Trong nhà toàn dựa vào chút công điểm của Lưu Chương để sống, thật sự rất gian nan.
Hôm nay bà hai Dương lại không đi làm công, bà ấy cố ý đi đến bên cạnh Bà Dương tìm chỗ nói chuyện.
Bà Dương ngoài cười nhưng trong không cười mời đối phương ngồi xuống nói chuyện, bà hai Dương vui vẻ ngồi xuống trò chuyện, nói đến nói đi lại nói về mấy người con gái của mình.
Nói xong cuộc sống tốt đẹp của các con gái mình xong, bà lại chọc vào nỗi đau của bà Dương: “Năm đó tôi đã nói bà sốt ruột quá, mặc dù Yêu Muội chân thọt nhưng lại siêng năng, cũng xinh đẹp. Mà bà thì, cố tình muốn lấy vợ cho thằng hai lại đính hôn sớm cho con bé. Giờ nhìn xem, cuộc sống của Yêu Muội bây giờ..”
Bà hai Dương thực sự là yêu thương Dương Yêu Muội.
Nhưng nghe ở trong tai bà Dương thì bà ta cảm thấy đối phương đang mỉa mai châm chọc nói mình không chỉ có một đứa con gái tàn tật mà nhà chồng cũng không tốt bằng con gái của đối phương.
Trong lòng bà ta cảm thấy không dễ chịu, nụ cười trên môi cũng rất nhạt.
“Tôi nghĩ nó có một cuộc sống khá tốt, mẹ chồng là người không nói nhiều. Việc trong nhà cũng là nó quản. Không nói đến chúng ta lúc trước, ngay cả bây giờ cũng không có chuyện mẹ chồng còn sống mà mình đã làm chủ trong nhà.”
Đối với bà ta, cuộc sống đó rất tốt.
Lúc trước chọn Lưu Chương cũng là vì đối phương lấy ra được đủ tiền, cũng đồng ý lấy ra 50 đồng tiền trước, nếu không bà ta cũng không nhất định gả Dương Yêu Muội cho đối phương.
Mà lúc này Dương Yêu Muội đang lòng nóng như lửa đốt cõng con ở trong sân, Lưu Chương mời chú Trần vào trong phòng khám cho mẹ Lưu.
Đứa trẻ vẫn luôn khóc mãi nên Dương Yêu Muội đành ra ngoài.
“Như thế nào ạ?”
Lưu Chương lo lắng hỏi.
Lúc này, mẹ Lưu ở trên giường, sắc mặt bà trắng bệch đến dọa người, môi tím tái.
Chú Trần thở dài lắc đầu với Lưu Chương, Lưu Chương mấp máy môi hai cái, vô lực ngồi ở mép giường.
“Làm phiền rồi.” Mẹ Lưu lại rất thờ ơ nói, hiếm khi bà tỉnh táo, sau khi cảm ơn chú Trần xong, bà ấy còn nhờ chú gọi hộ con dâu của bà vào.
Dương Yêu Muội biết mẹ chồng thanh tỉnh bảo cô ấy đi vào, cô ấy lau nước mắt rồi nhanh chóng bước vào nhà.
“Mẹ.”
Dương Yêu Muội gọi.
Đứa trẻ vốn đang khóc nháo bây giờ giọng cũng đã nhỏ hơn rất nhiều, nhìn có vẻ như nó buồn ngủ rồi.
“Hãy sống tốt nhé, tối qua mẹ mơ thấy ba các con nên mẹ biết ông ấy muốn đến đón mẹ.” Mẹ Lưu mỉm cười nắm tay hai người vào nhau, sau đó Dương Yêu Muội lại đặt đứa bé xuống để bà ấy sờ sờ mặt, cẩn thận nhìn kỹ hơn.
Nghe thấy những lời này của mẹ Lưu, hai vợ chồng đều đỏ hoe mắt.
“Trong ngăn tủ của mẹ có một túi tiền nhỏ, bên trong có hơn ba mươi đồng, con con giữ đi, về phần tang lễ của mẹ thì hãy làm đơn giản hết, giữ lại số tiền để các con sống. Các con đừng làm trái lời của mẹ, nếu không mẹ sẽ tức giận..”
Kinh dị nhất là, sắc mặt của mẹ Lưu càng ngày càng xinh đẹp, nói năng cũng rất có trật tự, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một người sắp chết chút nào, nhưng nói xong những điều cần nói thì bà nhắm mắt lại.
Dương Yêu Muội che miệng khóc lóc thảm thiết, Lưu Chương một tay ôm con, một tay ôm cô ấy, nhìn mẹ Lưu đã khuất ở trên giường cũng rơi nước mắt.
Vừa ăn xong bữa trưa, khi đám người Dương Kế Tây đang chuẩn bị đi làm công, Lưu Chương đeo khăn tang trên đầu đến đây báo tang.
Nhìn khăn trắng trên đầu của anh ấy, Dương Kế Tây há miệng thở dốc: “Thím..”
Lưu Chương quỳ trước cổng viện, dập đầu lạy: “Mẹ em đã đi rồi.”
Dương Kế Tây phản ứng nhanh chóng chạy lại đỡ anh ấy đứng dậy, Lưu Chương lại đi tới trước cửa bà cả Dương và bà hai Dương quỳ xuống dập đầu.
Đây là phong tục khi báo tin tang lễ.
Bà cả Dương thở dài, lập tức sai Thạch Đầu gọi Dương Kế Khang trở về, bà hai Dương thay một bộ đồ đen đi ra, chuẩn bị đi cùng Lưu Chương quay về để hỗ trợ.
“Ba, mẹ, Quý Phương và con sẽ tới giúp.”
Dương Kế Tây cũng không đi làm công, nói với hai người ông Dương.
Ông Dương có chút do dự, dù sao thằng ba làm việc mạnh nhất, ông ta muốn cho thằng tư đi, bây giờ cày bừa vụ xuân đang rất bận rộn, đương nhiên sẽ không đi cả nhà, chỉ có vài người đi thôi.
Cuối cùng, bà hai Dương cũng nhìn ra được ý của ông ta, nói thẳng: “Từ nhỏ Kế Tây đã có quan hệ tốt với Yêu Muội, để cho hai vợ chồng bọn họ đi đi, cũng có thể nói chuyện được với nhau.”
Dương Kế Tây mới mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, anh trở về phòng, cùng Tôn Quý Phương thu dọn một chút mới đi theo Lưu Chương.
Khi đến ngã tư Tây Sơn, bà hai Dương và Tôn Quý Phương nói chuyện, Dương Kế Tây và Lưu Chương cũng ở một bên nói chuyện, bọn họ đang đợi Dương Kế Khang.