Thanh Xuân Thân Ái

Chương 16: C16: Chương 16



Tôi ngồi dại ra ở hành lang, lát sau nghe thấy tiếng Tân Đường gọi tôi, quay đầu lại, trong tay hắn cầm hai cây kem màu xanh lục đưa cho tôi một cây: “Làm gì mà ngây ra vậy.”

Tôi cắn một miếng, kem vị đậu xanh ngọt ngọt thanh thanh lạnh lạnh, tỏa ra khắp trên đầu lưỡi, tâm trạng đột nhiên nhờ vậy cũng tốt hơn nhiều, tôi chỉ chỉ hai người trên sân thể dục “Cậu nhìn xem, hoa hậu giảng đường và Hoàng tử sân trường ngay cả nhặt rác cũng đẹp như vậy.”

Tân Đường cắt ngang: “Đâu phải chưa từng thấy qua đâu. Có gì mà đẹp chứ?”

Là thật sự rất đẹp, Lục Minh và Khanh Ngữ hai người, một người xách một quai giỏ tre, nét mặt mỉm cười nhẹ nhàng, nam sinh tuấn tú ôn hòa, nữ sinh thanh lệ trang nhã. Khanh Ngữ thỉnh thoảng quay đầu lại nói gì đó, ngay sau đó Lục Minh gật đầu phụ họa.

“Cậu nói xem, hai người này ở trước mặt chúng ta thường ra vẻ đứng đắn như vậy, sau lưng có phải sớm đã ở bên nhau không?” Tôi suy đoán táo bạo.

“Ở thì ở có sao đâu. Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, người ta ở bên nhau cũng phải thông báo cho cậu hay sao”

“Đương nhiên rồi!” Tôi lớn tiếng la lên: “Tớ mong mỏi lâu như vậy. Đương nhiên khi mộng đẹp trở thành sự thật thì phải cho tớ biết chứ.”

“Cậu lại còn mộng đẹp trở thành sự thật nữa à?” Tân Đường bất đắc dĩ liếc tôi một cái, lại nói: “Cái cô Mộc Ninh gì đó, cậu thực sự định đi thăm thật sao?”

“Đúng vậy, trong lòng cứ thấy rất kì lạ, luôn muốn đến thăm một chút, tuy rằng chỉ là gặp qua một lần.”

“Tớ đi cùng cậu nhé?” Hắn tự động giải thích: “Tớ cũng muốn nhìn một chút hoa hậu giảng đường của trường anh họ tớ là như thế nào?”

“Cậu không thể đi. Cậu mà đi, lỡ như… Dù sao cậu cũng không thể đi, người ta bây giờ đã như vậy rồi, mà cậu còn có thể nghĩ như thế, thật là quá vô sỉ, cậu không thể đi.”

“Cái gì vô sỉ? Nè Trần Mộ Sanh, cậu nghĩ tớ là hạng người gì chứ cậu không cảm thấy là tớ…. Ôi, thật là làm người thương tâm, ở trong lòng cậu tớ là người như vậy có đúng không?”

Trên đường tan học về, tôi chuẩn bị mua một chút gì đó mang đi, Tân Đường miệng quạ đen nói phỏng chừng không gặp được người: “Cậu nghĩ đi, người ta là hoa hậu giảng đường, ở trong trường có bao nhiêu người xếp hàng, chờ gặp người ta đó.”

Tôi cũng nghĩ vậy, cho nên là mua một chút hoa thôi.

Bởi vì lười biếng cho nên chọn một con hẻm nhỏ, đường gần mà đi, vừa mới đi đến đầu hẻm đã thấy một cảnh tượng vô cùng không hài hòa, ba tên lưu manh học đường đang xô đẩy một học sinh tiểu học, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ cái gì đó.

Khi một người trong bọn họ đoạt lấy cái ví tiền của học sinh kia, thì tôi không nhịn được nữa, đang chuẩn bị tiến lên ngăn cản, thì Tân Đường giữ chặt tay tôi lại: “Chỗ này cách trường học không xa, đi tìm giáo viên tới giải quyết đi.”

“Chờ khi giáo viên đến thì bọn họ đã đi hết rồi, hơn nữa ba cái đứa lưu manh học đường này, giáo viên có thể xử lí được họ hay sao?”

“Giáo viên không xử lí được, cậu thì xử lí được à?”

Tôi dí dí nắm tay: “Tớ có luyện qua mấy cái đĩa dạy võ mà Đại Xuyên cho mượn rồi, hôm nay nên thực hành một chút.”

“Anh họ tớ anh ta…ôi trời ơi. Chờ một chút, cậu nhìn cái tên có xăm hình Thanh Long trên cánh tay kia kìa, hắn tên là Hổ Bá, không phải là người hiền lành gì đâu. Như vậy đi, cậu đi tìm giáo viên nhanh lên, tớ ngăn bọn họ lại.”

“Sao hình xăm và tên của hắn không ăn nhập gì vậy.” Tôi mắt trợn trắng, thấy đứa bé kia bị dọa tới mức sắp khóc lên, tôi đẩy Tân Đường ra: “Cậu đi tìm giáo viên, tớ ngăn họ.”

Nói xong dũng cảm tiến lên, vỗ vỗ bả vai vị Hổ Bá huynh đệ kia, vẻ mặt khinh thường: “Nè, mấy người các cậu đều là đàn ông con trai, đi ăn hiếp một học sinh tiểu học như vậy không thấy ngại à!”

Các vị huynh đệ kia, nghe được lời này xuất phát từ miệng một cô gái yếu đuối, trói gà không chặt, thì sôi nổi cười nhạo lên, trong đó có một tên cao gầy nhìn thấy bộ đồng phục của tôi, liền giơ tay ngăn lại: “Đi đi, con mọt sách của Đồng Phong Nhất Trung à, đừng xen vào việc người khác nữa, tránh qua một bên đi.”

“Các người lấy mạnh hiếp yếu, ngang nhiên hoành hành trên đường phố như vậy, còn cho rằng bản thân oách lắm hay sao? Chẳng qua chỉ là đám chuột chạy qua đường, phô trương thanh thế mà thôi.”

“Mày nói cái gì?!” Một tên có vẻ dơ bẩn tức giận, liền đỏ mắt lên, muốn xông tới, thì đột nhiên một bóng người bay ra, che trước mặt tôi, sau đó là giọng Tân Đường lạnh lùng nói: “Tránh xa cậu ấy ra.”

“Chà, hôm nay nhiều người lo chuyện bao đồng quá nhỉ?” Hổ Bá nở nụ cười.

Tên cao gầy nhếch miệng: “Cũng là Đồng Phong Nhất Trung, sao hả, cặp đôi này muốn cùng lên à, phu thê kề vai chiến đấu hả.”

Nếu không phải tình huống đặc biệt, tôi chỉ còn thiếu không cười ha ha, tên lưu manh này thật là không có học vấn, lúc thì cặp đôi lúc thì vợ chồng, tốc độ thay đổi so với hỏa tiễn còn nhanh hơn.

Tân Đường giữ gìn tôi kín kẽ ở sau lưng, tôi nhìn hai tay hắn nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, bây giờ chỉ cần một cái mồi lửa là có thể cháy bừng bừng. Tên dơ bẩn phun nước miếng đầy trên mặt đất: “Chà, hai người chúng mày đi đến chỗ này làm chuyện bậy bạ chứ gì, đừng tưởng ngoài mặt đều là học sinh ngoan hiền, bên trong so với ai cũng…”

Tân Đường đấm cho tên này một cái ngã ra đất, tên cao gầy liền ý thức được, mắng một câu “Đ.M”, rồi liền xông tới chỗ Tân Đường, Tân Đường né tránh, nắm đấm đánh vào không khí, tôi nhân cơ hội lấy cặp sách hung hăng đập lên đầu tên nọ, bên trong có một quyển từ điển Hán ngữ hiện đại dày như cục gạch, đủ để gây choáng váng.

Tân Đường kéo tôi bỏ chạy, nhưng Hổ Bá lại đột nhiên đánh hắn ngã xuống đất, rồi đoạt lấy cặp sách của tôi, tất cả các quyền cước mà tôi học được vài ngày hôm trước, đều không có tác dụng gì. Chỉ một quyền của hắn, đầu của tôi đã đau đến mức sắp ngất đi, liên tục thấy ngôi sao lấp loáng xuất hiện trước mắt.

Tôi sắp ngã xuống, nghe được tiếng hét căm thù của Tân Đường, tôi chưa bao giờ nghe qua hắn có loại giọng cao như vậy giống như sói tru vậy.

Tôi ngã trên mặt đất, mơ mơ hồ hồ nhìn Tân Đường và tên Hổ Bá thân hình mập mạp kia đánh loạn thành một đoàn, khi hắn chiếm thế thượng phong thì, tên cao gầy kia không biết lấy ở đâu ra một cây gậy gỗ hung hăng đập vào bàn chân Tân Đường…

Tôi nghe thấy Tân Đường đau đớn kêu lên, cái đầu đau nhức vô cùng nhưng thần trí lại hết sức thanh tĩnh: Tôi đã liên lụy hắn, là tôi sai rồi, là tôi quá ngốc, không biết lượng sức, bản thân mình còn lo không xong mà đã đòi đi bảo vệ người khác.

Tôi thấy hắn ngã lăn quay ra đất, Hổ Bá chụp lấy cây gậy gỗ, cất giọng bạo ngược: “Mày con mẹ nó thích làm anh hùng hả, hôm nay tao sẽ cho mày làm anh hùng, đập nát chân mày, cho mày nhớ cho kỹ!”

Lòng tôi chợt lạnh lẽo, đang giãy giụa đứng dậy, thì một giọng nói vừa lãnh đạm vừa trào phúng cất lên: “Hay quá ha, Hổ Tử, bây giờ lợi hại đến vậy à?”

Là Mễ Kê, mái tóc tím làm người ta không thể nào quên được, vẫn là một kiểu trang điểm lạ lùng, cao ngạo đứng đó, hít mây nhả khói.

Hổ Bá, à không phải, Hổ Tử khẽ buông tay, vứt cây gậy ra đất, vẽ mặt đột nhiên rất giống một con mèo con: “Mễ tỷ, chị, sao chị lại tới đây?”

“Tao đến coi mày, bây giờ còn muốn đập nát chân người ta, muốn ở tù hả?” Cô ấy ném tàn thuốc qua một bên, khí thế hào hùng đi tới.

Tôi vội vàng bay tới chỗ Tân Đường, hắn khó chịu nhắm mắt lại, tôi sợ hãi vô cùng, chỉ biết gọi hắn: “Tân Đường! Tân Đường, cậu không sao chứ, cậu sao rồi…”

“Nghe cho kỹ đây, hai bạn nhỏ này là người của tao, không được tìm bọn họ gây sự nữa.”

“Mễ tỷ, anh của chúng tôi mấy hôm nay có chút túng quẩn, đành phải ra đây tìm chút tiền mặt, là hai học sinh ngoan này tới gây sự, ngăn cản chúng tôi, chứ chúng tôi còn chưa nói gì mà.”

Tân Đường còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, rầm rì dựa vào bả vai tôi, tôi khó thở, liền mắng tên kia: “Tôi nói cho anh biết, nếu cậu ấy có việc gì, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh!”

“Mễ tỷ, chị nhìn cô ta xem…”

Mễ Kê nhún nhún vai: “Không có biện pháp nào, ai kêu mày chọc tới một cô bé cứng cỏi làm gì.”

Tôi thử đỡ Tân Đường lên, cậu bé mới vừa rồi bị hại vẫn luôn trốn trong góc tường kia, chạy tới hỗ trợ tôi đỡ Tân Đường qua bên kia, tôi vội nói: “Cậu bé, cảm ơn em, em có đỡ nổi không?”

“Tôi cũng là học sinh cao trung.” Cậu ta giận dữ uất nghẹn.

“A, thật xin lỗi.” Tôi đứng lên, nói với nữ anh hùng hôm nay: “Chị Mễ Kê, cảm ơn chị nhiều lắm.”

“Không có gì, hai người đến bệnh viện trước đi. Tôi giáo dục một số người đã.”

Tôi hung hăng liếc xéo Hổ Bá một cái, cảm thấy anh ta bây giờ chỉ là một con hổ giấy mà thôi.

Đến phòng khám gần nhất, bác sĩ chẩn đoán nói là bị gãy xương thôi, không có chuyện gì lớn.

Trong phòng bệnh, lúc cô y tá thoa thuốc cho Tân Đường, tôi nhìn thấy một khối to đỏ đỏ tím tím, tôi đột nhiên rơi nước mắt, rồi không làm sao thu lại được.

“Không phải là chuyện lớn gì, cậu khóc gì chứ.” Tân Đường nhìn tôi: “Đầu của cậu có sao không.”

Vẫn còn hơi đau đau nhưng tôi chỉ lắc đầu giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Không sao cả, một chút cũng không sao.”

“Dù sao thì cũng vẫn phải khám thử, cô y tá cô xem giúp bạn ấy xem, vốn dĩ đầu óc đã ngốc rồi, bây giờ bị gõ cho một cái lỡ hỏng luôn thì xong rồi.”

“Tớ đã nói không có việc gì mà.” Tôi không tự giác lui về phía sau một bước, Tân Đường miệng vết thương sau khi thoa thuốc đỏ nhìn lại càng ghê người, lòng tôi lại thêm xoắn lại hơn, vô cùng khó chịu.

Cô y tá nhìn tôi kỳ lạ, rồi đem hộp nước thuốc cất vào, hỏi Tân Đường: “Em còn cần gì không cậu bé?”

“À, chị giúp em mang cậu ấy ra ngoài, kiểm tra đầu óc một chút.” Tân Đường chỉ vào tôi mà chẳng thèm nhìn.

Tôi bị cô y tá lùi kéo ra cửa, lại khụt khịt cho bác sĩ kiểm tra đầu, lúc xác định xong không bị ảnh hưởng gì, thì chị Mễ Kê cũng đến.

“Tân Đường không sao chứ, đám người Hổ Tử kia tôi cũng biết một chút, độc mồm độc miệng, nhưng đánh nhau thì không giỏi lắm đâu.”

“Chỉ là miệng vết thương nhìn sợ lắm.”

“Sợ rồi hả?” Chị Mễ Kê thế mà lại tiến lên ôm lấy tôi, lại sờ tóc tôi: “Tuy rằng hành động hôm nay là rất đáng khen nhưng mà phải lượng sức một chút, biết không?”

“Biết, dạ biết rồi.”

Cô y tá đi qua: “Bạn nhỏ, qua đây đóng phí nè.”

“À, để cho tôi” Chị Mễ Kê ngăn tôi lại.

“Không được, chị đã cứu bọn em, sao có thể để chị tốn tiền được. Để em trả đi em có tiền.”

“Chị biết, nhưng đám Hổ Tử cũng coi như đã từng là đàn em của chị một thời gian, bọn chị cũng đã làm không ít chuyện xấu. Tuy rằng bây giờ chị đã từ bỏ, nhưng điều đó không có nghĩa là hoàn toàn có thể dứt bỏ bọn họ được.”

Tôi đi xem Tân Đường, hắn ghét bỏ cái động tác chùi nước mắt của tôi, làm suy yếu khí độ anh hùng của hắn. Tuy rằng tôi cũng không hiểu hắn rốt cuộc là đang nói gì. Tóm lại tôi bị sai ra ngoài mua đồ ăn vặt.

Trên đường trở về thì Đại Xuyên gọi điện thoại tới, hỏi tôi bây giờ đang ở đâu.

Tôi lúc này mới nhớ tới chuyện của Mộc Ninh: “Đại Xuyên, bây giờ em có một số việc không thể qua đó được…”

“Không cần đâu.” Anh ta nặng nề thở dài: “Mộc Ninh đã đi.”

“Đi, đi đâu chứ?” Tôi chợt sinh ra dự cảm xấu.

“Cô ấy cắt cổ tay.”

Tôi sững sờ tại chỗ, đột nhiên nhớ không nổi gương mặt của cô ấy, cô gái đó rơi xuống dưới lầu cũng không chết, vậy mà bây giờ lại lựa chọn cắt cổ tay. Thế giới này rốt cuộc đã làm thương tổn cô ấy như thế nào, mà lại khiến cô ấy tuyệt vọng đến như vậy?

Trên đỉnh đầu của tôi, tự dưng xẹt qua một đôi cánh màu đen nhẹ nhàng rơi xuống đất, rồi bay đi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.