Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Chương 34



Nửa đêm, không gian vô cùng yên tĩnh.

Vi Lam nằm trên giường, tay cầm ống nghe.

Điện thoại di động hết pin rồi. Cô gọi cho Thẩm Hạo Thiên bằng máy điện thoại bàn trong phòng.

“Thẩm Hạo Thiên, thật là ngại quá, muộn thế này mà vẫn còn làm phiền anh”.

“Với anh cần gì phải khách khí thế? Như thế không giống với con người của em đâu, Vi Lam ạ”. Thẩm Hạo Thiên khẽ thở dài.

“Em đợi anh ấy ngủ rồi mới gọi điện thoại cho anh”. Vi Lam ngần ngừ trong giây lát, “anh có biết người mà em gọi là anh ấy đó là ai không?”

Đầu bên kia cũng trầm ngâm trong giây lát.

“Không phải là Tần Thiên Lãng chứ?” Anh không thể nào tin, “có thật là anh ấy sống lại rồi ư?”

“Anh ấy không chết mà chỉ bị giấu đi thôi”. Vi Lam cười, “không ngờ rằng linh cảm của em rất chuẩn!”

Thẩm Hạo Thiên cũng cười, nhẹ nhàng nói: “Vi Lam, em là cô bé phù thuỷ rất đáng yêu!”

Cô hơi giật thột trong lòng. Cảm nhận được rất rõ, Thẩm Hạo Thiên vẫn còn yêu cô.

“Thẩm Hạo Thiên… Em xin lỗi!”

Thẩm Hạo Thiên lại thở dài một tiếng: “Nếu ngày trước mà em chấp nhận tình cảm của anh thì bây giờ cả ba người đều đau khổ!”

Vi Lam gật đầu: “Chỉ có thể trách rằng kiếp này chúng ta không có duyên với nhau”.

“Thế kiếp sau thì sao?” Giọng Thẩm Hạo Thiên rất bình thản, nhưng không có ý gì là đùa, “Vi Lam, em cho anh một lời hứa dành cho kiếp sau được không?”

Cô sững người, không biết phải trả lời thế nào.

“Nếu có kiếp sau, nhất định anh sẽ gặp được em sớm hơn Tần Thiên Lãng!”

Vi Lam vội chuyển sang chủ để khác.

“Mặc dù Thiên Lãng đã thoát khỏi cái chết nhưng lại để lại di chứng nghiêm trọng. Anh ấy bị mất trí nhớ sau tai nạn!”

“Mất trí nhớ sau tai nạn?” Thẩm Hạo Thiên nhắc lại.

“Đúng vậy”. Cô nói, “chuyện gì anh ấy cũng nhớ được, nhưng lại quên mỗi em. Anh có biết có cách nào làm cho anh ấy phục hồi được trí nhớ hay không?”

“Anh không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này”. Thẩm Hạo Thiên trầm ngâm một lát, “tuy nhiên, anh được tiếp xúc nhiều với bệnh nhân vì mất trí nhớ mà tìm đến để xin trợ giúp tâm lý. Muốn để cho bệnh nhân phục hồi được trí nhớ thì phải chuyện trò nhiều với họ, nói nhiều về những chuyện xảy ra trước kia”.

“Cảm ơn anh, Thẩm Hạo Thiên”. Vi Lam nói rất chân thành.

“Bị người mà mình yêu quên mình là điều rất đau khổ đúng không?” Thẩm Hạo Thiên hỏi với vẻ quan tâm.

“Hàng ngày được tiếp xúc với em, nhưng lại không nhớ ra em là ai. Em nghĩ, Thiên Lãng còn đau khổ hơn em”.

Thẩm Hạo Thiên không tỏ ra đồng tình: “Anh rất ghen tị với Thiên Lãng, có lúc thực sự là muốn người bị mất trí là anh!”

“Thực ra, em rất là mâu thuẫn. Em không biết, sau khi phục hồi được trí nhớ, anh ấy có tha thứ cho em không. Bọn em liệu còn có thể tiếp tục yêu nhau nữa không?”

“Vi Lam, em đang chuộc tội phải không?” Thẩm Hạo Thiên rất nhạy cảm, “Tần Thiên Lãng bị mất trí nhớ là vì em, lương tâm không có phép em bỏ rơi anh ấy trong lúc này, chính vì thế em đã ở lại để chăm sóc anh ấy. Đợi sau khi trí nhớ của anh ấy được phục hồi, em coi như đã chuộc tội xong, cuối cùng là rời xa anh ấy. Có phải em nghĩ như vậy không?”

Trong lòng Vi Lam trào lên một nỗi buồn thoáng qua và cảm giác bất lực.

“Đến lúc đó em ở bên anh ấy hay sẽ ra đi. Điều này, không phải là em có thể quyết định được!”

“Cho dù thế nào anh chỉ mong em được hạnh phúc”. Thẩm Hạo Thiên nhấn mạnh, “nếu không sự ra đi của anh ngày trước không còn ý nghĩa gì nữa”.

“Thẩm Hạo Thiên, anh cũng phải hạnh phúc!” Vi Lam nói rất chân thành, cô thực sự cảm thấy ấm lòng khi có được một người bạn như thế.

“Anh còn có thể hạnh phúc nữa không?” Tiếng cười của Thẩm Hạo Thiên xen lẫn vẻ chua chát.

“Đương nhiên là có thể rồi. Điều kiện của anh tốt như thế…” Cuối cùng cô không kìm chế được nữa nói, “một thời gian rất dài, mẫu người đàn ông lý tưởng trong lòng em phải là người như anh. Không nhất thiết phải rất đẹp trai, nhưng dịu dàng, khoan dung, điềm đạm, thông minh, đồng thời lại rất thấu hiểu người khác. Nếu chúng ta gặp nhau sớm một chút, có khi đến giờ đã lấy nhau rồi”.

“Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp, là niềm hạnh phúc của cả cuộc đời; Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm không thích hợp, chỉ là một tiếng thở dài.” Thẩm Hạo Thiên tiếp tục hỏi, “Tần Thiên Lãng đâu? Anh ấy là có duyên với em mà em được gặp trong thời điểm thích hợp ư?”

Câu nói này, dường như hỏi thấu vào tim Vi Lam.

Cô thẫn thờ, quên cả trả lời.

“Phật nói, mười năm tu hành ngồi cùng thuyền, trăm năm tu hành chung gối ngủ . Do anh tu hành chưa đủ thời gian, kiếp này chỉ được gặp gỡ với em, không thể trở thành người bạn đồng hành trong suốt cuộc đời… Hãy cầu mong có kiếp sau, chỉ có kiếp sau!” Nói xong, Thẩm Hạo Thiên liền nhẹ nhàng cúp máy.

Đầu bên này điện thoại, nghe thấy câu nói này, Vi Lam ra sức lắc đầu.

Không được, ngay cả kiếp sau em cũng đã hứa với Thiên Lãng từ lâu rồi!

Chỉ tiếc rằng đối phương không nhìn thấy.

Vi Lam đang chuẩn bị đặt máy xuống, lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng đặt máy điện thoại rất nhẹ. Cô mới chợt nhớ ra, phòng ngủ của Thiên Lãng cũng có lắp máy con. Chỉ cần anh cầm máy lên, thì cuộc nói chuyện vừa nãy giữa cô và Thẩm Hạo Thiên… Không, anh không phải là hạng người thích nghe trộm điện thoại của người khác, cô không nên lấy bụng ta suy bụng người.

Kim đồng hồ trên tường chỉ vào hai giờ.

Vi Lam đặt máy xuống, nằm úp xuống gối không muốn nhúc nhích, cũng không ngủ được.

Phải làm việc gì đó mới được.

Đột nhiên nhớ ra lần trước Thẩm Hạo Thiên có tặng cô đĩa hát “Bản nhạc violon Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài của Du Lệ Nã”. Cô tìm rồi lấy ra, đặt vào máy hát.

Đặt gối lại cho phẳng, rồi nằm xuống.

Trong đêm khuya thanh vắng, bản nhạc Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài của Vu Lệ Nã vang lên.

Bản nhạc đó lúc thì buồn bã thê lương, khiến người ta như bị xé ruột xé gan; Lúc lại nhẹ nhàng bay bổng, như mây trôi nước chảy… Cô tựa người lên gối, lặng lẽ lắng nghe, vẫn cảm thấy cảm động.

Trong cuộc đời, luôn có những điều không thể quên được.

Thiên Lãng, bất luận chuyện gì xảy ra đối với anh sau khi nhớ ra em, em đều không thể để một mình anh sống trong đêm tối cô đơn.

Có lẽ, bản nhạc Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài mà anh thích nhất sẽ là ngọn đèn để xua tan bóng đêm.

Lại sang mùa mưa của vùng đất Giang Nam.

Mưa rơi tầm tã cả một tuần, khiến người ta phải não lòng.

Cách ngày buổi sáng tỉnh dậy, cả căn phòng sáng rực. Một ngày nắng đáng yêu biết bao! Đã lâu lắm rồi Vi Lam không cảm thấy vui vẻ như thế này sau khi tỉnh giấc.

Cô vừa ngâm nga một bài hát vừa thay quần áo, ăn mặc chỉnh tề xong xuôi, nhìn mình trong gương, một nụ cười tự tin và bí hiểm hiện ra.

Hạ Vi Lam, chắc chắn là ngươi có thể! Chỉ cần đó là những việc mà ngươi muốn làm, sẽ không có việc gì là không thực hiện được!

Xuống tầng nấu ăn sáng xong, như thường lệ, cô vào gõ cửa phòng Thiên Lãng.

Không có động tĩnh gì.

Không lẽ anh chàng này lại đi tắm hay sao?

Vi Lam khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy rèm cửa vẫn đang buông xuống, Thiên Lãng nằm yên tĩnh trên giường, anh vẫn đang ngủ say.

Cô không đánh thức anh, mà ngồi xuống đầu giường, chăm chú quan sát anh.

Dạo này, hình như anh gầy đi thì phải. Tại cô không chăm sóc anh cẩn thận ư?

Trên khuôn mặt gầy dài, có thể nhìn thấy vùng da hơi thâm tím do đám râu vừa bị cạo đi để lại. Đôi mắt tựa như sao đêm đó, lúc này đây đang khép chặt. Cặp lông mày hơi nhíu lại, trông khá mệt mỏi.

Thiên Lãng, anh nói em thích cau mày, thực ra anh cũng thường xuyên cau mày, ngay cả trong giấc ngủ cũng không chịu giãn ra.

Vi Lam nghĩ với vẻ xót xa, ngón tay cô, khẽ chạm vào cặp lông mày rậm của anh, sau đó đưa xuống sống mũi, dừng lại trên môi anh.

Ông trời thật là không công bằng! Tại sao các nét của anh đều đẹp như vậy, gọn gàng, rõ ràng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được thượng đế dày công điêu khắc?

Môi anh mặc dù mỏng, nhưng lại rất gợi cảm, đặc biệt là lúc hôn… Đã bao thời gian họ chưa hôn rồi? Một năm? Không, gần hai năm rồi.

Lần trước ngã xuống thảm cỏ, cô cảm nhận được sự nhiệt tình và khát khao của anh đối với mình, chỉ cần cô chủ động một chút, họ đã… Chỉ tại anh chàng Thẩm Hạo Thiên đó. Anh ta gọi điện thoại không sớm, không muộn, tại sao lại gọi vào đúng thời điểm đó? Nếu không cô và Thiên Lãng đã vượt qua ranh giới đó từ lâu rồi.

Tuy nhiên, rất lạ! Không phải Thiên Lãng đã mất trí nhớ rồi đó sao, tại sao lại không kháng cự khi tiếp xúc với cơ thể cô? Đó là bản năng sinh lý của anh, hay là vì anh chưa quên cô hoàn toàn?

Vi Lam thất thần một hồi lâu, không để ý đến việc Thiên Lãng há miệng ra, cắn vào ngón tay cô, sau đó, bậm mạnh, một cảm giác tê tê len lỏi vào tim.

“Hóa ra anh tỉnh từ lâu rồi à? Tại sao lại giả vờ ngủ?”

“Anh còn chưa trách em đấy! Người ta đang ngủ ngon, em đưa tay lên mặt anh sờ qua mó lại, quấy rối giấc mơ của người ta!”

“Mặt trời lên cao lắm rồi, anh còn nằm mơ ban ngày à?”

Vi Lam đứng dậy, kéo rèm cửa ra, ánh nắng rực rỡ lập tức tràn vào.

“Thời tiết đẹp quá! Thiên Lãng, hôm nay bọn mình đi chơi công viên nhé?”

Thiên Lãng muốn từ chối, nhưng trước nụ cười tươi như hoa của cô, còn hai tháng nữa là đầy một năm rồi. Anh tưởng rằng chắc chắn cô sẽ mệt, không ngờ, cô vẫn kiên trì được.

Hàng ngày quan tâm tận tình, dịu dàng gần gũi, hỏi han chu đáo. Nếu nói hồi đầu là cô nợ anh, thì hiện tại cũng đã trả hết rồi.

Chân phải của anh đã dần dần bình phục. Có lẽ, đã đến lúc cô ra đi rồi chăng?

Sống lưng Thiên Lãng cảm thấy lạnh giá, anh quay đầu sang nói: “được thôi. Chỉ cần em vui là được!”

“Anh mau thay quần áo đi, em đợi anh ở phòng ăn!”

Cô hào hứng nói, bước nhanh ra cửa phòng, không hề cảm nhận được sự thay đổi trong nét mặt của anh.

Lúc vào đến phòng ăn, ngón tay trỏ phải vẫn còn đau. Cô cau mày, nhìn xuống ngón tay một cách vô thức, hằn sâu mấy vết răng. Anh cắn mạnh thật!

Trong đầu Vi Lam thầm tính, đợi sau khi anh hoàn toàn phục hồi được trí nhớ, chắc chắn sẽ phải cắn trả cho thật đã.

Tần Thiên Lãng, anh không trốn được đâu! Em có cả một đời để “báo đáp” anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.