắn tiếp tục canh giữ ở trạm lương, cũng không biết là có ý gì…..

Bên này Lâm Ngọc Trúc ra khỏi bệnh viện, liền không chút do dự về thôn.

Cuộc sống bên ngoài thôn quá kích thích.

Trên đường về vận khí không quá kém, đi ké được một chiếc máy kéo, chỉ là một đường xóc nảy làm người rã rời thành từng mảnh.

Sau khi xuống xe, Lâm Ngọc Trúc đi đường còn có chút lắc lư.

Vừa vào cửa thôn liền gặp phải người quen cũ, Lý Tứ thẩm lảo đảo lắc lư chạy tới.

Giữ chặt Lâm Ngọc Trúc nói: “Lâm thanh niên trí thức, ngươi hại thảm ta rồi, ngươi nhìn răng ta này.” Nói xong há miệng, thì thấy phía bên phải thiếu cái răng.

Lâm Ngọc Trúc liếc mắt nhìn một cái, nói: “Tứ thẩm, ngươi vì ăn vạ người khác đúng là tốn công lớn, đến răng cũng nhổ.”

Lý Tứ thẩm đầy mặt tức giận nói: “Còn không phải do hai tên trời đánh kia phá hoại.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, không nghĩ tới ngày đó còn rụng mất cái răng, tốt bụng nói: “Vậy hay là ta đi cùng tứ thẩm đến đồn công an, xem có thể bắt hai kẻ xấu kia bồi thường hay không.”

Lý Tứ thẩm sắc mặt biến đổi, nghĩ tới cặp mắt đỏ bừng hung tàn như trâu điên của Ngưu ca, lắc đầu, nói cái gì cũng sẽ không đi, vạn nhất người được thả ra lại ghen ghét bà mà tìm tới cửa, thì cả nhà bà đều phải gặp nạn theo.

Lý Tứ thẩm đột nhiên phản ứng lại, không đúng, bà tới tìm Lâm Ngọc Trúc mà, “Bên phía bọn họ ta tự mình đi, không cần ngươi đi cùng, ngươi chỉ cần nói răng của ta phải làm sao bây giờ?”

Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai, “Rau trộn*.”

*Rau trộn: Tôi không thể giúp được, bạn phải tự tìm cách.

Lý Tứ thẩm…… Tức khắc liền muốn miệng phun hương thơm.

“Ngươi đừng có ra vẻ, nếu không phải bị ngươi trêu đùa, sao ta phải chịu khổ như vậy.”

Lâm Ngọc Trúc cũng không vui, vô lại nói: “Thẩm, nếu ngươi đã nói như vậy, thì chúng ta phải tính toán hết một lượt, nếu ngươi không đi theo chúng ta, chúng ta còn có thể trêu ngươi sao, đây không phải là do ngươi tự tìm sao.

Hơn nữa, ta còn phải theo ngươi đi một chuyến vào cục cảnh sát, ngươi nói xem thanh danh của ta trước sau đã bị ngươi liên luỵ thành cái dạng gì, ta không tới tìm ngươi, ngươi lại còn tới tìm ta, thật là, tứ thẩm, nếu không phải ở cùng một thôn, ta nói cho ngươi, chỉ riêng việc huỷ thanh danh của ta, hai ta nói cho xong đi.

Nào, hôm nay nói thật cẩn thận, làm thế nào để bồi thường thanh danh của ta, đúng rồi, còn có trứng gà lần trước, khi nào thì ngươi bồi thường cho ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.