“Để ta lên.”
Thần Nam định xông lên, Tử Kim thần long đã tranh quyền nhưng Đỗ Linh lùi lại:
“Thần Nam, ngươi không dám đấu một trận với ta sao? Ta chỉ muốn đấu cùng ngươi.”
“Được. Để ta tự thân ra tay.”
Thần Nam để Tiểu Phượng Hoàng bay lên không trung, rảo bước tiến tới, hắn thật sự không nghĩ ra Đỗ Linh có bản lĩnh gì mà đòi đấu với lục giai cao thủ.
Đỗ Linh tung mình lên không, động tác ưu mĩ cực điểm, lả lướt như chim phượng đang bay, bất quá hạ thủ lại đặc biệt độc ác, mười đạo Khốn Thần chỉ lực như mười đạo thần quang vàng chóe xuyên tới Thần Nam,
“soạt, soạt”
, tiếng xé gió vang lên vi vút.
Tu vi của Đỗ Linh đã đạt đến đỉnh cao ngũ giai, cơ hồ vượt cả Đỗ Hạo lúc phong quang nhất, nhưng chỉ dựa vào thực lực cỡ này, Thần Nam không tài nào hiểu nổi, nàng ta dùng phương pháp gì giết được hắn.
Thần Nam thong thả đẩy ra một chưởng, nhưng đó là chưởng lực của lục giai cao thủ, vượt hẳn uy lực mà ngũ giai cao thủ chống đỡ nổi. Dù Khốn thần chỉ lực thần quỷ mạc trắc, nhưng Đỗ Linh vẫn là ngũ giai, căn bản đấu không lại Thần Nam.
Toàn bộ mười đạo chỉ lực vàng rực tan biến trong làn chưởng lực hùng hậu của hắn, nhưng Đỗ Linh không hề tránh né kình khí khủng khiếp đó, mà tiếp tục thi triển Thiên Ma bát bộ lao tới, đồng thời tung tiếp một đòn Diệt Thiên thủ, đẩy dạt chưởng lực ép xuống.
Đương nhiên, cao thủ ngũ giai như Đỗ Linh mà bị đạo chưởng lực đó đánh trúng, không chết cũng trọng thương, nhưng quái sự đã xảy ra. Thân thể nàng ta đột nhiên sáng rực huyết quang, Diệt Thiên thủ phát ra cũng chuyển thành màu máu, nàng nhẹ nhàng xuyên qua chưởng lực cuồng mãnh của Thần Nam, hữu thủ hình thành nên một cây huyết kiếm được thực chất hóa, độc địa chém vào đối thủ.
Muốn phá được kình khí của lục giai cao thủ, đương nhiên trình độ cũng phải tương đương trở lên. Biến cố xảy ra quá nhanh, Thần Nam không tài nào nghĩ ra được Đỗ Linh lại trở thành lục giai cao thủ, không hiểu có phải đối phương ẩn tàng thực lực chăng. Lúc trước hắn đã kiểm tra khá cẩn thận khí tức của nàng ta, quyết không thể là lục giai cao thủ!
Nhưng tình hình không cho hắn cả nghĩ, không kịp triệu hoán xuất tử vong ma đao, bèn đẩy tới một chưởng. Chưởng lực phát ra trong lúc vội vã va chạm với huyết kiếm, liền bị đánh tan, Thần Nam thoái lui liền mấy bước, dù không thụ thương nhưng sắc mặt cũng nhợt nhạt đi.
“Đỗ Hạo?”
Hắn nhìn Đỗ Linh chằm chằm, vừa nãy hắn cảm giác được khí tức của kình địch, bất quá có phần hơi tán loạn, thoạt có thoạt không, đúng là tà dị cực điểm, rõ ràng đối phương đã bị hắn chặt đầu rồi.
Đỗ Linh chậm rãi từ trên không đáp xuống, thân thể bùng lên một dải hào quang pha trộn hai màu vàng và máu. Dao động hùng hồn tràn ra, hiển nhiên là sức mạnh thuộc đẳng cấp lục giai.
“Ngươi gọi ta là Đỗ Hạo cũng được, Đỗ Linh cũng được.”
Thần Nam không hề kinh hãi, bật cười vang:
“Nhân yêu? Ha ha…”
Sắc mặt Đỗ Linh xanh lét, nhìn hắn đầy phẫn hận khiến dung nhan tuyệt mĩ ánh lên nét yêu dị. Trong mắt nàng ta ánh lên màu hoàng kim, tròng trắng chuyển sang màu máu, bắn ra hai đạo hào quang khiến ai nấy lạnh mình.
“Thần Nam, hiện tại ta cũng đạt đến lục giai cảnh giới, tu vi không kém hơn ngươi, nhất định hôm nay sẽ báo cừu tuyết hận!”
Đỗ Linh vốn là nữ tử, nhưng giọng nói lại là của nam tử, giống hệt giọng Đỗ Hạo đã mất mạng.
“Quả nhiên ngươi đã chiếm cứ thân thể muội muội, đúng là ác độc thật!”
Thần Nam lạnh lùng thốt.
“Nói nhăng. Ca ca đời nào làm vậy, là ta nguyện ý cùng ca ca sử dụng chung thân thể này, như thế huynh muội chúng ta mới là đồng sinh cộng tử chân chính.”
Thân thể nhân yêu ại phát ra giọng nói trong vắt của Đỗ Linh.
“Hai người cùng chung một thân thể, chuyện này…”
Thần Nam hơi kinh ngạc, làm sao không kinh ngạc trước chuyện quỷ dị này.
Giọng Đỗ Hạo lại vang lên:
“Huyết Ma đại pháp của Đỗ gia là ma công đệ nhất thiên hạ, quyết không kém hơn Thần gia huyền công. Tiếc là ta không luyện đến lục giai cảnh giới đã vội tham gia đế vương lôi đài chết tiệt đó, bằng không làm gì có chuyện bị hủy thân thể? Ta dù tái sinh nhưng hiện tại chỉ có thể dùng chung thân thể với muội muội ruột thịt, ta hận!”
Gã ngửa mặt gầm vang.
Ai gặp phải tình huống này cũng phát cuồng lên, vốn là nam tử thân cao bảy thước, được coi là thiên tài, tiền đồ thênh thang, nhưng giờ lại thành nữ tử, quả là không tưởng tượng nổi. Đau khổ lớn nhất của nam nhân e rằng chỉ đến thế, so với chết còn khó chấp nhận hơn.
“Ca ca, là muội nguyện ý, huynh không cần tự trách, như vậy hàng ngày chúng ta đều được bên nhau.”
Nghe Đỗ Linh nói vậy, Thần Nam run cầm cập, là yêu huynh trưởng, hay…
“Ta vốn thấy không ổn, ai ngờ hoang đường như vậy.”
Hắn lạnh lùng thốt, con người tuyệt sắc trước mắt khiến hắn không được tự nhiên, thậm chí cảm giác còn tệ hơn đối diện với một âm dương nhân chân chính.
“Ta nhất định phải giết ngươi.”
Giọng Đỗ Hạo lạnh lùng rít lên.
“Đọi ta hỏi chút đã, vừa nãy ta đã xem xét kỹ, ngươi chỉ đạt ngũ giai cảnh giới, vì sao đột nhiên tăng lên lục giai?”
“Hừ,”
Đỗ Linh hừ lạnh,
“không chỉ linh tức ca ca tiến vào thân thể ta mà toàn bộ tu vi cũng thế, sức mạnh của chúng ta tự do phân hợp, hợp lại là phá nhập lục giai lĩnh vực, sức mạnh cỡ này vừa đủ giết ngươi.”
“Một cộng một hơn hẳn hai cá thể, không ngờ còn phương pháp gia tăng sức mạnh kiểu này, chẳng qua cái giá lớn quá.”
Thần Nam khẽ thở dài.
“Giết!”
Đỗ Hạo không nhịn nổi nữa, vung huyết kiếm lao tới.
Thần Nam lao lên không nhanh như chớp, tránh khỏi huyết kiếm của Đỗ Hạo, lạnh lùng đứng trên cao nhìn xuống:
“Ngươi tuy đã bước vào lục giai cảnh giới, nhưng còn xa mới là đối thủ của ta.”
“Bớt nói vớ vẩn đi, hôm nay ta nhất định giết ngươi, mau chịu chết đi.”
Đỗ Hạo xông tới, truy kích Thần Nam.
“Ta đã nói rồi, ngươi hiện tại còn chưa đủ tư cách khiêu chiến với ta.”
Thần Nam tan biến trước mắt Đỗ Hạo như mây khói, huyết kiếm chỉ đánh tan một dải tàn ảnh, lúc phát hiện ra thì đối phương đang đứng trước lối vào Đỗ gia Huyền giới, hoàn toàn cắt đứt đường rút lui của gã.
“Đỗ Hạo, lần trước ngươi may mắn thoát chết, hôm nay ta xem ngươi sống sót cách nào.”
Giọng Thần Nam lạnh lùng cực độ, quay sang nói Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo:
“Hai ngươi đang thiếu kinh nghiệm chiến đấu, kẻ này giao cho hai ngươi.”
“Được đấy!”
Long Bảo Bảo vang vẩy quyền đầu nhỏ xíu màu vàng, định xông lên.
Nhưng Tử Kim thần long đã bĩu môi:
“Hắn không có tư cách đấu với ngươi, có tư cách đấu với ta chắc? Nói về kinh nghiệm chiến đấu, trong thiên hạ mấy ai so được với ta, nhớ năm xưa long đại gia là nhân vật phong vân bậc nhất đại lục.”
Thần Nam không muốn nói nhiều với nó, nói toẹt ra:
“Ai thịt Đỗ Hạo trước, lần tới có thiên sứ chi tâm sẽ cho kẻ đó…”
“Vù, vù.”
Hắn chưa nói xong, hai con rồng đã xông lên. Long Bảo Bảo chỉ thi triển hóa thân hơn một xích, động tác lại nhanh như chớp, chỉ thấy quanh mình Đỗ Linh có một đạo hoàng quang liên tục xoay chuyển, trong nháy mắt, tiểu long đã xuất ra hơn một trăm quyền, huyết kiếm của Đỗ Hạo bị nó đánh vỡ mấy lần liền.
Tử Kim thần long không chịu kém, vì thiên sứ chi tâm đương nhiên con rồng du côn chịu ra sức, hóa thành thân người đầu rồng, cầm một đôi tử kim song tiết côn, hận không thể lập tức đập Đỗ Hạo thành tương thịt.
Được thiên sứ chi tâm kích thích, hai con rồng mạnh mẽ cực điểm, đáng thương cho Đỗ gia huynh muội, vừa mới nếm mùi tư vị lục giai đã phải lãnh một trận cuồng phong bạo vũ.
Tránh cho núi non không sụp đổ, hai con rồng liên tục tấn công trên không, dao động năng lượng khiến mấy đỉnh núi quanh đó rung lên, thanh thế kinh nhân.
“Thiên biến vạn hóa, thân ngoại hóa thân!”
Đỗ Hạo quát vang, bất quá hiện tại gã mang dáng hình một tuyệt sắc mĩ nữ, không thể thi triển được khí thế cương mãnh.
“Soạt, soạt, soạt.”
Tầng không thoáng đãng chợt âm u hẳn, màu máu vô tận nhuộm đỏ bầu trời, trong làn huyết quang, mấy đạo huyết ảnh thoáng ẩn thoáng hiện, chuẩn bị tập kích Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long.
Nhưng chưa kịp hành động, Long Bảo Bảo đã phun ra một đạo hoàng kim thánh hỏa, nhanh chóng xua tan huyết vụ làm lộ ra bốn đạo huyết ảnh, là thân ngoại hóa thân, hình ảnh rõ hơn lần trước bị Thần Nam đánh tan nhiều, dáng vẻ rất giống Đỗ Linh.
Hai con rồng đưa mắt nhì nhau:
“Một người hai hóa thân.”
Nói đoạn, cả hai tách ra lao vào hóa thân màu máu, lúc đó Đỗ Hạo mới kip lấy hơi, gã suýt bị hai con rồng giết chết. Cuối cùng gã cũng hiểu, cùng là lục giai sơ cấp, nhưng khoảng cách giữa những tu luyện giả khác nhau còn cách rất xa.
“Đỗ Hạo, muốn chạy sao? Ta xem ngươi chạy về Đỗ gia Huyền giới kiểu gì.”
Thần Nam chặn trước lối vào Huyền giới, lạnh lùng nhìn đối thủ, cắt đứt đường về.