Một thời gian ngắn sau, những Hầu Vương và Cương Thi Hầu kia đã trốn hết, Trương Hiểu Vũ thở một hơi, chỉ trong chốc lát nguyên lực đã tiêu hao gần một nửa, Cương Lôi Kính đối với người thường có lẽ rất tốt, nhưng rõ ràng không cách nào chống đỡ Trương Hiểu Vũ chiến đấu, một môn thượng thừa công pháp hẳn là có thể duy trì thời gian lâu hơn.
Nghĩ tới đây, khát vọng tìm được Lôi Thiểm Quyết của Trương Hiểu Vũ càng thêm mãnh liệt, sau này tu luyện mấy sát Thất Thương Quyền phía sau , không có thượng thừa công pháp chống đỡ sao có thể được.
Có thể là cảm thấy Trương Hiểu Vũ không dễ đụng, hoặc là quái vật nơi này rất ít, một đoạn đường kế thỉnh thoảng mới bị mấy Cương Thi Hầu không có mắt chạy tới đánh lén, nhất nhất bị Trương Hiểu Vũ đánh trúng nhược điểm, ngã xuống đất.
Xoạch xoạch, tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, phía trước là một cái bậc thang đi xuống dưới, dưới bậc thang là cửa đá cực lớn, thạch bích hai bên giắt đế đèn cực lớn đã bị dập tắt.
Xem ra nếu muốn đi vào nhất định phải đánh vỡ cửa đá, cũng không biết nó dày bao nhiêu, Trương Hiểu Vũ thì thầm một tiếng.
Hai tay nắm đại kiếm chém mạnh xuống, Không Khí Nhận vô hình bay ra chém lên cửa đá, vang lên tiếng nổ nặng nề, một tầng bụi dày đặc khuếch tán ra ngoài.
Có hộ thể nguyên lực bảo vệ, Trương Hiểu Vũ không quan tâm tro bụi đập vào mặt mà tiếp tục đi xuống.
Trên cửa đá màu xám lưu lại một vết rách rõ ràng, ước chừng dài hơn ba thước, chỗ sâu nhất có hơn hai tấc. Trương Hiểu Vũ nhẹ tay sờ lên trên cửa đá trên, lông mày dần dần nhăn lại.
Cái cửa đá này tối thiểu dày hơn hai thước, hơn nữa so với nham thạch bình thường cứng rắn gấp mười lần, muốn cậy mạnh đánh vỡ nó xem ra là không thể nào.
Đã có cửa đá, vậy nhất định có thể đi vào, có lẽ bên cạnh có cơ quan.
Tiếng kêu khủng bố thảm thiết vang lên không ngớt, mùi máu tươi nồng đậm quanh quẩn trong đại sảnh.
Sắc mặt Tát Khắc tái nhợt dữ tợn, không cam lòng quát: “Không, dừng tay, không được tấn công chúng ta.” Cuồng Phong thợ săn đoàn tiến vào chừng ba trăm người, hiện tại chỉ còn lại có ba mươi người, có thể nói là tổn thất thảm trọng, cho dù có thể sống sót rời đi, thì địa vị Cuồng Phong thợ săn đoàn cũng sẽ rớt xuống ngàn trượng, bị các thợ săn đoàn khác chiếm đoạt.
Trơ mắt nhìn tâm huyết vài chục năm của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Tát Khắc con mắt vằn lên những tia máu, hung dữ nhìn chằm chằm vào những Hầu Tử đáng giận kia, hắn điên cuồng nhào tới.
Đại Võ Sư hộ thể nguyên lực khi quần chiến bình thường có thể nói là vô cùng an toàn, trừ phi có Đại Võ Sư khác đến tiến công, nếu không rất ít khi bị đánh vỡ. Chỉ là Quỷ Diện Hầu nơi này có lực lượng vô cùng lớn, hộ thể nguyên lực dưới công kích liên miên không dứt bị biến dạng không ngừng, tùy thời đều có thể bị phá vỡ.
Một quyền đánh bay Quỷ Diện Hầu linh mẫn, Tát Khắc xông lên cưỡi trên người đối phương, hai đấm đánh như đóng cọc lên mặt quỷ, mỗi một quyền đều bao hàm phẫn nộ của hắn.
Phanh, phanh, phanh…
Mặc dù bộ mặt không phải là nhược điểm của Quỷ Diện Hầu, nhưng ở dưới sự công kích điên cuồng của Tát Khắc lập tức trở nên huyết nhục mơ hồ, không phân biệt được vị trí của mắt mũi nữa.
Một Hầu tử màu đen rất lớn nhảy mấy cái đã đến trên không phía sau Tát Khắc, móng vuốt hung hăng cắm xuống dưới, màn hào quang đã mỏng manh rất nhiều dừng lại một lát, ngay sau đó ầm ầm vỡ vụn.
Khục, há miệng phun ra máu tươi, còn có mảnh nhỏ của nội tạng, Tát Khắc ngốc trệ nhìn về phía ngực, nơi đó đã bị phá ra một cái lỗ máu, một bàn tay có vảy lớn xuyên qua.
Hầu Vương chừng hơn hai thước mở miệng, một ngụm cắn rơi nửa cái đầu Tát Khắc, hung ác nhia nuốt.
Những thợ săn khác còn đang vùng vẫy giãy chết nhìn thấy đoàn trưởng bị ăn sạch, ý chí chiến đấu toàn bộ tiêu tán, ào ào bị xé rách thành mảnh nhỏ.
Máu tươi thịt nát trải đầy mặt đất, vô số Quỷ Diện Hầu khom người cắn nuốt thực phẩm thuộc về mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên lộ ra ánh mắt quỷ dị âm trầm.
“Quỷ Diện Hầu nơi này thay đổi, gần như mỗi con đều có khí lực của Quỷ Diện Hầu Vương.” Năm người Công Dương Như đều là cao thủ cấp bậc Đại Võ Sư, hữu kinh vô hiểm đi tới phần sau của đại sảnh.
Thuần Tử Phong thoáng nhăn lông mày một chút, giải thích nói: “Chúng nó bị ma khí cắn trả, Hầu Tử bình thường thể chất đều kém nhân loại rất nhiều, sau khi ma hóa các phương diện đều tăng lên, nhưng đợi đến khi đột phá giai đoạn Hầu Vương, chúng sẽ bị cắn trả, biến thành ma thi, triệt để mất đi các tính chất của Hầu Tử.”
“Ma khí này là từ đâu ra, chẳng lẽ nơi này là một ma huyệt.” Đông Dã Vân Thiên hỏi.
Thác Bạt Nam lúc này mở miệng nói: “Ma khí kỳ thật chính là một loại năng lượng phụ, mà nguyên lực chúng ta tu luyện trên căn bản là năng lượng chính, ma huyệt sinh ra là vì năng lượng phụ tích súc quá nhiều trong lòng đất, từ một số bạc nhược yếu kém lọt ra ngoài. Những sinh vật thường xuyên sống tại đó dần dần bị ma hóa, tinh thần cũng sẽ tràn ngập tâm tình khát máu tàn nhẫn. Đương nhiên, ma khí sinh ra cũng có một số tình huống khác, bất quá chúng thuộc về những chuyện trong truyền thuyết, ta cũng không rõ lắm, cũng không muốn nói nhiều.”
Thân ảnh phiêu hốt di động, Công Dương Như giơ cánh tay lên, hai thanh kiếm nhỏ màu bạc mang theo kiếm khí bén nhọn phân biệt bắn vào cái ót Cương Thi Hầu và con mặt Quỷ Diện Hầu Vương, thủ đoạn điều khiển phi kiếm lô hỏa thuần thanh, tiêu sái thoải mái.
“Công Dương Như, phi kiếm của ngươi càng ngày càng lợi hại, ta cũng không nắm chắc có thể thắng ngươi.” Nhãn tình Thuần Tử Phong sáng lên.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Công Dương Như mỉm cười nói: “Nếu như là ngươi năm trước thì cũng không sai biệt lắm, nhưng ta dám khẳng định ngươi đến bây giờ cũng không dùng ra bản lĩnh thật sự.” Kỳ thật năm người mặc dù ở cùng một chỗ, nhưng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều che giấu một ít bí mật, chỉ có bản thân hắn mới biết.
Thời gian uống cạn chung trà đi qua, năm người không sai biệt lắm đã đi được mấy quãng đường, thật khó tưởng tượng trong núi sẽ lại có đại sảnh to lớn như thế.
“Phía trước có thanh âm gì vậy.” Hai tay Xa Phi Hào nắm lấy búa lớn, cảnh giác nói.
Những người còn lại sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, bọn họ cũng nghe được thanh âm kỳ quái, cả đại sảnh tựa như chấn động rất nhỏ, phát ra thanh âm nặng nề ong ong, trong đó còn kèm theo từng tiếng tru lên.
Thuần Tử Phong nói: “Đi qua xem thử.”
Đi chừng hơn một dặm đường, năm người mơ hồ thấy được một thân ảnh rất lớn, hình như nó đang tại truy đuổi vật gì đó, tiếng tru khủng bố đúng là từ trong miệng nó phát ra.
“Nó đã tới, chú ý.” Nắm chặt mấy thanh tiểu kiếm, Công Dương Như nghiêm nghị nói.
Thật con mẹ nó xui xẻo, Trương Hiểu Vũ nhìn qua quái vật khổng lồ đuổi theo không bỏ phía sau lưng, trong nội tâm phát ra tiếng than thở, hắn nào biết đâu rằng tìm kiếm cơ quan thì lại không cẩn thận mở ra cơ quan một khác, kết quả một cái lồng sắt rất lớn bên cạnh bay lên, từ bên trong xuất hiện một Cương Thi Hầu khổng lồ.
Hô, một bàn tay xấu xí từ trên trời giáng xuống, mang theo gió rít khủng bố đập xuống.
Nguyên lực trong cơ thể Trương Hiểu Vũ vận chuyển tới cực hạn, dưới lòng bàn chân phun ra hai cỗ khí lưu mạnh mẽ, mang hắn phi tới trước tránh khỏi bàn tay.
Sàn nhà cứng rắn trong nháy mắt lõm xuống một mảng lớn, rạn nứt như mạng nhện khuếch tán kéo dài ra bốn phía, khí lưu cường đại thổi bay mảnh đá vụn.