Thần Vương Lệnh

Chương 25: 25: Tôi Tên Lạc Lạc



Nhìn thấy trên màn hình, mấy cô gái tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp chen lấn xông vào phía cánh gà.

Nhiếp Thanh Long sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, kích động nói: “Lão đại, đều là của anh đấy!”

“Chỉ cần anh gật đầu, những người này đều là của anh hết!”

“Tiểu thư cài hoa Tulip!”

“Người bình thường muốn một cô cũng rất khó, hiện tại, đều là của anh tất!”

Tên này còn kích động hơn Tần Thiên.

Vương Bá Niên cũng thở dài, nói: “Tần Vương, thân phận những tiểu thư này đều không tầm thường, hiện tại ngài muốn xử lý như thế nào?”

Ngay cả người đứng đắn lớn tuổi như ông ta, giờ phút này trong mắt ông ta cũng rất hiếu kì.

Ông ta muốn biết, Thần Vương không gì không làm được sẽ xử lý vấn đề khó giải quyết này như thế nào?

Hoặc là nói, cuối cùng sẽ tiếp nhận ai đây?

Vẻ mặt Tần Thiên gian xảo, nhấc chân đá lên mông Nhiếp Thanh Long một cước, nói: “Cậu đã thích như vậy thì đều tặng cho cậu hết!”

“Không có sự cho phép của tôi, không được ra khỏi cửa này!”

“Lão Vương, chúng ta đi.”

Mới vừa đi qua một khúc cua, trước mặt đã thấy những thiên kim tiểu thư này ùn ùn vọt tới.

Vương Bá Niên hoảng sợ, vội vàng trốn ở phía sau Tần Thiên.

Tần Thiên cũng vội vàng dựa vào tường né tránh.

Bởi vì quá nhiều người cho nên có một cô gái giống búp bê sứ, dáng người to con, đụng đầu vào trong ngực Tần Thiên.

Nàng khẽ hô một tiếng, xoa xoa đầu, sau đó ngước lên nhìn Tần Thiên, vẻ mặt hồn nhiên nói:

“Tôi là người thừa kế gia tộc Lockschiller, tên tiếng Trung là Lạc Lạc.”

“Anh biết Thần Vương ở phòng nào không?”

“Locke Schiller?”

Tần Thiên cười khổ nói: “Cô gái à, có cần làm đến mức này không?”

Lạc Lạc nghiêm túc gật đầu, nói: “Gia gia nói với tôi, chỉ cần có thể gả cho Thần Vương, lập tức cho tôi một trăm triệu đô la Mỹ tiền của hồi môn.”

Của hồi môn tận 100 triệu đô la!

Vương Bá Niên đứng bên cạnh nuốt nước miếng cái ực.

Môi Lạc Lạc cong lên.

Nàng nghiêng đầu, chớp chớp con mắt bảo thạch, bộ dáng có chút ngạo kiều nói: “Tôi không quan tâm tiền, tôi muốn gả cho nam nhân thần bí phương Đông này!”

“Vị tiên sinh này, Thần Vương ở phòng nào? Mau nói cho tôi biết!”

“Chỉ cần cậu giúp tôi, tờ chi phiếu này, cậu tùy ý điền vào.”

Đối mặt với ánh mắt thuần túy sạch sẽ như vậy, Tần Thiên bỗng nhiên cảm thấy mình có chút khốn nạn, không đành lòng lừa gạt.

Hắn ho khan một tiếng, nhìn phía sau Vương Bá Niên hỏi: “Thần Vương ở phòng nào?”

“Thần Vương ở……” Vương Bá Niên cắn răng, nói: “Vừa rồi, ở phòng này?”

“Cảm ơn!”

Tần Thiên nhìn thấy cửa phòng kia, đã bị các thiên kim tiểu thư điên cuồng vây chật không còn lỗ hở.

Nhịn không được có chút tò mò hỏi Lạc Lạc: “Cô chuẩn bị phá vòng vây như thế nào?”

Lạc Lạc cắn răng, nhét tờ séc vào tay Tần Thiên, nhấc váy lên, cởi giày cao gót nạm đầy kim cương ra.

Lớn tiếng nói: “Đều tránh ra cho tôi!”

“Bạn gái của Thần Vương đến rồi!”

Tần Thiên sợ ngây người.

Trong nháy mắt cửa phòng chống đỡ không nổi đổ ầm xuống đất, Tần Thiên vội vàng nói: “Đi mau đi mau!”

Phía sau, truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng của Nhiếp Thanh Long.

“Tha mạng a!”

“Mọi người nghe tôi nói, tôi không phải Thần Vương, thật sự…!Ai đừng xé quần áo, chúng ta có chuyện từ từ nói!”

Quần……!Đừng đụng vào quần!

Sau đó, từ trong phòng vang lên một tiếng rầm, chắc là người này cùng đường, phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống đây mà.

Vương Bá Niên cười nói: “Không hổ là thủ lĩnh Long Nha Long Vương.”

“Tiên sinh không cho cậu ta ra khỏi cửa, cậu ta liền nhảy cửa sổ.”

Tần Thiên cũng buồn cười: “Lão Vương, tiếp theo giao cho ông, tôi không tiện lộ diện.”

“Đúng rồi.

Thân phận ủy viên Lục Tân Kiến bị hủy bỏ, chức vụ viện trưởng của ông ta cũng hủy bỏ.”

“Mua sắm y tế là một khâu quan trọng, không có người trong nghề kiểm tra không được, nhét Dương Ngọc Lan vào làm ủy viên đi.”

“Bà ấy có kinh nghiệm trong việc cung cấp thuốc.”

“Vâng! Tôi lập tức sắp xếp!” Vương Bá Niên hoảng hốt không ngừng vâng vâng dạ dạ.

Tần Thiên dẫn trước một bước, thông qua bên cạnh một cái cửa hông, về tới trước đại sảnh.

Giờ phút này, mọi người ở đại sảnh đều ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt sợ hãi.

Bọn họ chưa bao giờ tham gia đại hội lạ lùng như vậy.

Nhưng bọn họ cũng biết, ở trước mặt các vị đại lão, và các tiểu thư cài hoa Tulip, bọn họ căn bản không có quyền lên tiếng.

Thần Vương cũng không phải là người bọn họ có thể nịnh bợ được.

Cho nên, đều ngồi đó chờ đợi.

…….

Lục Tân Kiến ngây ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: “Tiểu tử, mày không bị đánh chết?”

“Bọn họ làm sao có thể tha cho mày?”

Dương Ngọc Lan cũng khẩn trương nói: “Tần Thiên, rốt cuộc thế nào rồi?”

“Nếu không chúng ta đi thôi?”

Tần Thiên an ủi: “Mẹ, mẹ quên rồi sao, con và Tiểu Mã là bạn.”

Tinh thần Dương Ngọc Lan vẫn còn sợ hãi cho nên quên mất Tiểu Mã là ai.

Tên bảo vệ kia.

Nghe Tần Thiên giải thích xong, bà mới như tỉnh mộng mà bán tín bán nghi.

“Tiểu tử, mày cho rằng quen biết một bảo vệ là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

“Chỉ là một bảo vệ nhỏ, chờ xong việc, lão tử nhất định phải xử lý nghiêm!”

Nhìn thấy trên đài, người chủ trì đại hội Mã Dung đi lên.

Lục Tân Kiến càng thêm đắc ý: “Dương Ngọc Lan, chờ đi.”

“Phân hội vừa thành lập, lập tức sẽ tuyên bố thân phận ủy viên của tôi!”

“Đến lúc đó cũng đừng tới nịnh bợ tôi nha.”

Mấy thương nhân y dược bên cạnh vội vàng thấp giọng nịnh bợ, thậm chí có người còn nhét thẻ ngân hàng cho Lục Tân Kiến.

Mã Dung mở miệng, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.

“Tôi tuyên bố, phân hội tổng hội y học Long Giang, chính thức thành lập!”

Rõ ràng ông ta có chút kích động.

Nhất là, khi ánh mắt ông ta nhìn thấy Tần Thiên đang ngồi dưới đài.

Ông ta thở dài một hơi nhìn về phía Tần Thiên, thành khẩn nói: “Tổng hội y học bổ nhiệm tôi làm hội trưởng phân hội.”

“Lúc này đây Mã Dung tôi chỉ có một câu nói, cuộc đời này vì hiệp hội nguyện ý dâng hiến đến hơi thở cuối cùng!”

Người khác không biết, Mã Dung là đang bày tỏ lòng trung thành với Tần Thiên.

Lục Tân Kiến đột nhiên giật mình, nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: “Tiểu tử, người bảo vệ tên Tiểu Mã mà mày quen biết kia, là họ hàng của viện trưởng Mã sao?”

Tần Thiên cười lạnh không đáp trả.

Không giải thích, ngược lại có thể che giấu thân phận tốt hơn.

Dương Ngọc Lan thấp giọng nói: “Mẹ còn nghĩ bảo vệ gì mà có năng lực lớn như vậy.”

“Tần Thiên, sau này nhất định phải cảm ơn người ta cho tốt!”

Lục Tân Kiến cười lạnh nói: “Một bảo vệ nhỏ mà thôi, nói cho các người biết, tôi muốn xử lý các người, viện trưởng Mã cũng không ngăn được!”

“Chờ đi, lập tức sẽ bổ nhiệm chức ủy viên!”

Dương Ngọc Lan sợ tới mức không dám nói nữa.

Dù sao, một bảo vệ nhỏ ở trước mặt một ủy viên cũng chẳng là cái thá gì cả.

Mã Dung dừng lại một chút, dùng ngữ khí kích động nói: “Hiện tại, mời hội trưởng tổng hội y học chúng tôi, Vương Bá Niên tiên sinh lên đài.”

“Mời ông ấy đích thân công bố thành viên ủy ban!”

Vương Bá Niên!

Hiện trường sôi trào lên.

So với Thần Vương mờ mịt khó nắm bắt, Vương Bá Niên mới là cây rụng tiền trong mắt bọn họ, thấy được sờ được!

Vương hội trưởng, tôi là fan trung thành của ngài!

Vương hội trưởng!

“Chúng tôi đều nguyện ý dưới sự dẫn dắt Vương hội trưởng, vì sự nghiệ y học dâng hiến cả đời!”

Lục Tân Kiến lấy ra hoa tươi đã sớm chuẩn bị, điên cuồng hét lên, phóng về phía sân khấu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.