Thần Vương Lệnh

Chương 990



Chương 990

Hiện tại, họ được xếp vị trí cuối cùng trong Thập Tam Thái Bảo. Chỉ cần việc này có thể thành công, họ có thể lên như diều gặp gió. Hơn nữa, sau này khi Triệu Húc nắm quyền quản lý nhà họ Triệu, họ sẽ là tâm phúc.

Không ngờ Triệu Húc lại bảo bọn họ đi bắt một kẻ không rõ danh tính, bọn họ cảm thấy rằng có chút không biết trọng nhân tài.

Quản gia vội vàng thấp giọng giải thích: “Ba vị tuyệt đối không được bất cẩn. Theo tôi biết, Tần Thiên này cũng là cao thủ.”

“Hơn nữa, hắn lại là khẩu súng trong tay An Quốc.”

“Bắt được hắn sẽ có ý nghĩa rất lớn trong việc đối phó với An Quốc sau này”

“Đây cũng có thể coi là đại công đầu tiên mà ba anh em các người lập được sau khi đi theo thiếu gia.”

Viên Hổ trịnh trọng nói: “Đã như vậy, chúng tôi sẽ nhận mệnh lệnh.”

“Em hai, em ba, chúng ta lập tức hành động!”

Viên Lang cười lạnh nói: “Anh cả, anh hai, một Tần Thiên nhỏ bé sao có thể xứng đáng để ba anh em chúng ta ra mặt? Như vậy là quá đề cao hắn rồi.”

“Các anh yên tâm, cứ giao cho em.”

“Thiếu gia, tôi đảm bảo với anh, muộn nhất là giờ này ngày mai, đầu của Tần Thiên sẽ được đưa đến trước mặt anh.”

“Được!” Triệu Húc hưng phấn nói: “Thập Tam Thái Bảo quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Nhưng Tần Thiên vẫn hữu dụng, nếu có thể, tốt nhất bắt sống hắn.”

“Thiếu gia hãy chờ tin vui của tôi!”

“Một Tần Thiên nhỏ bé, tôi cam đoan có thể bắt được hắn!” Viên Lang nói xong, xoay người sải bước rời đi.

Anh ta dẫn theo một vài thuộc hạ lên một chiếc xe địa hình và phóng về hướng kinh đô.

Buổi sáng, Tần Thiên tỉnh lại trong biệt thự của Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc cuốn tóc lên, đích thân xuống bếp nấu bữa sáng thịnh soạn cho hắn.

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cô ta, Tần Thiên lo lắng nếu không rời đi mình sẽ thất thủ.

“Chuyện là, tôi còn có một số việc phải xử lý, tôi đi trước đây.” Hắn lúng túng nói.

Liễu Như Ngọc thấp giọng nói: “Anh đi đi, tôi không tiễn anh nữa.”

“Bất cứ khi nào cần có thể đến tìm tôi.”

Tần Thiên nuốt khan, vội vàng rời khỏi biệt thự.

Vừa ra khỏi cổng, điện thoại di động của hắn vang lên, là Nhiếp Thanh Long gọi tới.

“Lão đại, anh đã xong việc chưa?” Giọng của Nhiếp Thanh Long nghe có chút kỳ quái.

Tần Thiên sửng sốt, nhìn thấy xa xa ở bên cạnh một khu rừng nhỏ có một chiếc xe địa hình và một chiếc xe thương vụ.

Bên cạnh chiếc xe thương vụ có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng nghiêm trang, nhìn thấy hắn liền kính cẩn gật đầu.

Hắn tức giận nói: “Nhiếp Thanh Long, cậu phái người đi theo tôi?”

Nhiếp Thanh Long vội vàng nói: “Lão đại, đừng tức giận!”

“Tôi biết trên đời này không ai có thể động vào anh, chỉ là mấy con cá tôm nhỏ đó không đáng để anh ra tay mà thôi.”

“Tôi sợ những con cá tôm nhỏ kia sẽ quấy rầy anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.