Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ

Chương 31: C31: Sủng



Khi Tống Nghị về đến nhà, Thẩm Kiều Kiều vừa học xong nội dung hôm nay, cô đang chuẩn bị thư giãn một chút, chơi với Bảo Bảo một lúc.

Bảo Bảo nép vào trong ngực Thẩm Kiều Kiều, trên tay cầm một món đồ chơi nhỏ bằng gỗ, đó là một con trâu làm từ gỗ, vừa nhìn thấy Tống Nghị, liền kêu “A, a” mấy tiếng.

Thẩm Kiều Kiều theo tầm mắt của Bảo Bảo nhìn sang, cô cầm lấy bàn tay nhỏ cậu bé giơ lên lắc lắc, bắt chước giọng nói của một đứa trẻ nói: “A, bố đã về rồi, xem bố mang thứ quà gì về cho Bảo Bảo của chúng ta nào.”

Tống Nghị cười tươi, đặt bộ quần áo nhỏ mà Tống Thúy Hoa may cho Bảo Bảo đặt lên bàn.

Thẩm Kiều Kiều cầm lấy ống tay áo nhỏ, mở ra xem xét, ướm thử lên người Bảo Bảo rồi khen: “Tay nghề của bác gái quả thực rất tốt.”

Bộ quần áo Tống Thúy Hoa may cho Bảo Bảo, không chỉ có chất liệu vải tốt, hoa văn sành điệu, mà ngay cả những đường chỉ ở các góc cũng được cắt bỏ cẩn thận.

Tống Nghị nhìn thoáng qua Thẩm Kiều Kiều, rồi lại nhìn Bảo Bảo, mím môi, nhưng vẫn là đem những lời của Tống Thúy Hoa, nói ra: “Kiều Kiều, nếu như em quả thực thi đỗ đại học, Bảo Bảo trước tiên cứ lưu lại ở công xã, để bác gái trông giúp chúng ta.”

Thẩm Kiều Kiều siết chặt bộ quần áo nhỏ trên tay, cô nhìn về phía Tống Nghị, trong mắt ánh sáng dần dần mờ đi.

Tống Nghị vội vàng bổ sung thêm: “Cũng không bao lâu đâu, chỉ tầm ba bốn năm thôi… Đợi đến lúc em tốt nghiệp, ổn định cuộc sống, chúng ta lại đón con lên ở cùng.”

Bảo Bảo vẫn đang ở cái tuổi không biết buồn vui, cũng không biết bố mẹ và người lớn lại dành nhiều tâm tư cho mình như vậy, cậu bé ngậm lấy nắm tay nhỏ, nước miếng chảy ròng ròng, đôi mắt giống như đá hắc thạch xinh đẹp, trong suốt như pha lê, không hề chứa một chút tạp chất.

“Khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, thư thông báo nhập học đưa xuống, lúc đó Bảo Bảo chỉ mới hơn một tuổi, thằng bé vẫn còn quá nhỏ.” Tống Nghị cứng rắn quyết tâm nói: “Hơn nữa, lúc đó em còn phải đến trường học, mà anh phải cố gắng dốc sức làm việc, cho dù anh dẫn thằng bé đi cùng, thì cũng không có ai chăm sóc con.”

Trẻ con ở độ tuổi này trông nom là vất vả nhất, nếu lớn hơn, tầm bảy tám tuổi, Tống Nghị có lẽ sẽ không khó để quyết định.

Thẩm Kiều Kiều đặt bộ quần áo nhỏ lại trên bàn, ôm chặt lấy Bảo Bảo, cắn chặt môi dưới, “Em hiểu ý của anh.” Cô ngẩng đầu nhìn Tống Nghị, ánh mắt tràn đầy kiên định, “Em biết bác gái cũng vì tốt cho chúng ta, và tốt cho Bảo Bảo.”

“Nhưng em từ chối.”

Nghe cô nói xong, Tống Nghị chẳng những không tức giận mà còn cười to, ôm Thẩm Kiều Kiều và Bảo Bảo vào lòng: “Anh biết em sẽ trả lời như vậy mà.”

“Em không muốn bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành này của Bảo Bảo, con ở tuổi này, chính là cần bố mẹ ở bên cạnh nhất, nếu bỏ lỡ, không biết em sẽ hối hận đến mức nào.”

Thẩm Kiều Kiều nhẹ nhàng nắm lấy nắm tay nhỏ của Bảo Bảo, “Em cũng đã nghĩ đến chuyện này, đến lúc đó em sẽ xin được ở ngoài trường, nếu không được thì em sẽ cố gắng dành thời gian để gặp con và chơi cùng với con.”

Cô nhìn Tống Nghị với vẻ mặt áy náy, “Nhưng như vậy thì anh sẽ rất vất vả.”

Bởi vì Tống Nghị sẽ là người phải mang theo con.

Tống Nghị duỗi bàn tay to ra, cầm lấy bàn tay của Thẩm Kiều Kiều, sau đó sau đó lại cầm bàn tay nhỉ của Bảo Bảo, “Em nói những lời ngốc gì đâu, vợ chồng chúng ta là một thể, em nhìn những người phụ nữ ở công xã này xem, một người có thể mang theo một đứa trẻ theo, có khi còn ba bốn đưa, như thế mấy người đó làm được sao anh lại không được.”

Anh nói to một cách khoa trương: “Em thì giỏi rồi, lại dám xem thường anh.” Sau đó anh ta nhìn về phía Bảo Bảo, “Mẹ thế mà lại dám xem thường bố, con nói xem phải xử lý mẹ như thế nào.”

Bảo Bảo nghe không hiểu, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến gì, thằng bé đập hai bàn tay nhỏ vào nhau cười khúc khích.

Tống Nghị trong lòng mềm nhũn, cố ý đưa tai đến gần miệng Bảo Bảo, giả vờ nghe rồi gật gật đầu, “Ừm, tốt, cứ nghe theo Bảo Bảo nhà chúng ta.”

Anh ta đưa tay ra: “Bảo Bảo nói cho anh biết, để anh cắn em một cái!”

Thẩm Kiều Kiều ôm lấy Bảo Bảo tránh đi miếng cắn của anh, làm cả ba người cùng cười.

Dù sao đi nữa, một nhà ba người của họ sẽ không bao giờ tách rời.

***

Ngày hôm sau, Tống Nghị đi đến nhà Tống Đại Sơn, đem những lời của Thẩm Kiều Kiều và của anh nói ra.

Anh mím môi nói: “Bảo Bảo, tiểu tử thúi đó rất dính Kiều Kiều, nếu tách ra chắc chắn thằng bé sẽ không vui, chứ đừng nói là xa nhau lâu như vậy, Chúng cháu đã bàn bạc rồi, trong trường hợp Kiều Kiều thật sự thi đậu, chúng cháu sẽ một nhà ba người đều đi lên đại học.”

Tống Nghị nhìn vẻ mặt của Tống Thúy Hoa, ra vẻ thoải mái mà nói, “Dù sao cũng chỉ có ba bốn năm thôi, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, Hơn nữa, đến khi Kiều Kiều tốt nghiệp đại học, Bảo Bảo cũng có thể được chụp ảnh lễ tốt nghiệp đại học cùng mẹ, Đây chính là trường đại học, có bầu không khí học tập sôi nổi sẽ giúp thằng bé nuôi dưỡng, sau này trưởng thành thi đại học sẽ đạt điểm cao nhất.”

Tống Thúy Hoa trầm mặt nói: “Hai người thật nghĩ như vậy sao?”

Tống Nghị khẽ cắn môi nói: “Cháu đã nghĩ kỹ.”

Tống Thúy Hoa nhắm mắt lại, tuy giọng nói vẫn cứng ngắc nhưng nội dung trong lời nói lại khiến Tống Nghị không thể tin được: “Nếu thật sự không được, ta, một bộ xương già này, sẽ cùng ngươi đi đến thành phố lớn, giúp hai đứa chăm sóc Bảo Bảo trong vài năm.”

“Nhưng ta nói trước, ta làm vậy không phải vì hai đứa, ta chính là vì thương Bảo Bảo, đến lúc đó thằng bé tội nghiệp của ta chỉ mới hơn một tuổi, không biết nó có chịu nổi đường dài tàu lửa không. ”

Bà lẩm bẩm: “Các thành phố lớn chắc cũng chỉ hơn huyện thành một chút, chỉ là nhiều nhà cao tầng với ô tô hơn thôi, sau này nhìn nhiều sẽ thành thói quen, đến lúc đó ô tô thì đã sao, có thể so với lợn rừng sao.”.

“Bác gái…” Tống Nghị cảm động đến mức không thốt nên lời.

Anh nhìn Tống Đại Sơn ngồi phía sau Tống Thúy Hoa, nhún vai nói: “Vậy, bác gái cùng chúng cháu đi đến thành phố, bác cả làm sao bây giờ.”

Tống Thúy Hoa bĩu môi nói: “Kệ ông ấy, dù sao thì ông ấy cũng là đại đội trưởng, phải gánh vác trọng trách của toàn bộ công xã, ông ấy cũng không thể theo chúng ta đến thành phố lớn.”

Cái gì mà chúng ta, lại còn cùng một chỗ, rồi lại đến thành phố lớn?

Tống Đại Sơn:?

Sau khi ra khỏi nhà Tống Đại Sơn, Tống Nghị vẫn giữ tâm trạng vui vẻ, ngâm nga một giai điệu, chuẩn bị làm theo lời Thẩm Kiều Kiều hôm qua, đi làm nôi và xe tập đi.

Anh đến nhà người thợ mộc đã giúp anh làm chiếc xe đẩy trước đó, người thợ mộc họ Hồng đang đan một cái giỏ tre, nhìn thấy có bóng người ở cửa, ông híp mắt nhìn kỹ hơn, thì nhận ra là Tống Nghị.

“Tiểu tử ngươi sao lại tới đây.”

Tống Nghị cười nói: “Cháu lần này đến muốn nhờ ông làm một ít đồ mộc, tên tiểu tử nhà cháu giờ đã lớn, nên cháu định làm cho nó một chiếc giường nhỏ và một chiếc xe tập đi.”

Ông Hồng đặt giỏ tre xuống, cầm điếu thuốc đặt trước cửa lên hít vài hơi, thở ra mấy làn khói rồi nói: “Ồ, được”.

Tống Nghị móc từ trong túi ra một bao thuốc lá Phi Mã, rút ra một điếu, châm lửa rồi nói: “Ông thử thuốc trong thành này xem, mùi vị mặc dù không bằng thuốc lá sợi, nhưng cũng có một tư vị kiểu khác. ”

Chính anh mặc dù không hút thuốc, nhưng bình thường sẽ mang theo một bao trong túi, để thuận tiện cho việc giao tiếp.

Ông Hồng khiêm tốn gật đầu với anh, hút một hơi, quả thực rất ngon: “Tiểu tử ngươi rất biết cách làm việc, được rồi, cậu muốn làm giường nhỏ và xe tập đi tôi sẽ làm tốt cho cậu, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”

Tống Nghị mỉm cười rồi để lại bao thuốc lá cho ông Hồng.

Ông Hồng có tay nghề thủ công rất giỏi, người trong công xã đều thích nhờ ông làm đồ mộc, mỗi khi nhà nào có con gái lớn lấy chồng, người trong nhà đều đến nhờ ông Hồng làm gia cụ đồ cưới, thế nên việc của ông thường sắp xếp đến ba tháng sau rồi.

Tuy nhiên, với Tống Nghị thì khác, ông có thể dịch chuyển việc làm giường nhỏ và xe tập đi làm trước cũng không sao.

Tống Nghị nhìn ông Hồng làm mộc một hồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nói: “Ông Hồng, ông có thể làm giúp cháu làm một chiếc bàn gỗ được không. ”

Ông Hồng dừng việc đang làm lại hỏi: “Bàn gỗ để làm gì, dùng để làm bàn ăn hay là làm cho cho thằng bé?”

“Không, không, không.” Tống Nghị liên tục lắc đầu, vừa nói vừa khoa tay múa chân: “Nó giống như cái bàn đặt trên giường, nhưng mặt bàn phải nhẵn và bằng phẳng để thuận tiện cho việc viết chữ.”

Hôm qua anh nhìn thấy Kiều Kiều viết trên bàn đặt ở giường, cái bàn dùng lâu rồi, nên mặt bàn có chút lồi lõm không bằng phẳng, thỉnh thoảng khi cô viết chạm vào chỗ gập ghềnh, chữ viết sẽ bị lệch kéo ra một đường dài, nếu không thì sẽ là đầu bút đâm thủng tờ giấy.

Anh liền muốn đóng một chiếc bàn nhỏ mới cho Kiều Kiều, để cô thuận tiện đọc sách và viết hàng ngày. Đam Mỹ Hay

Tống Nghị lại bổ sung thêm: “Việc này cần phải được làm gấp, ưu tiên làm trước.”

Ông Hồng gật đầu, chỉ là làm một cái bàn nhỏ làm việc, chuyện đơn giản, vẫn bốn chữ kia: “Bao cậu hài lòng”.

Làm xong việc, Tống Nghị vui vẻ mặc sức tưởng tượng, Kiều Kiều sẽ có phản ứng thế nào khi nhận được chiếc bàn nhỏ.

Anh vừa đi đường vừa suy nghĩ, đang đi được một đoạn thì bị ai đó gọi lại.

“Tống Nghị!” Người gọi anh không ai khác chính là Tống Mãn Chu, đi theo bên cạnh anh ta chính là Triệu Chí Cương, không hiểu hai người làm sao lại thân với nhau.

Tên tiểu tử Tống Mãn Chu này gần đây đã kiếm được một số tiền nhỏ, nhờ vào phương pháp bắt cá Tống Nghị dạy cho, thế nên đi đường đều mang theo gió.

Anh ta mỉm cười, bước tới vỗ nhẹ vai Tống Nghị, “Anh đây là đi đâu vậy.”

Tống Nghị: “Cũng không đi đâu cả, tôi chỉ vừa đến chỗ ông Hồng, nhờ ông ấy làm ít đồ, bây giờ chuẩn bị về nhà ăn tối.”

Triệu Chí Cương nghe xong, khịt mũi, giả vờ như không biết Tống Nghị là người nấu hết đồ ăn trong nhà, rửa bát cũng là Tống Nghị làm, Thẩm Kiều Kiều chỉ việc ăn thôi, chuyện gì cũng không làm, đơn giản chính là bà chủ chỉ tay năm ngón.

Còn Tống Nghị, là một đại lão gia trong nhà, nhưng ngày nào cũng quét dọn, giặt quần áo rồi nấu cơm ở nhà, điều này đơn giản chính là làm xấu hổ mặt đàn ông.

Tống Nghị liếc nhìn Triệu Chí Cương, tự hỏi tại sao người đàn ông này lại có vẻ âm dương quái khí như vậy?

Anh cũng không thân quen với Triệu Chí Cương, nên cũng không thèm để ý anh ta.

Tống Mãn Chu nhìn về phía Triệu Chí Cương, rồi lại nhìn Tống Nghị, trên mặt nở nụ cười xấu xa, vòng tay qua vai Tống Nghị giống như hai anh em tốt, “Anh Nghị, em nghe nói vợ muốn đi thi đại học?”

Tống Nghị “Ừm” một tiếng, không có nói tiếp.

Anh còn chưa lên tiếng, vậy mà Triệu Chí Cương lại hưng phấn nói trước: “Thẩm Kiều Kiều xuống nông thôn đã lâu, hơn nữa còn lấy chồng sinh con, cô ta nhất định sẽ thi trượt, thế nên đừng lãng phí công sức.”

Triệu Chí Cương thi trượt đại học, nên dự định thi thêm lần nữa trong năm nay.

Anh ta nhắm đến Thẩm Kiều Kiều ở khắp mọi nơi, không chỉ là bởi vì anh ta bình thường không thích Thẩm Kiều Kiều, mà còn bởi vì anh ta cũng là một trong những người đã xin Phương Thư Đình, Hồ Lan và những người khác mua sách.

Hai ngày trước, anh hứng thú bừng bừng đến hỏi Phương Thư Đình, xem sách của mấy người đấy quyết định đưa cho người nào chưa, anh ta còn nói một đống lời tốt đẹp, vậy mà chỉ nhận được sáu chữ, đã đưa cho Thẩm Kiều Kiều.

Làm Triệu Chí Cương tức giận run người, đến mức hai ngày nay anh ta nhìn ai cũng, mũi không bằng mũi, mắt không bằng mắt.

Anh ta ngược lại muốn gây rắc rối cho Thẩm Kiều Kiều, nhưng ngặt nỗi Thẩm Kiều Kiều lại không ra khỏi cổng, nên bực tức này chưa thoát ra được.

Đúng là ông trời cũng đã chiếu cố đến anh ta, để anh ta gặp được Tống Nghị, nên anh ta không kiềm chế được buông lời chế nhạo.

Tống Nghị trong lòng cười thầm, nhìn Triệu Chí Cương, đem lời anh ta đang định nói ra chặn lại một câu: “Chân của cậu đã tốt rồi chứ?”

Việc Triệu Chí Cương bị thương ở chân, lúc đó cũng có mấy người chứng kiến, sau thường nói ra là anh ta cố ý, thế nên số người thông cảm cho anh ta lập tức giảm đi một nửa, anh ta cũng thành công trở thành trò cười trong công xã.

Khi một số người dân trong công xã mang theo trẻ em gặp Triệu Chí Cương, họ sẽ chỉ vào anh ta rồi nói hai câu với con cái họ: “Con có nhìn thấy chú kia không, chú ấy cố tình làm đau chân để được quay lại thành phố, kết quả hiện tại lại bị què, thậm chí ngay cả vợ cũng không lấy được, thế nên sau này con cũng không thể trốn tránh công việc để được đi học hành, mà tự làm tay mình bị thương, thế nên không được làm tổn thương đến bàn tay đâu.”

Bà Trương ban đầu vốn cũng thích Triệu Chí Cương, nhưng bây giờ nhìn anh ta bị què, chuyện giữa Trương Tiểu Hoa và Triệu Chí Cương tự nhiên bị thổi bay, không còn khả năng đến với nhau nữa, cho nên mọi người với nói anh ta khả năng cũng không lấy được vợ.

Đứa bé nhìn Triệu Chí Cương bước đi khập khiễng, nhất thời cảm thấy sợ hãi, liên tục lắc đầu: “Mẹ, con nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy.”

Nhiều người nói về chuyện nó, thậm chí còn sáng tạo ra những bài đồng dao cho trẻ con.

Triệu Chí Cương vừa nghe xong liền giận tím mặt, muốn dùng quải trượng đánh người.

Hiện tại nghe Tống Nghị nhắc đến từ chân, anh ta lập tức trở nên mẫn cảm, hai mắt đỏ lừ, lớn giọng nói: “Tôi nói sai sao, Thẩm Kiều Kiều không thể thi đỗ, chính là không thi đỗ”, Ba chữ cuối cố tình nhấn mạnh.

Tống Nghị vén tay áo lên nói: “Đừng tưởng rằng ngươi là kẻ tàn phế thì ta không dám đánh ngươi.”

Anh một thân hình cao hơn 1,8 mét, cơ thể cường tráng, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, đứng bên cạnh một thư sinh yếu ớt như Triệu Chí Cương nhìn to lớn hơn nhiều.

Vừa giơ nắm đấm lên, Triệu Chí Cương đã sợ hãi co rúm người lại, chạy đến núp sau lưng Tống Mãn Chu, giọng run run nói: “Mãn Chu, anh, giúp tôi ngăn anh ta lại.”

Vốn ban đầu anh ta muốn nói nhiều hơn, nếu Tống Nghị dám đánh người, thì anh ta sẽ hô người gọi đại đội trưởng đến.

Nhưng vừa nghĩ đến Tống Đại Sơn là bác họ của Tống Nghị, khẳng định sẽ bao che cho anh, nên lời định nói ra anh ta lại nuốt vào.

Tống Mãn Chu cười đến mức hai con mắt híp lại thành một đường nhỏ, “Được rồi, được rồi, Anh Nghị, nể mặt em, Chí Cương anh ấy chỉ đang nói bậy thôi, anh cứ coi như anh ta đang đánh rắm thôi.”

Tống Nghị lạnh lùng nhìn lại Triệu Chí Cương, quơ quơ nắm đấm rồi mới bỏ tay xuống.

Tống Mãn Chu lắc đầu nói: “Nhưng mà, anh Nghị, thật ra những lời Chí Cương nói cũng có lý, chị dâu là đàn bà con gái, coi như thi đỗ đại học thì sao, một người con gái đọc nhiều sách như vậy có ích gì.”

“Cứ giống như vợ của em, ở nhà giúp chồng chăm con, làm một người vợ hiền, người mẹ tốt.”

Giúp chồng dạy con, hiền thê lương mẫu, đây chính là những câu mà Tống Mãn Chu dùng để hình dung về một người phụ nữ.

“Hơn nữa, chị dâu học đại học, sau khi được nhận vào đại học thì chính là sinh viên, lúc đó địa vị của chị ấy cao hơn anh, khi ở nhà chị ấy sẽ la mắng anh, anh Nghị chẳng nhẽ như thế anh vẫn muốn chị ấy thi đại học, tốt nhất nên để chị ấy ở nhà, dù nói một cũng không dám cãi hai, như thế chị ấy mới không được đà lấn tới.”

Tống Mãn Chu chép miệng một cái lại nói tiếp: “Anh hãy nghe lời khuyên của em, người phụ nữ họ giống như một con diều, nếu không giữ chặt dây, mà để diều bị gió thổi đứt thì sẽ nó bay đi, anh nghị, anh nói xem thấy em nói có đúng không ”

Nói đến đây, Tống Mãn Chu lại liên tục gật đầu, cảm thấy mình nói một bụng đạo lý thật đúng, thậm chí còn hỏi Tống Nghị xem có đúng không, như muốn đạt được sự tán đồng của anh.

Triệu Chí Cương không biết xuất phát từ tâm lý gì, mặc dù bị Tống Nghị hăm dọa, mà vẫn còn kiên trì đứng lại cùng Tống Mãn Chu nói đạo lý.

Nghe Tống Mãn Chu nói xong, anh ta làm như mình cũng thân thiết lắm nói: “Đúng vậy nha, tôi cũng không nghĩ tới chuyện đó, thanh niên trí thức thi đại học nhiều như vậy, họ cũng là người đã tốt nghiệp trung học, số người thì đậu đếm trên đầu ngón tay, Thẩm Kiều Kiều nhìn xinh xắn như vậy, khả năng thi đậu rất cao.”

Chú ý đến sắc mặt Tống Nghị, Triệu Chí Cương vừa tế nhị uyển chuyển nói, nhưng ý nghĩa đằng sau lời nói của anh ta thì lại giống như là ý của Tống Mãn Chu, ủng hộ Tống Nghị giữ Thẩm Kiều Kiều ở nhà.

Tốt nhất là đừng để cô đi thi đại học, làm mất mặt xấu hổ, để tất cả sách vở cùng tài liệu ôn tập kia, đều thuộc về Triệu Chí Cương.

Tống Nghị không nói đúng mà cũng không nói sai, làm Tống Mãn Chu và Triệu Chí Cương tràn đầy phấn khích, lúc đó anh chỉ phụ họa tùy tiện “ừ, ừ” vài tiếng để đánh lừa họ.

Ba người rất nhanh đã đi đến trước cửa cung tiêu xã, Tống Nghị nói với Tống Mãn Chu: “Hai người chờ bên ngoài, một lát tôi sẽ ra ngoài.”

Tống Mãn Chu gật đầu: “Được, anh Nghị, anh đi trước đi.”

Nói xong, anh ta cúi đầu, dùng tay xoa cằm, suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ gì nữa để thuyết phục anh Nghị.

Ở bên này, Tống Nghị vừa bước vào cung tiêu xã.

Người bán hàng liếc mắt, nhìn anh một cái, không mặn không nhạt nói: “Muốn cái gì.”

Những năm này, ai có thể làm người bán hàng trong cung tiêu xã đều có địa vị cao, dù sao cũng là người đến nài nỉ cô để mua đồ, cho nên khi gặp khách hàng cô ta cũng không chào hỏi nhiều, thái độ rất dửng dưng.

Tống Nghị hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của cô ta, anh đặt tay lên quầy hàng làm bằng kính nói: ” giấy và bút chì bán thế nào?”

Người bán hàng thổi bụi sau khi dùng dao mài móng tay: “Giấy trắng cũ giá năm mươi xu một tờ, bút chì giá mười xu.”

Vừa nói, cô ta vừa lôi từ dưới quầy ra một tờ giấy trắng cũ rồi lấy ra một cây bút chì.

Giấy trắng cũ cũng tương tự như giấy viết thư cũng không kém nhiều, ngoại trừ việc không có những đường kẻ ngang trên đó, phần lớn được sử dụng làm giấy nháp.

Người bán hàng suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Một hộp mười tập giấy trắng cũ có giá bốn đồng rưỡi, một hộp một trăm cây bút chì có giá chín đồng.”

Thật ra cô ta cũng chỉ tiện nhắc đến thôi, chứ đoán chừng người trước mặt sẽ không mua cả hộp, cô liếc nhìn Tống Nghị rồi nói: “Nào nói đi, anh muốn bao nhiêu cây bút chì, hay là một cây, giấy trắng cũ cũng vậy.”

Có rất nhiều người mua hàng như thế này này, cô ta nghĩ Tống Nghị cũng có ý định mua như thế nên cô ta tự hỏi tự trả lời.

Không ngờ rằng, Tống Nghị nhìn giấy trắng cũ và bút chì, lớn tiếng nói: “Giấy trắng cũ và bút chì, cho tôi mỗi loại một hộp.”

Anh tính toán thì mua một hộp sẽ tiết kiệm chi phí hơn.

Người bán hàng ngơ ngác lặp lại: “Anh có biết một hộp bao nhiêu không, Một hộp giấy trắng cũ là mười tập, Một hộp bút chì có một trăm cây, tức là tât cả là mười tập giấy và Một trăm cây bút chì!”

Tống Nghị nhíu mày, thắc mắc cái người bán hàng này không hiểu được tiếng người sao, anh lại nhìn tập giấy trắng cũ, nó không mỏng độ dày gần bằng ngón tay cái, chính là cây bút chì này, nó cũng không quá ngắn, nhưng cũng chỉ dài bằng ngón tay phụ nữ thôi, đoán chừng viết chẳng bao lâu là sẽ hết.

Hơn nữa cái bút chì này, đầu bút và cuối bút lại không thể sử dụng, không thể cầm được, mà anh cũng không đành lòng để Kiều Kiều sử dụng bút chì một cách tiết kiệm như thế.

Mua một hộp anh sợ còn quá ít ý.

Anh lười không thèm nói nhảm với người bán hàng, liền đếm ra mười ba đồng năm xu rồi đập lên bàn: “Mỗi loại một hộp.”

Người bán hàng lúc này thực sự đã tin, nhìn Tống Nghị từ trên xuống dưới giống như nhìn một quái nhân, vừa thu thập đồ đạc, vừa nói: “Đây, giấy trắng cũ và bút chì mà anh muốn.”

Tống Nghị gật gật đầu, một tay ôm thùng giấy bước ra khỏi cung tiêu xã.

Đứng trước cửa cung tiêu xã, Tống Mãn Chu ngồi xổm hai chân gần như tê dại, đến lúc anh ta đứng lên liền lảo đảo người nói: “Anh Nghị, sao anh đi lâu như vậy.”

Tống Nghị: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Tống Mãn Chu hấp tấp đuổi theo, Triệu Chí Cương cũng khập khiễng đi theo phía sau hai người.

Tống Mãn Chu đang định tiếp tục giảng giải đạo lý mà anh ta vừa nghĩ ra, để tiếp tục thuyết phục Tống Nghị, kết quả lại nhìn thấy được trong tay anh anh đang ôm một thùng giấy lớn.

Sự tò mò mạnh mẽ của anh ta đã vượt qua ham muốn biểu đạt của mình, Tống Mãn Chu kiễng chân lên, tò mò nhìn vào cái hộp giấy mà Tống Nghị đang ôm.

Đây chính là thứ mà anh mua từ cung tiêu xã, một cái thùng lớn như vậy, không biết bên trong có thứ gì tốt?

Để anh ta nhìn xem…giấy, còn có bút??!

Tống Mãn Chu choáng váng tại chỗ, không sao bước chân tiếp được, ngây ngốc nhìn Tống Nghị, “Anh, sao anh lại mua nhiều giấy bút như thế, chẳng nhẽ bây giờ lưu hành trào lưu mua theo hộp sao? ”

Tống Nghị liếc nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên, tùy tiện nói: “A, mua cho chị dâu cậu dùng để học tập, mua bằng này tôi sợ còn chưa đủ, qua thời gian nữa, tôi tính mua thêm thùng nữa.”

Cằm Tống Mãn Chu gần như rớt xuống, lắp bắp nói: “Không, không phải đi.”

Anh ta sờ lên cái mũi, không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nhạt nhẽo nói ra một câu: “Anh, anh thật sự rất thương chị dâu nha.”

Tống Nghị híp mắt: “Vậy cũng chưa phải, vừa giờ tôi còn đến gặp ông Hồng đặt làm một chiếc bàn nhỏ để cho chị dâu học tập.”

“Là một người đàn ông, chính là không để người phụ nữ của mình dùng những đồ không tốt chút nào.” Tống Nghị nhìn vẻ mặt sa sầm của Tống Mãn Chu và Triệu Chí Cương, trong lòng nín cười.

“Còn chú em, tôi thấy lời miêu tả vừa rồi của chú em rất hay, nhưng cũng cần nói thêm một điều nữa. Phụ nữ giống như con diều, còn đàn ông thì giống như cuộn dây diều, dù Cô ấy có bay đến đâu, thì chú em vẫn gắn kết với cô ấy, vĩnh viễn là nơi hậu thuẫn vững chắc của cô ấy.”

Tống Nghị vừa nói vừa cười, dùng vai huých nhẹ vào vai Tống Mãn Chu: “Chú em nói có đúng không?”

Chẳng lẽ tất cả những lời anh ta vừa nói đều vô ích sao?

Tống Mãn Chu sắc mặt sa sầm, rầu rĩ thốt ra một tiếng “a”.

Triệu Chí Cương mặt đen thui, dùng ngọn gió và cái diều ví von như thế, vậy mà Tống Nghị một người ít học, lại dùng ẩn dụ một cách bừa bãi như vậy!

Nhưng mà anh ta hết lần này đến lần khác lại không tìm được lý do gì để phản bác, mà dù có phản bác Tống Nghị cũng không nghe, anh ta không làm như vậy, đành phải kìm nén một bụng khó chịu.

Chẳng mấy chốc, đã đến sân nhà họ Tống.

Tống Nghị kẹp cái thùng vào bên hông, trên môi nở nụ cười, một tay rảnh rỗi vẫy tay chào tạm biệt Tống Mãn Chu và Triệu Chí Cương, “Cảm ơn hai người đã cùng tôi đến cung tiêu xã để mua giấy và bút.”

Tống Mãn Chu:…

Triệu Chí Cương:……

Tống Nghị vừa vào cửa, Thẩm Kiều Kiều nhìn thấy dưới nách anh kẹp cái thùng lớn, hai mắt trợn to, chạy tới chỗ anh: “Anh mua cái gì vậy, Nhiều như vậy, còn phải cho vào thùng to như vậy.”

Tống Nghị chưa bỏ xuống đã nói: “A, anh mua cho em giấy và bút, mỗi loại một hộp, mua như thế cho rẻ.”

Thẩm Kiều Kiều ngây người, vậy cũng không cần mua nhiều như vậy.

Tống Nghị cong khóe miệng, không nhịn được cười lớn, sau đó càng cười to hơn: “Vừa rồi em không nhìn thấy vẻ mặt Tống Mãn Chu và Triệu Chí Cương, hai cái mặt kia làm anh buồn cười chết mất.”

Thẩm Kiều Kiều vẻ mặt mông lung, nhưng vẫn kéo tay áo anh, anh mắt lấp lánh nói: “Chuyện gì vậy, anh nói cho em biết đi.”

Tống Nghị nín cười, kể lại chuyện vừa xảy ra, kể xong uống hớp nước nói: “…hai người này cho rằng anh bị ngốc.”

Thẩm Kiều Kiều cũng bị anh chọc cười, lườm anh một cái: “Bọn họ sao dám bảo anh ngốc, nếu anh mà mua thêm hai thùng giấy nữa, có khi mặt bọn họ đều sưng lên hết.”

Tống Nghị đặt cốc nước xuống, ôm Thẩm Kiều Kiều, cười khoái chí: “Dù sao, anh cũng không để bọn họ nói xâu vợ anh, vợ của anh anh sủng, mặc bọn họ dù có nói đến tận trời cũng chẳng ích gì.”

Mọi người nhớ vào nghe chuyện rồi like và đăng ký kênh ủng hộ mình nhé. Thank các bạn nhìu nhìu

Phần 11: Chương 30-31


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.