Thần Y Thánh Thủ

Chương 35: Hãy tin tôi!



Hồ Hâm là người khệ nệ nhất, nằm ngửa mặt ôm bụng, hở cả một khoảng bụng, nằm im không nhúc nhích.

Hôm nay gã ăn nhiều nhất. Hơn một nửa món gà Nemo đều đã nằm gọn trong bụng gã. Người ăn ít nhất lại chính là Trương Dương. Từ đầu đến cuối, Trương Dương đều cười nhìn mọi người tranh nhau ăn, bản thân mình lại không động đũa mấy.

Nhưng hắn lại cảm thấy rất vui. Kiếp trước đều chỉ làm những thứ này cho bản thân mình ăn, bây giờ nhìn nhiều người tranh giành nhau đồ ăn ngon mà hắn nấu như vậy, Trương Dương cảm thấy thành công ngọt ngào trào dâng tràn ngập trong lòng.

Điều này không giống với nghiên cứu thành công một bệnh nan y hoặc cứu được một bệnh nhân. Cảm giác này không diễn tả thành lời được, nhưng hắn thực sự rất thích.

– Ăn no rồi, ăn ngon thật đấy!

Tiểu ngốc vẻ mặt thỏa mãn, đầu của cô gối lên vai Hồ Hâm, hai người nằm ngược hướng nhau và chiếm trọn luôn cái ghế sa lông là vật dài nhất căn phòng.

– No chết mất! Ăn đồ ăn ngon như thế này làm sao còn đi ăn cơm ở căng tin của trường được nữa?

Nam Nam cũng nhẹ nhàng nói. Không uổng cho Nam Nam hôm nay ăn cũng khá nhiều, nhiều hơn hẳn so với ngày thường.

– Không sao, lúc nào muốn ăn cứ đến, chúng tôi làm cho các cậu ăn!

Mễ Tuyết khẽ mỉm cười, Nam Nam thì ngẩng đầu, nhìn cô một cách đầy ẩn ý.

Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Nam, Mễ Tuyết mới nhớ ra bữa cơm hôm nay hoàn toàn là do Trương Dương làm. Nghe giọng điệu này của cô rất giống bà chủ nên lại cô bắt đầu đỏ mặt.

Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, lúc nói chuyện chẳng nghĩ ngợi gì mà nói cứ như thể là thay mặt cho Trương Dương vậy.

– Tôi đi thu dọn bát đĩa!

Mễ Tuyết vội vàng nói một câu. Nam Nam và Tiểu Ngốc cũng đều đứng lên, ba nữ sinh cùng đi thu dọn bàn ăn và phòng bếp. Trương Dương và mấy người bạn thì tiếp tục ngồi ở đó nghỉ ngơi.

Nhìn Mễ Tuyết, Trương Dương khẽ lắc đầu. Hắn biết Mễ Tuyết xấu hổ chuyện gì nhưng cũng không để tâm.

Điểm đáng yêu nhất của cô bé chính là điều này, nghĩ gì nói nấy, tính thẳng thắn như ruột ngựa. Đây cũng là điều mà Trương Dương thích nhất.

– Sau này khi nào muốn ăn thì cứ đến chỗ tôi, tôi sẽ làm cho các cậu ăn!

Nhìn mấy cô gái dọn dẹp đồ đạc, Trương Dương khẽ mỉm cười. Khi hắn vừa nói dứt lời thì Cố Thành đã reo lên:

– Tốt quá rồi! Gần đây có còn phòng trọ nào cho thuê không? Tôi cũng muốn chuyển ra ngoài, ở cùng một khu với các cậu để ngày nào cũng đến ăn trực được.

– Thôi đi, còn mỗi ngày đến ăn trực nữa! Cậu có biết bữa cơm này hết bao nhiêu tiền không? Cứ ăn như thế này thì chẳng mấy bữa mà Trương Dương phá sản mất.

Hồ Hâm đứng lên, gõ vào đầu Cố Thành một cái, cười ha hả nói.

Những thứ này đều là do y mua nên y nắm rõ giá tiền của bữa cơm này nhất.

– Bao nhiêu?

Cố Thành cảm thấy ái ngại, gãi gãi đầu. Gã đúng là chỉ biết ăn mà thực sự không biết bữa ăn này hết bao nhiêu tiền. Đồ ăn hôm nay rất hoành tráng, còn có cả rượu vang đỏ, cộng lại nhất định hết không ít tiền đâu.

– Tất cả một trăm tám mươi chín tệ!

Hồ Hâm vươn hai tay ra, nói rành rọt từng chữ và cũng không biết minh họa như thế nào. Dù sao nhìn tay của anh ta thì căn bản không nhìn ra con số bao nhiêu, cũng may anh ta nói rất rõ ràng.

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

– Nhiều như thế cơ à?

Cố Thành hơi sững sờ, càng cảm thấy ái ngại.

Tiền sinh hoạt của y suốt cả tháng mới chỉ có hơn hai trăm tệ. Như thế cũng coi như khá nhiều rồi, có nữ sinh tiền chi tiêu trong cả một tháng còn chưa chắc đến hai trăm tệ. Nói cách khác, bữa cơm này của bọn họ đã ăn hết tiền sinh hoạt cả tháng của người ta rồi.

Thấy Hồ Hâm nói như vậy, nghĩ đến một loáng đã ăn hết nhiều tiền như vậy, đến Tiêu Bân và mấy cô gái kia đều có vẻ hơi ngượng ngùng rồi.

– Nói những thứ này làm gì? Tiền không thành vấn đề, sau này bất cứ lúc nào muốn ăn đều có thể tới!

Trương Dương đột nhiên nói một câu, còn trừng mắt lườm Hồ Hâm một cái. Đang yên đang lành nói đến tiền để làm gì, đây là tự dưng tự chuốc lấy phiền não.

Trong thâm tâm, Trương Dương thực sự không suy nghĩ quá nhiều về tiền. Nhưng hắn cũng chú ý tới một việc. Đó là nhất định phải mau chóng nghĩ cách kiếm tiền về. Bởi vì trên người hắn bây giờ chỉ còn lại hơn một trăm tệ.

Số tiền này, dựa theo thói quen sinh hoạt trước đây của hắn, cùng lắm cũng chỉ đủ tiền đi taxi, cho dù là bây giờ, chỉ e cũng không trụ nổi mấy ngày.

– Trương Dương, tôi vẫn muốn nói một chút. Hôm nay nhiệm vụ cậu tự nhận về là quá nặng nề. Một trăm nghìn tệ đấy, bạn chưa từng đi tìm nhà tài trợ nên không biết các công ty keo kiệt như thế nào đâu.

Tiêu Bân lộ vẻ lo lắng trên khuôn mặt, nhẹ nhàng nói với Trương Dương.

Lời nói này của gã là xuất phát từ đáy lòng. Gã từng quen với một Trưởng ban tiền nhiệm của Bộ phận Đối ngoại. Vị Trưởng ban kia từng nói phun cả nước bọt vào mặt anh ta rằng xin được tài trợ rất khó khăn, thực sự là rất chật vật.

Thời buổi này, anh cho người ta nợ tiền đã không hề dễ dàng để đòi được, huống hồ là chìa hai bàn tay không ra đòi tiền.

Tất cả doanh nhân đều lấy lợi ích làm mục tiêu theo đuổi. Đối với họ mà nói thì việc làm không lợi nhuận căn bản là sẽ không làm. Vả lại những hoạt động trong trường Đại học thì đem lại lợi ích gì cho họ, ngoài một vài cái biển quảng cáo của công ty trong trường học.

Đáng tiếc những doanh nghiệp hoặc là những công ty này đều đã trực tiếp liên hệ với nhà trường từ lâu rồi. Quảng cáo của bọ họ có những nơi còn dùng đến cả không gian ít ỏi của Hội sinh viên đáng thương, thậm chí đôi khi nhà trường còn bắt sinh viên giúp những công ty này làm quảng cáo.

Cho nên Bộ phận Đối ngoại rất khó khăn, liên tục thay mấy đời Trưởng Ban, tất cả thành viên cuối cùng cũng bỏ đi, để lại một bộ phận trống người ở đó.

– Tôi biết!

Trương Dương thản nhiên cười, nhìn Tiêu Bân và khẽ gật đầu nói.

“Trương Dương trước đây” tuy có rất nhiều chuyện làm cũng không tốt, nhưng vẫn là có không ít ưu điểm. Làm cho một người trung thành đi theo mình là chuyện không dễ dàng gì, hắn có thể nhìn ra Tiêu Bân đang thật sự suy nghĩ thay cho hắn.

– Biết mà cậu vẫn còn tự nhận về mình chỉ tiêu cao như vậy à?

Tiêu Bân càng nhíu mày chặt hơn. Một trăm nghìn tệ ở thời đại này thật sự là cả một khoản tiền lớn, cho dù ở trong thành phố cũng có thể mua được một tòa nhà thật tốt. Trong lòng Tiêu Bân, đây căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được.

– Tiêu Bân, cậu có tin tôi hay không?

Nụ cười trên gương mặt Trương Dương hơi thu lại một chút, nghiêm túc hỏi Tiêu Bân.

Tiêu Bân bất giác gật đầu. Trong cả ngôi trường này, người làm cho gã tin tưởng được chỉ có một mình Trương Dương thôi. Bằng không, gã cũng đi theo Trương Dương, dù cho có là thời điểm gian nan nhất.

– Bình thường tôi đã nói khoác bao giờ chưa?

Trương Dương hỏi lại một câu.

Tiêu Bân lắc lắc đầu. Bình thường quả thật Trương Dương khá điềm đạm, chắc chắn, chưa bao giờ mạnh miệng nói khoác cái gì.

– Vậy chẳng phải là được rồi sao? Hãy tin tôi! Một trăm nghìn tệ thực sự không vấn đề gì, không cần đợi đến lúc nghỉ hè, một tháng, trong một tháng là tôi có thể hoàn thành được!

Trương Dương nhẹ nhàng nói, toát lên vẻ tràn đầy tự tin.

Sự tự tin này lây lan sang cả những người xung quanh, ngay cả Cố Thành, Hồ Hâm cũng đều tin tưởng rằng Trương Dương nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này và ngồi vững vàng trên vị trí Trưởng ban Bộ phận Đối ngoại.

Ba cô gái chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong. Mấy người ở lại hàn huyên thêm một lúc rồi mới từ biệt ra về.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người là Trương Dương và Mễ Tuyết, Mễ Tuyết trái lại lại có vẻ không tự nhiên, vội vàng nói với Trương Dương một câu ” Em đi tắm” rồi chạy nhanh vào phòng lấy quần áo một lát và chui tọt vào ngay phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm, Trương Dương mỉm cười khẽ lắc đầu và quay vào gian phòng của mình.

Hắn tuy không lo lắng chuyện xin tài trợ nhưng chuyện này nhất định phải sớm chuẩn bị cho thật tốt. Tiêu Bân nói rất đúng, những doanh nhân kia đều lấy lợi làm đầu. Với bọn họ thì chuyện không có lợi ích gì, bọn họ nhất định sẽ không làm.

Tuy nhiên Trương Dương cũng tin rằng giữa tiền và sức khỏe, lựa chọn hàng đầu của họ sẽ vẫn là sức khỏe. Loại người như thế, hắn đã gặp rất nhiều rồi, biết phải ứng phó như thế nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.