– Ngọc Hoàng, hãy buông tha cho Băng Vân và Diêm la đi.
– Nàng nói gì?
– Thần đã biết tất cả, chuyện Ngọc Hoàng phát sinh quan hệ với Thần điện cũng đã biết. Thần đã nhắm mắt làm ngơ, vì vậy nên cầu xin Ngọc Hoàng có thể nể mặt mà buông tha cho hai người đó.
Ngọc Hoàng trừng mắt, không tin vào tai mình. Hóa ra những chuyện tưởng thần không biết quỷ chẳng hay mà Vương Mẫu đã phát hiện ra.
– Vương Mẫu, nàng…
– Ngọc Hoàng, Băng Vân là người thiếp yêu quý, xin đừng làm khó nàng nữa. Mọi chuyện cứ để thời gian vùi lấp.
– Thôi được. Truyền thánh chỉ, tha tội cho thiên nữ… Nhưng còn Diêm la, tránh được tội chết còn tội sống không thể dung tha!
– Diêm la. Diêm la! – Băng Vân sắc mặt trắng bệch tới đáng sợ. Ngọc Hoàng đã ra lệnh nhốt Diêm la vào ngục và cho phép Thiên Lôi tra tấn tùy thích.
Nàng ôm chặt lấy hắn không buông, hắn cũng vòng tay xiết nàng thật chặt vào lòng.
Nhưng Thiên Lôi tất nhiên vẫn ôm mối hận trong lòng sau chuyện của Thần điện Nương nương, y dùng phép thuật đánh vào hai người khiến họ buộc phải tách nhau ra.
Bàn tay cố gắng chạm vào nhau nhưng cho tới phút cuối vẫn chẳng thể chạm tới.
Ngay trước mắt, biệt ly chưa biết khi nào gặp lại.
Song sắt ngăn cách hắn và nàng. Trong cùng một thế giới, cùng một không gian, gần như vậy mà thật xa, xa tới mức có dốc bao nhiêu sức lực cũng không xích gần lại được.
Chớp mắt, hoàn toàn không còn vết tích. Thiên Lôi đã đưa hắn đi, giam hắn vào tầng thứ bảy của tòa tháp trên đỉnh núi cao nhất và giăng kết giới ngăn chặn kẻ khác tìm được đường vào.
Thân thể nàng bỗng chốc tàn úa như nhành hoa bị lãng quên. Nàng quỳ rạp xuống đất mặc kệ mọi người ngăn cản. Nàng tuyệt thực, nàng hạ mình cầu xin Ngọc Hoàng tha tội cho hắn.
Ngày qua ngày, những đóa mẫu đơn cũng dần tàn lụy, tựa như tâm hồn Băng Vân. Nàng đã quỳ trước đại điện rất lâu, rất rất lâu rồi. Nhưng thân thể chẳng có chút gì đau đớn bởi vì trong lòng nàng tồn tại nỗi đau lớn hơn.
Vương Mẫu đứng đó nhìn nàng thầm thở dài. Băng Vân thật bướng bỉnh nhưng người mong rằng bản thân cũng có thể hành xử như nàng.
Ít ra nàng còn chịu đựng để hắn được tha thứ. Còn người trước đây quá ham sống sợ chết bỏ mặc người mình yêu.
– Băng Vân. Mau đứng dậy đi.
– Thần không thể. Cho tới khi Ngọc Hoàng ra lệnh thả Diêm la, thần sẽ quỳ mãi.
– Thả Diêm la ra! Vương Mẫu nhìn nàng một lúc rồi chợt cất giọng đầy quyền uy của bậc bề trên.
Người hạ lệnh, mặc kệ có bị Ngọc Hoàng trừng phạt ra sao. Băng Vân có thể hạnh phúc, có thể tránh khỏi số phận buồn chán như người là tốt.
– Vương Mẫu, người…
– Đừng lo. Ta đã được Ngọc Hoàng cho phép. Người nói dối nhưng Băng Vân không nhận ra, nàng vui sướng chạy đi đón Diêm la.
Nàng nhớ hắn, vô cùng nhớ hắn. Mới chỉ vài ngày đã như hàng ngàn thế kỷ vậy.
Những gì ngọt ngào luôn không kéo dài bởi chỉ càng ngắn ngủi càng đáng quý, đáng nhớ.
– Khụ…khụ… Diêm la đưa tay che miệng, thân ảnh trong gió có chút yếu ớt. Hắn dựa vào gốc cây thở dốc. Không hay rồi, chất độc lại tái phát.
– Diêm la, ngươi sao vậy? Băng Vân hốt hoảng, gương mặt tái mét, vội đứng lên đỡ hắn.
Thổ huyết, lại là thổ huyết. Máu làm ướt đôi môi khô nẻ.
– Diêm la, đừng làm ta sợ.
Cơn ho dữ dội ập tới không thể nào ngừng lại. Ruột gan hắn nóng như lửa đốt, trái tim co bóp liên tục, hơi thở dồn dập hơn. Từng dây thần kinh căng cứng, xương cốt cảm giác tựa hồ nát vụn từng chút.
Mùi tanh đặc quánh trong không khí khiến người ta không khỏi nhức mũi. Màu đỏ cũng nhuộm hồng cả những bông hoa trắng muốt.
Độc dược của Thần điện Nương nương đúng là tra tấn người ta sống không bằng chết.
Diêm la cao cao tại thượng khi này giống như nháy mắt sẽ biến mất.
– Vân, chúng ta đến một nơi được không?
Âm cung ngỡ tưởng chỉ chìm trong bóng tối u ám vậy mà thực tại lại đang ngập tràn ánh sáng. Chính điện phía trước mặt thật to lớn, uy nghiêm, soi bóng lên mặt hồ trong xanh.
Bên này hồ, hắn và nàng đứng dưới cây hoa đào hồng rộ. Những cành khẳng khiu vươn ra xa, nhành hoa theo cơn gió mà đu đưa. Phong cảnh hữu tình cũng không thiếu tiếng chim hót râm ran vang vọng lại.
Bầu trời không một gợn mây chợt nhiên đắm mình trong sắc pháo hoa. Bông pháo tựa đóa mẫu đơn e lệ, lan sắc hương khắp khoảng không bao la.
Thời khắc đẹp đẽ này khiến cho người ta thật lưu luyến khôn cùng, không muốn rời mắt mà cứ ngắm mãi thôi. Nhưng Diêm la biết hắn chẳng còn bấy nhiêu khắc, hắn muốn khi còn có thể được nhìn thấy nàng múa lần nữa.
– Vân, ta đàn, nàng múa có được không. Ta cũng muốn nghe nàng hát nữa. Hắn khẽ thầm thì bên tai nàng, trong tâm trí đang hồi tưởng lại bóng hình đẹp đẽ của nàng múa kiếm trước đây.
– Được.
Hắn ngồi dưới gốc đào lớn nhất, đôi tay điệu nghệ lướt trên cây đàn tranh. Âm thanh trong trẻo reo vào lòng người những niềm cảm xúc khác nhau.
Băng Vân theo tiếng đàn tranh du dương mà nhảy múa. Nàng tựa một bông hoa kiều diễm, uyển chuyển từng bước. Tà áo bay trong gió, giai điệu mê hoặc. Đôi mắt anh lên vẻ quyến rũ không tài nào tả xiết.
Cứ như vậy, một điệu múa tuyệt hảo trên nền nhạc hoàn mỹ. Đôi mắt tím dừng trên người nàng không rời đi. Hắn thích nhìn nàng như vậy, nàng múa vô cùng thu hút.
Khoảnh khắc này, không tồn tại nữa hắn vẫn sẽ nhớ.
– Băng Vân, nhớ rằng trên thế gian này không một ai yêu nàng nhiều như ta…
Thần ảnh màu đen gục xuống, cũng là lúc dây đàn bị đứt. Vận mệnh lại tiếp tục xoay chuyển, kiếp luân hồi phảng phát đau thương.
– Diêm la. Băng Vân kinh sợ chạy tới ôm hắn trong lòng, mười ngón tay đan xen kẽ.
– Vân, xem ra chúng ta… thực sự có duyên nhưng không có phận.
– Diêm la, ngươi đừng nói nữa. Ta không cho phép ngươi nói những lời như thế.
– Vân, khụ… khụ…
Máu lại trào ra, hơi thở hắn ngắt quãng. Lần này không chỉ độc dược tái phát mà còn là sự trả giá khi sử dụng “Ám dạ lốc”.
– Diêm la, ngươi nhất định sẽ không sao. Nước mắt nàng tuôn rơi, giọt lệ chứa đựng niềm tiếc thương vô hạn. Hắn từ từ đưa tay lên giúp nàng lau khô, đôi mắt tím ngập tràn thống khổ.
– Ta yêu nàng Băng Vân, nhưng ta không thể tiếp tục bên cạnh bao bọc nàng được nữa. Nhất định phải sống tốt, cũng hãy quên đi điều không hay, nếu được hãy quên cả ta nữa.
“Ta muốn nàng quên ta, nhưng cũng muốn nàng đợi ta…”
Đời này còn gì đau đớn hơn khi sắp với tới hạnh phúc lại bị cướp đoạt như một lẽ đương nhiên. Yêu thương nhau tới chết đi sống lại tưởng sẽ được thành toàn nào ngờ vẫn sinh ly tử biệt, đó là nghiệt ngã, là sự trêu đùa của số phận.
Vòng tay xiết chặt thêm chút nữa, nàng muốn cảm nhận rằng hắn vẫn đang ở đó… nhưng mà…
Diêm la mỉm cười với nàng, hắn muốn lưu tặng nàng nụ cười vui vẻ nhất. Thân ảnh mờ nhạt dần, hơi thở cũng nhẹ hơn.
– Không được, Diêm la, đừng ngủ. Nàng lay mạnh người hắn nhưng bàn tay không cảm nhận được gì, chỉ là đang trơ chọi trong không khí. Nỗi lo sợ lại càng nhiều thêm, nàng gào khóc kêu tên hắn, nhưng đáp lại… sự tĩnh lặng tới gai người.
Hắn hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại, linh hồn tan biến vào hư không. Mùi bóng tối cũng chẳng còn phủ trên người nàng. Thứ duy nhất đẻ lại là hồi ức và mảnh mệnh tự.
Băng Vân nhặt lấy, ôm vào lòng thật cẩn thận.
Hoa bỉ ngạn đỏ rực đem theo hương vị chết chóc mọc thành một lối dẫn, đó là lời từ biệt.
“Hoa bỉ ngạn có lá thì chẳng có hoa, có hoa thì không còn lá.”
Thương yêu giữa hắn và nàng phải chăng cũng như loài hoa này? Mạn Châu Sa Hoa1 là hồi ức đau thương, là phân ly cách biệt, vĩnh viễn rời xa.
Nhớ nhau, thương nhau nhưng mãi mãi mất nhau. Cứ như vậy luân hồi chuyển kiếp nàng và hắn không thể gặp gỡ. Nó là bi thương thống khổ nhất, là mối tình sâu sắc nhưng dự vị thì quá xót xa.
Băng Vân ngồi giữa rừng hoa bỉ ngạn, tâm trí trống rỗng, dáng vẻ cô liêu khôn cùng. Nàng lặng lẽ mặc nước mắt lăn không ngừng, từng giọt trong suốt lăn qua đôi môi anh đào, hóa ra lệ sầu lại mặn chát như vậy, nhưng nào đâu sánh bằng tâm can nàng đang bị giày vò.
Diêm la biến mất đều do nàng, là vì nàng nên hắn mới sử dụng “Ám dạ lốc”, cũng vì nàng mà hắn dùng thân mình che chở khỏi sự sát hại của Thần điện Nương nương. Cũng vì nàng mà bị giam giữ, chịu sự tra tấn, hành hạ.
Hắn thật xấu, hắn bảo nàng quên hắn, nào đâu có thể chứ?
– Diêm la, ta chờ ngươi quay về bên ta.
“Hoa bỉ ngạn có lá thì chẳng có hoa, có hoa thì không còn lá.
Nhớ thương nhưng vĩnh viễn không gặp
Mạn Châu hồi sinh, cũng là lúc Sa Hoa biến mất.
Mối tình khắc cốt ghi tâm thống khổ vô tận…”
Tiếng đàn trầm luân, bỉ ngạn đỏ rực lay lay trong gió.
“Diêm la, thiên nữ… hai người cuối cùng… ”
—
1: Mạn Châu Sa Hoa là tên khác của hoa bỉ ngạn màu đỏ.