Thần Tiên Cũng Biết Cuồng Si

Chương 37: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ



Lâm Tĩnh Nhi không có lấy một chút biểu hiện gì sau khi nghe được câu nói của Băng Vân. Một lát sau khuôn mặt nó ngập đầy những sắc thái biểu cảm.

– Chị nói cái gì cơ?

– Chị muốn em thiết kế váy cưới cho chị.

Nó chớp mắt, cố gắng tin đây là sự thật. Nhưng mà Băng Vân cần váy cưới để làm gì? Dường như thấu hiểu được những thắc mắc trong lòng nó. Cô mỉm cười, khóe mắt có chứa chút tịch liêu ngắm nhìn những đóa hoa bên ngoài khung cửa sổ.

– Chị và Phong đã từng hứa hẹn.-Bất giác, cô xoa nhẹ lên chiếc nhẫn-Ngày rằm sẽ tổ chức lễ cưới.

Trước đây, khi còn là tiên nhân cũng chính ngày rằm sẽ cử hành hôn lễ. Nhưng biến cố đột ngột, tất cả trôi vào dĩ vãng. Hiện tại, Băng Vân không thể một lần để nó vụt qua nữa.

– Nhưng anh trai em…

– Tĩnh Nhi. Hứa hẹn chính là hứa hẹn. Cho dù có còn một mình chị thì vẫn phải thực hiện.

Nó nhìn Băng Vân đầy ưu tư.

– Đáng lẽ em không nên để hai người quen biết nhau.

Nghe Tĩnh Nhi nói, cô lắc đầu.

– Em có tin vào duyên phận không? Ngay từ kiếp trước, chị và anh trai em đã gặp nhau rồi.

– Không phải chứ? Nó kêu gào.

– Rất khó tin nhưng là sự thật… Ngẫm ra ngay từ lần gặp đầu tiên ấy chị và anh trai em đã thầm mến nhau rồi.

– Duyên phận thực sự rất kì diệu.

– Đúng thế. Nên em cũng không cần phải tự trách đã giới thiệu chị cho Phong đâu.

Vì bị Lâm Tĩnh Nhi tiêm nhiễm những cái gọi là lãng mạng trong tiểu thuyết vào đầu nên chẳng biết từ khi nào, Băng Vân đã yêu thích mùa thu, mùa mà cây phong chuyển sang màu lá đỏ.

Băng Vân ước rằng bản thân có thể một lần cùng người mình yêu nhất dạo bước giữa con đường ngợp lá phong bay trong gió. Có điều, cơ hội đã không còn nữa.

Bàn tay nhẹ nhàng mở chiếc hộp lụa được bọc cần thận ra, Băng Vân có chút sững sờ khi nhìn thấy chiếc váy cưới mà Tĩnh Nhi đã tự tay làm nên.

Váy cưới cổ thuyền màu trắng tinh khôi, dưới ánh đèn neon màu vàng lại càng trở nên tuyệt đẹp. Phần ngực phủ một lớp ren mỏng, eo váy dạng xương cá bó sát. Chân váy xòe rộng, xếp ly tầng tần lớp lớp, đóa mẫu đơn nở rộ xếp thành một vòng xung quanh.

– Nó đẹp quá. Cô cảm thán.

– Em giúp chị thử.

Soi mình trong gương, Băng Vân mỉm cười hạnh phúc, nhưng rồi bỗng chốc, đáy lòng nổi lên cơn đau giữ dội. Đôi mắt trong veo chứa đựng những tia buồn bã, thương tâm, cô tịch.

Phụ nữ, khoác trên mình chiếc váy cưới trở nên xinh đẹp bội phần. Nhưng cái họ mong muốn chính là người đàn ông mình lựa chọn nhìn thấy họ khi này.

Hạnh phúc, như vậy mới hoàn mĩ. Mà với Băng Vân, đã mất đi một phần. Giá như hắn có thể nhìn thấy cô diễm lệ dường nào, mê hoặc dường nào…

Hàng cây phong đưa mình trong gió, những chiếc lá đỏ từ từ lìa cành, xoay vòng rồi chạm đất. Cô dâu xinh đẹp ôm trong lòng bó huân y thảo tím biếc, từng bước chậm rãi tiến về lễ đường.

Thân ảnh màu trắng tinh khôi nổi bật trong chiều thu rực sắc đỏ. Một khung cảnh quá ư là hoàn mỹ!

Lễ đường bài trí đơn giản. Trên thảm đỏ, những cánh hoa tương tư tím sẫm rải mình, còn bong bóng kết thành những chùm hình trái tim đẹp đẽ.

Băng Vân bước vào trong trong sự tĩnh lặng. Không có hành khúc đám cưới, cũng chẳng có lời chúc phúc của một ai. Chỉ có cô, cô đơn bao trùm.

– Phong, lời hứa của chúng ta, em đã thực hiện rồi. Khóe môi cong lên một đường, ngay sau đó là những giọt lệ vương đầy tựa những viên chân châu bị tuột khỏi vòng dây.

Bản thân biết càng hy vọng lại càng thất vọng. Tâm trạng rối bời, tuyệt vọng, và vô vọng đan xen.

Cô đã tin, vô cùng tin tưởng kì tích sẽ xảy ra, rằng nhất định Thần không gian và Thần thời gian sẽ có cách cứu sống Diêm la. Hắn rồi sẽ quay trở lại, cùng thực hiện lời thề ước dưới chiều hoàng hôn ấy.

Nhưng mà, tại sao vẫn…?

– Rào… rào…

Mưa, một cơn mưa bất chợt tới không báo trước.

Phải chăng là đồng cảm với Băng Vân mà cùng nhỏ lệ?

Mảnh mệnh tự trong lòng bàn tay chợt nhiên tỏa ra thứ ánh sáng màu nhiệm, đem đến cho người khác một thứ niềm tin mãnh liệt.

Định lý muôn thuở là vậy, sau cơn mưa trời lại sáng. Tạnh, màu mây u ám bị gió xua tan. Cầu vồng hiện diện, đa sắc màu phủ lên vạn vật.

Băng Vân lau khô nước mắt, đôi môi run rẩy còn ánh mắt nhìn chăm chú vào sự biến hóa của mảnh mệnh tự và chiếc vòng Tử Quang.

– A! Cô kêu lên một tiếng khi thấy chúng cùng biến mất. Trong lòng hoang mang, xen lẫn lo sợ, chúng là tất cả hy vọng còn sót lại đối với cô.

– Này cô ngốc của anh, em không định tiếc nuối hai thứ kia vì chúng đã giúp anh hồi sinh đấy chứ?

Giọng nói trầm ổn, có chứa chút băng lãnh không đổi. Người ấy…

Băng Vân quay lại, cô khựng mình khi thấy thân ảnh cao lớn đó. Vẫn khuôn mặt ấy, đôi mắt tím khiến cô mê mẩn kia. Hắn đứng giữa một bức nền đỏ rực trông lại càng rạng, thu hút hơn.

– Phong! Đó là người đàn ông của cô, chính là người cô luôn chờ đợi.

Mùi bóng tối quen thuộc xộc vào khoang mũi, cái ôm chặt khẳng định nỗi nhớ nhung mãnh liệt lớn dần theo thời gian.

Mọi ủy khuất, u buồn trong lòng tích tụ rốt cục cũng hóa thành giọt lệ, lại lăn dài trên gò má trắng hồng. Bàn tay thô ráp, ấm áp của hắn chạm vào làn da mịn màng kia, lại hong khô nước mắt như trước đây đã từng.

Kí ức ùa về như một bộ phim quay chậm, hóa ra cùng với hắn, lại nhiều hồi ức sâu sắc, dù nhỏ nhặn tới mấy cô cũng chưa từng quên.

– Đến giờ em vẫn không tin là anh đang ở đây. Cô níu vạt áo hắn, sợ là chỉ buông lỏng hắn sẽ biến mất.

– Anh đã trở về muộn, phải không? Hắn đau lòng, áp cằm vào mái tóc cô, mùi hương hoa cỏ vẫn không thay đổi.

– Không muộn. Nhưng mà… Cô lắc đầu, sau đó cố ý kéo dài giọng khiến cho Kiệt Phong phải nhìn chằm chăm vào mình.

– Anh phải đền cho em.

– Vậy em muốn anh đền cái gì nào? Hắn mỉm cười, véo nhẹ má cô.

– Một nụ hôn và… cả cuộc đời anh. Băng Vân thỏ thẻ, điệu bộ pha chút nũng nịu đáng yêu.

– Được thôi.

Dứt lời, hắn áp chặt môi mình vào bờ môi mềm mại của Băng Vân. Hương vị pha trộn khó quên. Những ngón tay đan chặt vào nhau thay cho lời thề sẽ cùng nhau đi tới tận chân trời.

Đền cho cô sao, dùng cả cuộc đời để đền bù hắn cầu mong còn chẳng được.

Cuối cùng, điểm vô cực đã xuất hiện trước mắt. Có bao xa đâu, cũng chỉ một đoạn đường. Hóa ra, duyên phận thực sự kì diệu như vậy. Ngay cả ngôi sao thứ chín cũng đã xuất hiện tác thành đó thôi.

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối mặt bất tương phùng.”

Cho tới giờ thì Kiệt Vũ đã tin rồi. Anh lặng lẽ nép mình trong góc nhìn họ tay trong tay. Thực đẹp, một đen một trắng dưới ánh hoàng hôn cuối thu, những chiếc lá phong thi nhau đưa mình tạo thành cơn mưa chúc phúc.

Dù hôm nay Lâm Kiệt Phong không xuất hiện thì trong trái tim cô, vĩnh viễn cũng không có nơi chốn cho cảm tình của anh.

Duyên phận đã sắp xếp như vậy. Muốn đổi thay khó mà thành. Hơn nữa, họ yêu nhau tới thế, cách trở nghìn trùng cũng luôn hướng về nhau, còn đâu tâm tư mà đặt vào người khác.

Nụ cười của Băng Vân đẹp lắm. Đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy nó. Anh muốn là người đem tới cô niềm vui vẻ bất tận, nhưng bản thân tự biết, chỉ có Kiệt Phong mới có khả năng này.

“Chúc hai người hạnh phúc.”

Kiệt Vũ thật tâm nguyện ước, bóng lưng rời đi đầy nét cô độc, lặng lẽ. Tình yêu không được đáp trả, tuy thế chí ít ra anh cũng nhìn thấy cô được ở bên người cô yêu, hạnh phúc thành toàn rồi.

Yêu một người đâu phải là sự chiếm hữu. Yêu một người không phải là mong cho người ấy được tốt đẹp ư?

– Xin lỗi anh trai, đáng nhẽ em không nên để anh và chị ấy quen biết. Nhưng mà… duyên phận vẫn kéo mọi người tới gần nhau như vậy…

Ngày tắt, tia sáng cuối cùng của một ngày dần tàn lụy.

Bánh xe vận mệnh lại xoay chuyển, tạm biệt mùa thu cùng cơn gió heo may nhè nhẹ. Gió đông tràn về, không gian lạnh lẽo nhưng ở nơi ấy vẫn ấm áp vô cùng…

Tuy vậy, vẫn có những thứ cần được bắt đầu, cần được sưởi ấm.

Tuyết giăng trắng xóa, sương mù trùm lên tất cả. Cô gái thu mình trong chiếc áo bông to sụ, vội vàng rảo bước trên đường phố Paris.

Ở Paris, cơn mưa vừa mới qua, trên đường còn đọng lại những vũng nước lớn. Kiệt Vũ vừa nhàn nhã uống champagne, vừa nhìn ngắm cuộc sống bên ngoài cửa kính ô tô. Chợt, một tiếng hét thu hút sự chú ý của anh.

– Ôi trời! Tôi bị ướt hết rồi. Một cô gái nói cùng ngôn ngữ với anh. Mà đồng hương thì nên giúp đỡ nhau không phải sao?

– Dừng xe.

Chiếc xe phanh “kít” ngay bên cạnh cô gái. Khi cửa vừa mở, đập vào mặt anh là những tràng mắng xối xả bằng tiếng Pháp.

– Hey, cô cũng nên nhìn xem tôi là người nước nào chứ? Lâm Kiệt Vũ sau khi nhẫn nhịn nghe một bài thuyết giáo miễn phí thờ ơ lên tiếng.

– Ơ? Anh cũng là người Việt?

– Tôi chưa thấy người nào như cô. Tôi đúng là làm ơn mắc oán mà.

– Cái gì mà làm ơn mắc oán? Cô gái vặn lại.

– Cô là đồng hương, tôi dừng xe muốn giúp đỡ, nào ngờ nhận ngay một tràng mắng.

– Hừ. Nhân đây tôi hỏi tội anh vu khống tôi. Tôi mắng anh chính là có lý do.

– Hả? Anh nhíu mày không hiểu.

– Còn không nhờ phúc của anh mà tôi ướt hết đồ đó ư? Cô gái nhún vai.

Ồ, hóa ra anh không phải bỗng dưng bị mắng, mà là có nguyên do cả đấy. Nhưng mà… xe cũng đâu phải do anh lái kia chứ?

– Thế anh có muốn giúp tôi, à không, bồi thường thiệt hại cho tôi không đấy?

– Cô đúng là đồ quái dị. Cả gan “đòi hỏi” Lâm Kiệt Vũ thì thực chất là quái dị. @.@

– Đồ quái dị là anh ấy.

– Tôi đúng là điên nên mới dừng xe.

– Thế số anh may mắn lắm, tôi còn đang định nguyền rủa người làm ướt đồ của tôi.

– Cô là đồ điên điên điên. Kiệt Vũ nhăn mày, bộ dạng y hệt trẻ con bị bạn bè trêu chọc. Đây cũng là lần đầu tiên anh mắng người khác như vậy. =.=

– Đồ điên điên điên là anh mới phải. Cô gái đáp trả không vừa.

– …

Paris được mệnh danh là thành phố lãng mạng nhất thế giới, cũng đáng trở thành nơi bắt đầu một cuộc tình mới, phải không?

««The End««


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.