Thanh Cung Bí Sử

Chương 14: 14: Hồi 14 Chân Tình



Tiết trời dần mát hơn, từng cơn gió khô nóng cũng dần mang theo cái lạnh lẽo, sát vào da thịt.

Ngự Uyển thay ra một bô xiêm y vàng rực, những chiếc lá xanh cuối cùng vẫn còn tồn đọng trên vài cành cây.

Tiết trời vào thu, Tử Cấm thành đón nhận từng cơn gió se lạnh.

Giờ Mùi, mặt trời lên đến đỉnh đầu, vầng vũ che kín cả bầu trời.

Lan Nhi vịn tay Xuân Cơ theo đến Chung Túy cung.

Nàng chỉ vừa mới đến cổng, Ngọc Diệp đã đứng đợi sẵn, lập tức đưa nàng vào trong, Xuân Cơ bị chặn ngoài cửa.

Lan Nhi có chút e dè tiến vào trong.

Hoàng Hậu và hai vị Quý nhân đã đợi từ lâu.

Mẫn Tú lườm nàng một cái, nói:” Xem bộ dạng đó kìa! Đúng là loại người lẳng lơ, bẩn thỉu”.

Lệ Hân nâng cao cằm, tiếp lời:” Người như vậy không xứng hầu hạ Vạn Tuế gia, đối mặt với Hoàng Hậu nương nương”.

Lan Nhi khó hiểu, quỳ xuống thi lễ.

Hoàng Hậu gật đầu một cái, mặt nàng ta nghiêm nghị, lạnh như băng.

Tiết trời vào thu bên ngoài cánh cửa kia còn ấm áp hơn nơi đầy khó trầm hương này.

Lan Nhi quỳ dưới thảm lụa, không dám đứng lên.

Cả buổi Kim Nhiên chẳng nói lời nào, bầu không khí vô hình này lại như tầng tầng lớp lớp dãy đá cao vút trời, bao vây tứ phương đang dần dần ép chặt Lan Nhi ở giữa.

Nàng muốn trèo ra nhưng cũng là vô vọng.

Lan Nhi liếc nhìn Hoàng Hậu, nàng ta nâng tách trà trên tay chậm rãi hưởng một ngụm, lạnh lùng bảo:” Mang trà ra đi”.

Lời như xé toạt cả không khí, từng dãy đá cao như đang lùi lại tạo một cảm giác dễ thở hơn cho nàng.

Lệ Hân nhìn Hoàng Hậu, tức giận, nói:” Hoàng Hậu nương nương! Sao người lại không trị tội ả ta, từ nãy đến giờ chỉ lặng thinh không nói gì”.

Khóe miệng Kim Nhiên nhếch lên như đang cười, nhưng nhìn là chẳng thấy ý cười nào trên mặt cả:” Được rồi! Muội ngồi xuống đi! Lan Quý nhân muội đứng lên đi”.

Lan Nhi liền đa tạ, hai chân nàng tê cứng, Xuân Cơ lại không ở cạnh, nàng cố gắng tự mình đứng dậy.

Hoàng Hậu đợi Lan Nhi vừa đứng vững nói tiếp:” Đêm qua, muội đã ở đâu vậy?”

Câu nói ấy như lưỡi dao sắt nhọn, khứa vào da thịt nàng, khiến Lan Nhi sợ hãi rung lên:” Muội…!muội…!muội chỉ ở lại Trữ Tú cung, không hề ra ngoài”.

Kim Nhiên nghiêm mặt, nàng ta gác một tay lên thành ghế.

Lệ Hân lườm Lan Nhi, bảo:” Nói láo! Đêm qua chính mắt ta nhìn thấy ngươi mặc y phục hoạn quan, đang lén lén lút lút đi đâu đấy.

Nói đi đêm qua ngươi đã đi đâu?”

Lan Nhi kìm lòng lại, bình tĩnh đáp:” Nếu cô nói đêm qua ta mại danh thái giám ra ngoài, vậy cô lấy bằng chứng gì mà bảo tên tiểu thái giám cô gặp là ta”.

Lệ Quý nhân đứng bật dậy, lên giọng:” Tên tiểu thái giám đó có đôi tay trắng như ngọc, chất giọng nhẹ nhàng, thanh thanh, vả lại trên tay còn đeo một chiếc vòng phỉ thúy màu lục”.

Lệ Hân tiến đến nắm chặt lấy cổ tay Lan Nhi, giơ lên.

Dưới tay áo thêu hồ điệp là chiếc vòng phỉ thúy màu lục như Lệ Hân nói, Lan Nhi dùng lực giật mạnh tay.

Lệ Quý nhân “hừ” một tiếng, quỳ xuống:” Hồi nương nương! Bằmg chứng đã có, đêm qua đích thực cô ta đã rs ngoài.

Vả lại còn ngụy trang thành thái giám, e là…!có tư tình với ai đó…”

Lời vừa dứt, ánh mắt Hoàng Hậu liền đập vào Lan Nhi, nàng ta đứng dậy tiến đến chỗ Lan Nhi nói:” Ngươi có làm việc đó hay không?”

“Không! Không…” Lan Nhi níu lấy tà áo Kim Nhiên:” Tần thiếp không có làm! Tần thiếp có mười cái mạng cũng không dám làm ra loại chuyện như thế! Nương nương mong người minh giám cho tần thiếp!”.

Kim Nhiên lạnh lùng giật lại tà áo, nghiêm giọng:” Giải Lan Quý nhân đến Thận Hình ty, đợi điều tra rõ chân tướng rồi xử tội”.

Thận Hình ty là nơi xử tội các phi tần hay cung nữ, thái giám phạm lỗi.

Vào rồi, không bị hành hạ cũng là giết chết.

Đám nô tài nơi đấy không còn nhân tính, không cần biết có phạm lỗi hay không, chỉ cần vào đấy thì sẽ chịu phạt.

Lan Nhi bị kéo ra đến cửa, một âm thanh đặc biệt vang lên:” Dừng lại!”.

Hai tên tiểu thái giám giữ hai tay Lan Nhi bỗng buông ra, quỳ dập đầu.

Ngô Kiên tiếng vào, đỡ Lan Nhi đứng dậy, kéo nàng ra sau lưng.

Hoàng Hậu và hai người còn lại thấy vậy cũng ngơ ngác, Mẫn Tú đi đến cạnh Ngô tổng quản:” Ngô tổng quản! Dù ông có là t đại tổng quản thái giám bên cạnh Vạn Tuế gia đi chăng nữa, cũng không bảo vệ được ả ta đâu”.

Ngô Kiên nhếch mép cười đáp:” Ai bảo là nô tài muốn bảo vệ Lan tiểu chủ”.

Hoàng Hậu bất ngờ đứng dậy, nói:” Vậy…vậy là ai…”.

“Vạn Tuế gia” Ngô Kiên đáp.

Ba chữ Vạn Tuế gia vừa cất lên, Mẫn Tú đã sợ hãi lùi lại, Kim Nhiên thất thần không nói gì, Lệ Hân hai mắt trợn tròn:” Nhưng Vạn Tuế gia chưa bao giờ gặp cô ta, làm sao Vạn Tuế gia có thể bảo vệ cô ấy cơ chứ”.

Ngô Kiên cười nhạt, cúi đầu nhẹ giọng:” Thế sao Lệ tiểu chủ lại biết Vạn Tuế gia chưa gặp Lan tiểu chủ bao giờ”.

Lệ Hân đơ người, liếc nhìn Hoàng Hậu và Mẫn Tú.

Anh Quý nhân, cười nhẹ đáp:” Không phải sổ sách của Kính Sự phòng đã ghi rõ rồi sao? Lan Quý nhân chưa bao giờ được thị tẩm, việc này ai mà không biết chứ”.

Ngô Kiên bình tĩnh nói:” Không phải đêm qua Lệ tiểu chủ bảo thấy Lan tiểu chủ giả thành thái giám hay sao?”.

Ngô tổng quản nhìn Lệ Hân, nàng ta lúng túng đáp:” Đúng vậy! Chính mắt ta đã nhìn thấy”.

Ngô Kiên cười nhẹ, hai tay chấp lại đưa về phía Hoàng Hậu:” Hồi nương nương! Do Lan Quý nhân dung mạo xinh đẹp, lại dịu dàng nên đã lọt vào tầm mắt của Vạn Tuế gia, nhưng do Lan tiểu chủ vẫn còn đang trong kỳ thủ tang.

Vạn Tuế gia không muốn làm mất thanh danh của Lan tiểu chủ nên mới phải bày ra trò đêm qua.

Ai ngờ lại bị Lệ tiểu chủ phát hiện, Vạn Tuế gia cũng giận lắm”.

Lệ Hân có chút sợ hãi, Ngô Kiên liếc nhìn nàng ta một cái nói tiếp:” Vậy nên sau này Vạn Tuế gia muốn gọi Lan Quý nhân hầu tẩm sẽ không lén lút vậy nữa, mà làm theo quy tắc bình thường.

Chỉ khác là không ghi chép ở Kính Sự phòng thôi”.

Hoàng Hậu không kịp định hình nhìn Ngô tổng quản, cười ngây ngốc đáp:” Vạn Tuế gia đã có ý với Lan Nhi đó là điều tốt, vậy bản cung cũng không có ý kiến gì”.

Ngô Kiên dìu Lan Nhi rời đi, Mẫn Tú và Lệ Hân giương mắt nhìn hai bóng lưng ra hỏi Chung Túy cung.

Ngô Kiên cung kính khom người đưa tay dìu Lan Nhi, tay nàng vẫn còn run lên vì sợ hãi.

Đến trường nhai, liền nghe tiếng gọi:” Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”.

Như Uyển hấp tấp chạy đến, hai bên tóc mai đã rủ rượi, Lan Nhi đến nắm lấy tay Uyển Thường tại:” Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ? Muội vừa nghe được tin liền chạy đến ngay”.

Như Uyển xoay người Lan Nhi kỹ lưỡng nhìn:” Tỷ không bị thương ở đâu chứ?”.

Lan Nhi vỗ nhẹ lên tay Như Uyển, khẽ lắc đầu, cười đáp:” Ta không sao? Uyển Nhi muội về trước đi ta phải đi gặp Vạn Tuế gia”.

Như Uyển không kìm được lòng mà rơi lệ:” Tỷ tỷ! May mà tỷ không sao”.

Lan Nhi dịu dàng véo tóc mai Như Uyển, đáp:” Ta không sao rồi muội đừng lo”.

Ngô tổng quản dìu Lan Nhi đến Dưỡng Tâm điện, nàng đến chính điện Hoàng Đế đang đứng quay lưng chờ đợi.

Vừa thấy Lan Nhi đã lao đến:” Lan Nhi! Nàng không sao chứ?”.

Lan Nhi khẽ lắc đầu:” Nhờ ân phúc của Vạn Tuế gia, Lan Nhi không bị sao cả”.

Hoàng Đế xúc động ôm chầm lấy nàng.

Hơi ấp toát ra từ long nhai, tạo cho nàng một cảm giác an toàn, nàng nép người vào bờ vai rộng kia.

Một uất ức cứ thế tuông ra, Hoàng Đế dịu dàng vỗ lưng Lan Nhi, ân cần:” Không sao rồi! Không sao rồi! Có trẫm ở đây rồi không ai dám hại nàng đâu”.

…•…

…Hết Tập 14….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.