Thành Phố Hoang Vắng

Chương 32



Chưa được hai ngày sau, việc thiếu mất mảnh ngọc trên
người Thái Hồng đã bị mẹ cô phát hiện.

Cũng trách cô khinh suất, cái nút vặn của máy nước
nóng lại trở chứng, nước nóng quá, cô không chịu nổi bèn ôm khăn tắm chạy từ
phòng tắm ra ngoài, suýt nữa đâm sầm vào người của Minh Châu, thế là bị bà bắt
ngay tại trận. Mảnh ngọc đó vốn được buộc trên một sợi dây đỏ rất to, phía sau
có thắt một nút kết cát tường như ý, từ ngày mang nó Thái Hồng chưa bao giờ
tháo xuống.

“Ớ, Thái Hồng, ngọc của con đâu?” Minh Châu đưa tay
kéo cô lại, không dám tin vào mắt mình rằng mảnh ngọc đã mất rồi, còn dùng tay
men theo vòng cổ cô sờ khắp lượt.

Vốn cô định bịa ra lý do gì đó lấp liếm qua ải, nhưng
Minh Châu là người dễ lấp liếm sao? Mảnh ngọc đáng tiền như thế, bà nâng niu nó
tựa như sinh mạng của mình, nếu giấu mẹ cũng quá là không phải. Thế là cô dứt
khoát khai thật: “Ưm… con có chút việc gấp cần dùng tiền, nên mang nó đi bán
rồi.”

“Con nói cái gì? Con – mang – nó – đi – bán – rồi?!!!”

Mặt Minh Châu lập tức tái mét, há hốc miệng nhìn cô
trân trối, gương mặt phẫn nộ méo xệch hẳn đi, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên. Bà
túm lấy Thái Hồng, đằng đằng sát khí hỏi: “Bán cho ai hả?”

“Bán cho… Thái Tiểu Huy.” Thái Hồng không khỏi rùng
mình khi trông thấy nét mặt căm giận của mẹ, hai mắt bà trừng trừng bốc lửa
giận, con ngươi như muốn bắn thẳng vào mặt cô, cô bất giác cuống quýt thụt lùi
về sau.

“Chính là thằng Thái Tiểu Huy mở tiệm Bích Ngọc Hiên
đó ư?” Bà hỏi.

“… Dạ.”

“Bán được bao nhiêu tiền?”

“… Mười tám nghìn.” Rồi Thái Hồng dùng đôi tay ôm chặt
đầu mình theo bản năng.

Cô tưởng Minh Châu sẽ nổi cơn tam bành, đè cô ra đánh
một trận, nào ngờ Minh Châu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu thay đổi,
tỏ vẻ quan tâm: “Nói mẹ biết, con có việc gì gấp mà cần nhiều tiền như thế? Là
tiền trả góp nhà của Hàn Thanh sao?”

“Không phải, mẹ đừng có hỏi nữa mà.” Không muốn lôi
kéo Hàn Thanh vào, hơn nữa chắc chắn Minh Châu sẽ đi tìm Hàn Thanh đối chứng,
Thái Hồng đáp. “Con có một người bạn nhà có việc đang phải cần tiền gấp, nên
còn bèn giúp người đó một tay. Xem như là con cho người đó mượn, một năm sau
người đó sẽ trả lại con.”

Lời nói dối này bịa ra dở tệ, bạn bè của Thái Hồng
quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy người, điều kiện gia đình thế nào, tình trạng
sinh hoạt ra sao, mọi thứ Lý Minh Châu đều nắm rõ như lòng bàn tay, hiện giờ
chưa hề nghe nói có nhà đứa nào khó khăn hơn cả nhà Thái Hồng.

Đang nghĩ ngợi nên khai báo đến mức độ nào, vừa ngước
mắt nhìn lên, Minh Châu đã giận đến mặt đầy nước mắt: “Xin con nói mẹ biết là
đứa bạn nào mà đáng để con khẳng khái đến như thế? Hả? Mảnh ngọc đó bây giờ
đáng giá ít nhất hai trăm ngàn, có mười tám ngàn thôi mà con đã bán rồi? Dứt
khoát tặng luôn người ta đi, như thế há chẳng phải còn được thêm tình nghĩa
sao? Sao mẹ lại nuôi một đứa bất hiếu trời đánh như con chứ! Mảnh ngọc đó là
toàn bộ tài sản của nhà ta, con dựa vào cái gì mà chưa thương lượng với mẹ tự ý
đem đổi tiền rồi? Con giàu lắm sau? Con là nhà từ thiện ư? Hôm nay mẹ đi chợ
mua rau chỉ vì ba xu mà kỳ kèo cãi cọ cả nửa buổi với chủ hàng! Nói đến trợ
giúp, bên cần trợ giúp nhất chính là gia đình chúng ta đây này! Tiền trên thân
người khác, mẹ đều hận không thể cướp lấy dùng, con thì hay rồi, khơi khơi đem
nó đi tặng người ta! Con nói đi! Đem tiền cho ai mượn hả? Oan có đầu nợ có chủ,
mẹ biết con hiền lành dễ mềm lòng, động một tí bèn bị người ta lợi dụng, nhất
định là có ai than nghèo với con rồi đúng không? Mau khai ra tên người đó, mẹ
chỉ tìm nó tính sổ thôi!”

Minh Châu đấm ngực, giậm chân, khóc than kêu gào, nhìn
thấy cảnh này Thái Hồng cũng sợ điếng người, càng không dám hé môi nửa lời, chỉ
cố nép sát mình vào góc tường trốn.

“Mảnh ngọc đó là bà ngoại để lại cho con làm của hồi
môn, trong nhà cần tiền đến thế cha mẹ cũng không nỡ đem bán chính là muốn mỗi
ngày con đeo nó, rờ nó, cảm thấy rằng mình là đứa con cưng. Con nói đi chứ? Là
ai khiến con từ bi hỉ xả đến nhường này, dỗ ngon dỗ ngọt con đến nỗi con bênh
người ngoài đi “chà đồ nhôm”, mang trộm báu vật trong nhà ra ngoài đổi tiền
hả?”

Thái Hồng biết rõ một khi Minh Châu có lý thì sẽ buông
ra những lời đay nghiến rất là cay nghiệt, lời nói ra tựa con dao bén ngọt,
không cắt người ta ra làm trăm mảnh tuyệt không chịu ngưng. Người lợi hại ắt có
ưu điểm của mình, nói đâu xa, chính cái nhà lắp ghép này đây, lúc đầu nếu như
không có Minh Châu đến phòng địa ốc làm ầm một trận, có trời biết đến lúc nào
nhà cô mới có phần. Một tính cách mạnh mẽ có sức ảnh hưởng lớn lao đến thế
nhưng Thái Hồng lại không hề bị ảnh hưởng hay lây nhiễm, chỉ vào những thời
khắc quan trọng cô mới miệng mồm lanh lợi, mà đối thủ bắt buộc phải là người có
văn hóa nữa kia. Còn những ngày khác cô cũng xìu xìu ển ển y như Hà Đại Lộ.

Chắc là mẹ đã tức điên lên rồi. Trong lòng Thái Hồng
càng day dứt hơn, chỉ còn biết nhỏ nhẹ khuyên lơn: “Mẹ, nếu mẹ thích mảnh ngọc
đó đến thế, đợi người ta trả con tiền rồi con nhất định sẽ chuộc nó về. Lần
này… thực sự rất xin lỗi mẹ. Mẹ đừng giận nữa có được không? Giận dữ hại sức khỏe
mà.”

Minh Châu cầm khăn giấy lau nước mắt ném phịch lên
bàn, thở dài thườn thượt: “Phá gia chi tử! Sao mẹ lại nuôi một đứa phá gia chi
tử như con cơ chứ!”

Thái Hồng bèn chuồn xuống lầu dưới gọi điện thoại cho
Thái Tiểu Huy.

“Tiểu Huy… mình là Thái Hồng!”

“Ồ, Thái Hồng, chào cậu!”

“Mảnh ngọc mình bán cho cậu ấy, có thể nhờ cậu giữ
giúp mình vài tháng được không?” Cô nói. “Mình còn muốn chuộc nó về…”

Vừa thốt ra lời này, cô bèn cảm thấy mình như đang vô
cớ gây rối, giao dịch hoàn thành, vật chuyển chủ mới, người ta không có nghĩa
vụ phải giữ lại đồ của bạn. Cho dù có muốn lấy về, cũng bằng với việc mua lại
theo giá thị trường, giá chắc chắn không thể nào là con số mười tám ngàn được. Hơn
nữa trừ việc từng là bạn học của nhau, giữa cô và Thái Tiểu Huy cũng chẳng có
bao nhiêu giao tình. Người ta chiếu cố cho là khách khí với bạn, không chiếu cố
cho là đạo lý bình thường.

“Thái Hồng, không thể nói như thế được.” Quả nhiên,
bên kia điện thoại Thái Tiểu Huy dùng miệng lưỡi nhà quan nói. “Bán rồi là bán
rồi, đây có phải là cầm đồ đâu.”

“Mình xin cậu đấy… Mẹ mình biết chuyện này, bà sắp sửa
đem mình ra giết rồi!” Thái Hồng lo đến phát khóc.

“Là như vậy…”, cuối cùng Thái Tiểu Huy nói. “Mảnh ngọc
đó của cậu mình bán mất rồi.”

Thái Hồng phát điên lên: “Hả? Cái gì? Bán mất rồi? Lúc
nào? Không phải cậu nói ngọc này không dễ bán, có khi mấy năm cũng không bán
được sao?”

“Ưm… ngay chính cái hôm sau khi cậu bán cho mình thì
được một người khách mua rồi. Anh ta thích chất ngọc đó lắm, còn bảo mảnh ngọc
được chế tác tinh tế, kiểu dáng cát tường, mua về tặng cho vợ mới cưới của anh
ta rồi.”

“Ơ…” Thái Hồng khẽ rên lên một tiếng yếu ớt.

“Ngọc, cái thứ này ấy, quan trọng là phải xem duyên
phận.” Thái Tiểu Huy giở giọng lên đời dạy bảo. “Thái Hồng, ngọc của cậu rất
tốt, chỉ tiếc là không có duyên với cậu, thôi thì cậu chấp nhận đi.” Dứt lời
cậu ta cúp máy cái rụp không hề khách khí.

Thái Hồng mặt mày như đưa đám lê bước lên lầu, vừa mở
cửa bèn trông thấy Minh Châu ngồi trên sofa, khoanh tay trước ngực, mắt vẫn còn
hoe đỏ. Cô cố rặn ra một nụ cười lấy lòng, bèn bị cái quắc mắt lạnh lẽo âm u
của mẹ đáng bật lại.

Đang định trốn vào phòng ngủ, vừa dợm bước, đột nhiên
Minh Châu bảo: “Ngày kia là sinh nhật con, con đi mời cái anh thầy Quý đến nhà
ăn cơm đi.”

Đây là lần đầu tiên sau sự kiện “đến nhà tặng quà”
Minh Châu nhắc đến cái tên này với giọng điệu tích cực như vậy.

Thái Hồng lập tức cuống lên: “Thầy Quý?… Mời anh ấy
đến đây làm gì?”

“Chúc mừng con thôi.” Minh Châu hờ hững nói.

Nào ngờ hôm sau Quý Hoàng không có tiết, gọi điện báo
rằng phải chạy đến bệnh viện một chuyến để kiểm tra cho mẹ trước phẫu thuật, có
khi phải bận cả ngày, sau khi trở về còn phải đến nhà hàng làm việc. Quãng thời
gian này hai người gặp nhau không nhiều, Thái Hồng không một lời oán than trách
móc, ngược lại Quý Hoàng lại cảm thấy rất áy này, mỗi ngày nhất định phải gọi
một cú điện thoại hỏi thăm cô. Xong rồi còn không quên thêm vào một câu: “Cảm
ơn em!” Ngập ngừng giây lát, cuối cùng Thái Hồng nói: “Ngày mai là sinh nhật
em, anh có thể đến nhà em ăn bữa cơm không?”

Đầu dây bên kia thoáng ngần ngừ: “Bác gái… hoan nghênh
anh đến sao?”

“Là mẹ đưa ra đề nghị đấy.”

“Thật sao?” Giọng của Quý Hoàng liền thay đổi, có thể
nghe được sự vui mừng. “Đương nhiên phải đi rồi. Đúng rồi, mẹ em thích cái gì?
Lần trước mua quà không hợp ý bác, có lẽ bác rất không vui nhỉ? Cũng trách anh
không có đầu óc, chỉ nghe nói cha em thích rượu thế là đi mua rượu. Về đến nhà
ngẫm nghĩ lại anh thấy hối hận vô cùng. Cha em lái taxi, sợ nhất là lái xe sau
khi uống rượu, anh làm thế không phải là gây thêm bực mình cho mẹ em sao?”

“Ưm… cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ là ăn bữa
cơm nhà thôi, anh mua chút trái cây đến là được rồi.” Miệng tuy nói thế, trong
lòng Thái Hồng cứ thấp thỏm không yên, không biết Minh Châu sẽ giở chiêu gì.
Nhưng mà, cô ôm một chút tia hy vọng nhỏ nhoi, đây dẫu sao cũng không phải xã
hội cũ, cũng chẳng phải thời đại cách mạng văn hóa, chuyện của con trẻ người
lớn không can thiệp được vào. Bây giờ không ưa nên làm mình làm mẩy với con rể,
sau này cô kết hôn rồi làm gì mà chẳng gặp mặt nhau, sinh đứa con ra gọi bà là
bà ngoại, mẹ có thể không nhận sao? Sau cùng, người phiền lòng vẫn là bà ấy
chứ! Cho nên Thái Hồng lạc quan nghĩ rằng, có lẽ mẹ mình đã nghĩ thông suốt
rồi.

Đến cuối cùng Thái Hồng mới phát hiện suy nghĩ của
mình đơn giản và ngu ngốc đến nhường nào. Sự thực chứng minh, không ai là đối
thủ của Lý Minh Châu.

Theo lệ cũ nhà họ Hà, sinh nhật là chuyện lớn trong
nhà, nhất định phải mua bánh kem. Ngoài ra phải nấu một bàn thức ăn thịnh soạn,
ba bát mì trường thọ và một bát canh cá diếc, nói theo tiếng địa phương thì từ
“diếc” đọc là “cát”, canh này cũng gọi là canh cát lợi. Thuở còn nhỏ, Thái Hồng
rất bám mẹ, chỉ cần nũng nịu mè nheo Minh Châu là bà sẽ không ngại phiền phức xắn
tay áo xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho cô ngay.

Lúc đó cô cực thích ăn một loại bánh nhân thịt có nấm,
món đó nhất định phải nhào bột làm, nấm dùng dầu mè trộn đều, rưới lên hành và
gừng, lại cho thêm một quả trứng gà và thịt bằm vào đảo cùng nhau, quan trọng
là phải cho hạt tiêu trắng. Khi nhào thành bánh rồi thì dùng lửa nhỏ chiên, hai
mặt phải chín vàng đều, mỗi lần làm như thế, mất đến hai tiếng đồng hồ.

Hôm nay bánh kem cũng có, thức ăn cũng được nấu cả bàn
thịnh soạn. Thái Hồng bẽn lẽn giúp mẹ rửa hết tất cả nồi niêu xoong chảo, còn
giành lột tỏi thái hành. Cô cảm thấy thái độ của mẹ hôm nay là một bước tiến
triển không nhỏ, lát nữa Quý Hoàng đến cũng sẽ không gây khó dễ cho anh, Minh
Châu trước giờ mê tín, tuyệt không thể nào chọn ngày vui mà gây chuyện được.

Hẹn anh lúc bảy giờ tối, nhưng từ sáu rưỡi cơm canh đã
được chuẩn bị xong xuôi.

Lý Minh Châu cầm đũa lên, bảo: “Ăn cơm thôi.”

Thái Hồng ngần ngừ, tưởng bà nhìn nhầm đồng hồ: “Còn
nửa tiếng nữa Quý Hoàng mới đến, tốt hơn là đợi anh ấy đi.”

“Đợi cái gì mà đợi? Bảo con ăn thì con cứ ăn đi. Chúng
ta phần bánh kem cho cậu ta, không được sao?” Lý Minh Châu nói. “Ông Hà, còn
ngồi đó làm gì, ăn đi!”

Thái độ không ổn lắm thì phải, Thái Hồng thầm hít vào
một hơi lạnh.

Hà Đại Lộ bị Minh Châu thét một tiếng, bèn hấp tấp cầm
đũa lên ăn, sức ăn của ông cực lớn, mới chớp mắt mà cả đĩa nấm hương nấu tàu hũ
ky đã vơi đi phân nửa.

Xem ra sắp bước vào trạng thái khai chiến rồi. Thái
Hồng rầu rĩ cầm đũa lên, miệng như đang nhai sáp, trong lòng thấp thỏm không
yên, bỗng dưng một cảm giác thôi thúc dâng lên trong lòng, cô muốn xông ra
ngoài gọi điện bảo anh đừng đến. Bờ vai thoáng động đậy, liền bị Minh Châu nhấn
xuống: “Mau ăn đi, ăn xong rồi còn tiếp khách.”

“Mẹ à!” Thái Hồng buông đũa xuống, nghiêm giọng nói.
“Đã nói là mời Quý Hoàng đến nhà, khách chưa đến đã ăn cơm trước rồi, đây gọi
là phép lịch sự gì chứ?”

Minh Châu lạnh nhạt hừ một tiếng: “Lịch sự? Đối với
loại người đó chúng ta cần lịch sự sao?”

Hóa ra là cố ý khinh mạn, lúc này Thái Hồng giận tím
mặt, lập tức cự lại: “Quý Hoàng đâu có làm sai chuyện gì, anh ấy là thầy giáo
và là đồng nghiệp của con, bước vào cửa nhà thì là khách, đương nhiên phải lịch
sự rồi!”

“Đừng có nghĩ mẹ không biết gì hết.” Lý Minh Châu trợn
mắt nhìn cô. “Ngược lại thì có, mẹ cái gì cũng biết hết!”

“Cái gì mà cái gì cũng biết hết chứ?” Lời nói bóng gió
của mẹ khiến Thái Hồng tức đến phát run. “Chẳng qua là mẹ chê anh ấy nghèo nên
coi thường anh ấy chứ gì? Nói thực lòng, chúng ta cũng đâu phải là quý tộc gì.
Nhà Quý Hoàng và nhà chúng ta cùng là giai cấp công nhân giống nhau thôi, cha
nói có đúng không?”

Lý Minh Châu không hề giận dữ, điềm nhiên đốp lại:
“Ông Hà, ông nghe cái miệng của con gái cưng của ông kìa, thật là…”

Chuông cửa bỗng vang lên.

Đương nhiên, người đến là Quý Hoàng.

Hôm nay anh mặc một bộ com lê trang trọng. Đó là bộ anh
mua lúc đi phỏng vấn, nghe nói mới chỉ mặc một lần, Thái Hồng từng thấy nó
trong tủ áo của anh. Áo vest màu đen cắt may theo kiểu ôm sát người, áo sơ mi,
cà vạt đều đủ cả. Quý Hoàng quả thật có dáng người mẫu, chỉ một bộ com lê bình
thường thôi nhưng anh mặc vào trông như một vị đại sứ ngoại giao lịch lãm. Với
sống mũi thẳng tắp, ánh mắt quá sắc sảo của mình, khi nghiêm túc anh gây cảm
giác không mấy thân thiện, những lúc tập trung lại khiến người ta không dám mạo
phạm. Thế mà một người luôn nghiêm túc như anh cũng không thể không mỉm cười
thân thiện khi gặp Minh Châu.

Thái Hồng thầm nghĩ, tâm trạng anh chắc cũng lo lắng
lắm, trên mặt thì không nhận ra, nhưng khí chất kiêu kỳ cao ngạo đã bớt đi
nhiều, nụ cười cũng rất đúng mực, khiến ngài đại tiến sĩ hôm nay tăng thêm vài
phần thân thiện. Thực ra, Đông Lâm, Tần Vị nào có phải không nghiêm túc đâu,
chẳng qua là Đông Lâm có thêm nét hài hước, Tần Vị có thêm nét lạnh lùng, kiêu
ngạo, vừa gặp hai người đó, Minh Châu liền treo nụ cười tươi rói lên mặt.

Sau khi ngồi xuống xong xuôi, rót trà mời khách, hàn
huyên được vài câu, Minh Châu đi thẳng vào vấn đề: “Thầy Quý, nghe nói mẹ thầy
bị bệnh?”

Tìm đủ trăm phương ngàn cách giấu bà thế mà vẫn dễ
dàng bị bà vạch trần chỉ bằng một câu hỏi, Thái Hồng thầm kêu khổ, mẹ ơi là mẹ,
trình độ thăm dò của mẹ quả là cao cường quá đi.

Quý Hoàng thoáng sững người, rồi gật đầu: “Dạ đúng.”

“Là bệnh gì? Có nghiêm trọng lắm không?”

Cảm giác ngửi thấy mùi thuốc súng, Quý Hoàng ngần ngừ
giây lát, nói: “… Là suy thận, phải làm phẫu thuật.”

Minh Châu đặt tách trà xuống, hỏi: “Tiền phẫu thuật đã
xoay đủ chưa?”

Giọng điệu rõ ràng không thân thiện, gần như là chất
vấn, sắc mặt Quý Hoàng có chút gượng gạo, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Cũng gần
đủ rồi ạ.”

“Cậu đã mượn tiền của Thái Hồng?”

“Mẹ, anh ấy không có mượn tiền con, là con chủ động
đưa tiền cho anh ấy mượn!” Thái Hồng vội xen vào.

“Mẹ và thầy Quý đang nói chuyện, con đừng có nói leo.”

Quý Hoàng gật đầu: “Dạ đúng, đúng là Thái Hồng có cho
cháu mượn một khoản tiền.”

“Thầy đã viết giấy vay nợ rồi chứ?”

“… Thưa, chưa ạ.” Quý Hoàng nói. “Cháu sẽ viết ngay
bây giờ.”

“Thầy Quý, mượn tiền không viết giấy vay nợ, thành ý
của thầy để ở đâu hả? Thấy Thái Hồng nhà tôi hiền lành tốt bụng nên cảm thấy dễ
bắt nạt phải không?” Minh Châu cười nhạt, bắt đầu công kích. “Thầy đường đường
là một tiến sĩ của trường đại học danh tiếng, tiền đồ rộng mở, lại đi lợi dụng
Thái Hồng nhà tôi một cách trắng trợn như thế, xin hỏi nhân phẩm của thầy ở đâu
hả? Đạo đức sư phạm của thầy để ở đâu hả?”

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi! Chuyện không phải vậy đâu!” Thái
Hồng lớn tiếng phân bua.

“Con câm miệng lại cho mẹ.” Minh Châu nạt. “Mẹ còn
chưa hỏi xong.”

“Xin lỗi bác gái, về chuyện mượn tiền, cháu không biết
Thái Hồng chưa hỏi ý kiến bác. Nếu là như thế, ngày mai cháu sẽ mang tiền đến
trả ngay.”

“Trả?” Lý Minh Châu nhướn mày. “Thầy Quý, thầy lấy cái
gì mà trả hả? Thầy có biết không? Vì để có tiền cho thầy mượn, Thái Hồng đã
mang miếng ngọc phỉ thúy gia truyền của nhà này đem đi bán với giá rẻ mạt. Dù
cho có nhân lên gấp mười lần số tiền đã cho thầy mượn cũng chẳng đủ để chuộc
về. Thầy Quý, gia cảnh nhà thầy tôi đã hỏi thăm rồi, mẹ thầy mắc bệnh thận
nghiêm trọng, phải nằm viện quanh năm, nghe nói còn bị bệnh thần kinh nhẹ.
Không phải là thầy trông chờ Thái Hồng nhà tôi chăm sóc bà ấy cả đời đấy chứ?
Còn nữa, nghe nói thầy là đứa con hiếu thảo nổi tiếng, định mang thận ra hiến
cho bà ấy. Tình cảm mẹ con sâu đậm của thầy tôi rất cảm động, tình thân của
thầy cũng rất cao thượng, nhưng mà Thái Hồng nhà tôi vẫn chưa khốn quẫn đến nỗi
dâng hiến cả nửa đời sau của nó cho một người không khỏe mạnh như thầy. Xin
lỗi, hôm nay tôi phải làm người ác rồi, chuyện của thầy và Thái Hồng, tôi và
cha nó kiên quyết phản đối! Xin thầy từ nay về sau đừng tìm gặp nó nữa!”

Trong thoáng chốc, Quý Hoàng sững người. Quai hàm
nghiến chặt, cố giữ giọng mình thật bình tĩnh: “Bác gái, gia đình cháu, cha mẹ
cháu và anh em cháu, nhân phẩm của họ đều không có bất kỳ điều gì làm xấu mặt
Thái Hồng cả. Cha cháu là một thợ mỏ ưu tú, vì cứu người mà hy sinh mạng sống
của mình. Mẹ cháu tuy không học hành gì, sau khi cha cháu mất, bà ngậm đắng
nuốt cay đi làm thuê làm mướn, tảo tần nuôi ba đứa con. Hai đứa em trai cháu
đều là học sinh xuất sắc nhất trong trường tụi nó. Cháu cảm thấy tự hào vì gia
đình của cháu.”

“Tự hào?” Lý Minh Châu không kiềm chế được, bật cười.
“Cha thầy tên là Quý Khang Đối có đúng không? Người đó đúng là đại anh hùng của
Trung Bích, sự tích anh hùng của ông ấy tôi cũng đã tìm báo đọc qua. Xin lỗi,
thầy Quý, thầy không bức tôi đến nước này tôi cũng chẳng vén lên vết thương của
thầy để xát muối vào. Hôm đó mỏ than phát nổ, cha cậu rõ ràng đã chạy thoát,
nhưng ông nghe nói vẫn còn hai mươi mấy người đang lạc đường ở phía dưới hầm
bèn quay trở lại, từ đó không còn trở ra nữa. Xin hỏi, có người đàn ông có
trách nhiệm nào, lại bỏ mặc người vợ đang mang thai và đứa con vị thành niên
của mình chỉ vì muốn làm anh hùng không? Bị tẩy não rồi hay là muốn chơi trội?
Nói cho thầy biết, Lý Minh Châu tôi ghét nhất là loại người như thế! Bởi vì hắn
không xứng là chồng của người vợ, không xứng làm cha của những đứa con thơ. Anh
hùng hay không tôi không cần biết, tôi không muốn con gái tôi lấy con cháu của
một người như thế, cha nào thì con nấy!”

“Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế chứ?” Thái Hồng phẫn nộ
đứng bật dậy. “Xin mẹ dừng ngay những lời sỉ nhục người khác đó lại!”

“Sỉ nhục?” Minh Châu nói. “Mẹ còn chưa nói hết đấy! Mẹ
của cậu, cũng chẳng phải bà mẹ cao thượng gì, biết mình bệnh đến thế, biết là
không chữa khỏi, còn bắt đứa con trai bị bệnh hen suyễn bẩm sinh đi hiến nội
tạng. Quý Hoàng, cậu tưởng tôi sẽ chấp nhận làm thông gia với loại người như
thế sao? Cậu tưởng rằng tôi sẽ để cho con gái mình đi hầu hạ một thằng đàn ông
không khỏe mạnh sao? Xin cậu dập tắt ý nghĩ đó đi, đừng có nhăm nhe con gái
tôi! Thái Hồng mới quen cậu có mấy ngày mà cậu đã dỗ ngon dỗ ngọt nó đem thứ
quý giá nhất trong nhà dâng cho cậu. Chẳng lẽ trên đời này chỉ có mình cậu là
có người thân thôi sao? Tôi, mẹ của Thái Hồng bị bệnh viêm khớp nặng như thế,
đầu gối đau đến mức phải phẫu thuật nhưng cũng chẳng nỡ mang miếng ngọc đó đem
bán. Cha Thái Hồng bị đục thủy tinh thể bao nhiêu năm cũng chẳng nỡ bán nó để
đi phẫu thuật. Cả nhà tôi ba người chui rúc trong căn nhà lắp ghép vừa nóng bức
vừa chật hẹp này gần hai mươi năm cũng chẳng có tiền chuyển nhà, chúng tôi rất
khó khăn, chúng tôi cũng túng tiền! Nói cho cậu biết, đấy chính là thói xấu của
những kẻ nhà quê các người, chỉ cần quen một người, hẹn hò với người đó là cho
rằng tất cả đồ đạc của nhà cô ta đều trở thành của mình hết! Quý Hoàng, hôm nay
tôi mời cậu đến là muốn nói rõ ràng trước mặt cậu, thứ nhất, tiền mượn của
chúng tôi, xin trả lại ngay lập tức, thứ hai, xin cậu từ nay về sau đừng bám
theo Thái Hồng nữa. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chúng tôi tìm con rể của
chúng tôi, cậu tìm vợ của cậu, trừ Thái Hồng ra, cậu muốn yêu ai thì tùy! Nếu
quả thực không tìm được, bác gái này sẽ chịu trách nhiệm giới thiệu cho cậu.
Nếu để tôi biết cậu còn qua lại với nó, đừng trách tôi không để yên cho cậu! Lý
Minh Châu tôi là người lớn lên trong đấu tranh đấy, đấu trời đấu đất không bằng
đấu với người, đấu với người vui lắm!”

Quý Hoàng bỗng đứng bật dậy, Thái Hồng cũng đứng phắt
dậy, cướp lời: “Mẹ, hôm nay mẹ lại vô cớ sinh sự rồi. Miếng ngọc là do bà ngoại
năm xưa đích thân đeo vào cổ con, đó là đồ của con, con muốn làm gì tùy con.
Tiền tạm thời dùng để cứu người, năm sau chắc chắn anh ấy sẽ trả lại. Về Quý
Hoàng, con yêu anh ấy nên mới hẹn hò với anh ấy, tình yêu chín muồi rồi sẽ tiến
tới hôn nhân, cái này mẹ không quản được đâu, đó là sự tự do được cả pháp luật
quy định!”

“Thái Hồng!” Hà Đại Lộ quát một tiếng. “Đừng bướng
bỉnh, đừng có nói với mẹ con như thế.”

“Con không bướng bỉnh chút nào, là do mẹ cố tình gây
chuyện! Còn nữa, rõ ràng cha biết những lời mẹ nói đều sai sự thật, cha còn
đứng về phía mẹ. Cha già lẩm cẩm sao? Lúc này mẹ của Quý Hoàng đang lâm nguy,
đến một người qua đường cũng biết nhỏ chút lòng cảm thông, hai người thì hay
rồi, toàn nói càn nói quấy, đả kích người ta, còn cười trên nỗi đau của người
khác!” Thái Hồng vừa tức vừa ấm ức, nước mắt từng giọt, từng giọt thi nhau rơi
xuống. “Con không tin con lại có cha mẹ không có tình người đến thế! Con cảm
thấy hổ thẹn vì hai người!”

Lý Minh Châu giận quá bật cười, cúi người xuống, thình
lình moi ra một bình thủy tinh để dưới gầm bàn, chưa kịp đợi mọi người nhìn rõ,
đã tạt thứ chất lỏng vàng vàng trong bình vào người Quý Hoàng: “Cậu họ Quý kia,
cậu cút đi cho tôi! Từ nay về sau đừng bao giờ đến nhà tôi nữa! Tôi thà đập đầu
vào tường chết luôn, cũng không gả con gái cho cậu đâu! Cút! Cút xéo càng xa
càng tôt!”

Cả căn nhà đột nhiên lặng như tờ.

Thứ chất lỏng đó bốc lên mùi vô cùng khó chịu.

Khi Thái Hồng nhận ra rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra,
cô như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đó là nước tiểu, nước tiểu của Lý Minh Châu.

Cô cuống quýt rút cả xấp khăn giấy trên bàn ra, vội
chạy đến bên Quý Hoàng, vừa rối rít xin lỗi, vừa lau mặt, lau quần áp cho anh….

Đột nhiên Quý Hoàng siết chặt tay cô, kéo cô đi đến
bên cửa, xoay người lại nói với Lý Minh Châu: “Bác trai, bác gái! Ý kiến của
hai bác cháu đã rõ. Về tiền bạc, cháu sẽ trả ngay lập tức. Còn về tương lai của
cháu và Thái Hồng, cháu bây giờ xuống lầu hỏi cô ấy, nếu cô ấy đồng ý theo
cháu, đời này kiếp này, Quý Hoàng cháu sẽ không phụ cô ấy. Nếu như cô ấy không
đồng ý theo cháu, cháu sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy, đời này kiếp này, sẽ
không bao giờ đến làm phiền cô ấy nữa. Đây là hạnh phúc của cháu, cũng là hạnh
phúc của con gái hai bác, cần phải để tự bản thân Thái Hồng quyết định.”

Tim Thái Hồng đập thình thịch, không kiềm chế được,
nép sát người vào lồng ngực Quý Hoàng.

Lý Minh Châu khẽ lừ mắt nhìn Quý Hoàng, ánh mắt chuyển
sang Thái Hồng, tựa như một sợi dây xích trói chặt cô lại: “Thái Hồng, cha mẹ
nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm nay, tự hỏi lòng không hề có chỗ nào có lỗi với
con. Tối hôm nay, nếu con chấp nhận đi theo Quý Hoàng, sau này đừng bao giờ về
cái nhà này nữa. Con cũng đừng nhận bà mẹ này, từ nay về sau, chúng ta cắt đứt
tình mẹ con, đến chết cũng không qua lại.” Dứt lời, bà hất hàm nhìn lên, nhìn
Quý Hoàng với vẻ khiêu khích. “Thầy Quý, hôm nay tôi sẽ để con gái tôi theo
thầy xuống lầu, tôi không tin mồ hôi nước mắt vất vả nuôi nó lớn suốt hai chục
năm lại không bằng mấy tháng nó quen biết thầy. Tôi phải xem xem trong lòng đứa
con gái của mình, sức mạnh của tình mẹ vĩ đại, hay là sức mạnh của tình yêu vĩ
đại! Thầy Quý, thầy có học thức hơn tôi, sách cũng đọc nhiều hơn tôi, nói
chuyện có sức mê” hoặc hơn tôi, nhưng mà… nếu thấy nghĩ rằng một người mẹ lại
không hiểu rõ con gái mình thì… rõ là ngông cuồng!”

Thái Hồng đầu óc rối như tơ vò, cất bước theo Quý
Hoàng xuống lầu. Quý Hoàng sải bước dài, gần như là lôi cô đi suốt cả đoạn đường.

Hai người đi đến một gốc cây lê bên ngoài tòa nhà, mỗi
lần Quý Hoàng đưa cô về, gốc cây này chính là điểm đích. Anh không hề yêu cầu
lên lầu, Thái Hồng cũng không hề mới anh lên. Lý do tại sao thì mọi người đều
biết rõ.

Màn đêm đã buông xuống, trên ống khói của nhà máy đằng
xa, hai làn khói trắng từ từ bốc lên. Gió phần phật thổi, những cụm mây trắng
băng băng lướt qua bầu trời. Giữa những kẽ mây, một mảnh trăng le lói hiện ra,
tỏa ánh sáng trắng sắc lạnh tựa ánh dao.

Đây là lần đầu tiên Thái Hồng thấy Quý Hoàng thảm hại
đến vậy. Chất lỏng màu vàng thấm vào lớp vải thành từng mảng khó coi trên áo sơ
mi của anh, đồng thời tỏa ra một mùi khiến người khác khó mà chịu đựng nổi.

Khác với những chàng trai mà Thái Hồng từng gặp, Quý
Hoàng có bệnh sạch sẽ. Quần áo, gian phòng của anh có thể bừa bộn, nhưng tuyệt
đối không dơ bẩn.

Trên mặt anh vẫn là vẻ lầm lì, như có rất nhiều điều
muốn nói, lại như tất cả đều ứ nghẹ nơi cổ họng anh.

“Xin lỗi…” Thái Hồng xin lỗi lần nữa.

Đột nhiên anh bắt đầu giải thích với tốc độ rất nhanh:
“Thái Hồng, đừng tin vào lời mẹ em nói. Cha anh cũng như tất cả những người cha
trên đời này, đều rất yêu thương con cái, tiếc là em chưa từng gặp ông. Ngoài khai
thác mỏ, ông còn là một người thợ mộc giỏi, từng làm cho anh rất nhiều đồ chơi
từ những mảnh gỗ. Ông và mẹ anh cũng là đôi vợ chồng hòa thuận nhất trên đời
này. Hôm xảy ra tai nạn, mẹ và anh đều đang ở nhà, khi hay tin liền tức tốc
chạy đến mỏ than. Đến được chỗ cửa ra chỉ thấy khói bụi mù mịt. Sau đó, anh
trông thấy cha anh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cha anh chạy đến nói với
anh rằng, còn có hơn hai mươi người bị kẹt bên dưới, rất nhiều lối thoát đã bị
bịt kín, chỉ có ông là quen thuộc địa hình nhất, ông nói ông nhất định quay trở
về, bảo mẹ và anh đừng lo lắng. Sau đó, ông cầm thiết bị thông gió xuống dưới…
Không lâu sau, dưới hầm phát ra tiếng nổ lớn, ông không quay trở lại nữa, cũng
không tìm được thi thể. Anh… anh không tin ông chọn lựa mạo hiểm sau khi cân
nhắc thiệt hơn… Ông là một thợ mỏ rất có kinh nghiệm… Ông chỉ là tin chắc rằng
mình có thể quay về.”

Thái Hồng nghĩ, nếu như không bị dồn đến bước này, có
lẽ mãi mãi anh không bao giờ muốn nhớ lại cảnh ấy. Cô khẽ nắm lấy tay anh, đặt
lên môi mình hôn.

“Nhiều năm trôi qua sau sự kiện ấy, tất cả mọi người
trong nhà anh đều đã chấp nhận hiện thực. Thế nhưng, vào mỗi đêm khuya, khi anh
trông thấy những ngọn núi quặng đen kịt, nhớ đến người cha chết không tìm thấy
xác của mình, cảm giác đó rất thê lương. Bắt đầu từ hôm đó, anh lao vào học
hành, chỉ để trốn khỏi nơi đó…”

“Đừng nói nữa.” Cô chặn môi anh lại. “Đều tại mẹ em,
mẹ không nên lấy điều ấy ra đả kích anh…”

Anh cười khổ, nói: “Từ nhỏ anh lớn lên trong nghịch
cảnh, những đả kích phải chịu cũng chẳng ít. Anh sẽ không so đo với mẹ em.
Nhưng anh không phải người hiền như cục đất, không biết giận, bị bức đến nước
này, anh tuyệt đối không thể tiếp tục chịu sỉ nhục. Cho nên anh quan tâm đến
thái độ của em. Thái Hồng….”

Anh cầm tay cô đặt lên ngực mình: “Anh mong em hôm nay
hãy đưa ra lựa chọn, em chọn chung sống bên anh, chúng ta cùng nhau cố gắng để
cha mẹ em dần dần chấp nhận chúng ta? Hay chọn nghe lời mẹ em, đoạn tuyệt với
anh?”

Cô cúi gằm, trầm ngâm hồi lâu, rồi nhỏ giọng nói: “Quý
Hoàng, xin hãy cho em thời gian.”

Anh đưa tay ra, nâng cằm cô lên một cách mạnh bạo, bắt
ánh mắt cô nhìn thằng vào anh: “Không được, anh quyết không thể chịu đựng sự sỉ
nhục này, xin em hãy nói anh biết ngay bây giờ.”

Cô cúi gằm.

“Nói đi! Em nói đi! Quyết định này đối với em khó khăn
đến thế sao?” Đối với sự ngập ngừng của cô, anh có phần tức giận.

Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi thở mình nặng
nhọc vô cùng: “Xin lỗi, em yêu người thân của em… Em không dám tưởng tượng nếu
cắt đứt quan hệ với họ, cuộc sống của em sẽ như thế nào.”

Lời nói này gần như là buột miệng thốt ra, mỗi chữ đều
như một lưỡi dao đâm nát ý chí của cô, khiến trái tim cô rỉ máu.

Sau đó, cô biết được câu nói này đã hoàn toàn chọc
giận Quý Hoàng.

“Em trước giờ đều ngốc như thế, hay là hôm nay cố tình
giả ngây nên mới ngốc như thế này?” Quý Hoàng buông cô ra, cười nhạt.

Bị xúc phạm, mặt mày cô thoáng chốc đỏ rần: “Xin anh
hãy đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ!”

“Dù là đứng ở góc độ nào, em cũng đang đưa ra một
quyết định sai lầm.” Mặt anh sắc lạnh như thép, giọng điệu cứng rắn.

“Dù cho quyết định này là sai lầm….”, cô nghe thấy
mình nói. “Thì đây cũng là quyết định của em.”

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, muốn nói gì đó, nhưng
không câu nào được thốt ra.

Thời gian chầm chậm trôi qua, có lẽ chỉ là một phút,
nhưng cô lại cảm thấy cả thế kỷ đã trôi qua, trái tim cô cũng đau đớn tựa như
bị xé thành trăm nghìn mảnh vụn. Bỗng chốc cô trở nên yếu đuối, muốn cầu xin
anh cho cô thêm chút thời gian, có khi sẽ nghĩ ra được cách nào đó vẹn toàn đôi
bên.

Đang định mở miệng thì cô nghe giọng Quý Hoàng lạnh
lùng cất lên: “Thế thì… anh tôn trọng quyết định của em. Tạm biệt!”

Cả người cô lạnh ngắt: “Quý Hoàng…”

Trông anh đang giận dữ vô cùng, đường gân xanh nổi rõ
trên thái dương, vẻ cao ngạo trong chớp mắt lại trở về trên gương mặt anh, anh
trở lại dáng vẻ lạnh lùng như lần đầu tiên họ gặp gỡ: “Anh sẽ không nhớ đến em,
sẽ chỉ nhớ đến người con gái mà anh đã từng ngỡ chính là em.”

Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu
tím, ném vào tay cô.

“Quý Hoàng… Anh nghe em nói!” Cô lắp bắp kêu lên một
tiếng.

“Sinh nhật vui vẻ!” Anh lạnh lùng cắt lời cô, rồi quay
người đi thẳng.

Cô một mình đứng lặng dưới ánh đèn đường, không biết
đã đứng bao lâu, cả người và đôi chân đều cứng đờ.

Chiếc hộp giấy đó bị cô siết chặt trong lòng bàn tay,
mồ hôi rịn ra thấm ướt. Đằng sau dường như có người đi qua, tiếng người nói
chuyện xì xào, dường như tất cả đều liên quan đến cô, nhưng lại như chẳng can
hệ gì đến cô. Nửa tiếng đồng hồ sau, đầu óc cô vẫn rối rắm và nóng hầm hập như
chiếc máy đã làm việc quá tải. Cô chầm chậm mở hộp quà, trong đó là một chiếc
vòng tay được tết bởi dây ngũ sắc. Cứ cách khoảng một đốt ngón tay lại xâu một
viên thủy tinh trong suốt. Ở giữa có một mặt dây to cỡ viên đá cuội, dùng chỉ
bạc quấn vòng, bên trong bọc một viên đá màu xanh lục.

Cô ngỡ rằng đó là ngọc, đưa lên trước đèn đường soi,
màu sắc không giống. Nửa trong suốt, có một chút bọt khí, pha chút tạp chất có
ánh màu đồng đỏ sáng lấp lánh.

Trong hộp có một mảnh giấy viết rằng: “Thái Hồng, chúc
em sinh nhật vui vẻ! Giữa vòng tay có một viên thiên thạch nhỏ. Không phải em
muốn nhặt được sao băng sao? Nguyện cho ngôi sao băng này ngày ngày ở bên tay
em.

Quý Hoàng.”

Mắt cô cay cay và ầng ậng nước, nhưng cô cố kìm nén
những giọt nước mắt của mình, không cho nó lăn xuống. Chung quy cũng chẳng có
ai bức ép cô, đây là lựa chọn của cô, quyết định của cô. Cô chỉ hận anh độc
đoán, không để cô phân trần. Lại nghĩ dù sao hai người cũng là đồng nghiệp, sớm
không gặp tối cũng gặp, ngày dài tháng rộng, có lẽ còn có thể cứu vãn được. Suy
nghĩ hồi lâu, cô lại buông tiếng thở dài, cô hiểu rõ tính khí của Quý Hoàng,
lần này chịu nhục, chắc chắn anh sẽ không quay đầu lại.

Nước mắt lã chã lăn dài trên má.

Một lúc lâu sau, cô bỏ vòng tay vào trong túi, chầm
chậm đi lên lầu. Móc chìa khóa ra cầm trên tay, cảm giác chùm chìa khóa nặng
tựa ngàn cân, lui cui đút vào ổ khóa, cửa bỗng bật mở. Cô cúi đầu đi vào trong
nhà, Lý Minh Châu mở rộng vòng tay ôm chặt con gái vào lòng.

“Mẹ biết con đau khổ”, Minh Châu nói. “Nhưng chuyện
hôn nhân đại sự không thể mắc sai lầm được. Chọn nhầm một người xem như lỡ cả
cuộc đời con à!”

Trong lòng Thái Hồng có ngàn vạn lời muốn phản bác
lại, cuối cùng cũng chỉ giằng vai ra né tránh như một cử chỉ kháng cự, im lặng
giãy giụa ra khỏi vòng tay mẹ, đi vào phòng, đóng cửa lại.

Cô khóc suốt đêm dài, đến rạng sáng mới mệt mỏi thiếp
đi.

Trong giấc mơ của mình, cô mơ thấy rất nhiều cây cối,
mơ thấy cả những chú voi, mơ thấy những dòng huyết quản nơi con tim mình đang
từ từ nứt nẻ, rạn vỡ.

Đến cuối cùng cô vẫn bị sợi dây kia trói chặt.

Quý Hoàng, cô thầm nói, có một chuyện em vẫn luôn giấu
anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.