Thần Võ Bí Kíp

Chương 21: Khổ tâm giữ độc vật tuyệt địa gặp giai nhân



Diệp Từ Huy trấn an:

– Bây giờ chỉ có một mình hắn là có thể đụng tới đứa bé, lão tiền bối nên tin hắn.

Xích Trượng bà bà đành miễn cưỡng đưa bát sữa cho Thành Thanh rồi quay trở ra cửa thạch thất vừa lúc bốn tên thủ hạ được phái đi quay về vác theo bốn xác chết. Xác chết đầu tiên mà Xích Trượng bà bà nhìn thấy chính là Ác lang trung Vu Chí Nhân.

Diệp Từ Huy bèn thuật lại lý do khiến Vu Chí Nhân phải bắt cóc đứa bé dùng để câu lao.i dây leo mọc ngàn năm dưới đáy vực. Xích trượng lão bà hết lời cám ơn Diệp Từ Huy nhưng cương quyết không chịu để đứa cháu bé ở lại thạch thất chờ Quái y Thạch Hoài Băng mà đòi Thành Thanh phải bế nó theo lão bà xuống núi. Diệp Từ Huy vì không muốn phiền phức tới mình nữa nên đồng ý để Thành Thanh bế đứa bé theo Xích Trượng bà bà về.

Họ đã kéo đi hết rồi, chàng lẩm bẩm tự than:

– Võ lâm nhân vật sao lại có người cổ quái, chỉ thích chuốc rắc rối…

– Lão bà tử ấy rất dễ ghét, cứ mặc lão ấy đi là phải.

Hốt nhiên sau lưng chàng có người đáp lời. Chàng quay người lại, chỉ thấy Quái y Thạch Hoài Băng đã đứng tại cửa thạch thất nhìn chàng gật đầu mỉm cười, chàng nghiêng thân:

– Lão tiền bối đã về đó ư ?

Lão y cười hi hi:

– Ta về khá lâu rồi, có nghe mấy câu chối tai của con mụ già nọ.

Diệp Từ Huy hỏi liền:

– Giữa lão tiền bối và Xích Trượng bà bà dường như có gì thù oán ?

Thạch Hoài Băng vừa cười vừa lắc đầu:

– Không nói được, không nói được…

Rồi lão chuyển ra khẩn thiết:

– Ngươi đến thật đúng lúc, chúng ta có việc cần làm rồi đây. Mau theo ta.

Dứt lời, thân hình đã vọt đi hướng về phía cánh rừng rậm phi hành tới. Chàng không kịp hỏi một câu đành lầm lũi theo sau lưng lão. Hai người chạy thẳng một mạch tới chỗ đoạn nhai có vực sâu thăm thẳm, Thạch Hoài Băng nhìn xuống huyền nhai như đo lường rồi thở phào:

– Tốt lắm, hoàn hảo, chưa có cái gì mất hết.

Thì ra lão quái này cũng chú ý đến loại cây leo đỏ ngàn năm dưới đáy vực sâu, chàng tiếp hỏi:

– Thế ra lão tiền bối cũng định lấy dược vật ?

Thạch Hoài Băng gật đầu:

– Không sai, đó là lý do tại sao lão phu phải ẩn thân ở đây mấy chục năm nay, có thể nói hoàn toàn chỉ vì loài cây ấy.

– Cũng may vãn bối đã phá hoại kế hoạch của Vu Chí Nhân, nếu không hắn đã lấy mất bảo dược của lão tiền bối rồi.

Thạch Hoài Băng cả cười:

– Nó chỉ là một tên ngốc uổng công mà thôi, làm sao biết cách lấy ?

Nói xong lão rút trong áo ra một bao dược phấn rắc mù mịt xuống dưới vực. Vực sâu thăm thẳm vẫn mù tối hoàn toàn không nhìn thấy gì khác, sau khi rắc hết bao dược phấn cũng chẳng thấy xảy ra gì lạ.

Quái y trầm ngâm:

– Từ Huy, lão phu vốn chờ đợi ở đây đã lâu chỉ mong cuối cùng đoạt được loại dây leo đỏ quý giá kia, nhưng nay xảy ra việc tên Ác lang trung Vu Chí Nhân, có lẽ cũng còn có người để ý đến loài cây quý ấy nữa. Để tránh hậu hoạn, lão phu cần vắng mặt vài hôm để chuẩn bị ra tay, không biết ngươi có ý gì mới không?

Chàng mỉm cười:

– Về việc này vãn bối không hiểu chút gì, chỉ nhất nhất tuân lệnh tiền bối.

– Trước khi ra tay lão phu cần mấy mấy ngày chuẩn bị, do đó sự canh giữ nơi đây hoàn toàn trông cậy vào ngươi được chứ ?

– Vãn bối tuân lệnh.

– Tốt nhất là ngươi cứ ăn ngủ ở gần đây đề phòng bất trắc có kẻ lạ đến nhé.

– Vâng, vãn bối sẽ ở ngay tại đây giữ cho tiền bối.

Quái y Thạch Hoài Băng để Diệp Từ Huy ở lại khu huyền nham, một mình lão quay về, Diệp Từ Huy tìm một nơi kín đáo ngồi bắt đầu thổ nạp công phu điều hòa khí huyết.

Khi Quái y Thạch Hoài Băng quay về thạch thất, hốt nhiên lão di động một tảng đá, dưới tảng đá ấy liền lộ ra một cánh cửa, lão thu rút thân hình chui vào. Hình như dưới gian thạch thất bé nhỏ này còn có nhiều bí mật. Vào trong cửa động có một ám đạo rất chật hẹp chỉ để một người bò qua.

Lão trườn thân bò hơn mười trượng, ám đạo tách ra làm ba, lão bò sang ám đạo bên trái, bò thêm hơn hai mươi trượng nữa, trước mắt bỗng nhiên mở rộng thành một gian thạch thất thắp sáng ánh đèn.

Giữa thạch thất có một người ngồi, hiển nhiên là đệ ngũ đệ tử Lý Phi Bằng của Cửu Lãnh Nam Bình Kiều. Lý Phi Bằng nhìn Quái y Thạch Hoài Băng, hơi cười:

– Đã an trí y cẩn thận chưa ?

Thái độ của Quái y rất cung kính:

– An trí cẩn thận rồi.

Lý Phi Bằng “hừ” một tiếng mặt mũi rất trầm tư. Thạch Hoài Băng không dám quấy nhiễu hắn đưa mắt nhìn chung quanh tìm ghế ngồi. Trầm tư một lúc, hốt nhiên Lý Phi Bằng mở mắt nhìn Thạch Hoài Băng:

– Ngồi xuống bên này đi !

Thạch Hoài Băng khom thân xá dài:

– Xin vâng.

Rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Lý Phi Bằng trầm giọng:

– Lần này lão hành sự sai sót lắm !

Thạch Hoài Băng biến sắc run rẩy:

– Vâng, lão hũ nhất tới vụng tính bất cẩn, suýt chút nữa là hỏng đại sự, xin thiếu chủ minh xét tha cho lão hũ một lần, sau này lão hũ nhất định cẩn thận hơn để báo đáp ân đức của thiếu chủ.

Lý Phi Bằng thở một hơi dài:

– Nhân vì hoàn toàn không phải lão cố ý nên xảy ra bất ngờ, bản tòa có thể miễn cưỡng tha cho nhưng chỉ một lần này, về sau lão phải đặc biệt lưu tâm, nếu không còn lỗi lầm lần nữa, bản tòa có muốn che chở cho lão cũng không thể.

Thạch Hoài Băng cúi đầu:

– Vâng, vâng, tấm lòng đoái hoài của thiếu chủ, lão hũ xin ghi xương khắc cốt, lần này nhất định toàn lực toàn tâm. Xin thiếu chủ yên tâm.

Lý Phi Bằng mỉm cười:

– Tiên sinh quá nặng lời, miễn việc ta giao thành công là được.

Hắn dứt lời liền đứng lên. Thạch Hoài Băng cúi rạp thêm:

– Lão hũ cung tiễn thiếu chủ.

Lý Phi Bằng vẫy tay:

– Bất tất đa lễ.

Hắn đi khuất sau một ám đạo khác. Hốt nhiên, một bóng tiểu cô nương xuất hiện, nàng mặc một áo bào tuyết trắng đẹp một cách thoát tục, nàng kêu “ái chà” hai tiếng:

– Gia gia ! Đang nghĩ gì đó ?

Quái y Thạch Hoài Băng giật mình nhưng rồi thấy thiếu nữ liền cười rạng rỡ:

– Uyển Nhi, con làm ta suýt hết hồn… Đang là nửa đêm, sao con không ngủ ?

Uyển Nhi mỉm cười:

– Ngoài kia vừa xảy ra trận ác đấu làm sao con ngủ được?

– Bây giờ đã im ắng cả rồi, con đi ngủ đị..

– Hài nhi chẳng buồn ngủ tí nào, chi bằng ở đây nói chuyện với gia gia vui hơn.

Thạch Hoài Băng thở dài:

– Ta giữ con ở mãi đây, chỉ sợ hoài phí tuổi xuân của con…

Uyển Nhi vùng vằng:

– Con còn bé xíu, cần gì gia gia phải lo ?

– Mười tám mười chín tuổi rồi còn bé gì nữa, nếu thêm vào năm nữa sợ thành bà lão mất rồi !

Uyển Nhi bật cười:

– Gia gia đừng dọa con, dù cho có mười năm nữa con vẫn chưa tới ba mươi, làm sao thành lão bà được?

Thạch Hoài Băng mỉm cười:

– Nhưng bây giờ có cơ hội rồi, ta từ Chỉ Thủy sơn trang dẫn về đây một trang thanh niên tuấn tú tài năng siêu quần bạt tụy… tiểu tử này… hà hà… gia gia định…

Lão định cái gì ? Lão không chịu nói tiếp. Con gái Uyển Nhi của lão lắc đầu:

– Nghĩa phụ, lúc này con không muốn gì ngoài việc được nghĩa phụ truyền y bát thành một nữ thần y là mãn ý lắm rồi.

– Bản lãnh của nghĩa phụ con đã học được tám chín phần, chỉ cần một năm nữa con đã có thể là một nữ thần y, còn tên tiểu tử kia là cơ hội ngàn năm một thưở, không nên để xảy mất, tiểu tử đang ở trên chỗ huyền nhai, nếu con chưa muốn ngủ hãy đến thử xem rồi về nói với nghĩa phụ một câu, ta sẽ lo liệu cho con.

Uyển Nhi “hứ” một tiếng đỏ bừng hai má nhưng cũng chuyển thân bò ra ngoài.

Lão Quái y Thạch Hoài Băng nhìn theo dáng con nuôi trong lòng rất hân hoan gật đầu cười nụ, tiếp đó lão chuyển thân ra một cánh cửa, cánh cửa này đóng kín, lão đưa tay gõ năm tiếng. Đằng sau cánh cửa vọng ra tiếng hỏi:

– Ai đó ?

– Lão phu Hoài Băng. Chu lão đệ mở cửa mau.

Cánh cửa bật mở ra, thì ra bên trong là một gian thạch thất rất rộng sáng rực bằng ánh chiếu của nhiều hạt minh châu to lớn dát trên vách tỏa sáng. Gian thạch thất rất kỳ lạ, bốn bên vách kê đầy ngăn giá đựng kín các loại hình hũ chai lọ lớn nhỏ đủ hình thù. Giữa thạch thất là một mặt bàn đá rất rộng chất đủ mọi thứ kỳ hình quái trạng không biết là thứ gì. Ngoài ra còn có bốn cái bàn nhỏ khác có ba lão nhân đều suýt soát trên năm mươi đang cắm cúi làm gì đó không thèm để ý gì đến Thạch Hoài Băng vừa bước vào. Thạch Hoài Băng quét mắt nhìn một lượt gật gù:

– Chu lão đệ, tiến độ của họ hôm nay ra sao ?

Chu lão đệ chính là người vừa mở cửa cho lão nghiêng thân đáp:

– Tất cả đều thuận lợi, có lẽ chỉ trong mười ngày nữa có thể mọi việc sẽ cáo thành.

Thạch Hoài Băng hân hoan:

– Lần này làm phiền các vị, sau khi cáo thành chúng ta sẽ uống với nhau một trận ba ngày ba đêm cho phi chí !

– Hừ ! Không cần ! Chỉ cần ngươi giữ lời thả lão phu về nhà, lão phu cũng cảm kích lắm rồi !

Đó là câu trả lời của một trong ba lão nhân kia. Thạch Hoài Băng cười nụ:

– Nhất định, nhất định giữ lời, các vị cứ chuyên tâm nghiên cứu, đến lúc cần tiểu đệ sẽ đưa Hầu huynh hạ sơn về phủ.

Người họ Hầu cười lạnh nhạt:

– Lần này ngươi nói chắc thế chứ ? Nếu không chớ trách lão phu không sớm nói, lão phu sẽ hủy hoại tâm huyết suốt đời của ngươi.

Thạch Hoài Băng cười mơn trớn:

– Rất chắc, không sai chút nào, các vị cứ yêm tâm, lão phu không dám quấy rầy các vị đâu.

Nói xong, lão vội vội vàng vàng quay trở ra, ra đến bên ngoài rồi, hốt nhiên lão buông một câu đe dọa:

– Hầu Triển Vân, ngươi muốn chết sớm lắm ư ?

oo Theo lời của lão Quái y Thạch Hoài Băng, Diệp Từ Huy đã canh giữ ở chỗ vực có mọc loài cây leo đỏ này bốn năm ngày, núi này rất có nhiều giống gà núi nên chàng không cần trở về tiểu thạch thất lấy lương thực cũng đủ thức ăn qua ngày.

Hôm nay như thường lệ, trời chưa sáng chàng đã vội đi tìm gà núi về chuẩn bị nướng ăn suốt ngày. Nhưng tình hình hôm nay quả là quái lạ, bình thời giống gà núi này có rất nhiều ở quanh vùng nay, hôm nay tự nhiên biến đâu mất sạch không thấy bóng một con nào cả.

Diệp Từ Huy lục lọi trong rừng từ gần đến xa đến hai ngọn núi, ngửa mặt đã thấy bóng nắng lên đến đỉnh đầu, bụng đã đói lắm mà hai tay vẫn trống không chẳng bắt được một con gà con nào.

Đang lục tìm một bụi rậm, hốt nhiên chàng nhìn thấy trong sơn cốc vọng đến mấy tiếng gà kêu cục cục, khiến chàng mừng muốn nhảy lên, nhắm hướng ấy chạy tới.

Người chưa đến cửa sơn cốc nhưng tai chàng đã nghe rõ rất nhiều tiếng gà kêu túc túc hỗn loạn bên trong, không biết tụ tập ở đây nhiều hay ít.

Chàng tới sát cửa sơn cốc nhìn vào chỉ thấy trong cốc cỏ hoang mọc rậm, gió thổ cỏ động, cỏ động khiến gà sợ, vô số là gà núi nhớn nhác bay lên. Diệp Từ Huy sung sướng cười ha hả định bước vào cốc. Bỗng nhiên, nhân ảnh xẹt đến trước mặt, một thiếu nữ mỹ mạo xuất hiện hai tay chống ngang eo chận đường chàng hai khóe hạnh giương tròn, quát lanh lảnh:

– Đứng lại, ngươi định đi đâu đấy ?

Nàng đã chận mất đường, chàng có muốn vào cũng không được, bèn vui vẻ đáp:

– Cô nương, tại hạ chỉ tùy tiện thôi mà.

Cô nương ấy nói:

– Cốc này không tiếp đón khách ngoài, ngươi hãy tùy tiện đi nơi khác.

Diệp Từ Huy cười lớn:

– Cô nương, cốc này phải chăng là tài sản riêng của cô nương ?

Cô nương ấy phát ra một tiếng cười lạnh, chỉ tay xuống dưới chân chàng :

– Ngươi có mắt không mà không nhìn ?

Chàng cúi đầu nhìn xuống, thì ra gần chân chàng có một tấm bia nằm sâu dưới đám cỏ rối rậm rạp, chàng dùng chân vẹt đám cỏ ra, trên mặt bia khắc mấy chữ:

“Tài sản của tư, cấm chỉ người vào”.

Chưa biết nói sao, vị cô nương ấy liền “hừ” một tiếng :

– Bây giờ còn gì nói nữa không ?

Trong lòng chàng muôn ngàn lần không tin sơn cốc hoang lương này lại là sản nghiệp của người nào nhưng nếu trang luận với cô nương này cũng là vô cíh, chàng bèn “a” một tiếng :

– Vâng, nhất thời tại hạ không nhìn thấy phạm vào quí cốc, may được cô nương chỉ giáo, xin chịu tội.

Nói xong ôm quyền lên thi lễ xoay thân bỏ đi. Cô nương ấy thấy chàng nhận lỗi rồi bỏ đi không thèm tranh luận với nàng mặt hiện lên vẻ thất vọng, hiển nhiên nàng có ý muốn cho chàng rời khỏi nơi đây. Diệp Từ Huy bước ba bước liền dừng lại quay đầu hỏi:

– Cô nương, tại hạ muốn hỏi cô nương một câu, từ hôm qua đến nay tại hạ chưa có gì ăn, thấy sơn cốc cô nương gà núi nhiều quá muốn xin một vài con, không biết cô nương có chịu…?

– Ngươi muốn xin vài con ư ? Sao không nói sớm, đương nhiên là có thể, nhưng ngươi phải theo quy định của chúng ta.

– Quỷ cốc có quy định ra sao ?

– Chỉ cần ngươi không đặt chân vào đây, bất kể ngươi dùng cách gì bắt được gà thì gà ấy thuộc về ngươi, chúng ta không thể đòi lại.

Diệp Từ Huy đưa mắt nhìn chung quanh, gần chàng ít nhất hai trượng có mấy con gà núi đang ria lông trên cành cây. Chàng ngầm hít một hơi chân khí khởi vận. Thân công tỏa công lực ra tay hữa, nhẹ nhàng giơ về phía mấy con gà vẫy một cái, bốn năm con gà bị kình lực kinh thiên của chàng hút tới. Chàng chụp lấy năm con hướng về cô nương kia buông hai tiếng “Đa tạ” rồi chuyển thân đi. Năm con gà này đủ giải quyết vấn đề lương thực cho chàng hôm nay, còn ngày mai ? Không lẽ chàng vẫn trở lại sơn cốc ấy tìm gà núi ?

Điều lo lắng ấy của chàng không bao giờ xảy ra vì ngày hôm sau nơi ngọn núi có vực sâu huyền nhai chàng ở bọn gà núi đã kéo đến nhiều như bình thường, không cần phải đến sơn cốc có cô nương kia canh giữ nữa. Khi Diệp Từ Huy đang nướng chín một con gà đang định bắt đầu ăn bỗng dưới huyền nhai nổi lên trên gió rít dữ dội, mây mù cuốn lên mù mịt trời rồi bỗng dưới mặt đất hình như cũng có gì chuyển động một cách khác lạ. Chàng có cảm giác cái loài cây leo ngàn năm mọc dưới kia đã sinh ra chuyện dị thường nhưng chàng căn bản không hiểu gì về nó nên trong tình hình này không biết nên làm gì.

Hy vọng của chàng chỉ mong lão Quái y Thạch Hoài Băng mau quay về. Quả là cần gì được nấy, ngay lúc ấy sau lưng chàng có giọng nói của lão Quái y:

– Từ Huy, chuyện gì xảy ra thế ?

Chàng reo lên:

– Lão tiền bối về thật đúng lúc vãn bối chẳng hiểu có chuyện gì, tại sao dưới huyền nhai lại chấn động như thế ?

Đằng sau lưng chàng hốt nhiên lại có âm thanh thánh thót:

– Ngươi có động gì đến cái cây linh thiêng ấy không ?

Lúc ấy chàng mới nhận ra người đến không chỉ có Thạch Hoài Băng mà có đến bốn người, liền đưa mắt nhìn, người thứ nhất chàng nhìn thấy là một thiếu nữ mỹ lệ, thiếu nữ nhìn chàng cười cười. Mục quang chàng chuyển đến hai người kia, chỉ thấy hai người ấy đều là lão nhân trên sáu mươi cả.

Thạch Hoài Băng nhân dịp giới thiệu chàng với ba người mới. Thì ra, hai lão nhân một người họ Cổ tên phi Cổ, một người họ Chu tên Tây Viên, đều là danh y đương đại do Quái y mời đến trợ thủ. Còn thiếu nữ mỹ lệ kia họ Đoàn tên Uyển Nhi, cứ theo Thạch Hoài Băng nói nàng là con một bằng hữu của lão, hiện tại nhận lão là nghĩa phụ.

Sau khi làm lễ ra mắt, chàng trả lời câu hỏi của Đoàn Uyển Nhi:

– Tại hạ theo lời dặn của Thạch lão tiền bối, tuyệt không dám động gì đến cái quái quỷ ấy.

Chu Tây Viên ngưng mắt nhìn vào đám mây cuồn cuộn từ dưới vực đùn lên, hốt nhiên lão chỉ vào một đạo sắc đỏ chợt ẩn chợt hiện giữa đám mây run giọng nói to:

– Các người nhìn kìa, cái cây kia đã bay lên rồi đó !

Quái y Thạch Hoài Băng rú lên một tiếng rút từ trong áo ra một cái bình nhắm hướng đạo sắc đỏ ẩn hiện ném tới, lão ngầm vận nội lực vào cái bình trước khi đẩy ra, chiếc bình bay vụt tới gần sắc đỏ bỗng một kình lực phát ra “bình” một tiếng, cái bình vỡ tung, tuôn ra một luồng khói màu làm vào đạo sắc đỏ.

Hai luồng đỏ và lam cuốn vào nhau rồi trầm xuống một chút ẩn nhập vào đám mây mù, nhưng chỉ được chốc lát dưới đám mây lại cuồn cuộn bốc lên sắc đỏ. Cổ Phi Cổ thất sắc:

– Thạch huynh, tình hình hỏng rồi. Chỉ e có trời mới cầm giữ được nó.

Vừa dứt lời dưới huyền nhai phát ra một tiếng nổ lớn, mây xám cuồn cuộn dâng lên hình thành một đám mây từ dưới huyền nhai bay vọt lên, bay lên cao mãi đến gần đỉnh núi sau đó hình thành như một lưới võng cuốn xuống. Đám mây xám ấy vừa hạ xuống tất cả đều ngửi thấy một mùi tanh ập tới mũi khiến ai nấy muốn lộn mửa, nhãn tuyến bị đám mây mù che kín không nhìn thấy gì rõ rệt nữa.

Quái y Thạch Hoài Băng vội nhét vào tay Diệp Từ Huy một viên thuốc:

– Trong đám mây có khí độc của cây leo, mau uống viên thuốc này.

Chàng đẩy viên thuốc vào trong miệng liền, lập tức một vị thơm xông lên đến não, trong lòng cảm thấy khoan khoái. Trong chớp mắt chỉ thấy một bóng ảnh mờ dỏ từ dưới huyền nhai bay vọt lên, chớp nhoáng vụt lên không trung.

Nội công của chàng rất thâm hậu, nhãn lực tinh nhuệ nên nhìn thấy đầu tiên, chàng quát lớn:

– Không hay rồi, cái cây leo ngàn năm kia đã trốn thoát !

Cùng với tiếng quát, thân ảnh chàng tung vột lên đuổi theo. Chàng chỉ vì trách nhiệm với lão Quái y Thạch Hoài Băng nên vội đuổi theo cái cây dây leo thần bí nọ, chứ thật chàng vẫn không biết nếu đuổi kịp nói rồi sẽ xử lý ra sao.

Cái cây leo ngàn năm ấy có thân dài năm trượng như một con rồng to lớn khắp thân nó là lớp mây đỏ vọt lên bay vùn vụt. Chàng triển khai tuyệt đinh khinh công vẫn chỉ theo sau nó hai ba mươi trượng. Chung quanh nó tỏa ra một mùi xú uế tanh nồng khiến chàng phải bế bớt hô hấp nhưng khi đến gần tức thì có cảm giác nóng rực, miễn cưỡng lắm mới phi hành được thêm một trăm trượng nữa, hai mắt đã mờ hẳn hai chân cuống cuồng không phân cao thấp, tiếp đó chân khí thoát lậu, mắt như phủ màu đen, không thể phi hành được nữa và cũng không nhìn thấy gì nữa.

Diệp Từ Huy đành dừng chân lại, ngồi khoanh chân dưới đất hít một hơi chân khí sắp sửa vận công kháng độc, ai ngờ chân khí chưa kịp hành khai, chàng không chịu nổi nữa, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, hơi thở nghẹn lại bất tỉnh nhân sự.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Từ Huy hốt nhiên tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là không còn cảm thấy nóng, mắt cũng hết đau, đầu óc rất tỉnh táo thư thái phi thường. Thử hành công vận khí, người vẫn khoái hoạt như thường không có gì khác lạ.

Chàng muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu mở không nổi, chàng đưa tay lên định dụi mắt…

Bỗng nhiên một tiếng thánh thót vang đến:

– Đừng động đậy kẻo mù mắt đấy.

Tiếng đến là người bước đến, bên tai chàng nghe thấy áo bay sột soạt mũi đã ngửi một mùi thơm nồng nàn. Chàng động tâm, kêu lên kinh ngạc :

– Tiếng nói của cô nương nghe thật quen thuộc.

Cô nương ấy mỉm cười :

– Chúng ta vốn là người quen mà !

Diệp Từ Huy “a” một tiếng :

– Vâng, cô nương là người cho ta mấycon gá núi chứ gì ?

Cô nương ấy đáp:

– Đúng rồi. Chỗ nào cũng có thể gặp nhau, chúng ta không ngờ gặp lại nhau nhanh đến thế.

– Đa tạ cô nương đã cứu mạng tại hạ.

Cô nương ấy đáp:

– Không phải đâu. Cứu ca ca không phải là tiểu muội.

– Thế là ai ?

– Là cô cô tiểu muội.

Chàng sửa lại:

– Đa tạ cô cô cứu mạng. Dám xin thỉnh giáo phương danh cô nương và cô cô.

– Tiểu muội họ Thường tiểu danh là Quân Kỳ, cô cô là Bách Thảo bà bà, tí nữa ca ca gặp cô cô, cứ gọi là Thường cô cô, người sẽ vui lắm đấy.

Thái độ của Thường Quân Kỳ hôm nay hoàn toàn biến đổi. Tâm niệm chàng chuyển động, linh cơ lóe lên:

– Thường cô nương, tại hạ mạo muội xin hỏi cô nương một việc.

– Ca ca khỏi hỏi, để tiểu muội đoán thử xem đúng không… phải chăng ca ca muốn hỏi việc mấy con gà núi ?

Diệp Từ Huy bội phục gật đầu. Thường Quân Kỳ mỉm cười :

– Không giấu ca ca, điều đó hoàn toàn do ca ca gây ra cả đó.

Chàng than:

– E rằng không chỉ mình tại hạ gây ra, tại hạ nghi rằng năm con gà xin của cô nương đều có gì khác thường.

Thường Quân Kỳ thản nhiên:

– Ca ca đã nghĩ vậy tiểu muội xin thừa nhận.

– Sao các người nỡ làm vậy di họa cho tại hạ ?

Thường Quân Kỳ bật cười :

– Cái gì ? Ca ca nói di họa cho ca ca ? Xem ra ca ca thật là ngốc !

Diệp Từ Huy kinh ngạc :

– Ta ngốc ? Cô nương nói vậy là sao ?

Thường Quân Kỳ đáp:

– Ca ca không ngốc sao bị người ta lợi dụng mà chẳng biết tí gì ?

– Ai lợi dụng tại hạ ?

– Ca ca tưởng chúng chân thành đối với ca ca sao ?

Chàng quả quyết:

– Sự thật như thế, Thạch lão tiền bối đã trị liệu khỏi hẳn bệnh cho thân mẫu tại hạ.

Thường Quân Kỳ nói:

– Bệnh của lệnh đường nếu lão ta không chữa cũng có người khác chữa, lão chữa bệnh cho lệnh đường với mục đích để lợi dụng ca ca, ca ca không biết ư ?

– Tại hạ lấy làm lạ, hình như cô nương biết rõ chuyện của tại hạ đến thế ?

– Cái gì hình như ? Căn bản là hiểu rất rõ, đến bản thân ca ca mà ca ca còn mù mờ khiến người ta vừa tội nghiệp vừa tức cười.

Chàng cười mỉa:

– Còn may cô nương chưa hỏi tại hạ là người hỏng bét đấy.

Thường Quân Kỳ bật cười :

– Ca ca vốn thực là người hỏng bét.

– Kỳ nhi, ta thấy chính con mới là người hỏng bét đấy !

Trong phòng đã thêm thanh âm của một người, nghe khẩu khí đã biết là Bách Thảo bà bà Thường cô cô. Diệp Từ Huy nhớ lời dặn của Thường Quân Kỳ nên vội nói:

– Thường cô cô, vãn bối xin đa tạ ân cứu mạng của lão nhân gia.

Bách Thảo bà bà cười xòa:

– Bất tất, bất tất, độc thương của ngươi vốn do ta dự liệu trước, ngươi không cần cảm tạ ta, để đó ta sẽ chữa trị cho.

Hai mắt chàng có cảm giác bị vật gì đó áp vào, chỉ một lúc sau lại nghe tiếng Bách Thảo bà bà:

– Xong rồi, ngươi có thể mở mắt ra được rồi đó.

Diệp Từ Huy chầm chậm mở mắt, trước mặt chàng bấy giờ là một người đàn bà đứng tuổi tuy da dẻ có nhiều nếp nhăn nhưng sắc da vẫn hồng hào chứng minh thần thức vẫn còn vượng, thêm nữa mái tóc đen mướt chưa hề có một sợi bạc.

Nguyên chàng được đặt nằm trên một tảng đá, lúc ấy chàng vội xuống giường hành lễ với Bách Thảo bà bà:

– Thường cô cô, đa tạ ân cứu mạng.

Bách Thảo bà bà mỉm cười xua tay:

– Ta đã nói không cần cảm tạ, chúng ta sẽ còn nhiều chuyện nói với nhau.

Nét mặt bà bà hòa ái rất dễ thân, bà quay sang chỉ ra cửa:

– Ngoài kia chúng ta đã dọn sẵn lương thực chờ ngươi đến ăn.

Nơi ở này chỉ là một tiểu sơn động, đi ra phía ngoài có một cánh rừng, dưới một gốc cây thiên niên cổ thụ là một phiến đá bằng phẳng rất rộng. Ba người ngồi quây quần trên mặt phiến đá ấy, Bách Thảo bà bà hỏi trước:

– Nghe nói ngươi đồng ý làm đồng tử hái thuốc cho lão Quái y Thạch Hoài Băng ba năm, phải không ?

Chàng đáp:

– Sự thực gần đúng như thế, nhưng vãn bối thấy thời gian ba năm là quá lâu, vãn bối chỉ chấp thuận hái dược thảo cho Thạch lão tiền bối đến bất cứ khí nào xong thì coi như đã tròn lời hứa, bất luận thời gian ngắn hay dài.

Thường Quân Kỳ cười :

– Ca ca có biết hái thuốc trong thiên hạ đến bao giờ mới xong không ?

Chàng đáp:

– Tại hạ và lão tiền bối đã ấn định, chỉ hái tìm sáu loại cây thuốc thôi.

Bách Thảo bà bà hỏi:

– Sáu loại ấy gồm những loại cây tuốc nào?

– Thoạt đầu lão tiền bối không chịu nói rõ, nên vãn bối chỉ biết loại cây dây leo ngàn năm kia là một trong số ấy. Cô cô, hình như cô cô không muốn cho Quái y họ Thạch chiếm được loại cây ngàn năm kia.

Bách Thảo bà bà mỉm cười gật đầu :

– Chỉ vì chúng ta không đủ sức đoạt nó nhưng thật không muốn bất cứ ai đoạt mất.

Diệp Từ Huy lắc đầu :

– Vãn bối nghĩ rằng đó không phải là lý do thật.

Bách Thảo bà bà:

– Thật hay không thật điều ấy hậu xét, gần đây ngươi có biết xảy ra chuyện gì trên giang hồ không?

– Là chuyện gì ?

– Gần đây trong giới giang hồ một bọn… chuyên đi lùng mua các dược độc vật để hãm hại người, ngươi chưa nghe nói tới ư ?

Diệp Từ Huy chấn động:

– Thường cô cô, có phải ý cô cô định nói lão quái y là nhân vật chủ yếu đứng sau lưng bọn chuyên sử dụng độc dược ấy ?

– Lão có phải chủ não không chưa dám đoán định nhưng có điều này chắc chắn:

lão là người chủ trì chế luyện độc dược bán cho bọn chúng.

– Lời của cô cô có gì căn cứ ?

– Đương nhiên là có căn cứ, nơi chế luyện thuốc độc của lão chính là ở trong hang động sau tiểu thạch thất của lão, ngươi muốn chứng thực đâu có khó gì.

Lời của Thường cô cô xác định như thế khiến chàng không thể không tin, chàng buột miệng:

– Nếu chuyện ấy là có thực tế thì lão chữa trị cho mẫu thân vãn bối là với mục đích gì ?

Thường Quân Kỳ xen vào:

– Mục đích rất rõ:

định nhân đó lợi dụng ca ca.

Chàng mỉm cười:

– Tại hạ có gì có thể lợi dụng ?

Thường Quân Kỳ đáp:

– Với ca ca, ai cũng có chỗ lợi dụng được, ngay cả với tiểu muội đây cũng không ngoại lệ.

Diệp Từ Huy cười gượng:

– Cô nương cứ nói đùa.

Thường Quân Kỳ ngắt lời:

– Bởi vì chúng ta có thể hợp tác để trừ khử bọn hại nhân này.

– Chỉ cần có chứng cớ xác thật bọn chúng là ác nhân, tại hạ quyết không buông tha.

Bách Thảo bà bà mỉm cười:

– Hôm nay chúng ta chỉ nên nói tới đây là đủ. Ngươi cứ quay về, nếu hữu sự chúng ta sẽ tìm ngươi.

Vừa nói bà vừa rút ra một vật nhỏ như cái cúc áo đưa cho chàng xem vừa nói:

– Ngươi hãy nhìn kỹ vật này và nhớ hình dạng của nó, phàm bất cứ ai đeo cái này đều là người của lão bà tử đấy.

Chàng nhìn một lúc cho ghi nhớ rồi đáp:

– Vãn bối xin nhớ.

Rồi đó từ biệt bà bà và Thương cô nương. Khi chàng quay về đến tiểu thạch thất của lão quái y đã qua nửa đêm. Từ chỗ ẩn chàng đã thấy trong tiểu thạch thất có ánh đèn thấp thoáng, chàng ngưng thần lắng nghe, mơ hồ có tiếng nói chuyện thì thầm trong đó.

Nhưng khi chàng đến gần tiểu thạch thất, ánh đèn bỗng nhiên biến mất và tiếng nói chuyện cũng ngừng hẳn. Diệp Từ Huy đẩy cửa bước vào, quả nhiên chẳng hề nhìn thấy ai, tiểu thạch thất vẫn thanh tịnh như cũ. Chàng tự tin chàng không thể nhìn lầm, tìm tòi lục lọi một lúc vẫn không phát hiện được điều gì lạ chàng đành lên giường ngồi vận công điều tức.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Diệp Từ Huy đốt một bếp lửa nhỏ chuẩn bị nấu nước uống bỗng ngoài thạch thất có tiếng chân, chàng chưa kịp ra ngoài đã thấy Quái y Thạch Hoài Băng dắt tay Đàm Uyển Nhi cười nói với tới. Lão đưa ra hai cái hồ lô:

– Mừng tiểu tử trở về, ngươi khiến ta lo lắng chết được.

Vừa nói lão vừa mở nắp hồ lô, một mùi rượu thơm ngào ngạt bốc lên, lão cầm một hồ lô dốc thẳng vào miệng xuýt xoa:

– Ngon tuyệt, ngon tuyệt, tiểu tử uống mau đi rồi ta sẽ làm cơm ăn.

Diệp Từ Huy vốn biết uống rượu từ thuở bé, sau theo sư phụ “Hận Hải Du Hồn” cũng rất thường uống rượu ngửi thấy mùi thơm nức mũi, nhịn không nổi bèn cầm lấy hồ lô dốc thẳng vào miệng, quả là hảo tửu uống tới đâu chấn phấn tới đó.

Sau khi uống cạn mười một hồ lô rượu, lão quái y hỏi:

– Tiểu tử và nghĩa nữ ở đây chờ ta một lát, ta đi tìm mấy con gà núi về làm thức nhắm.

Đàm Uyển nhi dặn nói theo:

– Nghĩa phụ nhớ mau về…

Nàng ngại ngùng nép vào một góc thạch thất. Diệp Từ Huy đã say chếch choáng, không biết thứ rượu ngon có pha chất gì mà chàng cảm thấy người cồn cào khó chịu không nổi, quay sang nhìn Đoàn Uyển Nhi đẹp lồ lộ bỗng nhiên xuân tình phát động, chàng chụp tới:

– Uyển cô nương, hãy lại với ta một chút.

Uyển Nhi đỏ ửng hai má:

– Diệp huynh, hình như có hơi say rồi đó…

Tay chàng chụp trúng bả vai áo của nàng kéo một đường rách toạt để lộ ra bả vai như ngọc chuốt, Diệp Từ Huy càng bị khích động trong lúc Đoàn Uyển Nhi kêu thét lên:

– Diệp huynh, có lẽ trong rượu có độc rồi…

Diệp Từ Huy như lên cơn điên cuồng, chàng thuận tay xé tan áo quần Đoàn Uyển Nhi, hai người mệt lả nằm bên nhau. Đến giữa trưa chàng và Uyển Nhi mới tỉnh dậy.

Uyển Nhi là người thảng thốt kêu lên đầu tiên:

– Chết rồi, tiểu muội đâu còn quần áo để thay nữa ?

Dường như chất rượu đã tan biến gần hết, Diệp Từ Huy ngẩn ngơ:

– Lạ quá, sao ta lại làm thế ? Chắc trong rượu có độc ?

Chàng vội chồm dậy lục tung tiểu thạch thất, một lúc mới tìm được bộ quần áo rách bươm của lão quái y cho Đoàn Uyển Nhi mặc tạm. Bộ quần áo vừa rộng vừa dài quét đất trông rất buồn cười. Uyển Nhi đỏ mặt:

– Diệp huynh, ta xuống núi đến thôn trang mua bộ đồ khác đi.

Không làm sao hơn được, chàng đành dẫn Uyển Nhi xuống núi. Hai người vừa xuống tới lưng chừng núi bỗng như thấy trước mặt có bóng người lay động. Đoàn Uyển Nhi rất tinh mắt kêu thất thanh:

– Diệp ca ca, người kia sao giống nghĩa phụ quá.

Thân hình nàng vọt tới trước, Diệp Từ Huy phiên thân theo nàng, đúng là Quái y Thạch Hoài Băng, nhưng bấy giờ lão đã bị treo lơ lửng bằng một sợi dây thừng vào cổ đung đưa dưới một cành cây. Sau khi chết, toàn thân lão tím bầm rõ ràng huyết mạch toàn thân đã vỡ nát.

Đoàn Uyển Nhi nức nở:

– Diệp ca ca nhìn xem có lẽ nghĩa phụ đã trúng độc không còn cách nào đành tự ải.

Nàng tháo dây đỡ thi thể lão quái y xuống đất, hốt nhiên phát hiện cành cây lão treo cổ một hàng chữ do chỉ lực viết hằn vào, nàng vừa khóc vừa đọc:

“Bậc quân tử nào phát hiện xác ta, xin nhắn lại Diệp thiếu hiệp ở Chỉ Thủy sơn trang, ta chết nhưng chí không đổi, xin Diệp thiếu hiệp hỏi Đoàn cô nương tìm đến Thạch bộ song thanh ắt sẽ biết.” Diệp Từ Huy an ủi Uyển Nhi đến nửa ngày nàng mới tạm nén bi thương, sau đó cả hai mai táng quái y Thạch Hoài Băng bên một gốc cây đại thọ, chàng dùng chỉ khắc vào gốc cây mấy chữ “Quái y Thạch Hoài Băng chi mộ” rồi tiếp tục xuống núi.

Sau khi thay đổi y phục, cả hai lại song song trở về núi. Tuân theo di mệnh của Thạch Hoài Băng họ tìm đến “Thạch bộ song thanh” tìm di vật của lão Quái y. Nơi gọi là “Thạch bộ song thanh” nguyên chỉ là hai cây cổ tùng mọc dưới nguồn nước thác đổ, tên này do lão quái y đặt và chỉ một mình Đoàn Uyển Nhi biết được, vì chính lão đã từng dẫn nàng đến đây.

Dưói gốc cổ tùng có một tiểu thạch động, Đoàn Uyển Nhi thò tay vào trong ấy mò tìm một lúc kéo ra một cái hộp sắt nhỏ, trong hộp sắt này có ba lọ đan dược và một tờ di chúc. Di chúc là gởi cho Diệp Từ Huy vì nó viết:

“Viết cho Diệp thiếu hiệp đọc:

sau khi lão phu chữa khỏi lệnh đường, hốt nhiên phát hiện bị người ganh ghét nên rất sợ tai họa ập đến bèn lưu lại di chúc này. Lần này kế hoạch hái tìm dược thảo của lão phu là một việc trọng đại nhất đời lão phu, xin thiếu hiệp hãy kế tục tiến hành để toàn ý lão phu. Sau khi tìm hái đủ dược vật, hãy đợi ngày ấy tháng ấy đưa đến cho Tiểu Hoa Đà thạch tam gia ở Thảo dược phố”. Ngoài ra còn một đơn thuốc kể rõ tên sáu vị dược vật, và kể rõ phương pháp địa điểm để hái.

Cứ theo chỉ dẫn trong đơn thuốc nếu muốn hái đủ quả phải mất đến ba năm. Đọc xong di chúc ấy Diệp Từ Huy càng hoang mang suốt buổi không nói một câu. Đoàn Uyển Nhi hỏi:

– Diệp ca ca dự định thế nào với di chúc ấy ?

Chàng trầm giọng :

– Quái y Thạch Hoài Băng có ân cứu sống mẫu thân ta, di chúc của ngươi, ta tự phải hoàn thành cho người.

– Nhưng ca ca nên nhớ trước sau phải mất ba năm đấy.

– Đại trượng phu một lời đáng ngàn vàng, ba năm có ăn nhằm gì.

Đoàn Uyển Nhi nghiêm sắc:

– Vâng. Huy ca ca coi lời nói ngàn vàng đúng là nam tử đại trượng phu, tiểu muội đã được nghĩa phụ nuôi nấng lẽ nào dám trái ý người ? Từ hôm nay trở đi, tiểu muội sẽ theo ca ca đi khắp nơi cùng ca ca hoàn thành di chúc của lão nhân gia.

Diệp Từ Huy cảm động kêu lên:

– Uyển muội, e rằng như vậy sẽ khổ cho tiểu muội lắm.

Nàng đáp:

– Huy ca ca, tiểu muội không sợ khổ, chỉ sợ mai đây ca ca chán ghét tiểu muội, không cần đến tiểu muội nữa.

Chàng nghiêm mặt:

– Uyển muội, ta Diệp Từ Huy không phải loại vong ân phụ nghĩa, bây giờ ta có thể phát thê…..

Hai chân chàng quỳ liền xuống đất thề:

– Ta, Diệp Từ Huỵ..

Đoàn Uyển Nhi đưa vội tay ngọc đè lên miệng chàng :

– Huy ca ca, tiểu muội tin ca ca lắm rồi, ca ca không cần phát thệ làm chi.

Vừa nói nàng vừa ngã thân vào lòng chàng, đôi môi anh đào thơm nức máy động đặt lên người chàng một nụ hôn nồng nàn. Hai người quấn quít lấy nhau, bỗng Diệp Từ Huy kêu khẽ:

– Uyển muội, tình chúng ta như vàng, điều ấy không cần nói nữa, nhưng vì… tạ..

tạ.. có một chuyện xin tiểu muội hiểu cho.

– Chuyện gì vậy ca ca ?

Chàng ấp úng:

– Tạ.. tạ..

Chàng đâu phải là người thiếu dũng khí, thế mà lúc này cứ ấp úng mãi không thốt nên lời. Đoàn Uyển Nhi hơi biến sắc hồi hộp nói:

– Ca cạ.. ca cạ.. có phải không thể lấy tiểu muội được ?

Chàng đáp:

– Không phải điều ấy, nhưng vì ta đã có một người vợ.

Uyển Nhi rùng mình:

– Phải chăng chị ấy không thể chấp nhận tiểu muội ?

– Ta nghĩ nàng không phải là loại người quá hẹp hòi nhưng… nhưng.. chỉ sợ ủy khuất cho tiểu muội thôi…

Uyển Nhi thở phào:

– Tỷ tỷ ấy là người đến trước, còn tiểu muội xin cam danh phận tiểu tinh.

Diệp Từ Huy cúi đầu hàm hồ nói:

– Uyển muội có ân cứu ta lại cam ủy khuất, lòng ta thật là cảm kích.

Chiều hôm đó, Diệp Từ Huy và Đoàn Uyển Nhi dắt tay nhau xuống núi bắt đầu thực hành di chí của quái y Thạch Hoài Băng. Mục tiêu đầu tiên của họ là tìm đến một nơi xa ngàn dặm tại Thập Vạn đại sơn ở Quế Tây, vì nơi đây có một loại dược vật cuối tháng này là đến kỳ hái dược, do đó họ phải đến cho kịp lúc.

Ngày đi đêm nghỉ, hôm đó họ đã đến núi Hoàng Sa tìm trọ trong một khách điếm, sau khi ăn cơm chiều xong, Đoàn Uyển Nhi một mình ra ngoài khi trở về ôm một số đồ vật. Diệp Từ Huy cả cười:

– Chúng ta đâu phải tìm đến Thập Vạn đại sơn ẩn cư mà tiểu muội mua linh tinh lủ khủ để làm gì ?

Đoàn Uyển Nhi cười bí mật:

– Chúng ta không cần đến Thập Vạn đại sơn nữa.

Chàng kinh ngạc:

– Vì sao vậy ?

Nàng đáp:

– Vì đó chỉ là một vụ lừa bịp.

Tâm thần chàng chấn động:

– Tiểu muội lừa ta ư ?

Đoàn Uyển Nhi thở dài:

– Huy ca ca, tiểu muội thật là vì bất đắc dĩ đó thôi.

Vừa nói nàng vừa rút ra một vật nhỏ bằng cái cúc áo đặt lên bàn, cười dịu dàng:

– Huy ca ca còn nhớ vật này không?

Diệp Từ Huy rất kinh ngạc bật kêu:

– Tiểu muội quen với Bách Thảo bà bà ư ?

Uyển Nhi cười đáp:

– Bách Thảo bà bà là cô cô của tiểu muội, sao lại không biết ?

Chàng mở to mắt “a” một tiếng:

– Sao… sao không nói sóm với ta ?

Nàng nhướng mắt:

– Huy ca ca, thật ca ca không giận em chứ ?

Chàng cố gượng cười:

– Ta vốn chẳng giận gì tiểu muội, nhưng quái y có thật là nghĩa phụ của tiểu muội chứ ?

Uyển Nhi gật đầu:

– Vâng, lão xác thực là nghĩa phụ của em. Nhưng em phải mất nhiều tâm cơ nên mới được lão nhận làm nghĩa nữ đó.

– Lúc ấy, lệnh tổ mẫu biết rõ con người lão không?

– Làm sao biết được, chỉ gần đây mới phát hiện lão chuyên môn chết thuốc độc hại người.

– Thế tiểu muội nhận lão làm nghĩa phụ với mục đích gì ?

Đoàn Uyển Nhi thành khẩn:

– Gia phụ bị người ám toán chết để lại một cuốn dược và hoài nghi lão làm chuyện đó để chiếm đoạt dược điển ấy, nên em mới đến tìm lão, không ngờ lão chỉ là một kẻ ác tâm đến thế.

Lòng Diệp Từ Huy chấn động:

– Nói như vậy lão chưa chết thực phải không?

Uyển Nhi mỉm cười:

– Ca ca nói đúng.

– Sao em không nói sớm với ta ?

– Vì bọn chúng có tai mắt khắp nơi, quái y ấy muốn chúng ta hái thuốc hoàn toàn là chuyện lừa dối. Điều ấy ra sao ? Chúng lừa ta với mục đích gì ? Thực sự em cũng không rõ lắm, em chỉ biết chắc ở Thập Vạn đại sơn chúng đã an bài sẵn bẫy rập chuẩn bị bắt ca ca, vì vậy em định phụng lệnh giúp ca ca thoát khỏi hiểm nguy ấy.

Đoàn Uyển Nhi hơi chớp mắt:

– Lạ thật, sao bọn chúng không giết ca ca trừ hậu hoạn, phải có lý do gì chứ ?

Chàng đáp:

– Chúng muốn lợi dụng ta, và khi còn lợi dụng được nghĩa là chúng không thể giết ta.

– Chúng là những ai ?

– Hiện nay tạm thời ta chưa thể nói tên bọn chúng.

Uyển Nhi bất bình:

– Phải chăng ca ca chưa thực tin em ?

– Uyển muội chớ nên nghĩ vậy, ta có chỗ nào không tin em ?

– Thế rao ca ca không nói ra tên người ấy khiến em rất thắc mắc.

Chàng cười xòa:

– Vì chính ta cũng chưa dám khả quyết, lời nói rất mau lan truyền, nếu ta nói sai e rằng xảy ra tai họa, tiểu muội hãy hiểu cho ta.

Uyển Nhi gật đầu:

– Tiểu muội hiểu rồi.

Diệp Từ Huy nắm lấy tai nàng:

– Uyển muội, chúng ta hãy nói tới việc trước mắt, em định đối xử sao với quái y Thạch Hoài Băng?

– Chúng ta hãy cải dung về núi đào mộ lão lên ắt biết chân tướng, thực ra lúc ấy chúng ta vẫn có thể quật mồ lão nhưng cô cô không muốn cho người khác biết chúng ta làm vậy nên sai em đưa ca ca đến đây.

Diệp Từ Huy vẫn chưa hiểu:

– Ta và em không đến Thập Vạn đại sơn, tự nhiên thất tung, nếu truy ra tường tận bọn chúng sẽ hoài nghi.

Đoàn Uyển Nhi cả cười:

– Điểm ấy ca ca chớ lo, cô cô đã tính sẵn hết rồi, sáng sớm ngày mai vẫn có một người giả ca ca và một người giả tiểu muội lên đường đến Thập Vạn đại sơn như thường.

– Rồi sau diễn biến ra sao ?

– Ở Thập Vạn đại sơn, tiểu muội sẽ bị ca ca giết chết nhưng rồi ca ca cũng không thoát thân được bị người bắt giữ, giam cầm ở núi sâu.

Chàng khen ngợi:

– Lệnh tổ mẫu tính toán thật chu toàn, khiến ta rất bội phục, nhưng như thế thì khổ cho ai đó thế thân chúng ta.

Uyển Nhi cười đáp:

– Ca ca yên tâm, hắn không khổ đâu, trái lại đó là phúc duyên của hắn đó.

Diệp Từ Huy “ồ” một tiếng định hỏi tiếp nhưng Đoàn Uyển Nhi đã xua tay:

– Chúng ta mau hóa trang lên đường, cần hỏi gì, sau này nói cũng không muộn.

Chàng được Uyển Nhi tương trợ hóa trang biến thành một thiếu niên quê mùa, còn tự nàng bôi lên mặt mình một loại dược vật biến thành một thiếu phụ sắc mặt vàng khè như đang lâm bệnh. Xem ra thuật dịch dung của Uyển Nhi rất cao cường, như quả chàng không được thấy tận mắt không thể tin được thiếu phụ bệnh hoạn trước mắt chính là Uyển Nhi vẫn kế cận bên chàng.

Hai người đi suốt đêm rời Hoàng Sơn hà không ai biết. Ngày nọ, họ đã về đến vùng mộ Phụ sơn. Đoàn Uyển Nhi hiểu rằng mọi chuyện đều có dự định trước nên không cần nấn ná, dẫn chàng vào một sơn động ẩn mật. Trong sơn động này lương thực đã sẵn đủ, nàng dặn chàng ở lại chờ nàng đến gặp Bách Thảo bà bà thưa lại chuyện tình của hai người.

Diệp Từ Huy vừ ăn cơm vừa chờ Đoàn Uyển Nhi trở về, bỗng nghe ngoài cửa động có tiếng chân người, chàng buông đũa reo lên:

– Uyển muội, xảy ra chuyện gì ?

Lời vừa ra khỏi miệng, thân hình chàng bay ào ra đón nàng, bỗng trước mắt bóng người lay động một thiếu nữ đã hiện thân. Chàng nhìn thấy “a” một tiếng đứng im vì người ấy không phải Đoàn Uyển Nhi.

Thiếu nữ kia chắc cũng không ngờ trong động lại có một nam nhân, nàng hơi chấn động thân hình không phát ra tiếng kêu. Nhìn kỹ thiếu nữ ấy không phải ai khác mà chính là tam tỷ mà chàng có ý tìm kiếm. Diệp Từ Huy nhận ra đó là tam tỷ Lợi Lợi, nhưng Lợi Lợi không nhận ra chàng là Tiểu Hổ Tử.

Hai người cùng kinh ngạc như nhau, nhưng biểu lộ lại khác hẳn nhau. Người mở lời đầu tiên là Lợi Lợi. Nàng trợn trừng hai mắt:

– Ngươi thật là gan liều dám tùy tiện vào động phủ của ta, còn chưa cút ra mau đi ư ?

Chàng đã biết quá rò sơn động này là của Bách Thảo bà bà nên hơi cười:

– Cô nương, tại hạ vốn ở đây trước, chỉ mới bỏ đi có mấy ngày làm sao nói là động phủ của cô nương được, điều ấy tại hạ chưa thông.

Lợi Lợi hơi giật mình lạnh mặt lại:

– Ta bảo cút là cút, không cần nói nhiều.

Chàng biết Lợi Lợi khi xưa vốn là người rất ôn hòa dịu dàng, chỉ mấy năm không gặp đã biến đổi hoàn toàn đến nỗi chiếm cứ chỗ ở người một cách trắng trợn, lại còn ăn nói vô lý.

Chàng thở dài đáp:

– Cô nương có cần giảng lý không?

Lợi Lợi cười lạnh lùng:

– Không cần, ngươi làm gì ta ?

Diệp Từ Huy cười ha hả:

– Nói vậy là cô nương tự nhận là người nói dối rồi.

– Nói dối thì ngươi làm gì ?

Chàng biến sắc:

– Ngoài trời còn có trời, cô nương há sao quá tự thị ?

Lợi Lợi cười gằn:

– Ta bảo ngươi cút là cút, nếu không ta đổi ý, lúc ấy ngươi muốn đi cũng không được nữa.

Nói xong đánh liền, vừa dứt tiếng tay nàng múa một chưởng đánh tới. Diệp Từ Huy vẫn mỉm cười, chàng chỉ dùng bốn thành công lực giơ chưởng lên đỡ, song chưởng chạm nhau phát ra một tiếng “bình” toàn thân Lợi Lợi chuyển động bị bốn thành công lực của chàng đẩy lùi liên tiếp ba bước. Hiển nhiên công lực hỏa hầu của Lợi Lợi còn kém chàng rất xa.

Nào ngờ, Lợi Lợi không hề tự lượng sức mình, nàng hét lên một tiếng, múa chưởng tấn công tiếp liền ba chưởng nữa. “Bình, bình, bình” ba tiếng dữ dội. Chàng thấy công lực của mình hơn hẳn Lợi Lợi nên không cần dùng tới bốn thành công lực cũng đủ đẩy lùi nàng.

Lợi Lợi vội vàng thu chưởng, cười nhạt:

– Ngươi cứ ngồi đó mà chờ chết đi !

Dứt lời đột ngột nàng chuyển thân bỏ đi. Diệp Từ Huy định gọi nàng nhưng chợt nhớ mình đang cải trang, dù có nói rõ thân phận chưa chắc nàng đã chịu tin, huống gì nàng đang làm gì ở đây chàng vẫn chưa biết nên vội ngừng lại mặc nàng bỏ đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.