Thanh Huyền

Quyển 2 - Chương 4: Gió thu lên



Dịch giả

: Gia

Thẩm Luyện ở lại quán rượu ba ngày, đồng thời liên tục đi dạo quanh trấn, cuối cùng hắn cũng tìm hiểu rõ vài chuyện.

Người trong trấn nhỏ thật ra phần lớn là đời sau của một số đệ tử trong Thanh Huyền, hoặc là có cơ duyên đến đây rồi từ từ hòa nhập vào sinh hoạt trong trấn.

Những người này vào Thanh Huyền thuận lợi càng lớn, cũng không ít kẻ đã từng được bái vào Thanh Huyền, nhưng có lẽ do tư chất hoặc tâm tính hơi kém nên không nhận được chân truyền.

Giống như những người trẻ tuổi thuộc thế gia giang hồ hoặc môn phái ẩn cư trong quán rượu, đa phần là đời sau của đệ tử bình thường trong Thanh Huyền trước kia.

Sau khi ở Thanh Huyền cầu đạo không được, những đệ tử bình thường đó, một số sẽ hạ sơn để cưới vợ sinh con, hoặc là tiêu dao vui vẻ trong hồng trần sau đó truyền xuống một phần cơ nghiệp.

Đều là hạng người không được chân truyền, cho nên cũng chỉ biết một chút công pháp Luyện Khí mà thôi, sống trong phàm trần tất nhiên sẽ rất thoải mái tự tại, nhưng một khi đại nạn buông xuống vẫn chỉ còn lại một đống tro cốt.

Có một số khác cũng được một hai môn đạo thuật, bèn ở nhân gian tự xưng là dòng dõi bán Tiên, giống như Phi Tiên Đảo vậy.

Kỳ thật trong những đạo thuật này, có thể lợi hại hơn Diệt Thần Kiếm Kinh đã ít lại càng ít. Bởi vì Tiên lưu chính tông thật sự, thứ họ nghiên cứu sẽ không phải là những tiểu đạo này.

Giống như hôm đó gặp gỡ thiếu nữ áo tím, đây mới thật sự là Tiên gia chân truyền.

Từ lúc Thẩm Luyện đến thế giới này, dẫu cho đã gặp qua rất nhiều nhân vật lợi hại, nhưng người thật sự mang đến cho hắn rung động mạnh mẽ vẫn là vị thiếu nữ thần bí mặc áo tím kia, không biết địa vị của nàng trong Thanh Huyền như thế nào.

Chủ nhân của quán rượu trái lại chưa từng ra mặt, còn người phục vụ ngày đó thì rất biết chuyện, một số tin tức trong đó cũng nhờ người phục vụ kia nói cho hắn biết.

Ánh mắt Thẩm Luyện rơi trên phần cuối con đường dài, nơi đó mây mù quanh quẩn, đôi lúc sẽ cảm thấy rất gần, đôi khi lại cảm thấy rất xa, có người bảo đó là Vân Cấm Chi Pháp, để ngăn cách tiên phàm.

Đệ tử trong Thanh Huyền có thể ra vào tự nhiên, người ngoài lại không vào được, trừ phi là có tình huống đặc biệt.

Ngoại trừ người trong trấn nhỏ có lợi thế tự nhiên ra thì mỗi 50 năm Thanh Huyền mới thu mười người đệ tử.

Trong những người này, kẻ có hy vọng trường sinh có lẽ một người cũng không có.

Tiên đạo gian nan trắc trở, tuyệt đối không phải một lời là có thể nói hết, dù thế nhưng chẳng ai muốn bỏ qua cơ hội khó được này.

Theo từng ngày trôi qua, số người đến trấn càng lúc càng nhiều.

Thẩm Luyện tích góp nội khí từng bước một, ngưng tâm định tính, điều chỉnh trạng thái, dùng bất biến ứng vạn biến.

Bởi vì ai cũng biết Thanh Huyền chỉ thu mười người, hơn nữa lại có nhiều lời đồn không biết thực hư, tỷ như người đến bái sư trước, mười người đầu tiên chính là người hữu duyên, Vấn Tâm Lộ chẳng qua chỉ để đào thải những kẻ không thuộc mười người kia mà thôi.

Hoặc là nếu như trước khi mở sơn môn, đem tất cả đối thủ còn lại giải quyết hết, chỉ còn sót lại mười người thì có hy vọng bái vào sơn môn.

Dù cho không biết thật hư ra sao, vẫn sẽ có người muốn thử nghiệm.

Đây cũng là lý do người phục vụ hôm đó bảo bọn họ đều người người sắp chết…

Tất nhiên Thẩm Luyện không tin, nhưng chưa chắc người khác sẽ không tin.

Mưu kế nhị đào sát tam sĩ (1) thường thường đạt hiệu quả tốt, bởi vì kế này chỉ cần có một người bị lợi ích làm mê muội thì đủ rồi.

Mà những người đơn độc như Thẩm Luyện chính là lựa chọn hàng đầu, suy cho cùng một mình thì dễ bị ức hiếp hơn.

Chỉ có điều đám người tụ tập thành nhóm kia chưa chắc tất cả đều một lòng, hơn nữa lại chia thành mấy nhóm, mười cái tiêu chuẩn cũng không đủ cho bọn họ phân chia.

Người có thể đến được đây, cho dù có bị lợi ích làm mê muội nhưng đều không phải kẻ ngu, chẳng ai đồng ý làm chuyện mai mốt cho kẻ khác cả.

*******

Gió thu nổi lên, vạn vật xơ xác tiêu điều.

Thẩm Luyện ở trong phòng trọ của quán rượu, cảm nhận được sát khí sắc bén.

Hắn đã sớm tính toán trước, chẳng qua bây giờ mới có người tới tìm hắn, xem ra thực sự không phải là loại đầu đường xó chợ gì.

Kể từ sau khi hắn đến đây, mỗi ngày đếu có người lạ đến trấn nhỏ, nhưng số lượng của những người không thuộc về trấn nhỏ này cũng không tăng lên bao nhiêu.

Bởi vì người mới tới thì ít, kẻ không kịp chết đi lại nhiều.

Thẩm Luyện đả thông hai mạch Nhâm Đốc, lúc giơ tay nhấc chân, sự tự tin kia đi kèm theo vẻ lợi hại sâu không lường được trong mắt người ngoài, khiến cho mọi người đều kiêng dè hắn.

Hắn ở trong quán rượu có nhiều cao thủ hàng đầu, thậm chí có một hai người còn nhận ra lai lịch của hắn.

Thẩm Luyện cũng không hề hoảng sợ do bị đàn sói liếc nhìn, mà ngược lại cảm thấy đây là một sự rèn luyện.

Thần hồn của hắn không vì thế mà lớn mạnh, nhưng lại bớt đi một chút táo bạo, càng thêm vững vàng hơn.

Nội khí cũng theo một tháng này mà trở nên càng tinh khiết.

Đập vào mắt người ngoài, Thẩm Luyện chính là kẻ thanh cao ngạo mạn.

Trong viện bắt đầu có lá rơi, dưới âm thanh gió thổi lá rơi là tiếng bước chân nặng nề.

Không phải người đến không làm được chân bước không tiếng động, chẳng qua nếu phát ra âm thanh như vậy, thì có thể tạo ra áp lực trong lòng Thẩm Luyện.

Cũng không phải tiếng bước chân của một người, mà là ba người.

Có người nói sau khi võ công thông huyền thì có thể biết được lai lịch võ học và công lực sâu cạn của đối phương ngay trong tiếng bước chân.

Thẩm Luyện đã thấy qua rất nhiều võ học khắp thiên hạ, dù cho sự mẫn cảm hơn hẳn người thường cũng không thể hoàn toàn phán đoán chính xác lai lịch võ học của người khác được.

Nhưng lai lịch người tới lần này hắn lại biết, mặc dù không họ Tiêu, ắt hẳn phải có quan hệ với Phi Tiên Đảo hoặc Quy Vân sơn trang.

Bởi vì nội công của bọn họ và Tiêu Trúc giống nhau như đúc.

Thẩm Luyện nghĩ đến Tiêu Trúc, liền nhớ tới Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân cũng không đến đây.

Hắn có cảm giác, Diệp Lưu Vân sẽ không đến Thanh Huyền.

Cửa lớn không gió tự mở, Thẩm Luyện đứng nghiêm trước thềm.

Ánh mắt của hắn đánh ba người đang đi tới, không để ý đến hình dáng tướng mạo của bọn họ.

“Thẩm Luyện trả mạng đường muội của ta đây.” Khuôn mặt của người nói chuyện có ba phần tương tự với Tiêu Trúc.

Ngay sau đó chính là hai vệt sáng lạnh lẽo, trong lúc người này nói chuyện, hai vị đồng bạn của hắn đột nhiên xuất chiêu.

Một người dùng loan đao, một người dùng vũ khí tương tự như Đường đao, mang theo độ cong chết người.

Loan đao quỷ dị, ra chiêu khó phòng bị.

Thế nhưng Đường đao mang theo độ cong kia lực sát thương lại càng lớn hơn, ra tay tàn nhẫn, mà lại cực nhanh.

Lưỡi đao phá tan không khí, khí tức lạnh lẽo âm trầm cơ hồ khiến cho người ta không mở mắt ra được.

Đao mang thấp thoáng ẩn hiện, đủ thấy công lực hai người này vô cùng cao thâm.

Chưa tới hai mươi tuổi mà có thể có công lực bực này, không phải vì bọn họ là thiên tài mà bởi vì bọn họ nhận được sự chỉ điểm tu hành tốt nhất, lại thêm rất nhiều dược vật bổ ích nguyên khí để xây dựng căn cơ thâm hậu.

Nhưng loại người này, đa số đều không trải qua thử thách máu lửa chân chính.

Thẩm Luyện đưa tay ra, tựa như trong lúc lơ đãng liền muốn tay không đỡ đao sắc.

Còn người nói chuyện đầu tiên vẫn chưa ra tay, bởi vì hắn đang tìm kiếm một cơ hội, đợi cho hai vị đồng bạn đẩy Thẩm Luyện vào tuyệt lộ hắn sẽ lập tức dùng một đòn kiến công.

Hắn tính toán rất tốt, đáng tiếc chuyện đời cũng không như mong muốn của hắn.

Chỉ nháy mắt, bên trong bạch quang lập lòe, chẳng ai biết chuyện gì xảy ra.

Lưỡi đao kia không chém vào thân thể máu thịt của Thẩm Luyện, lại là đối mặt với một lưỡi đao khác.

Cũng sắc bén như thế, cũng không thể ngăn cản như thế.

Kết quả là mỗi bên đều đứt thành hai đoạn.

Thẩm Luyện dễ dàng nắm bắt được sơ hở của bọn họ.

Trên đời không có bất kỳ thứ gì là hoàn mỹ vô khuyết, bất kể là đạo thuật hay là tiên thuật.

Nhưng nhìn ra sơ hở là một chuyện, có thể nắm bắt nó lại là một một chuyện khác.

Nhãn lực và thực lực mà Thẩm Luyện biểu hiện ra khiến cho người ta run sợ khiếp hãi.

Hắn cũng không giết ba người, không phải vì mềm yếu, lương thiện, hay bởi vì giết nhầm Tiêu Trúc mà áy náy.

Mà bởi vì ba người đã bị trừng phạt.

Đối với một người tu hành mà nói, không có trừng phạt nào nghiêm khắc hơn so với cắt đứt gân tay và phế bỏ đan điền.

Một người sinh ra đời cũng không dễ dàng, Thẩm Luyện sẽ không tùy tiện đoạt đi sinh mệnh nó.

Nhưng hắn cũng sẽ không giả vờ rộng rãi, dễ dàng buông tha ba người. Suy cho cùng lấy ân huệ báo lại oán thù, rồi lấy gì báo lại ân huệ? Vì vậy lấy công chính báo lại oán thù (2).

Mãi cho đến ngày Trung Dương hôm nay, đều không còn ai trở lại tìm Thẩm Luyện gây sự.

—–oo0oo—–

Chú thích:

(1) Kế nhị đào sát tam sĩ: dùng 2 trái đào để giết 3 dũng sĩ, ví với việc mượn dao giết người.

(2) Nguyên văn hán việt ‘Dĩ đức báo oán, hà dĩ báo đức, cố nhi dĩ trực báo oán.’ (Khổng Tử)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.