“Sư phụ, ta đi cùng người.”
Ta gật nhẹ, ý bảo tiểu địa tiên dẫn đường. Thấy ta vui lòng giúp một tay, tiểu địa tiên cũng nhanh nhẹn hơn, “Xích lưu” một cái liền chạy đi. Ta mới vừa bước vài bước theo hắn đã thấy Mộng Vân Ảnh cũng đuổi theo.
“Sư tổ, Vân Ảnh đi cùng mọi người!”
“Ngươi?” Ta cau mày, nửa nghi ngờ nửa tìm tòi nhìn nàng nghiên cứu. Chưa nói đến lần này thu phục Thao Thiết là rất nguy hiểm, Mộng Vân Ảnh thực sự cũng không cần phải lội xuống vũng bùn này. Mà chỉ với bản lãnh của nàng mà nói, mặc dù nàng đi theo ta cũng không trông mong là nàng có thể giúp được mình.
Ta không đáp lại nàng mà chỉ xoay người tiếp tục đi ra ngoài, không ngờ Mộng Vân Ảnh lại vượt qua ngăn trước mặt ta, vẻ mặt kiên định nói: “Sư tổ, để cho ta đi cùng.”
Ta thấy nàng cứ khăng khăng như thế cũng không biết nói gì hơn, đành chỉ thở dài: “Thôi, ngươi đi cùng cũng được. Bạch Nhĩ, đỉnh Thanh Liên tạm thời giao cho ngươi xử lý.”
“Đại tiên, lần này ngài thu phục Thao Thiết, không mang theo thần khí sao?” Tiểu Địa Tiên đứng trên đám mây, nhìn ta chằm chằm suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc cũng đánh bạo hỏi. Ta nghe vậy, sờ soạng toàn thân một lần, mới nhớ ra là trên người mình ngoài Dây trói tiên thì cũng không còn gì khác. Chỉ có điều nghĩ lại cũng thấy không đúng, bổn tiên thực ra cũng chỉ là một người chăm sóc hoa ở thiên giới, hôm nay người chăm sóc hoa lại phải đi thu phục thú cưỡi của Ngọc Đế vốn cũng đã có chút không hợp lý.
Ta thở dài, xoay đi, bộ dáng phờ phạc, nhìn chằm chằm đỉnh Thanh Liên càng ngày càng nhỏ phía sau : “Nói cũng phải, bổn tiên hình như không có pháp bảo gì. Như vậy bổn tiên đành phải tạm quay về đỉnh Thanh Liên thôi, phiền thổ địa đi mời cao minh khác vậy. . . . . .”
Ta còn chưa dứt lời tiểu địa tiên đã quỳ xuống chân ta, đôi tay nắm chặt váy ta, nước mắt nước mũi chảy nhoe nhoét trên mặt : “Đại tiên người không thể đi! Hôm nay chỉ có người mời cứu được tiểu nhân a!”
Ta ho hai tiếng, lúng túng muốn kéo váy ra khỏi tay tiểu địa tiên. Không ngờ tiểu địa tiên này thật không biết đùa, biết thể bổn tiên đã không đi trêu chọc hắn. Chỉ có điều cũng không thể không nói, tiểu địa tiên băn khoăn như vậy cũng là có lý, ta cũng không tự tin là có thể thu phục Thao Thiết bằng một sợi dây trói tiên.
Ta đang cau mày suy nghĩ, chợt Vân Liên bên cạnh nắm lấy tay ta. Ta giương mắt nhìn hắn lại thấy hắn cười dịu dàng, chỉ một câu nói của hắn lại giống như kỳ tích quét sạch sầu lo trong lòng ta.
“Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định giúp người một tay.”
Hắn mỉm cười với ta rồi lặng lẽ quay đầu đi. Chẳng hiểu sao kể từ sau hôm say rượu, ánh mắt Vân Liên nhìn ta đã có chút khác đi. Ta cũng không biết nguyên nhân là gì, nếu cố gắng phân biệt thì chỉ có thể nói là ánh mắt hồi trước của Vân Liên ấm áp như gió xuân mà nay lại như một cành liễu, làm nhiễu loạn mặt nước hồ mùa xuân. Ta cũng không phân biệt được là ánh mắt của Vân Liên thay đổi hay là tâm ta thay đổi. Tóm lại dù ta cố gắng thế nào cũng không thể nhớ được hôm ta say rượu đã xảy ra chuyện gì. Ai, mẫu thân đã nói đúng, say rượu quả nhiên hỏng việc.
Ta đang sững sờ đột nhiên cảm thấy sau lưng như có một ảnh mắt giống mũi nhọn bắn đến khiến ta rất không thoải mái. Khi ta quay đầu lại, chỉ thấy Mộng Vân Ảnh đang nghiêng đầu nghiêm túc nhìn dưới chân. Ta khẽ cười lắc đầu, xem ra bổn tiên lại bị ảo giác rồi.
“Đại tiên, đến rồi! Chính là ngọn núi dưới chân kia!”
Tiểu địa tiên kéo mạnh ống tay áo của ta mới khiến ta phục hồi tinh thần. Ta cúi đầu quan sát ngọn núi phong ấn Thao Thiết này. Ừm, ước lượng một chút cũng không thể nghĩ được là ngọn núi này còn cao hơn núi Huyền Hư của ta một trăm trượng, ta sờ cằm, tự nhủ : “Núi này cũng không tồi a. . . . . . Nếu là. . . . . . Chậc chậc. . . . . .”
Tiểu Địa Tiên nghe vậy run lên, lộ ra nét mặt kinh dị y hệt như năm xưa bị ta đoạt mất núi Huyền Hư: “Đại tiên, nếu ngài có thể thu phục Thao Thiết, muốn chiếm núi này cũng không phải là không thể. . . . . . Chỉ là. . . . . . Chỉ là ngọn núi nàykhông thuộc địa phận quản hạt của tiểu tiên, tiểu tiên cũng không làm chủ được. . . . . .”
“Ai nói ta muốn núi này hả ?” Ta trừng mắt mỉm cười với Tiểu Địa Tiên: “Núi này cách núi Huyền Hư quá xa, nếu gần hơn một chút thì có thể suy nghĩ thêm. Tiểu Lão Đầu, thả lỏng chút đi, bổn tiên cũng không có ý kia. . . . . .”
Tiểu Địa Tiên hình như len lén thở phào một cái, hướng ta xá lạy: “Tiểu tiên học nghệ không tinh, không thể làm gì nữa để tránh liên lụy đại tiên. Thao Thiết hung mãnh, kính xin đại tiên cẩn thận, nếu bị thương, tiểu tiên cũng không biết nên khai báo với bên trên thế nào.”
“Ừ.” Ta lơ đãng gật đầu một cái liền nhảy xuống. Vân Liên và Mộng Vân Ảnh thấy thế cũng lập tức bám sát theo sau. Ta đứng trong núi nhẹ nhàng hít thở, mặc dù núi này thật mát mẻ nhưng cũng loáng thoáng xen lẫn mùi máu người tanh hôi. Không ngờ Thao Thiết lại đến mức tổn thương người phàm, nếu Ngọc Đế biết được chỉ sợ không chỉ phong ấn nó đơn giản như vậy. Ta đi trước, cẩn thận bước từng bước, chỉ sợ Thao Thiết đang mai phục bên cạnh. Nếu đánh động nó, một khi nó đánh đòn phủ đầu thì khả năng chế phục nó của ta cũng giảm ba phần.
Ngọn núi này cực lớn, vốn nếu muốn tìm ra nơi ở của Thao Thiết thì chỉ cần dùng một chút tiên thuật là được. Nhưng Thao Thiết kia là thần thú, nếu ta sử dụng tiên thuật nó tất nhiên sẽ phát hiện ra, càng thêm cảnh giác. Suy đi nghĩ lại bây giờ cũng chỉ nên từ từ đi tìm nó. Ta nhìn Vân Liên và Mộng Vân Ảnh sau lưng dặn dò : “Mộng Vân Ảnh đi theo vi sư, Vân Liên ngươi tách ra đi tìm Thao Thiết, nhớ là không thể dùng Tiên thuật.”
Vân Liên gật đầu xoay người định đi, ta bỗng có chút lo lắng trong lòng, vội vàng kéo tay áo hắn lại : “Cẩn thận chút. Nếu phát hiện ra nhớ lập tức cho ta biết, vạn lần không được liều mạng với nó.”
“Ừ.” Vân Liên nhẹ nhàng kéo tay áo ra khỏi tay ta, nhàn nhạt cười với ta một tiếng: “Sư phụ cũng phải cẩn thận.”
Ta nhìn phương hướng Vân Liên biến mất, trong lòng chợt thấy bất an. Khi ta mới bước vào núi này đã có một loại dự cảm không tốt, nhưng cẩn thận dò lại thì cảm giác kia lại biến mất hoàn toàn. Ta chậm rãi quay người lại thì thấy Mộng Vân Ảnh đang nhìn chằm chằm vào ta, ta sững sờ một chút, phất tay áo nói “Chúng ta cũng đi thôi.”
Dọc đường đi, Mộng Vân Ảnh vẫn đi theo phía sau ta, ta vẫn mờ mờ ảo ảo cảm thấy không ổn, cảm giác kia lại giống như cảm giác khi ta đang cưỡi mây. Ta âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ Mộng Vân Ảnh gạt sư phụ Bạch Nhĩ của nàng lén tu tập thuật Nam Cương Vu Cổ (thuật phù thủy) ? Nhưng bổn tiên xưa nay không gây thù chuốc oán với nàng, Mộng Vân Ảnh này nếu muốn thử vu thuật thì cũng không nên thử với bổn tiên chứ ?
Vốn là nếu có thể nhịn thì ta liền nhịn, khó khăn lắm mới có được một môn đệ giỏi giang, mặc dù không tu tập tiên thuật chính thống, nhưng cũng là nàng có tâm, thân là sư tổ, nếu ta không thể khích lệ thì cũng không nên đả kích lòng tin của người khác. Nhưng dọc đường đi cảm giác kia khiến ta không dễ chịu chút nào, giống như bổn tiên đi trước, sau lưng lại có một người đi theo cầm một cây dao chỉa vào lưng. Không thoải mái không nói, thật sự còn khiến bổn tiên không còn tinh thần. Nếu không cẩn thận có thể bị Thao Thiết lợi dụng thì không tốt chút nào. Đắn đo hồi lâu, bổn tiên cũng quyết định trước tiên thương lượng một chút với Mộng Vân Ảnh xem nàng có thể đổi đối tượng thi thuật được không. Ta nghe nói Nam Cương Vu Thuật này rất có hiệu quả đối với động vật.
Ta chợt dừng bước, xoay người sang mới mở miệng: “Mộng Vân Ảnh, có chuyện này. . . . . .”
“Sư tổ cẩn thận!” Mộng Vân ảnh chợt mặt lộ vẻ hoảng sợ chỉ vào sau lưng ta. Trong lòng ta cả kinh, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác áp bức, ta không kịp chớp mắt hay suy nghĩ liền kéo Mộng Vân Ảnh lùi lại hơn mười trượng.
Thao Thiết này mặt mày thật dữ tợn, mắt lóe ánh sáng xanh, mặt xanh nanh vàng, so với tưởng tượng của ta còn khó nhìn hơn. Ta bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu : “Thật không dám khen ngợi trình độ thưởng thức của Ngọc đế. Ta luôn luôn cho là hắn chỉ thích những vật xinh đẹp, không ngờ thú cưỡi lại có diện mạo như thế.”
Thao Thiết gầm lên hai tiếng, mặt bất mãn, sát khi quanh thân càng thêm nặng nề. Tiếng rống của nó làm chấn động tai ta, ta vuốt mạnh lỗ tai, không nói gì chỉ nhìn Thao Thiết đang nổi giận. Vốn cho là nó bị Ngọc Đế nhốt ở đây nên bất mãn với Ngọc Đế mà giết hại dân chúng, không ngờ hôm nay ta mới chỉ nói xấu Ngọc Đế mấy câu, Thiên Lôi của Ngọc Đế còn chưa bổ xuống thì nó đã nổi giận rồi.
Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, tự dưng chọc giận Thao Thiết chỉ sợ càng thêm khó đối phó. Ta hắc hắc giật giật khóe miệng, cố gắng nói với nó: “Chỉ có điều chúng tiểu tiên như ta làm sao có thể hiểu được ý nghĩ của Ngọc đế ý ? Mặc dù Thao Thiết đại tiên ngài có diện mạo như thế không chừng trong mắt Ngọc Đế chính là ngọc thụ lâm phong đấy . . . . .”
Ta vừa vười ha hả, vừa nhanh chóng suy tính biện pháp. Lại không nghĩ rằng Thao Thiết này mềm không ăn, cứng không ăn, lại bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, giống như có thể nhào vào ta bất cứ lúc nào. Ta bị nó dọa sợ hết hồn, vội vàng bắt quyết tạo ra kết giới. Nói thẳng ra là ta đồng ý giúp Tiểu Địa Tiên cũng chỉ vì nghĩ rằng không chừng mình có thể thu phục Thao Thiết mang về cho Ngọc Đế trị tội, cũng coi như lập công, có khi Ngọc Đế vui mừng để cho ta quay lại thiên giới. Nhưng hôm nay nhìn khí thế của Thao Thiết bổn tiên cũng không khỏi toát mồ hôi… Đừng nói là bổn tiên mới ngàn tuổi đã phơi thây nơi này thật sự khó coi, thành chuyện cười cho đám bạn bè tốt trên thiên đình kia, mà những bạn bè tiên hữu khác cũng sẽ hết sức cười nhạo ta, đặc biệt là tên Sát Nhan kia.
Ta suy nghĩ miên man, nhất thời cũng không để ý Thao Thiết đã áp sát. Vốn nếu chỉ ở trong kết giới này thì Thao Thiết sẽ không đả thương được chúng ta nửa phần, nhưng ai biết khi ta không để ý thì Mộng Vân Ảnh đã rút kiếm xông ra khỏi kết giới.