Dọc đường đi Bạch Tử Phi không hề lên tiếng, không nói chuyện với một ai.
Thậm chí khi vào khách điếm ăn cơm trưa, hắn cũng dựa người vào cửa sổ,
chống cằm suy tư.
Bỗng nhiên có người ở sau vỗ vai hắn
“Có chuyện gì?”
“Ăn cơm.”
“Ăn cơm gì chứ, ngươi không thấy ta đang suy nghĩ sao?” Bạch Tử Phi cũng không quay đầu lại, tức giận nói
Người sau lưng hắn nghe vậy, không nói hai lời, ra sức kéo áo hắn. Bạch Tử
Phi không chịu nổi sự lay động, liền quay người lại, thấy đúng là Bạch
Tứ Hỉ thiếu chút nữa kéo đứt tay áo hắn
“Tứ Hỉ, ngươi muốn làm gì?”
Tứ Hỉ chớp chớp mắt “ công tử, ngươi không phải đang suy nghĩ sao? trước
kia khi ở nhà, mỗi lần ngươi tắm rửa đều mới suy nghĩ, ta có hỏi thì
ngươi nói là phải cởi sạch thì tư tưởng mới thông suốt, cho nên bây giờ
ta giúp công tử cởi quần áo ah”
Loảng xoảng đương!
Cằm của Bạch Tử Phi suýt chút nữa là rớt xuống cửa sổ, vỡ thành tám miếng.
Thư đồng thối, bình thường nói cái gì cũng không nhớ, thế mà loại chuyện này lại ghi khắc trong lòng.
Ngôn Sơ Thất tính đến gọi hắn đi ăn cơm nghe được đối thoại của hai chủ tớ
thì nhịn không được mà khóe miệng nhếch lên, im lặng xoay người rời đi.
Bạch Tử Phi bị chọc tức, giơ chân đá Tứ Hỉ “ cút ngay, ngươi…lúc cần nhớ thì không nhớ, lúc không cần lại nói lung tung”
Tứ Hỉ đột nhiên bị đạp, ủy khuất nói “ công tử , ta là đang muốn vuốt mông ngựa mà thôi”
Bạch Tử Phi hai mắt bốc hỏa, còn dám hình dung hắn là ngựa, hừ, đã vậy đá chết hắn luôn.
“Cút, mau trở về chỗ ba nhan đầu của ngươi đi” nếu nhìn Bạch Tứ Hỉ thêm chút
nữa, Bạch Tử Phi e rằng mình sẽ đứt mạch máu não mà chết.
Tứ Hỉ lo lắng cho chủ lại bị mắng, xị mặt bỏ đi.
Bạch Tử Phi lại nâng cằm tựa vào cửa sổ tiếp tục trầm tư.
Thật ra hắn không chỉ trầm tư mà đang tự hỏi, trên trời một ngày, dưới đất
một năm. Cũng đã mười lăm ngày trôi qua rồi, Ngôn Sơ Thất cũng từ một nữ hài tử ba tuổi trở thành một nữ hiệp thanh lệ tú suất, mà hắn cũng
không còn nhiều thời gian nữa, đại khái chỉ còn hai ngày nữa thôi, hắn
phải mang được Hỗn thế đan về thiên đình phục mệnh mà gần đây hắn lại
quên mất chuyện này. Nếu đến lúc đó mà hắn còn chưa mang được tiên đan
trở về, không chỉ có thiên đình không xong mà nàng cũng vì nuốt tiên đan lâu ngày, hấp thu được tiên khí, như vậy…
Bạch Tử Phi nhíu mày.
Ngôn Sơ Thất mỉm cười trở lại bàn.
Vân Tịnh Thư đều nhìn thấy hết thảy. Nếu không phải bị thương thì hắn sẽ
không đồng hành cùng Bạch Tử Phi. Thật sự nghĩ không ra, trên đời này
sao lại có một tú tài như vậy, đã thế còn là một Giang Nam đệ nhất kỳ
tài nữa. Thế nhưng khi Ngôn Sơ Thất nhìn hắn thì ý cười hiện rõ trên
mặt, cho dù ai cũng có thể nhìn ra cái tên thư sinh huyên náo suốt ngày
kia mới có thể làm cho nữ nhân trầm mặc như cái hủ nút này lộ ra vẻ tươi cười ngày thường khó thấy.
Tâm của Vân Tịnh Thư bỗng nhiên trầm xuống
“Ăn cơm đi.” Ngôn Sơ Nhị cảm giác không khí trên bàn cơm có chút quái dị liền lên tiếng.
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất cùng gật đầu cùng cầm lấy thực đơn
Suốt dọc đường bọn họ hầu như đều chịu cảnh màn trời chiếu đất, còn gặp phải sát thủ nữa, hiếm có khi nào được ăn ngon ngủ yên, vất vả lắm mới đến
được gần Yên Châu nên mọi người đều tính ăn uống no say, sửa sang một
chút rồi mới về Vân môn.
Còn chưa xem xong thực đơn, bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện
“Cái gì, ngươi còn muốn đi Yên Châu? Ngươi không nghe nói gần đây Yên Châu xảy ra chuyện lớn gì sao?”
“Có chuyện gì?”
“Thì chính là võ lâm thế gia nổi danh nhất Yên Châu, Vân môn từng gặp họa
diệt môn khi xưa đó, hai ngày trước bất ngờ bị cừu gia tập kích giữa đêm khuya, gia đinh hộ vệ đều trúng độc bỏ mình, phụ nữ, trẻ con thì bị bằm thây, chết rất thảm thiết, thực sự là huyết tinh. So với thảm họa năm
xưa chỉ có hơn chứ không kém ah”
Bàn tay đang nắm thực đơn bỗng nhiên xiết chặt lại.
Chu sa giữa trán đỏ đậm giống như hạt châu ngưng huyết.
“Thật vậy chăng? Thảm như vậy? Không phải nghe nói Vân môn có Vân công tử rất lợi hại sao? năm đó đã bất ngờ giết sạch cả nhà cừu gia mà, sao mười
mấy năm sau lại có người tìm tới trả thù ah”
“Vân công tử không có ở nhà. Lần trước Vân môn bị diệt cũng chỉ có phụ nữ và trẻ em, Vân công tử khi đó còn trong bụng mẹ nên mới có thể sống sót.
Lần này có lẽ biết được Vân công tử không có ở nhà, lại hạ độc toàn bộ
gia đinh hộ vệ, cho nên toàn bộ Vân môn không ai thoát được. Đêm đó cả
Yên Châu đều nghe được tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ Vân môn, máu chảy thành sông…”
Vân Tịnh Thư vội đứng dậy
Ngôn Sơ Thất đương nhiên cũng không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy đi theo hắn.
Cơm cũng không ăn, Vân Tịnh Thư nhanh chóng đi ra khỏi khách điếm.
Ngôn Sơ Thất vội vàng đuổi theo. Vừa ra tới bên ngoài, còn chưa kịp nói gì
đã thấy Vân Tịnh Thư chẳng nói lời nào cũng không để ý tới vết thương
liền tung người lên ngựa.
Ngôn Sơ Nhị cảm thấy không ổn cũng vội vàng đuổi theo “ Vân công tử, ngươi
muốn đi đâu? Ngày mai là chúng ta đã tới Yên Châu rồi”
Vân Tịnh Thư cũng không thèm liếc Ngôn Sơ Nhị một cái, lạnh lùng thúc mạnh vào bụng ngựa, hô to một tiếng “ giá”
Con ngựa lập tức thét dài một tiếng, phóng như bay.
Ngôn Sơ Nhị suýt chút nữa bị con ngựa xô ngã, giật mình định hỏi muội muội
thì Ngôn Sơ Thất cũng chẳng nói lời nào, kéo lấy bạch mã của mình, xoay
người nhảy lên đuổi theo Vân Tịnh Thư
“Sơ Thất” Ngôn Sơ Nhị kinh hãi hô to
Hai con ngựa, một đỏ một trắng, một trước một sau như gió lốc rời khỏi khách điếm.
Ngôn Sơ Nhị ngẩn người.
Sơ Thất và muội phu tính tình thật giống nhau, quả thực chẳng hiểu nổi bọn họ nữa, không nói không rằng đã cỡi ngựa bỏ đi. Nhưng mà hắn cảm thấy
muội muội cùng muội phu quả rất xứng đôi ah, thời điểm hai người cỡi
ngựa rời đi cũng rất ăn ý nha.
Ngôn Sơ Nhị càng nghĩ càng thấy vui
Bạch Tử Phi từ trong khác điếm lao ra “ uy, uy, sao lại vậy? bọn họ sao đột
nhiên bỏ chạy như điên vậy? còn chưa có ăn cơm ah, chẳng lẽ là không có
tiền, uy, ta có mà”
Ngôn Sơ Nhịn quay đầu, nét vui vẻ trên mặt lập tức đổi thành thất vọng, bất đắc dĩ lắc đầu
************************
Yên Châu, Vân môn.
Đương xích huyết bạch cùng tuyết trắng mã chạy vội tới nơi này thời điểm, đã muốn trăng sáng sao thưa, đêm tĩnh càng sâu.
Vân môn.
Đại môn đóng kín
Cả trang viên trầm tĩnh giống như đang ngủ.
Vân Tịnh Thư đứng trước cửa, rất hi vọng những gì hắn nghe được trong khách điếm là giả, hi vọng Vân môn vẫn như trước kia. Bên trong cánh cửa này, đại nương, nhị nương, tam nương cùng thẩm thẩm và các tỷ muội đều đang
yên ổn, vui vẻ như thường ngày. Các nàng có lẽ đang thêu thùa hoặc đọc
sách, chỉ cần hắn bước qua cánh cửa này sẽ lập tức thấy các nàng tươi
cười ra chào đón.
Nhưng mà lăn lộn trong giang hồ lâu như thế, Vân Tịnh Thư làm sao không cảm nhận được sự kỳ lạ, quái dị.
Cánh cửa đóng kín.
Bên trong cánh cửa yên tĩnh tới mức như đã chết.
Ngôn Sơ Thất nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, đứng bên cạnh hắn.
Không nói tiếng nào, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra.
Chi nha ——
Đại môn đỏ thắm chỉ dùng một bàn tay liền nhẹ nhàng được mở ra.
Ánh trăng trải dài, chiếu rọi khắp trang viên.
Vân Tịnh Thư đứng yên, cảm thấy huyết mạch toàn thân đều đông lạnh
Ngôn Sơ Thất cũng nhịn không được mà lùi lại một bước
Ánh trăng màu bạc chiếu rọi càng làm cho người ta đau lòng, trong viện khắp nơi đều là máu tươi, đỏ sậm trên đất, bắn tung tóe lên vách tường…
Mùi máu nồng nặc tản ra trong không khí giống như những oan hồn chưa tiên tán, vẫn còn lẩn quẩn trong Vân môn.
Gió đêm thổi qua nhánh cây xào xạc, tiếng gió y như tiếng khóc nức nở…
Vân Tịnh Thư đứng yên, hai tay nắm chặt thành quyền.
Trên mặt không chút biểu tình nào.
Phẫn nộ, bi thương, ủy khuất, oán hận.
Không có. Một chút cũng không có.
Chỉ có hai mắt sáng quắc bắn ra ánh nhìn sắc bén, làm cho không ai dám nhìn thẳng vào hắn. Hăn dường như đã quên bản thân đang bị thương, cứ đứng
yên bất động ở đó.
Ngôn Sơ Thất đứng sau hắn, yên lặng nhìn hai tay hắn lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
Nếu là người khác nhìn thấy tình trạng bi thảm như vậy thì hoặc là tức giận phẫn nộ, hoặc là khóc to đầy đau thương. Khắp nơi đều là máu, đều là
máu của người nhà hắn, của thân nhân hắn, là những người nuôi hắn không
lớn, sớm chiều bên nhau…thế nhưng ngay khi máu của bọn họ đổ ra, hắn và
bọn họ đã vĩnh viễn phân ly…Nàng cảm thấy hai mắt mình đã nhòe lệ nhưng
hắn vẫn lạnh lùng đứng yên đó.
Quanh thân như có một tầng khí lạnh tỏa ra.
Vân Tịnh Thư đi tới.
Ngôn Sơ Thất cũng vội vàng bước theo.
Đại sảnh Vân môn cũng bị đóng kín, bên trong có ánh nến tỏa ra leo lét, lần này Vân Tịnh Thư không yên lặng nữa mà tiến lên đẩy cửa ra.
Mùi máu tươi nồng nặc xộc lên, còn có mùi thi thể thối rữa làm cho người ta hô hấp không thông.
Trong sảnh không có ai
Nói đúng hơn là không có ai còn sống.
Đại sảnh thi thể chất chồng, nghe nói sau đó tri phủ Yên Châu đã phái người tới xem xét tình hình nhưng vẫn giữ nguyên hiện trạng để chờ Vân Tịnh
Thư về. Vì tôn trọng người chết nên bọn họ mới đốt nến trong đại sảnh,
cũng chính vì vậy mà làm không khí chết chóc nơi này càng thêm dọa người
Ngôn Sơ Thất đứng bên bậc cửa.
Vân Tịnh Thư bước vào, đưa tay xốc một tấm vải trắng lên.
Ngôn Sơ Thất lập tức thối lui, quay đầu, mùi máu tươi gay mũi cùng bộ dáng
thảm thiết của người chết làm nàng suýt chút nữa nôn mửa. Dù nàng cũng
không phải chưa từng gặp qua cảnh chết chóc, tiểu thư tiêu cục lá gan
cũng không nhỏ thế nhưng khi nhìn tình trạng thảm khốc của thi thể kia
nàng không dám nhìn thẳng.
Thảm, rất thảm .
Tứ chi bị bẻ gãy vặn ngược ra sau lưng, một đường xẻ kéo dài từ ngực tới
rốn, phơi bày toàn bộ lục phủ ngũ tạng ra ngoài, máu chảy đầm đìa làm
cho người to gan nhất cũng không dám nhìn thẳng.
Sơ Thất cúi đầu
Vân Tịnh Thư lại tiếp tục kéo tấm vải trắng thứ hai, tinh tế xem xét.
Thi thể này còn thảm khốc hơn, có lẽ vì trúng độc nên toàn thân da thịt đều biến thành màu đen, máu trào ra từ hốc mắt, khóe miệng…
Bọn họ mở to hai mắt trừng trừng nhìn Vân Tịnh Thư, tựa hồ như đang kể lại thảm trạng ngày đó.
Vân Tịnh Thư cứ vậy giở cho đến tấm vải trắng cuối cùng.
Ánh nến trên bàn leo lét
Ngôn Sơ Thất thấy Vân Tịnh Thư vẫn tiếp tục đi tới, liền do dự đi theo hắn
Khỏa chu sa trên trán đỏ đậm như ngưng huyết châu
“Không có nương ta”
“Ân” Ngôn Sơ Thất mở to mắt
“Toàn bộ người trong nhà đều chết hết, chỉ không thấy nương ta” Vân Tịnh Thư
nhẹ giọng nói “ tựa như thảm trạng năm đó, chỉ có một mình nương ta còn
sống, lúc này cũng vậy, mọi người đều chết, chỉ còn nương ta”
Ngôn Sơ Thất nhíu mày.
Nàng đương nhiên có nghe qua thân thế của Vân Tịnh Thư, hỏa chu sa trên trán hắn cũng vì thế mà có. Nhưng vì sao hôm nay còn xảy ra thảm trạng này?
Rõ ràng năm Vân Tịnh Thư mười hai tuổi đã giết sạch cả nhà cừu gia, vì
sao mười lăm năm sau lại lặp lại bi kịch khi xư? Ân oán giang hồ cứ vậy
đến khi nào mới có thể giải?
“Là ai đã ra tay?” Ngôn Sơ Thất nhẹ giọng hỏi
Vân Tịnh Thư chậm rãi lắc đầu “ độc là của Đường môn, nhưng người không phải do bọn họ hạ thủ”
Sơ Thất nhíu mi “ sẽ không phải là…giống như những người đã đuổi giết ngươi, cũng thuê sát thủ tới?”
Nàng bỗng nhiên nhớ tới tiểu nhị của nhóm Cận Mặc kia, nhớ lại khi Bạch Tử
Phi thẩm tra hắn, cảm giác có chút khả nghi. Hơn nữa, dường như sau khi
Vân Tịnh Thư bị thương ở Ngôn gia thì mới ra tay với Vân môn, rõ ràng
bọn họ đã biết hắn bị thương, không thể lập tức quay về cho nên thảm án
này mới xảy ra.
Vân Tịnh Thư cau mày.
Ngôn Sơ Thất bỗng nhiên cảm thấy ngay góc tường có vật gì đó phát sáng, vội
đi qua nhìn thử liền thấy một chiếc trâm cắm trên đất, bên dưới là một
hàng chữ nhỏ được viết bằng máu “ Vân nhi, đến Đường môn…”
“Vân công tử, này. . . . . .” Ngôn Sơ Thất kinh ngạc gọi
Vân Tịnh Thư đi tới, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đưa tay cầm lấy trâm cài, xoay người bước đi.
Ngôn Sơ Thất cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Từ lúc tiến vào Vân môn rồi tới giờ rời đi, trên mặt Vân Tịnh Thư vẫn duy
trì biểu tình trấn định, bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, không có một chút
yếu đuối hay bi thương.
Ngôn Sơ Thất đi bên cạnh hắn, nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn…Lúc này nàng
mới đột nhiên cảm nhận được nam nhân này thực kiên cường, nàng từ nhỏ
luôn được các ca ca yêu chiều, giờ đi bên cạnh hắn bỗng nhiên có chút
yếu đuối