Tạm nguôi ngoai nỗi buồn, Cừu Thạch phấn khích khi đứng nhìn hàng chữ chàng đã lưu lại hôm nào vẫn còn đó. Chàng nhẩm đọc lại :
“Cừu tái ngộ Khả! Nhất nhật bất kiến như tam thu hề!”.
Chàng đọc mà không lưu tâm đến thái độ của Đoàn Khuê Văn đang đứng cạnh
chàng. Mắt nàng đỏ sọng lên, buồn vu vơ khi nghe Cừu Thạch đọc lên những gì chàng đã ghi lại…
– Thế là ngươi đã đến. Còn nữ nhân nào theo ngươi vậy? Hay là do có mới nới cũ, ngươi định tìm đến giã biệt Dung nhi à?
Tiếng phát thoại đột ngột vang lên không làm cho Cừu Thạch giật mình bằng ý tứ câu phát thoại đó. Chàng vội vàng phân minh :
– Xin tiền bối chớ hiểu lầm, hậu sinh xin được giới thiệu, đây là vị cô nương đồng hành có danh tánh là…
Đoàn Khuê Văn không cầm được nữa, nàng vừa khóc vừa bỏ chạy, vừa kêu lên :
– Thôi được rồi, ta không cần ngươi giới thiệu, ta không muốn gặp mặt ai hết, ta không cần gì hết…
Nhưng Đoàn Khuê Văn nào nói được gì thêm, nào chạy được thêm. Vì trước
mặt nàng là một vị lão bà bạch phát có dung nhan mỹ lệ đứng chắn ngang.
Vị Bạch Phát lão bà ấy sau khi ngăn lại xong liền nói :
– Đứng lại đã nào. Tại sao tiểu cô nương lại khóc? Hay tiểu tử đó đã
hiếp đáp gì tiểu cô nương? Hãy nói cho ta nghe đi nào? Hãy nhìn vào ta
xem nào!
Lời nói hiền hòa ấm áp tình thương khiến cho Đoàn Khuê Văn còn khóc lớn
hơn, tuy thế, nàng vẫn y lời mà ngẩng mặt lên nhìn lão bà
Vừa nhìn thấy nét mặt của nàng, Bạch Phát bà bà bèn sững sờ kêu lên :
– Ngươi… úy! Sao giống thế này? Hay là… phải ngươi… ngươi họ Đoàn phải không?
Đoàn Khuê Văn nghe thế, tuy vẫn còn rơi lệ, nhưng nàng đã kinh ngạc kêu lên :
– Sao bà bà biết? Đúng rồi, tiểu nữ là Đoàn Khuê Văn đây.
– Có phải ngươi hiện thời đang sống với một người mà ngươi gọi là gia gia phải không?
Đoàn Khuê Văn càng kinh ngạc hơn. Nàng không biết nói gì, chỉ gật đầu liền mấy cái, Bạch Phát bà bà lại hỏi :
– Có phải danh tánh của gia gia ngươi là Xảo Y Đoạt Đông Đoàn Bá Lai không?
Đoàn Khuê Văn liền kêu lên :
– Sao bà bà tường tận vậy? Ai đã nói cho bà bà biết? Hay là…
Lộ vẻ khẩn trương, Bạch Phát bà bà liền lôi tay Đoàn Khuê Văn đến, vừa
nói với nàng, vừa nói với Cừu Thạch, lúng túng một cách lạ lùng :
– Đừng hỏi nữa, ngươi hãy đi theo ta khắc biết. Còn ngươi! Ai kêu ngươi
đi theo? Ở đó đi, chờ ta khoảng nửa ngày. Nếu ngươi cãi lời ta thì đừng
có trách ta. Ngươi đi theo ta nào, đi đi! Sao còn chần chừ?
Nếu cứ y theo lời phát thoại thì Cừu Thạch sẽ không tài nào hiểu được là Bạch Phát bà bà bảo “ngươi” nào đi theo, còn “ngươi” nào ở lại. Nhưng
nghĩ thì nghĩ, Cừu Thạch nào dám bất tuân, nếu chàng không muốn gặp lại
Khả Mỹ Dung thì đó là việc khác.
Cái nửa ngày của Bạch Phát bà bà sao mà dài quá. Cừu Thạch hết thẩn thờ
đi ra đi vào động thạch nơi trước đây chàng bị Bạch Phát bà bà giam giữ, thì chàng lại nghĩ vẩn vơ xem thử xem tại sao Bạch Phát bà bà vừa nhìn
Đoàn Khuê Văn đã biết ngay là nàng họ Đoàn, rồi lại còn biết danh tánh
của gia gia nàng là Xảo y đoạt công Đoàn Bá Lai nữa?
Mãi vẫn không tìm được lời giải thích, Cừu Thạch bèn thầm hẹn với lòng
sẽ hỏi dò ở Đoàn Khuê Văn sau. Thêm một việc tự hẹn này, cùng với lần tự hẹn trước kể như là hai việc. Một thì hỏi Khả Mỹ Dung, một thì hỏi ở
Đoàn Khuê Văn.
Nhưng rồi nửa ngày chờ đợi cũng phải hết, Bạch Phát bà bà đúng hẹn. Khi
bà xuất hiện, hai tay là hai giai nhân một đẹp một xấu đang tươi vui hớn hở lóc thóc vừa đi vừa nắm tay Bạch Phát bà bà.
Nén điều nghi nan trong lòng, Cừu Thạch bước ra đón tiếp cả ba
Chưa kịp lên tiếng hỏi qua về bệnh tình của Khả Mỹ Dung thì Cừu Thạch đã nghe Bạch Phát bà bà căn dặn đủ điều :
– Cừu Thạch! Ta giao cho ngươi hai con bé này, chúng bây giờ là tỷ muội
của nhau và đều là nghĩa điệt nữ của ta. Họ Đoàn là tỷ tỷ, họ Khả là
muội muội. Ta cho phép ngươi được kết bạn với cả hai với điều kiện là
ngươi không được nhất bên trọng, nhất bên khinh. Cũng không được hiếp
đáp cả hai, nhớ chưa? Còn điều này nữa mà ngươi không được phép quên, đó là khi nào ngươi trừ khử được tên đại ác tặc Từ Kinh Nhân mà Thạch Kiện Toàn cũng là hắn, thì ngươi mới được phép dẫn hai con bé này về đây.
Bây giờ thì đi đi. Càng đi sớm thì càng trở về sớm. Ta không muốn lưu
giữ bọn ngươi làm gì. Đến lúc mọi việc đã hoàn tất, ta sẽ có tin mừng
cho ngươi. Thôi, đi đi!
Thần tình của Cừu Thạch càng lúc càng ngơ ngẩn, không sao hiểu được ý tứ của Bạch Phát bà bà. Đến một bữa ăn mà bà bà cũng không màng lo cho
khách, hỉ nộ bất thường thế này, nếu Cừu Thạch còn lừng khừng có khi lại bị trừng trị nữa là khác.
Thế là trước sau Cừu Thạch không dám mở môi, chàng bèn tung người lướt
đi, nếu không muốn Đoàn Khuê Văn và Khả Mỹ Dung chạy bỏ lại. Đến khi
vượt khỏi Định Quân sơn được chừng mười dặm, lúc ngay qua một tiểu trấn, Cừu Thạch mới dám hé miệng kêu lên :
– Khả muội, Đoàn cô nương, chúng ta hãy tìm một tửu điếm dùng bữa tối đi, tại hạ đói bụng quá rồi.
Vừa ngồi vào bàn thì Đoàn Khuê Văn đã sừng sộ với Cừu Thạch ngay :
– Ê! Bà bà vừa dặn gì ngươi quên rồi sao? Sao lại nhất bên trọng nhất bên khinh thế?
Cừu Thạch ngơ ngác :
– Tại hạ có khinh trọng ai đâu? Sao Đoàn cô nương lại nói vậy, Khả muội, muội có nghe…
– Đó! Đó… vậy mà ngươi còn cãi chày cãi cối nữa à? Ngươi gọi ta bằng
gì? Gọi Dung muội của ta ra làm sao? Sao một đằng thì ngươi thân thiết
gọi muội này muội nọ, còn một đằng thì lại gọi là cô nương? Không phải
ngươi đang khinh ta xem trọng Dung muội sao?
Trong lúc Cừu Thạch ớ người ra thì Khả Mỹ Dung đã bụm miệng cười khúc
khích khiến cho tên tửu bảo vừa đến gần cũng muốn phát điên luôn. Không
điên sao được, khi hắn nhìn thấy một nam nhân tuấn tú lại đi cùng với
hai nữ nhân có sắc diện khác nhau một trời một vực. Đã thế kẻ có sắc
diện xấu xí thì cười, còn người đẹp như tiên thì hầm hầm giận dữ. Đợi
cho tên tửu bảo sắp bày thức ăn xong và bỏ đi, Cừu Thạch mới lúng túng
giải thích :
– Là… là do giữa tại hạ và Khả muội có kết giao làm huynh muội, còn
giữa tại hạ với… với… à thì không có, vậy thì làm sao tại hạ dám lạm xưng?
Lần này do Cừu Thạch ngại Đoàn Khuê Văn bắt bẻ, nên chàng không dám gọi
nàng danh xưng gì nữa. Đoàn Khuê Văn lại hé miệng ra định nói gì đó, thì may sao Khả Mỹ Dung đã lên tiếng giảng hòa :
– Thôi thì Cừu huynh hãy gọi Văn tỷ tỉ đây như đã gọi muội đi. Điều này đâu có gì bất ổn.
– Bất ổn chứ sao không bất ổn, hắn gọi muội là Khả muội thì cũng kể như
đệ đệ của ta. Vậy thì ngươi muốn tốt cho cả ba, thì hắn và muội đều gọi
ta là tỷ tỉ được không? Bằng như không đồng ý, thì từ đây về Định Quân
sơn không xa là bao. Ta sẽ về gọi bà bà đến đây phân xử vậy thế nào?
Nói ngang và bướng cỡ như Đoàn Khuê Văn thì đúng là Cừu Thạch phải chịu phép thôi.
Vả lại theo Cừu Thạch thì dù có làm đệ đệ cũng không sao kia mà!
– Được rồi! Đoàn tỷ tỉ hả dạ rồi nhé!
Vừa bưng bát cơm lên định ăn, Đoàn Khuê Văn nghe Cừu Thạch gọi thế, bèn đặt xuống lại. Sau đó nàng lại sửng cồ :
– Vẫn chưa được, ngữ như ngươi không được kêu đại tánh của ta. Ngươi
phải gọi ta là Văn tỷ tỷ, và phải gọi là Dung muội đúng như ta đang gọi
đây, bằng không…
– Lệnh của Văn tỷ tỉ đệ nào dám kháng lại.
Vô tình Cừu Thạch đã lập lại lời của bọn người Lam Y môn khiến chàng
chợt nhớ đến tên ác tặc họ Từ cũng là họ Thạch. Nhưng do không muốn làm
hai người mất vui, Cừu Thạch bèn bỏ qua không nhắc đến.
Để tạm quên đi, Cừu Thạch bèn lên tiếng hỏi Khả Mỹ Dung :
– Khả… à Dung muộn này! Có một việc là không hiểu, hôm đưa Dung muội
về đây, lệnh sư rõ ràng là dùng chỉ lực công phu phế đi võ công của
huynh. Nhưng sau đó không thấy lệnh sư làm gì cả, mà sao võ công của
huynh tự nhiên lại phục hồi, đó là công phu gì vậy?
Khả Mỹ Dung đáp :
– Thứ nhất muội muốn đính chính điều này, thật ra thì muội chỉ gọi bà bà là bà bà thôi, cũng như tỷ tỉ đây gọi người nuôi dưỡng là gia gia. Bà
bà không xứng với danh phận sư đồ. Còn công phu đó thì chỉ là một loại
chỉ kình bình thường thôi, có khác chăng là do bà bà rành về y lý, nên
có thể nhấn huyệt một cách chính xác để tạm thời khống chế võ công của
đối phương trong thời gian hoặc là phế bỏ hoàn toàn không có gì khó hiểu cả.
Ra vẻ đã hiểu, Cừu Thạch lại quay sang hỏi Đoàn Khuê Văn :
– Văn tỷ tỷ! Việc bà bà vừa nhìn thấy Văn tỷ tỉ đã biết Văn tỷ tỉ họ
Đoàn. Đó là tại làm sao? Văn tỷ tỉ có thể chỉ giáo cho đệ đây biết qua
được không?
Được Cừu Thạch gọi tôn là tỷ tỷ, Đoàn Khuê Văn cực kỳ khoan khoái, nàng cứ tủm tỉm cười, sau đó mới nói :
– Ừ! Để tỷ tỉ giải thích cho đệ đệ nghe. Này nhé! Nguyên ta có khuôn mặt giống… ờ… ờ giống với gia gia, nên bà bà thoạt nhìn đã nhận ra
ngay. Đã nhận ra thì làm sao bà bà lại không biết ta họ Đoàn? Có thế mà
ngươi cũng hỏi. Thôi! Lo ăn cho xong bữa đi, đừng quấy rầy ta nữa.
Nghe lời giải thích quàng xiên của Đoàn Khuê Văn, suýt nữa là Khả Mỹ
Dung đã phải phát sặc vì cười, may mà Khả Mỹ Dung nhận được cái lườm mắt của Đoàn Khuê Văn, bằng không Khả Mỹ Dung đã nói huỵch toẹt ra rồi.
Cũng một phần may mắn khác là do Cừu Thạch đang nhìn trừng trừng ra bên
ngoài tửu điếm, nên chàng không hận ra những cái nháy mắt làm hiệu giữa
hai nàng Khả, Đoàn. Và rồi Cừu Thạch bỗng réo lên :
– Cổ sư huynh! Cổ sư huynh, là đệ đây, là Cừu Thạch đây mà.
Hai nàng Đoàn, Khả nghe thế, bèn quay nhìn ra phía ngoài. Và cả hai đều
nhìn thấy Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ Khả Lạc đang tất tả chạy đến. Đoàn Khuê
Văn thì trước sau hai lần đã tận mắt nhìn thấy lão, nên nhận ra ngay.
Còn Khả Mỹ Dung tuy chưa một lần hội diện, nhưng dù sao nàng cũng bôn
tẩu giang hồ một thời gian, nên nàng nhìn thấy dáng vẻ bên ngoài và cây
gậy đả cẩu có hình thù quái dị trên tay lão, nàng cũng đoán định được là Cừu Thạch vừa gọi vị sư huynh đó là nhân vật nào. Duy có điều vấn nan
là Khả Mỹ Dung không hiểu sao được lý do là Cừu Thạch lại có lối xưng hô như thế với vị Bang chủ một đại bang mà tuổi tác có khi còn cao niên
hơn Bạch Phướng bà bà nữa.
Và Khả Mỹ Dung còn ngạc nhiên hơn khi nghe Cổ bang chủ gọi lại Cừu Thạch, minh định rõ lối xưng hô giữa hai người là sự thật :
– Phù… phù… thật tình là vất vả lắm ta mới tìm được sư đệ. Thế nào?
Con bé ấy đây, nghĩa là việc Định Quân sơn của ngươi đã xong. Thế việc
cả con bé này thì thế nào rồi? Ngươi đã tìm được hung phạm chưa? Nếu
xong rồi thì mau mau đi với ta đến Không Động xem nào!
Cổ Khả Lạc nói luôn một hơi, song thủ không để không. Lão nhắc đến việc
Định Quân sơn, thì lão đưa tay chỉ Khả Mỹ Dung, nhắc đến việc tìm hung
thủ thì chỉ về Đoàn Khuê Văn, còn khi hối thúc Cừu Thạch đi với lão thì
tay còn lại chộp vội vào bình rượu mà Cừu Thạch đang nâng trên tay để
mời lão khi thấy lão đến.
Kính lão đắc thọ, Cừu Thạch không dám cười cợt, chàng chỉ nắm tay lão và ấn lão ngồi xuống ghế, đoạn nói :
– Tất cả mọi việc đều đã xong, ngoài ra đệ còn minh bạch được một điều,
thì sư huynh cứ ngồi xuống đi đã, việc dù gấp thì cũng phải có cái lót
dạ đã chứ.
Không đợi Cừu Thạch nhắc đến lần thứ hai, Cổ bang chủ đã ngồi xuống và
nuốt vội miếng ăn đang ngồm ngoàm trong miệng. Chiêu một hớp rượu đầy,
sau đó Cổ bang chủ mới hỏi :
– Ngươi minh bạch điều gì? Quan trọng không?
Cừu Thạch cố dằn cơn xúc động đáp :
– Từ Kinh Nhân là thù gia của đệ, là kẻ hãm hại lệnh gia gia của Văn tỉ
tỉ đây, là kẻ đã lưu danh lại Cửu Chuyển động là Thạch Kiện Toàn. Sư
huynh có hiểu thế là thế nào không? Là họ Từ đã biết từ trước Lam Chủy
lệnh là tín phù tối cao của Lam Y môn. Do đó, tặc nhân dùng Lam Chủy
lệnh sai khiến bọn người Lam Y môn gây khốn đốn cho đệ không biết là bao nhiêu kể từ khi đệ rời Thiếu Thất sơn cho đến nay. Đệ cũng đang định
tìm sư huynh đây. Thế có tin tức gì về tặc nhân không, sư huynh? Và việc ở Không Động là việc gì? Khẩn cấp lắm sao?
Trong lúc Cừu Thạch nói thì Cổ bang chủ đã dùng hết cái đùi gà, lão đưa tay quệt đại vào y phục, kế đó lại thong thả nói :
– Những điều sư đệ vừa nói thì ta không biết, mà bây giờ có biết cũng muộn rồi.
– Sao lại muộn?
– Thì hắn đã cao bay xa chạy rồi còn đâu nữa? Hừ! Mới cách đây hai ngày, hắn tự dưng tìm đến Tạ lão thần quyền Không động phái, sau khi đánh cho Tạ lão đến thập tử nhất sinh, hắn bèn nói nhắn lại là ba năm nữa hắn sẽ tái xuất giang hồ, lúc đó võ lâm Trung Nguyên nếu không muốn bị như Tạ
lão thì nhất tề suy cử hắn lên làm Minh chủ. Có vậy thôi!
– Vậy tại sao sư huynh muốn đi đến Không Đông? Tạ lão không duy trì nổi ư? Lão sắp…
– Đừng nói nhảm. Là ta cùng với Thánh tăng đã nhất quyết một là đưa
ngươi làm Minh chủ. Chưa… hãy để ta nói hết đã. Còn như ngươi không
tán đồng, cứ nhất mực từ chối thì bọn ta sẽ tiếp trợ ngươi một tay trong việc sáng lập môn phái Cửu Chuyển. Có thế mới không thể ở thế bị động,
nếu tên tặc nhân kia thi hành mưu gian như lời hắn nói với Tạ lão. Thế
nào? Hai đường đó, ngươi chọn đường nào?
Cừu Thạch thừ người ra suy nghĩ, còn Đoàn, Khả hai người thì lại tròn
mắt lên nghe đề xuất của Loạn pháp, Thánh tăng, Thần quyền, ba vị kỳ
nhân đương đại. Công phu của họ là thế, niên kỷ của họ là vậy, thế mà
lại đồng lòng công cử Cừu Thạch của họ vào chức vị Minh chủ. Đoàn, Khả
hai nàng không sao tưởng tượng một trang nam nhân niên kỷ đôi chín mà
lại đứng lên hiệu triệu quần hùng. Dù hai nàng thừa biết công phu võ học của Cừu Thạch lúc này đã là cái thế, vô địch. Nhưng bảo chàng làm một
vị Minh chủ để nhất hô bá ứng thì đúng là khó coi thật.
Không phải thế sao, một khi Cừu Thạch không nhận chức vị này thì đúng là vô tiền khoáng hậu, trước không có, sau không có, vậy thì không là biệt lệ thì là gì? Không riêng gì hai nàng Đoàn, Khả đang nghĩ thế, mà chính Cừu Thạch cũng đồng một suy nghĩ như vậy.
Do đó Cừu Thạch khẽ lắc đầu đáp :
– Hai con đường do sư huynh và Thánh tăng, Thần quyền cùng đề ra, sư đệ không chọn con đường nào cả.
– Tại sao chứ? Hay là ngươi sợ? Hừ! Vậy mà cũng xưng là nam nhân đại
trượng phu. Đâu! Ngươi nói ta xem nào. Là nguyên nhân gì nào?
Cừu Thạch vẫn thản nhiên mặc dù Cổ bang chủ đã vỗ bàn, la lên oang oang. Chàng từ tốn đáp :
– Bả vinh hoa phù phiếm thì không phải là sở nguyện của đệ. Việc kế
truyền võ học của ân sư thì đệ sẽ liệu sau. Sư huynh đừng có cưỡng ép
đệ. Đợi khi nào đệ phanh thây được tặc nhân họ Từ hay họ Thạch cũng vậy, thì đệ mới nghĩ đến việc khai tông lập phái. Bây giờ thì đệ không có
tâm trí đâu mà nghĩ đến điều đó. Sư huynh thứ cho, đệ hứa sẽ không phụ
lòng của sư huynh và nhị vị huynh trưởng là Thánh tăng và Thần quyền
đâu. Nhưng bây giờ thì không được.
– Thế ngươi định chờ họ Từ đến bao giờ? Liệu ngươi có tìm được hắn
không? Tại sao ngươi không tận dụng thời gian này để chuẩn bị? Nhỡ sau
hắn tái xuất giang hồ, hắn tàn độc hơn, hắn tàn hại nhiều người thì
trách nhiệm này ai gánh chứ? Ngươi gánh nổi không?
Cừu Thạch vẫn an tường cho dù Cổ bang chủ quở mắng. Chàng vẫn khăng khăng với chủ định của chàng. Chàng đáp :
– Chờ giặc đến mới đánh mới là hạ sách. Tiến đánh địch nhân trước lúc
địch nhân chưa chuẩn bị xong dò mới là thượng sách. Sư huynh hiểu ý của
đệ chứ?
– Nhưng ngươi biết hắn ở đâu mà tìm? Có khi chỉ phí công mà không được gì là khác.
Cừu Thạch lại nói :
– Rồi đệ cũng sẽ tìm được nơi hạ lạc của hắn. Không lẽ hắn cứ chui đầu
rút cổ mãi được sao khi đệ quyết tâm dụ hắn, khích bác hắn?
Dường như thấy không thể nào lay chuyển được Cừu Thạch, Cổ Khả Lạc có vẻ bực tức, lão đứng lên, giận dỗi nói một câu :
– Thì tùy ngươi vậy! Ta không thấy ai mà bướng bỉnh như ngươi vậy. Ngươi mà không tìm được hắn thì…
– Thì đệ sẽ tán đồng kế sách của sư huynh.
Cổ Khả Lạc nhìn chàng lom lom, lão hỏi :
– Được! Ngươi nói thì phải giữ lời. Kỳ hạn là bao lâu đây?
Cừu Thạch đưa một ngón tay ra đáp :
– Một năm!
Cổ Khả Lạc tuy có phần nào thán phục lòng kiên quyết của chàng, nhưng vẫn nói :
– Ừ! Cứ thế đi! Thế nào? Quân tử nhất ngôn ký xuất…
– Tứ mã nan truy. Sư huynh hãy bảo trọng.
– Chính ngươi mới là người cần bảo trọng đó. Đừng để như La Thái – La sư huynh và Tiên kiếm nha. Ta đi đây!
Đợi lão đi khuất, Cừu Thạch bèn thảy lên bàn một nén bạc, đoạn bảo hai nàng Đoàn, Khả :
– Chúng ta cũng đi thôi.
– Đi đâu?
Hai nàng cùng hỏi. Cừu Thạch mỉm cười, không đáp, lẳng lặng bước đi. Bắt buộc hai nàng cũng phải theo sau.