Thần Tọa

Chương 162: Ứng biến cường thế



Lâm Hi nói ra lời này bọn họ biến sắc. Lời nói có nhu có cương, nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không cho Chu Khác Lễ mặt mũi.

Chu Khác Lễ là đệ tử Đâu Suất Cung, là tinh anh trong đệ tử ngoại môn, rất nhanh sẽ tấn thăng làm nội môn, đến lúc đó chính là một bước lên trời, sẽ được coi trọng, hưởng thụ đại lượng tài nguyên của tông môn bồi dưỡng, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Cho dù là đệ tử Thái A Tông ở trước mặt hắn cũng phải tất cung tất kính, hảo hảo nịnh bợ. Lâm Hi chỉ là đệ tử ký danh, ngay cả đệ tử chính thức cũng không tính, chênh lệch với Chu Khác Lễ ba cảnh giới Luyện Khí, không ngờ chẳng cho hắn mặt mũi, đối với Chu Khác Lễ đây không thể nghi ngờ là cái tát mạnh, uy nghiêm không còn…

– Khá lắm, ngược lại là xem thường hắn!

Ngay cả ba cao thủ Bắc Đẩu Cung lúc này cũng phải ghé mắt nhìn.

Đâu Suất Cung không thể so với môn phái khác, bởi vì Thái Nguyên Cung là đại thụ, bình thường căn bản tại thế giới tiên đạo cường hoành đã quen, căn bản không xem người khác là gì. Cho dù là Thần Tiêu Tông cũng không thế nào chào đón.

Ba người bọn họ tuy là cường giả Luyện Khí tam trọng, nhưng sâu trong lòng có kiêng kỵ với Chu Khác Lễ vẫn, lúc hành động bó tay bó chân, không thể làm gì.

Tự hỏi không có đảm khí như Lâm Hi, ở trước mặt người khác không cho Chu Khác Lễ mặt mũi.

– Tốt! Ngươi rất tốt!

Sắc mặt Chu Khác Lễ âm trầm, trên mặt hiện ra thần sắc tức giận.

Đúng lúc này trong nội tâm Lâm Hi đột nhiên báo động nổi lên. Khóe mắt nhìn thấy bàn tay bằng chân khí nhỏ, nhanh như thiểm điện, hung hăng tát vào mặt của hắn.

Chu Khác Lễ lại giở trò cũ, trước mặt mọi người vung tay tát Lâm Hi một cái.

Mọi người vốn đang lắng nghe, không ai quan tâm hắn vô thanh vô tức đã ra tay. Nếu không phải trong lòng Lâm Hi sớm phòng bị, nhất thời khinh thường cũng không chú ý được, miễn không được bị người ta tát.

– Hừ! Ngươi thật cho ràng đây là nơi Đâu Suất Cung giương oai sao?

Hai hàng lông mày của Lâm Hi hiện ra thần sắc tức giận.

Trước mặt mọi người bị tát là không nên, trọng yếu nhất là cảm thấy tự tôn của mình bị vũ nhục. Tôn nghiêm quét rác

Lâm Hi đã phát hiện Chu Khác Lễ ra tay, cũng không cho hắn thực hiện được.

Cánh tay Lâm Hi nhấc lên, năm ngón tay mở ra và chân khí quán thông toàn thân, lập tức không chút khách khí đánh tan chân khí của Chu Khác Lễ.

Phanh!

Chân khí bạo tạc nổ tung, ầm ầm rung động. Lâm Hi nửa người trên có chút chấn động, nửa người dưới vẫn bất động.

Chu Khác Lễ một chiêu này vận dụng chân khí chỉ là chữ nhanh. Luận độ hùng hậu không phải rất mạnh. Dùng thực lực Lâm Hi tự nhiên là ngăn lại.

– Ân?

Chu Khác Lễ nhẹ nhàng nhíu mày. Hắn vốn cũng không đặt đệ tử ký danh vào mắt, một chưởng này mục đích chính là giáo huấn, không nghĩ tới bị đỡ được.

– Ta ngược lại là xem nhẹ ngươi. Không nghĩ tới ngươi một tiểu đệ tử ký danh, rõ ràng có thể ngăn một chiêu này.

Ánh mắt Chu Khác Lễ sắc bén, thoáng cái như lưỡi đao nhìn qua Lâm Hi.

– Hàaa…! Ngươi đã tính sai. Lâm sư huynh căn bản không phải là đệ tử ký danh.

Tiểu nha đầu nhìn thấy Lâm Hi ngăn được chân khí của Chu Khác Lễ thì trong lòng hưng phấn, quả thực là đỡ được, hãnh diện nói:

– Lâm sư huynh không chỉ thực lực cao cường, còn có pháp kiếm và pháp khí trung phẩm, là đệ tử tinh anh của Thần Tiêu Tông. Ngươi muốn đối phó hắn, thế là đánh sai chủ ý rồi.

– Nha đầu!

Giản Diêu Bạch ở bên cạnh nghe vậy sắc mặt đại biến. Tiểu nha đầu ngây thơ hoạt bát, không che đậy miệng, cái gì cũng không hiểu. Nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đặt ở đâu cũng như nhau cả.

– Cái gì!

Quả nhiên mọi người nghe được trên người Lâm Hi có pháp khí trung phẩm, đều biến sắc, ngay cả vài tên đệ tử Bắc Đẩu Cung nghe xong cũng biến sắc.

Giản Diêu Bạch tuy biết chuyện của Lâm Hi nhưng không có nói qua, trên người hắn có pháp khí trung phẩm. Cho nên ngay cả vài tên cao thủ của Bắc Đẩu Cung cũng không biết trên người Lâm Hi có pháp khí trung phẩm.

Nguồn tại http://Truyện FULL

Chu Khác Lễ tuy là tinh anh của môn phái, cao thủ Luyện Khí tam trọng. Địa vị cao cao tại thượng, ngay cả đệ tử Thái A Tông cũng rất phục hắn, nhưng hắn vẫn không có pháp khí trung phẩm.

Cơ hồ tất cả tông phái hoái đối pháp khí đều cần giá trị kinh người, vượt xa tích lũy của đệ tử bình thường.

Ngay cả Chu Khác Lễ cũng phải chịu phí tổn lớn. Đến bây giờ hắn đều không có được món này, chỉ có pháp khí hạ phẩm mà thôi.

Chu Khác Lễ không phải là tiểu nha đầu, căn bản bằng dăm ba câu của nàng là tin Lâm Hi là đệ tử chính thức của Thần Tiêu Tông.

Tông phái tiên đạo quy củ sâm nghiêm, đệ tử ký danh có quần áo và trang sức của đệ tử ký danh, đệ tử ngoại môn có quần áo và trang sức của đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn có quần áo và trang sức của đệ tử nội môn, thậm chí đệ tử chân truyền cũng như vậy.

Cơ hồ tất cả quần áo và trang sức đều có phân chia nghiêm khắc.

Căn bản không có khả năng xuất hiện một đệ tử chánh thức còn mặc quần áo và trang sức đệ tử ký danh. Không có đệ tử chính thức nào ngu xuẩn như vậy.

Nếu như Lâm Hi là một gã đệ tử chánh thức, như vậy Chu Khác Lễ còn xem xét, đương nhiên cũng chỉ là xem xét. Nhưng là đệ tử ký danh thì hoàn toàn khác.

Đệ tử ký danh nghe tên là biết rõ chưa tính là một gã đệ tử chánh thức. Trình độ nào đó vẫn là người thế tục.

Giết võ giả thế tục không phải chuyện lớn. Chu Khác Lễ tin tưởng cho dù Thần Tiêu Tông biết rõ cũng không huy động nhân lực làm gì hắn.

– Chu sư huynh, đây là thứ tốt! Tên đệ tử ký danh này có pháp khí trung phẩm, nói cái gì cũng không cho hắn đi.

Bên kia Thái A Tông Luyện Khí tam trọng “Vương sư huynh” nói ra. Trong mắt hiện ra hào quang tham lam.

Trung phẩm hoàng kim pháp khí ngay cả hắn cũng động tâm.

– Ân. Tên đệ tử Thần Tiêu Tông tuổi trẻ khí thịnh, xúc động dễ giận. Vũ lực không cao, lại nắm giữ trung phẩm hoàng kim pháp khí. Chỉ sợ sẽ gây ra đại họa. Chúng ta dù mạo hiểm bêu danh cũng phải giúp hắn, tạm thời thay hắn đảm bảo pháp khí, miễn cho hắn nhầm đường lạc đường.

Chu Khác Lễ thản nhiên nói.

Nói thì chính khí nghiêm nghị, đường hoàng. Không có hương vị cướp đoạt như Thái A Tông Vương sư huynh.

Lâm Hi xem xét phản ứng của mọi người, đã biết rõ hỏng bét. Tiểu nha đầu nói một câu vô tâm, dẫn tới lòng tham mọi người nổi lên.

Quả nhiên trong nháy mắt nhìn thấy dưới chân của Chu Khác Lễ phanh một tiếng, nhảy ra đám người, khí tức cuồn cuộn, vô biên vô hạn, tản mát ra áp bách cường đại.

– Đâu Suất Cung cùng Thần Tiêu Tông đều là đại phái tiên đạo, song phương đồng khí liên chi. Ta và Thần Tiêu Tông Vương Lâm Vương sư huynh là quen biết cũ. Ngươi một tiểu đệ tử ký danh ỷ có một kiện pháp khí trung phẩm thì ngang ngược, coi trời bằng vung, về sau không biết gây ra hoại gì. Vương Lâm huynh không ở đây, ta thân làm sư

huynh không thể nói trước thay hắn giáo huấn ngươi, miễn cho ngươi bại hoại thanh danh của Thần Tiêu Tông, làm hư hòa thuận tiên đạo chúng ta.

Chu Khác Lễ nói xong, hai vai nhấn một cái. Mặt đất chấn động, mặt đất chung quanh đung đưa. Một cỗ khí thế bàng bạc bao phủ Lâm Hi.

Áp lực cường đại khó mà ngăn cản.

– Mấy gia hỏa này lại là muốn quang minh chính đại cướp đoạt pháp khi của ta! Không khỏi quá coi trời bằng vung!

Trong nội tâm Lâm Hi rùng mình.

Tuy Lâm Hi mới cảm giác được Đâu Suất Cung ngang ngược, nhưng trong nội tâm nghĩ đến dù sao tất cả mọi người đều là đại tông phái, bao nhiêu cũng giảng chút đạo lý.

Nhưng không có nghĩ đến, Chu Khác Lễ lá gan quá lớn, ban ngày ban mặt ở trước mặt cướp đoạt người ta, ở bên cạnh còn có đệ tử Bắc Đẩu Cung đấy.

– Chu Khác Lễ, ngươi cũng quá mức rồi. Ngươi dám động thủ cướp đoạt pháp khí của Thần Tiêu Tông sao?

Một gã đệ tử Bắc Đẩu Cung nhảy lên, rốt cục nhìn không được, đứng ra.

Lâm Hi đã cứu đệ tử Bắc Đẩu Cung, lần này cũng là bởi vì Bắc Đẩu Cung mới cuốn vào. Chu Khác Lễ trước mặt mọi người cướp đoạt pháp khí của Lâm Hi, mặc dù là cướp của Lâm Hi, nhưng thuận tiện đánh một cái tát vào Bắc Đẩu Cung.

Về sau nói ra Bắc Đẩu Cung vong ân phụ nghĩa. Người khác cứu đệ tử Bắc Đẩu Cung mà người của Bắc Đẩu Cung lại khoanh tay đứng nhìn, tùy ý người của Đâu Suất Cung cướp đoạt pháp khí của đối phương.

Chuyện như vậy nêu truyền đi, mặt mũi sẽ bị quét rác. Cũng không phải đơn giản bỏ qua Khí Tiên Cảnh Hắc Long a, ngay cả Bắc Đẩu Cung đều bị liên lụy.

Ngày sau truy cứu thì mấy người này khó thoát khỏi liên quan.

– Hừ! Ta đường đường Đâu Suất Cung, đại phái tiên đạo mạnh mẽ, dùng cách của tiểu nhân cướp đoạt pháp khí của hắn sao? Kẻ này ngang ngược, trận chiến chính là pháp khí này. Như vậy sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ liền áp giải hắn về. Sau đó thông tri Thần Tiêu Tông đến lĩnh người. Về phần kiện pháp khí này, các ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ cần hắn có thể sửa đổi. Chỉ cần đến Đâu Suất Cung thì ngày sau sẽ trả lại cho hắn. Về phần trước đó phải giao cho Đâu Suất Cung tạm thời đảm bảo!

Chu Khác Lễ nói lời này đường hoàng cẩn thận.

Nhưng mà ai cũng không phải kẻ hồ đồ, đây là trung phẩm hoàng kim pháp khí, bỏ vào trong người của Chu Khác Lễ mà muốn ói ra là không có cửa. Về phần điều kiện trả lại pháp khí…, có phải thật tâm trả lại hay không là do bọn người Chu Khác Lễ mà thôi.

Cho dù Lâm Hi quỳ trên mặt đất xin nhờ, chỉ cần Chu Khác Lễ một câu “Ngươi chỉ sửa mặt mà không sửa tâm” thì trung phẩm pháp khí của Lâm Hi sẽ nằm trong Đâu Suất Cung.

– Chủ nhân, người này thật là âm hiểm ah! Thoạt nhìn ra vẻ đạo mạo, thật sự là súc vật hình người, quá âm hiểm.

Nữ Vương Hấp Huyết Tạp Mễ Lạp ở sau lưng Lâm Hi kêu lên.

Ánh mắt Lâm Hi lập loè, tiểu nha đầu một câu vô tâm đẩy hắn vào hiểm cảnh, hắn trước đó không ngờ tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.