“Phụt!” Tô Diệu Vân thấy hai đứa trẻ con giống như hai ông cụ khom lưng đi, không nhịn được bật cười.
Hai đứa trẻ nghe thấy động tĩnh, đều nhìn về phía phát ra tiếng, cùng lúc ngây người.
“Cô út?!”
Trong sân có một cây đào lớn, Tô Diệu Vân vừa nãy đứng ở giữa nên không bị phát hiện.
Tô Diệu Vân cười tươi chào hai đứa trẻ: “Này! Có phải đói rồi không? Cô út múc cháo cho.
”
“Cảm ơn cô út.
” Hai anh em Khoái Khoái và Khiêu Khiêu bưng cháo uống từng ngụm lớn, thấy cô út hôm nay hơi khác, hình như cô út ít khi chủ động bắt chuyện với bọn trẻ, cũng ít khi cười với bọn trẻ.
Nhưng mà, cô út cười lên thật đẹp, hai anh em vừa uống cháo vừa nhìn Tô Diệu Vân mắt sáng lấp lánh.
“Anh ơi, anh đừng uống nhanh thế!” Khiêu Khiêu thấy anh trai ăn nhanh như chớp, sợ lát nữa không dẫn mình đi chơi, vội vàng dậm chân.
“Em mới là người ăn chậm đấy.
” Khoái Khoái nghiêm túc nói.
Tô Diệu Vân nhìn Khoái Khoái và Khiêu Khiêu dậm chân, lại không nhịn được cười, nghĩ thầm anh chị cả nhà mình đặt tên hay thật.
“Ăn chậm thôi nào, cô cho hai đứa ăn kẹo.
” Nhìn hai đứa trẻ ăn như những chú heo con, nghĩ đến thấy rất đáng yêu nên không nhịn được mà xoa đầu chúng.
Tô Diệu Vân thừa dịp bọn chúng đang uống cháo thì vào phòng lục lại hành lý, phát hiện có một hộp kẹo sữa thỏ trắng , hình như là nguyên chủ đã mua trước khi chưa về nhà.
Thấy hai đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, cho mỗi đứa một viên kẹo.
Hai anh em Khoái Khoái và Khiêu Khiêu đều sững sờ, không ngờ niềm hạnh phúc lại đến bất ngờ như vậy.
Tô Diệu Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai đứa trẻ, khóe miệng hơi cong lên: “Những đứa trẻ ngoan sau này biểu hiện tốt đều có kẹo ăn.
”
“Con là đứa trẻ ngoan! Con là đứa trẻ ngoan! Cô út, con vừa rửa sạch bát xong ạ.
” Khiêu Khiêu ôm chân Tô Diệu Vân ngẩng đầu nhìn cô, ngoan ngoãn vô cùng.
Khoái Khoái thấy em trai chiếm chân cô út, liền đưa tay nhỏ của mình kéo vạt áo Tô Diệu Vân: “Cô út, con cũng là đứa trẻ ngoan, biểu hiện cũng rất tốt.
”
Nụ cười trên mặt Tô Diệu Vân càng rạng rỡ hơn, dụ dỗ: “Những đứa trẻ ngoan tan học đều ngoan ngoãn làm bài tập, lát nữa hai đứa cũng sẽ làm bài tập chứ?”
Khiêu Khiêu chớp chớp mắt, dùng động tác mà cậu bé tự cho là rất cẩn thận, kéo kéo áo Khoái Khoái, hỏi ý kiến.
Khoái Khoái lúc này cũng mặt mày đăm chiêu, lúc tan học về hai anh em đã quyết định ăn cơm xong sẽ chạy đi tìm Nhị Đản chơi.
Bố Nhị Đản đã làm cho cậu bé một cái ná thun, hai anh em cũng muốn chơi.