Thanh Long Giáo Chủ

Chương 36: Chỉ còn sớm muộn



Chương Phàm lại nhìn chàng một lúc nữa, rồi kêu lên :

– Ta hiểu rồi! Ta hạ nhục ngươi mấy lần, ngươi hận, chờ dịp báo hận! Ngươi bịa ra chuyện để dụ dẫn ta đến đây! Hừ! Vậy mà ta cứ tin tưởng nơi ngươi!

Yến Thiên Y mỉm cười :

– Nếu ngươi thông minh hơn một chút, thì khi nào lại tin tưởng nơi ta? Ngươi mạt sát ta quá mức, ta hận ngươi thì có chứ làm gì lại giúp đỡ ngươi xây đắp mộng tình?

Chương Phàm bật cười khanh khách, tỏ vẻ khinh miệt, tiếp :

– Thực hiện một cuộc báo hận, ngươi cần gì mà phải hẹn ta đến đây? Bất cứ nơi nào, nếu ngươi muốn là bổn công tử đến đó ngay, đến để xem ngươi làm gì bổn công tử cho biết. Số phận của ngươi ở trong tay ta mà, nếu Chân muội không can thiệp, chở che ngươi mấy lần trước, thì ta đã cho ngươi về chầu Diêm chúa rồi đó. Ta giết ngươi như giết một con kiến, người trong Đại Sum phủ không bao giờ trách cứ ta cả.

Bỗng hắn phát hiện ra, Hùng Đạo Ngươn đang đứng sau lưng Yến Thiên Y, hắn bật cười ha hả, tiếp :

– Thì ra ngươi hẹn ta đến đây là vì ngươi có thuê côn đồ tiếp trợ ngươi! Tiểu Lang ơi! Đừng nuôi mộng! Dù cho ngươi thuê hằng chục, hằng trăm tên côn đồ, ta cũng chẳng ngán, chứ một tên thì có nghĩa lý gì?

Yến Thiên Y tặc lưỡi :

– Ngươi ngoan cố quá, chết đến nơi rồi mà vẫn còn lớn lối!

Chương Phàm vẫn giữ thái độ hống hách :

– Ngươi hãy chống con mắt, xem bổn công tử thu thập các ngươi!

Hùng Đạo Ngươn hét :

– Câm cái mõm thúi của ngươi lại!

Yến Thiên Y hỏi :

– Chương Phàm! Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, hay chờ nằm xuống để cho ta vác?

Chương Phàm trừng mắt :

– Ngươi dọa ta? Ngươi làm gì nổi ta?

Yến Thiên Y gật đầu :

– Ta làm nổi, một mình ta thôi, chẳng cần gì bằng hữu của ta tiếp tay. Ta sẽ cho ngươi nằm xuống đất gấp.

Chương Phàm thách :

– Ngươi có gan thì cứ lướt tới!

Yến Thiên Y gật đầu :

– Chuẩn bị đi, ta lướt tới đây.

Hùng Đạo Ngươn kêu lên :

– Khôi Thủ! Hãy để cho hắn…

Yến Thiên Y khoát tay :

– Khỏi cần.

Chương Phàm sửng sốt, hỏi :

– Tiểu tử đó gọi ngươi bằng gì thế?

Yến Thiên Y không đáp, khẽ nhích động thân hình.

Một vầng đen cuốn tới, chụp xuống đầu Chương Phàm.

Vốn là tay khá, vừa thấy Yến Thiên Y xuất thủ là Chương Phàm biết ngay chàng không phải tay vừa.

Hắn kinh hãi, cấp tốc lùi lại.

Yến Thiên Y vọt mình theo, xuất phát luôn một trăm mười một chưởng thần diệu.

Chương Phàm biến sắc, tung bổng người lên không, vung hai chân đá tới, tận lực kháng cự, nhưng vô ích, hai chân luôn luôn phóng vào khoảng không.

Dĩ nhiên, hắn không thể ở mãi trên không, cuối cùng rồi phải đáp xuống.

Yến Thiên Y đảo bộ vòng ra phía hậu của hắn, vừa cười hì hì vừa vươn tay tới.

(mất 2 trang, quyển 6, trang 100-101)

– Phải!

Hùng Đạo Ngươn cười lạnh, chen vào :

– Ngươi muốn biết, ta cho biết luôn, biết rõ ràng. Người trước mặt ngươi hiện tại, là bá chủ võ lâm của mấy tỉnh miền Bắc, vị Khôi Thủ của Thanh Long xã, Tổng đường đặt tại Sở Giác Lãnh đó.

Chương Phàm sững sờ.

Niềm sợ hãi tăng gia, hắn như chết nửa phần người, không nói năng, không nhúc nhích.

Yến Thiên Y từ từ thốt :

– Chương Phàm, ta không bắt buộc ngươi, ta chỉ khuyên ngươi nên ngoan ngoãn cúi đầu đi, cho ta bắt dẫn đi, giả như bất phục, thì hiện tại vẫn còn cơ hội cho ngươi sử dụng kiếm pháp Tinh Lăng, gồm mười tám thức, do phụ thân ngươi truyền thụ, kiếm pháp gia truyền của ngươi kể cũng có hạng lắm, ngươi có thể hy vọng vào tuyệt học đó mà thoát thân. Ta sẵn sàng giành cho ngươi cơ hội tìm lối thoát, nếu ngươi từ khước giải pháp ôn hòa.

Chương Phàm suy nghĩ một lúc lâu.

Yến Thiên Y tiếp :

– Giả như ngươi quyết định giao thủ, thì ta khuyên ngươi luôn, đừng sợ hãi, cứ bình tâm thi thố tài năng, biết đâu ngươi chẳng làm được một việc phi thường? Ngươi mà thoát khỏi tay ta, cả phụ thân ngươi cũng ngưỡng trọng ngươi, và ngươi sẽ có nhiều hy vọng thành hôn với Lạc Chân Chân đấy!

Khuyến khích đối tượng nên xuất thủ chứ đừng thúc thủ, là gián tiếp dọa đối tượng, bởi vì biết đối tượng phải bại là cái chắc.

Sau cùng, Chương Phàm run run giọng nói :

– Ngươi… ngươi là… Yến Thiên Y?

Yến Thiên Y mỉm cười :

– Ngươi thấy ta có điểm nào chứng tỏ sự khác biệt chăng?

Chương Phàm lẩm nhẩm :

– Thế mà… trước đây mấy hôm, ta đánh ngươi, ngươi không hề phản ứng? Làm sao ta tin được ngươi là Yến Thiên Y?

Yến Thiên Y cười nhẹ :

– Ngươi còn ngây thơ quá, Chương Phàm! Ta cam khuất phục để thực hiện mưu đồ, khi mà bè đảng các ngươi còn một tên sống sót, ta vẫn còn phải cam khuất phục như thường, bởi khi nào liên minh của các ngươi tan rã, là ngày đó Tiểu Lang sẽ trở về với thân phận Yến Thiên Y. Dù cho ngươi có làm gì ta hơn nữa, ta cũng khuất nhục mà, huống hồ một vài ngọn cước, một vài câu mắng nhiếc? Vả lại ta xem những ngọn cước, những ngọn quyền của ngươi như trò trẻ con, thấm tháp gì mà ta phải bận tâm?

Chương Phàm “hừ” một tiếng :

– Yến Thiên Y! Ngươi đừng quá khinh thường ta!

Yến Thiên Y lắc đầu :

– Ta chỉ nói sự thật thôi. Ta xem ngươi như một đứa trẻ, ngươi chống đối với ta, quả thật như trứng trọi đá.

Chương Phàm trầm giọng :

– Ngươi khoan vũ nhục ta vội! Bởi vì ta cũng có cốt khí của một kẻ ngang tàng, thà gẫy, chứ không chịu cong đâu.

Yến Thiên Y gật gù :

– Hoan nghinh! Ta chờ xem ngươi giở cái cốt khí của hạng kiêu hùng ra, cho biết nó như thế nào.

Chương Phàm chợt lùi lại hai bước, rút thanh kiếm bên mình, kiếm chạm vỏ kêu “soảng” một tiếng lạnh, thép kiếm lóe sáng trong đêm tối.

Hùng Đạo Ngươn cười lớn :

– Khôi Thủ ơi! Hắn cũng gan lì chứ! Nhưng hắn lầm, hắn tưởng làm như thế là tỏ ra một khí hùng, biết đâu mình liều lĩnh một cách ngu xuẩn.

Chương Phàm hét :

– Ta giết ngươi!

Hắn vung kiếm lướt tới.

Hùng Đạo Ngươn cử đôi đoản thương lên chận liền.

Một tiếng “soảng” vang lên, ngàn tia lửa xẹt, Chương Phàm bị chấn dội về phía hậu năm bước.

Nhưng chẳng phải trường kiếm của Chương Phàm chạm đôi đoản thương của Hùng Đạo Ngươn.

Y có xuất thủ thật, song chiêu thức của y phát xuất chậm.

Chậm hơn Yến Thiên Y.

Yến Thiên Y rút đoản kiếm vung trước và đoản kiếm chạm trường kiếm, kiếm chạm rồi, Yến Thiên Y đứng nguyên tại chỗ, tay khoanh trước ngực, dáng ung dung, in tuồng không hề xuất thủ.

Rồi chàng day qua Hùng Đạo Ngươn, cười nhẹ :

– Ngươi vọng động làm chi? Ta thu thập hắn như thò tay vào túi, lấy một món đồ. Cứ đứng đó mà xem, khỏi phải xuất lực cho nhọc.

Hùng Đạo Ngươn đáp :

– Cũng được, Khôi Thủ! Thuộc hạ bất quá chỉ muốn thay Khôi Thủ làm cái việc nhỏ nhặt mà thôi.

Yến Thiên Y nhìn Chương Phàm, bật cười lớn, chàng giục :

– Vào đi, Chương Phàm! Ta đang chờ đây. Hay là ngươi ngán sợ ta?

Chương Phàm biến sắc mặt xanh dờn, hét :

– Ngươi yên trí, bổn công tử thà chết làm ma chứ không chịu sống rút đầu!

Tay vung, chân lướt, Chương Phàm liền theo câu nói, tấn công nhanh, trường kiếm nhắm yết hầu Yến Thiên Y lao tới.

Yến Thiên Y đứng tại chỗ, khoát cánh tay tả lên, hất thanh kiếm của Chương Phàm bật ra ngoài.

Đường kiếm của hắn lệch đích, dĩ nhiên không gây tổn hại gì cho đối tượng cả, trái lại đà kiếm trầm xuống dưới áp lực của cánh tay địch, kiếm chém đứt một mảnh tà áo trước ngực.

Hắn kinh hãi, cấp tốc lùi lại, loang kiếm lên, bảo vệ phần ngực.

Yến Thiên Y bây giờ mới rời vị trí, tung mình tới, nhập nội, bất chấp vầng kiếm của Chương Phàm.

Song chưởng cùng khoa lên, chưởng ảnh trập trùng, chưởng lực mạnh, khí thế như núi bổ.

Đùa với Chương Phàm một lúc, xem mức thành tực của hắn như thế nào, rồi Yến Thiên Y kết thúc trận đấu bằng một thân thủ ảo diệu.

Giữa vùng kiếm ảnh, chàng đảo bộ vòng quanh ra phía hậu của Chương Phàm.

Khi Chương Phàm hoành kiếm đâm ngược về sau, thì Yến Thiên Y đã rút đoản kiếm đâm vào mông hắn, sâu ba tấc.

Động tác của chàng nhanh hơn điện, đâm xong, chàng thu hồi đoản kiếm, tra vào vỏ.

Chương Phàm đị đẩy tới, loạng choạng năm sáu bước, ngã xuống.

Hùng Đạo Ngươn tiến lên, khóa hai tay Chương Phàm, chụp thanh trường kiếm quăng đi xa.

Đau quá, Chương Phàm rít lên :

– Các ngươi định làm gì ta? Cho các ngươi biết, gia gia ta sẽ chẳng dung tha các ngươi đâu!

Hùng Đạo Ngươn cười lớn :

– Đó là việc sau, ngươi đề cập đến trong lúc này, cũng chẳng dọa khiếp ai được, huống chi, bọn ta đâu có xem gia gia ngươi ra cái quái gì?

Yến Thiên Y bảo :

– Mang hắn đi, Đạo Ngươn. Nhớ là đừng nhốt chung phòng với Lạc Chí Ngang nhé! Cho hắn hưởng chế độ lao tù tương đồng với Lạc Chí Ngang thì được, nhốt chung nhà cũng được, nhưng tuyệt đối không được chung phòng giam.

Hùng Đạo Ngươn vâng một tiếng.

Yến Thiên Y dặn thêm :

– Do đường tắt mà về, phải cẩn thận, đừng để lộ hình tích. Thôi, đi đi.

Hùng Đạo Ngươn lại vâng một tiếng, đưa tay điểm vào huyệt mê trên mình Chương Phàm, đoạn nghiêng mình chào vị Khôi Thủ, rồi đi luôn.

Chờ cho Hùng Đạo Ngươn đi khuất, Yến Thiên Y từ từ trở về Đại Sum phủ.

* * * * *

Sáng hôm sau.

Ăn điểm tâm xong, Yến Thiên Y mang chén bát của chàng đến hồ nước rửa ráy.

Bỗng, Tùng Triệu từ xa hơ hải chạy đến.

Yến Thiên Y trầm giọng trách :

– Lão đệ sơ suất quá. Nơi đây đâu có phải là chỗ thuận tiện cho mình gặp nhau? Có việc gì mà lão đệ hấp tấp thế?

Tùng Triệu vừa thở, vừa đáp :

– Không có chi quan hệ. Bất quá, tiểu nhân mang một tin mới đến cho đại hiệp thôi.

Đoạn, hắn hỏi :

– Con trai của Chương Sâm thất tung trong đêm rồi, có phải đại hiệp hạ thủ chăng?

Yến Thiên Y gật đầu :

– Phải! Gã đã được mang đi, an trí một nơi.

Tùng Triệu tiếp :

– Chương Sâm chờ suốt đêm, chẳng thấy con trai lão trở về bèn đến Phủ Tòng, báo tin, lúc lão ta đến nơi, thì đêm chưa tàn, lão nóng nảy quá, bất chấp lịch sự, gọi phá giấc ngủ của Phủ Tòng. Hiện tại, tuy sự việc chưa được tiết lộ ra ngoài, song lão ta và Phủ Tòng đều nghĩ rằng Chương Phàm theo dấu Lạc Chí Ngang, cùng chung số phận.

Yến Thiên Y thốt :

– Cái đó không thành vấn đề, bởi sớm muộn gì rồi họ cũng phát hiện ra.

Tùng Triệu lộ vẻ lo, tiếp :

– Tiểu nhân không quan tâm đến việc đó, mà chỉ đề cập đến hậu quả của nó thôi. Hậu quả đó như thế này: Họ kết luận là, hoặc trong Đại Sum phủ có gian tế ẩn mình, hoặc một nhân vật trong liên minh phản bội. Song, họ tin tưởng vào lẽ thứ nhất hơn, bởi hung thủ biết rõ về lối sinh hoạt trong phủ, biết các ngõ ngách, đường lối, biết luôn cả tánh, tập quán của mỗi người. Biến cố chỉ phát sanh trong vòng tháng nay thôi, thì theo suy đó, họ cho rằng những kẻ mới vào làm công trong phủ từ ba tháng trở lại đây, là đáng nghi ngờ, còn những gia nhân cũ thì không đáng nghi lắm, bởi nếu là người cũ thì không phải chờ đợi lâu đến ngày nay mới hành động. Họ bèn quyết định điều tra những người mới vào phủ từ ba tháng trở lại đây, trong số đó đương nhiên có đại hiệp.

Yến Thiên Y trầm ngâm một lúc, đoạn thốt :

– Tuy tại hạ tạo một lai lịch cực kỳ chu mật, song ai dám bảo đảm là họ chẳng nghi ngờ? Mà họ chẳng phải là những minh quân, họ đâu cần tưởng đến niềm oan ức của kẻ khác, cho nên tại hạ ngại họ dám làm liều, biến nghi ngờ thành võ đoán, rồi đề quyết, bất chấp có hại cho tại hạ. Tuy nhiên, nếu cuộc điều tra của họ đi dần từ trên xuống dưới, tới phiên tại hạ, ít nhất cũng phải mất mấy hôm. Với thời gian mấy hôm đó, tại hạ có thể hoàn thành mọi công tác trong Đại Sum phủ. Thiết tưởng chẳng có gì đáng lo cho lắm, lão đệ. Thực ra, mãi đến bây giờ, họ mới nghĩ đến việc điều tra, thì kể hơi muộn.

Dừng lại một chút, chàng tiếp :

– Bất quá, tại hạ phải đốt giai đoạn hành động thôi, công tác đòi hỏi mươi hôm, thì tại hạ phải cố gắng xúc tiến sao cho trong vòng đôi ngày là hoàn tất. Mệt thì có mệt thật, song trước cái thế chẳng đặng đừng, thì còn biết làm gì hơn?

Tùng Triệu hỏi :

– Tiểu nhân phải làm gì để tiếp trợ đại hiệp?

Yến Thiên Y lắc đầu :

– Lão đệ khỏi phải làm gì cả, ngoài các việc cho tại hạ biết tin tức quan trọng. Bởi dù muốn dù không, chúng ta cũng phải nhìn nhận là việc làm rất nguy hiểm, mà lão đệ chưa đủ sức chia sớt lao nhọc với tại hạ, như vậy thì không nên mạo hiểm làm gì, chẳng những vô ích, mà lại thiệt thân oan uổng.

Chàng hỏi thăm đến tình cảnh của huynh trưởng của Tùng Triệu, họ chuyện trò với nhau một lúc nữa, đoạn Tùng Triệu cáo thoái.

Còn lại một mình, Yến Thiên Y trầm tư mặc tưởng.

Chàng sẽ thành công chăng?

Chàng sẽ được an toàn trở về Sở Giác Lãnh chăng? Dù sao thì chàng cũng phải lưu lại, làm song mấy việc còn dở dang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.