Một lúc lâu sau, anh dùng nồi đất hầm một nồi canh gà thơm ngon, trong nồi sắt nhỏ đựng củ từ xào trong veo giòn tan, trong một nồi khác hầm nửa nồi cơm.
Từ sau khi sư phụ đi, đã lâu rồi không được ăn thức ăn đàng hoàng, Quan Nguyệt cầm đũa lên ăn.
Chung quanh nhà gỗ, đều là đại thụ chọc trời, trên cây chim hót líu lo, trong rừng gió mát phơ phất, dưới tàng cây bày một cái bàn gỗ rộng một mét hai, dài hai mét.
Ở trong rừng rậm như vậy, nhìn một cô gái xinh đẹp vùi đầu ăn cơm, là trải nghiệm Cố Tùy chưa từng có.
Quan Nguyệt ăn ngon, chó con gấp đến độ đảo quanh dưới chân cô.
Bị chó con làm phiền, cô gắp một miếng thịt đặt lên lá cây, để chó con tự mình gặm.
Cố Tùy ngồi đối diện Quan Nguyệt, trên bàn trước mặt bày một ly nước sôi, nhìn thấy cảnh này, không khỏi nở nụ cười, anh cũng không biết mình đang cười cái gì.
Quan Nguyệt ăn ngon lành, rốt cục chịu ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ly nước sôi của anh, mới nói: “Anh có đói bụng không?”
Hỏi chính là xuất phát từ sự lễ phép khách sáo, cô cũng không muốn chia cho anh ăn.
Ở tận thế, mọi người vì một khối khoai tây có thể liều mạng, bảo vệ vật tư đã trở thành một bản năng.
“Không cần, tôi không đói bụng, cô ăn đi.
”
Quan Nguyệt hài lòng, người anh em này không tệ.
Nếu anh ấy tới hái thuốc, vậy cô sẽ đưa chút dược liệu cho anh xem như trả công vậy.
“Anh muốn tìm dược liệu gì?”
“Tôi còn thiếu Long Đảm Thảo.
”
Long đảm thảo, thanh nhiệt giải độc, tả can đảm hỏa.
Quan Nguyệt cũng có hiểu biết ít nhiều về nó, vừa nghe liền biết dùng để làm gì.
Quan Nguyệt ăn uống no đủ, xoay người vào phòng, một lát sau trở về, cầm trong tay một nắm cỏ long đảm, rễ còn có đất, đặc biệt tươi mới.
Cố Tùy cám ơn cô, Quan Nguyệt khoát tay: “Không cần cám ơn, sau này anh có thiếu thảo dược thì tới tìm tôi.
Anh nấu cơm cho tôi, tôi cho ngươi thảo dược.
”
Cố Tùy cười khẽ, nhìn tâm tình cô rất tốt, mới hỏi thăm chuyện thuốc giải độc.
“Thuốc giải độc thì không trả giá dễ vậy, một viên thuốc đổi bằng một bữa, à không ba bữa cơm.
”