Bĩu môi: “Cho nhiều gia vị như vậy, xào đế giày cũng ngon.
”
“Ăn một bữa thì vẫn ăn được, mọi người thỉnh thoảng muốn ăn ngon thì có thể nấu.
” Chung Thanh liếc nhìn con dâu cả.
Bà biết con dâu cả không xấu bụng, bình thường cũng khá thật thà.
Chỉ là dạo gần đây bận mùa vụ nên rất không hài lòng với Diệu Vân.
Bây giờ Diệu Vân thay đổi tính tình, cô ấy trút hết ấm ức ra là được.
Mã Yến cũng không ngốc, hiểu ý của mẹ chồng nên không nói thêm nữa, dù sao cô út cũng bắt đầu làm việc rồi.
Hơn nữa bây giờ vẫn là cha mẹ chồng làm chủ, cô ấy không muốn làm người chán ghét.
Tô Diệu Vân trước khi ăn đã quan sát biểu cảm của chị dâu, lúc thì đỏ lúc thì trắng, trong lòng nghĩ không nấu cơm thì bị nói, nấu quá ngon cũng bị chê, thấy chị dâu mình hơi khó hầu hạ.
Lại nhìn anh cả đang ăn cơm chăm chú đến mức không thèm ngẩng đầu lên, cau mày nghĩ thầm vợ giận mà không dỗ, nghi ngờ có phải vì anh cả bình thường quan tâm đ ến chị dâu quá ít nên cô bị liên lụy không.
Vì vậy, cô gắp một miếng thịt bỏ vào bát Mã Yến: “Chị cả, ăn nhiều một chút, vất vả rồi.
”
Mã Yến ngẩng đầu nhìn cô út ngoan ngoãn, ngây người ra, sắc mặt có chút kỳ lạ nhưng vẫn kẹp lên ăn.
Khoái Khoái và Khiêu Khiêu thấy vậy cũng gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát Mã Yến: “Mẹ, ăn nhiều một chút.
”
Mã Yến cảm động đến mức hốc mắt hơi đỏ, bây giờ nhìn Tô Diệu Vân thuận mắt hơn nhiều, Tô Diệu Vân nhìn biểu hiện của mấy đứa nhỏ thấy rất tuyệt, hiểu chuyện hơn anh cả của cô.
Sau khi ăn xong, Chung Thanh và Tô Diệu Vân cùng nhau đi rửa bát, những người khác thì cầm quạt ra sân hóng mát, hoặc đi rửa mặt.
Chung Thanh thấy Mã Yến dẫn cháu trai đi tắm, lo lắng nhìn Tô Diệu Vân: “Sao hôm nay con lại vào bếp nấu cơm? Cơ thể không sao chứ?”
“Không cần quan tâm đ ến chị dâu con.
”
Tô Diệu Vân cười cười, cũng không vạch trần lời nói của mẹ, nếu thật sự không để ý đến chị dâu thì sẽ không cố ý tránh chị dâu để hỏi cô câu này.
Nhưng cô có thể hiểu được, lỡ như mẹ cô và chị dâu vì chuyện của cô mà xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thì anh cả cô chính là quả trứng giữa chảo và xẻng – khó xử.
Vì vậy, cô dựa vào vai Chung Thanh nũng nịu nói: “Mẹ, sức khỏe con tốt hơn nhiều rồi, nằm lâu như vậy cũng nên dậy vận động.
”
Từ khi con gái lớn lên rất ít khi nói chuyện như vậy với bà, lúc này nghe thấy vậy trong lòng bà mềm nhũn, nhẹ nhàng gõ trán cô: “Con này.
“